Quy Tắc Bẫy Tập Thể

Chương 38: An công tử tức giận



Từ lúc đầu ta nở hoa đến bây giờ đã được ba mươi sáu tiếng , từ lúc đầu An công tử nở hoa đến bây giờ đã được hai mươi mấy tiếng , nói cách khác, đồng chí Bối Quả Quả đã phải dừng chân nghỉ mát trong sở công an hai mươi mấy giờ , cũng không biết có phải chụp ảnh làm hồ sơ tội phạm hay khôngnữa .

Vì tiết kiệm phí tổn, ta cùng An công tử ở chung một gian phòng bệnh.

Đêm qua sau khi phát hỏa một chút anh ta cũng không thèm để ý đến ta nữa , quay lưng úp mặt vào tường mà ngủ , ta vẫn cứ nhìn bóng dáng ấy , chờ mong anh ta có thể đột nhiên xoay người lại liếc mắt nhìn ta một cái, ta chờ chờ, sau đó cũng ngủ luôn .

Khi ta tỉnh lại , liền chống lại một đôi mắt như hoa đào , trong con ngươi kia phóng ra những quầng sáng thiếu chút nữa làm mù mắt cẩu của ta . Cơ hồ là ta bật hô lên, “Má ơi!”

An công tử bị ta làm cho hoảng sợ, anh ta nhíu mày, “Cô làm sao vậy ?”

Lời này nên để ta hỏi mới đúng, mới sáng tinh mơ , anh ta nhìn chằm chằm như vậy làm gì?

Đối mặt với ánh mắt của An công tử , ta đành phải lắp bắp nói: “Không, không có gì cả . Ngài muốn ăn điểm tâm không? “

“Cô định đi mua cho tôi à ?”

Ta thực sự có xúc động trợn trắng mắt , ta đã như vậy , anh ta còn muốn nô dịch ta, không phải hẳn là nên để ta nô dịch anh ta sao? Sao lại bị đảo lại ? Trong đầu ta đột nhiên hiện lên nụ cười âm hiểm của Bối Quả Quả , vì thế ta dùng sức nhăn ra nụ cười , “Được ! Anh muốn ăn gì?”

An công tử lại nhìn ta trong chốc lát, cười cười, kiểu tươi cười đó phải gọi là âm trầm khủng bố, anh ta nói: “Cô không có gì muốn nói với tôi sao?”

Ta sửng sốt, biểu tình như vậy của anh ta làm cho ta cảm thấy có chút không biết làm sao a.

An công tử còn nói: “Hiện tại tôi là đang cho cô cơ hội đó , côi muốn nói gì thì mau nói đi, nếu chậm chạp thì tôi cũng không muốn nghe nữa đâu .”

Chẳng lẽ anh ta đã hiểu rõ tâm tư của ta? Biết ta muốn cầu xin thay cho Bối Quả Quả sao? Nói như thế thì anh ta là nguyện ý giơ cao đánh khẽ ? Ta đột nhiên cảm giác được bầu trời tươi sáng a, An công tử cũng là người đáng yêu như thế a!

Ta cười cười, nịnh nọt hơn bất kỳ nụ cười nào trước kia , “An công tử, anh xem hai chúng ta đã quen biết được khá lâu, cũng có chút giao tình phải không?”

“Ừ.” An công tử gật đầu.

“Kỳ thật tôi vẫn đều biết anh là người tốt, từ khi tôi vào công ty , anh vẫn luôn chiếu cố tôi , tôi đều ghi tạc trong lòng .”

An công tử nhíu mày, “Thế à ? Nói như vậy là cô muốn báo đáp tôi ?”

Ta nhanh nhanh gật đầu, “Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, tôi vẫn luôn nhớ kỹ điều đó!”

“Thế thì trả bằng tiền vậy .”

Ta trợn trắng mắt, trả tiền cho anh ta ? Đòi tiền không có, đòi mạng cũng không có!

“An công tử , tôi cho rằng, trong mối quan hệ giữa hai chúng ta , nói chuyện tiền nong thì rất thô tục .”

Anh ta gật đầu, “Cũng đúng , như vậy chúng ta đến nói chuyện tình cảm vậy.”

Ta cả kinh, biểu tình giống như ăn phải ruồi bọ , nuốt nước miếng một cái rồi nói: “An công tử không phải là anh thật sự để ý tôi đấy chứ ?”

Anh ta từ chối cho ý kiến, “Đây là điều cô muốn nói với tôi à?”

“Không phải! Tôi muốn cầu anh một chuyện , một chuyện thực thực xin lỗi anh.”

“Biết rõ thực xin lỗi tôi vậy thì không cần nói .”

“Không được, nhất định phải nói! Mạng người quan trọng a!”

“Tai nạn chết người ư ? Vậy thì cô đừng nói là hơn .”

Ta nóng nảy, bắt đầu lẩm bẩm như Đường Tăng , “Này ! An công tử, là anh bảo tôi nói a, sao giờ lại không cho tôi nói , rốt cuộc là anh có để cho tôi nói hay không a, anh không cho tôi nói thì nói không cho nói , để tôi nói rồi thì lại kêu đừng nói nữa , rốt cuộc anh có ý gì a?”

An công tử cong cong đôi mắt , bên môi là kiểu cười tuân theo công thức mặt than , “Vậy cô còn không mau nói?”

“Tôi có một người bạn , cô ấy nhất thời vô ý, không cầm chắc cái gậy trong tay , vừa vặn gặp phải anh, cái gậy kia lại đặc biệt thích anh , không biết như thế nào lại bay đến trên đầu anh. Người bạn kia của tôi tuyệt đối không phải cố ý , ngài đại nhân có đại lượng, hãy tha thứ cho cô ấy đi, cô ấy còn nhỏ, tiền đồ sáng lạn, không thể có chỗ nào dơ bẩn được , An công tử tôi cầu xin anh đấy !” Ta cúi đầu trước anh ta vô cùng thành khẩn , hoàn toàn không để ý đầu mình vẫn còn choáng váng .

An công tử ngồi dựa vào chăn , méo mó , tư thế có chút lười nhác , mười phần mười đại địa chủ phong kiến, “Nói xong trọng điểm rồi à ?”

Ta gật đầu, vạn phần khẩn thiết nói: “Anh có thể hỗ trợ đưa cô ấy ra không ?”

An công tử nói đặc biệt đơn giản sáng tỏ cho ta biết, “Không thể!”

“Anh…” Mẹ kiếp ! Vậy anh để tôi nói nửa ngày, không phải đùa giỡn tôi sao!

“Tôi thì làm sao ? Tôi là một công dân tốt tuân thủ kỷ cương pháp luật , tuân theo nếp sống mới , nộp thuế đầy đủ , thành thành thật thật lái xe ra ngoài, ai nghĩ ra được, lần này tôi lái xe lại bị người ta đánh đến mức hôn mê. Tôi trêu ai chọc ai hả?”

“Cô ấy là không cẩn thận, ngộ thương, tuyệt đối là ngộ thương.”

“Sao cô ta không ngộ thương người khác, cố tình đến ngộ thương tôi hả ?”

“An công tử anh đừng so đo với một cô gái đáng thương nữa. Hỗ trợ cho cô ấy tại ngoại đi!”

“Không phải là tôi không hỗ trợ, là tôi không giúp được gì a. Cảnh sát nhân dân bắt người , tôi chỉ là một công dân nho nhỏ , tôi có thể làm gì a?”

Anh ta không phải tự coi nhẹ mình mà tuyệt đối là đang trêu tức ta, nếu đặt ở trước kia, ta còn tin lời anh ta , nhưng hiện tại ta đã biết được anh ta là thái tử gia của công ty chúng ta, ông bô nhà anh ta có tiền như vậy , anh ta là con chẳng lẽ lại không quen biết được vài vị quan lớn hay sao? Nói sau, anh ta còn là nguyên cáo, việc xin thả Bối Quả Quả chẳng phải dễ như trong lòng bàn tay ư ?

Điều này làm sáng tỏ một vấn đề, ở trong mắt An công tử ta chẳng là cái gì , ngay cả chút việc như vậy anh ta cũng không muốn giúp ta. Trong nháy mắt cảm giác thê lương mạnh mẽ xuất hiện trong lòng , trào dâng như thủy triều , sắp bao phủ cả người ta . Ta tủi thân nói không ra lời, nhưng là nghĩ lại , chúng ta vốn cũng giống như nước sông với nước biển không dính dáng gì tới nhau mà thôi .

Tuy rằng hiểu được điểm này, nhưng ta vẫn cảm thấy khổ sở, phi thường khổ sở. Thậm chí còn khổ sở hơn so với khi Đường Duy Cầm phản bội ta, ta đây là bị làm sao vậy? À, buổi sáng hôm nay còn chưa uống thuốc, chắc bệnh đau đầu lại tái phát .

“Tô Nhuận?” An công tử gọi ta.

“Làm sao?”

“Thứ cô có thể làm cho bạn mình cũng chỉ có như thế thôi sao?”

“Không phải là anh không giúp tôi sao, để tôi nghĩ biện pháp khác đi.”

“Dỗi có tác dụng à ?”

“Rốt cuộc anh có ý tứ gì a? !”

“Động não ngẫm lại đi .”

Ngẫm cái con bà anh ! Tôi mà biết, tôi sẽ không thèm hỏi a!

Lại là một trận trầm mặc, vài cô y tá tiến vào đổi thuốc cho chúng ta, bận việc cả một buổi sáng , cả quá trình này An công tử vẫn đều nhìn chằm chằm ta, khiến cho trong lòng ta sợ hãi.

Chờ y tá đổi thuốc xong , An công tử lấy ra di động của mình, sau đó gọi điện thoại, “Luật sư Tống , tôi muốn hỏi anh một chút , tội cố ý đả thương người thì xử phạt nghiêm trọng nhất là như thế nào ? Ừ đúng , tôi bị người ta đánh, tuyệt đối không thể tha thứ, anh nhất định phải nghĩ biện pháp lập cáo trạng giúp tôi .”

Ta nghe xong cảm thấy ghê người, Bối Quả Quả , thật có lỗi với cậu a!

“Phán xử chung thân là còn nhẹ đó !” An công tử còn nói tiếp .

Ta vội tè cả ra quần từ trên giường đứng bật dậy, đi đến bên giường An công tử , đoạt ngay lấy điện thoại , gắt gao giữ chặt tay anh ta , “An công tử anh đừng như vậy, về sau cái gì tôi cũng nghe lời anh , anh đừng so đo với Bối Quả Quả nữa , cầu anh còn không được sao? !”

An công tử liếc mắt một cái, nói năng quái đản: “Thật sự về sau cái gì đều nghe tôi ?”

Ta gật đầu.

“Lời cô nói có thể tin không ?”

“Có thể viết biên nhận đảm bảo!”

“Kỳ thật tôi cũng không phải kẻ ác , tôi chỉ là có quan niệm về pháp luật quá mạnh mẽ , bất quá nói cho cùng, pháp luật vô tình tôi có tình, xem ở mặt mũi của cô , lần này coi như thôi vậy .”

Ta cảm thấy những lời này có điểm là lạ , không nhớ rõ đã từng nghe ở nơi nào rồi , chính là anh ta đáp ứng không truy cứu nữa thì trong lòng cũng đã vui sướng nở hoa rồi .

Bối Quả Quả rất nhanh được thả ra, là cái chú cảnh sát thẩm vấn kia cúi đầu khom lưng cung đưa, vẻ mặt tươi cười nịnh nọt , Bối Quả Quả vừa thấy ta lập tức lao lại đây, ôm lấy cổ ta, “Thân nhân a! Chị đây nhất định sẽ tặng cậu một món quà lớn để cám ơn !”

Ta thẹn thùng nói: “Không có gì cả , khách khí như vậy làm gì, cậu muốn đưa thì đưa cái gì quý quý một chút !”

Cậu ấy vỗ vỗ bả vai của ta nói: “Nhất định là đại lễ!”

Một tuần sau, đầu ta cùng đầu An công tử đã khỏi hẳn , An công tử đã sớm đi làm , mà ta thì được anh ta phê chuẩn cho nghỉ ngơi nửa tháng dưỡng thương, ta mừng rỡ thoải mái tự tại, dù sao là nghỉ ngơi mà vẫn có lương cơ mà .

Đối với điều này, Cao Hướng gọi điện đến chúc mừng, “Chúc mừng cô a, nhân họa đắc phúc !”

“Cùng vui! Cậu cũng có thể tranh thủ mà bắt chước như thế !”

Ta ngồi ở trước máy tính check hòm thư của mình , mấy ngày không lên mà đã có nhiều người gửi các loại file đến cho ta như vậy, số lượng file nhiều đến kinh người a! Ta tùy tay mở vài cái, nội dung hot đến nỗi làm cho ta suýt nữa thì phun máu mũi .

Ảnh nude của các tiểu mỹ nam , phim GV nổi tiếng của Nhật Bản , ta thật sự là nhịn không được cảm thán một tiếng, hòm thư điện tử quả là một thứ tốt để lưu trữ phát tán !

“Tôi có thể tranh thủ không đến nhưng tổng giám đốc làm sao có thể đối tốt với tôi cơ chứ ? Anh ấy đối tốt với cô là điều mà toàn công ty mọi người đều biết !”

Ta vừa nghe Cao Hướng nói chuyện , cái tay rảnh rỗi còn lại thì đang phát tán những file này sang cho người khác , tục ngữ chẳng phải đã nói, một người vui không bằng mọi người cùng vui đấy sao.

“Đúng rồi, quản lí của chúng ta nói, chờ cô trở lại, hai chúng ta phải bắt đầu làm thông báo tuyển dụng , cô làm sơ khảo , tôi làm phần thi vòng hai, mấy ngày này cô chuẩn bị trước một chút đi.”

“Ờ , được rồi .”

Lại câu được câu không hàn huyên với Cao Hướng trong chốc lát, cảm thấy di động nóng lên thì ta mới tắt điện thoại, nhưng mới sang giây tiếp theo thì lại có một cú điện thoại gọi tới .

“Còn có chuyện gì chưa nói a?” Ta hỏi.

“Tô Nhuận! Cô khá lắm!”

Từ trong điện thoại truyền ra tiếng gầm giận dữ, theo bản năng ta giật ngay điện thoại cách xa nửa met, nghe thanh âm này thì hình như là An công tử?

Ta cười hắc hắc , “An công tử có chỉ thị gì a?”

Anh ta thật hung tợn , tựa hồ là bệnh đau răng lại tái phát, giọng điệu cũng lạnh lẽo dọa người, “Tôi cảnh cáo cô , nếu lại gửi cho tôi mấy thứ rác rưởi vớ vẩn này thì cô cả đời cũng đừng muốn gặp lại tiền lương của mình nữa !”

Ta sửng sốt, quả thực là kinh ngạc kinh hách đến hồn phi phách tán, ta mới đầu còn muốn nói sạo vài câu, nhưng là trên màn hình máy tính , trong đống địa chỉ đã gửi đi thành công kia hiển nhiên có một hòm thư thực quỷ dị, thế nhưng chính là hòm thư của An công tử .

Trời đất ơi! Sao ta lại có thể không hay ho như vậy a? Ta đã gửi cái gì nhỉ ? Hình như là ảnh nude của đàn ông? Phim GV ? Đều là do tên Cao Hướng kia , sao mạng ta lại khổ như vậy a!

Ta cười khan vài tiếng, “An công tử tôi đây không phải là đang phổ cập kiến thức khoa học sao, truyền bá tri thức chẳng phân biệt được quý tiện a!”

“Tôi thấy cô là ở nhà nghỉ ngơi rất thoải má phải không , ngày mai cô đến công ty đi làm ngay cho tôi , từ giờ đến cuối năm cô đừng đừng hòng được nghỉ ngơi nữa !”

“Ngày mai là thứ Bảy, công ty vốn cho nghỉ mà.”

“Tôi nói cô đến đi làm thì cô đến , sao vô nghĩa nhiều như vậy!”

“Ờ.”

Trong lòng ta âm thầm kêu oan, anh ta không được tự nhiên cái khỉ gì a, không phải là văn hóa đồng tính luyến ái sao, chính anh ta chẳng phải cũng như thế sao, sao tự dưng lại chuyện bé xé ra to cơ chứ , chẳng lẽ là thẹn thùng ?