Quỷ Phu Trời Cho

Chương 55: Thất kinh



Khoé miệng Lâm Trường Tư run rẩy, không nhịn được che miệng cười ha ha, nhìn nhóm bạn đùa giỡn biến thành bị đùa giỡn, biểu cảm cứng đờ đáng khinh, Lâm Trường Tư đắc ý cười ha hả, vỗ đầu Lan Lan tán thưởng: “ Ha ha, làm tốt lắm, không uổng công anh đây thương em.”

Đôi mắt Lan Lan nháy mắt sáng lên: “Làm tốt lắm? Vậy ý tứ chính là em có thể cưới về nhà sao?”

Lâm Trường Tư nghẹn cười gật đầu: “Chỉ cần bọn họ đồng ý.”

Lan Lan nghe vậy vui vẻ vỗ tay một cái: “Ha ha, thật tốt quá, không liên quan cơ mà nếu bọn họ không đồng ý em liền gọi ba đến! Thật tốt thật tốt, sau này Bạch Luyện Phi sẽ là vợ cả của em, còn các người sẽ là vợ nhỏ, em đem tất cả mọi người đều cưới về, về sau ở nhà có người chơi với em rồi, thật tốt!”

Nhóm đàn ông đáng khinh: “……”

Chẳng lẽ vị này là sói nữ trong truyền thuyết? Mỗi lần nhìn thấy một người đàn ông là muốn tiêu tốn tâm tư, cưới bọn họ về nhà bỏ vào hậu cung, ha ha, ha ha, bọn họ cười giễu, cứng đờ vỗ vỗ đầu Lan Lan: “ Ha hả, em gái em thật biết đùa, ha ha ha ha, Trường Tư, chúng tôi còn có việc cho nên đi trước đây, lần sau lại tán gẫu tiếp.” Sau đó tập thể phân tán tựa như chim thú.

Lan Lan nhìn bọn họ nhanh chân bỏ chạy, cũng không biết nên đuổi theo ai, tực giận giậm chân!

“Được rồi được rồi!” Lâm Trường Tư vỗ đầu cô nàng: “Hoà thượng có thể chạy nhưng miếu thì không, anh đây biết họ ở nơi nào!”

Khuôn mặt buồn bực của Lan Lan nháy mắt trở nên sáng sủa.

Lâm Trường Tư mang cô dạo quanh ký túc xá nam một vòng, sau đó đem đồ đạc từ Lâm Trang mang tới đặt vào phòng ký túc xá, tiếp theo dẫn cô nàng đi ăn cơm, trong quán ăn thường xuyên đi ăn trước cổng trường y nhìn thấy Đại Hắc cùng một nữ sinh cũng ở nơi đó ăn cơm, Lâm Trường Tư vừa thấy thì nở nụ cười, quả nhiên là Tình Tình bạn gái của Đại Hắc.

Lâm Trường Tư kéo Lan Lan đi qua, đánh lên vai Đại Hắc một cái, vừa định chào hỏi thì thấy Đại Hắc xoay đầu biểu cảm trên gương mặt không đúng lắm, lại nhìn Tình Tình cũng đang cắn môi vẻ mặt ưu sầu, không khí quá mức yên tĩnh, lúc này Lâm Trường Tư mới phát hiện chính mình xuất hiện quá xấu hổ, vội vàng xua tay tuỳ tiện chào hỏi liền muốn kéo tay Lan Lan rời đi.

Đại Hắc ngăn lại rồi lôi y ngồi xuống, Lâm Trường Tư nhìn biểu cảm quái dị của hai người, muốn hỏi chuyện gì, nhưng vẫn là ấp úng ngậm miệng, trộm ở dưới bàn đá chân Đại Hắc một cái, Đại Hắc nhìn Tình Tình đang cau mày, rồi nhìn về phía Lâm Trường Tư, suy tư hồi lâu mới nói: “ Trường Tư, Tình Tình nói gần đây bạn trai cũ của em ấy rất kỳ quái, hình như trúng tà gì đó, muốn tôi đi xem cùng em ấy, cậu đi chung với tôi nha?”

Bạn trai cũ? Lâm Trường Tư sắc mặt quỷ dị liếc hắn một cái.

Đại Hắc ngầm hiểu nói: “Bạn trai cũ cũng là bạn thanh mai trúc mã của Tình Tình, vì vậy Tình Tình mới quan tâm hắn như vậy.”

Lâm Trường Tư ồ một tiếng rồi gật đầu, sau đó bảo: “Cái ni, mấy chuyện như này không phải Chu Hành tương đối hiểu biết sao? Tôi thì không.”

Đại Hắc nghe vậy buồn rầu gãi gãi đầu, vì chuyện của Tình Tinh mà đi tìm Chu Hành, hắn cảm thấy thế nào cũng kỳ kỳ, hơn nữa nhớ đến sắc mặt âm trầm của Chu Hành, Đại Hắc chỉ biết thở dài: “ Giữa trưa hắn rất hung hãn, tôi mà đi tìm hắn, hắn không đánh chết tôi mới là lạ!”

Lâm Trường Tư: “…….”

Hai người bọn họ nói về tình hình cụ thể, Tình Tình cũng cau mày chen vào hai câu, sau đó mọi người tuỳ tiện ăn cơm, nhân lúc trời còn chưa tối bọn họ liền xuất phát đi đến chỗ bạn trai cũ của Tình Tình.

Vốn Lâm Trường Tư không nghĩ mang theo Lan Lan, thế nhưng sau đó lại nghĩ Lan Lan mỗi ngày đều đi theo Lâm Cửu Gia, như nào cũng lợi hại hơn y không cần lo lắng, vì vậy không tiếp tục so đo, một hàng bốn người rất nhanh đã đến chỗ bạn trai cũ Tình Tình đang ở.

Trên đường đi, Tình Tình lại cẩn thận nói rõ tình huống, vị bạn trai cũ kia là hàng xóm của cô, hai người thanh mai trúc mã, lúc học cao trung đã ở bên nhau, lên đại học Tình Tình càng lúc càng cảm thấy giữa hai người bọn họ càng giống như là anh em, mà không phải tình yêu, cho nên sự xuất hiện của Đại Hắc cũng coi như là một cơ hội, vì vậy cô nhanh chóng lấy lý do này chia tay với hắn.

Mà vị bạn trai cũ kia tự ti bản thân là một tên nghèo, tự nhiên không xứng với Tình Tình, cơ bản không nói một câu níu kéo, hai người cứ như vậy chia tay dứt khoát .

Sau hai người đã có một khoảng thời gian không liên lạc với nhau, Tình Tình cũng bận bịu đi làm, thẳng đến đoạn thời gian trước kia, bạn học cùng lớp của hắn đến nói với cô rằng hắn đã rất lâu không đi học, Tình Tình sợ hắn gặp chuyện nên mới tìm hắn, kết quả gõ cửa mà chẳng có ai mở cửa, nhưng mà dán tai lên cửa thì có thể nghe thấy tiếng thở dốc mang theo thanh âm nức nở. Tình Tình càng thêm ra sức gõ cửa cũng hô to hỏi hắn bị sao vậy, tiếp theo lại nghe thấy tiếng động một vật nặng va vào cửa, hơn nữa còn truyền theo tiếng rống giận bảo cô cút đi, bằng không hắn sẽ không khống chế được mà giết cô bla….bla….

Thanh âm rít gào tràn đầy áp lực tựa như một con dã thú, Tình Tình bị doạ đến sắc mặt tái nhợt không dám gõ nữa. Sau đó lại qua vài ngày cô vẫn không yên tâm nên đến đó tiếp, thì nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh nghẹn ngào khóc rống, trên cửa kẹp đầy đơn tuyên truyền;quảng cáo nói lên một việc người trong phòng đã rất lâu rồi không ra ngoài, mặc kệ Tình Tình gõ như thế nào thì trừ bỏ âm thanh khóc rống kia thì không hề có bất kỳ phản ứng gì nữa.

Đại Hắc cùng Lâm Trường Tư nghe cô nói một tràng, chờ đến khi đi đến khu nhà âm u, trong lòng đều sinh ra vài phần khiếp đảm, thế nhưng Tình Tình đã lên lầu rồi hai người bọn họ chỉ có thể đuổi theo sau.

Lâm Trường Tư đi vào khu nhà tựa như sắp bị sụp đổ, nội tâm chỉ cảm thấy vô cùng quen thuộc, rất giống với khu nhà ông lão đã ở trong tiểu khu y sống trước đây vậy, hành lang tối đen chật hẹp, cầu thang vừa cao vừa dốc, cơ hồ không chú ý một chút là có thể rơi vào nguy hiểm lăn ngã xuống dưới, Tình Tình đã đi vô số lần, quen cửa quen nẻo, bước đi nhẹ nhàng, Đại Hắc và Lâm Trường Tư thì không được, cầm di động coi như là đèn pin chiếu sáng, dựa vào ánh sáng lam mông lung mơ màng mới có thể nhìn rõ bậc thềm ở trên mặt đất.

Bạn trai cũ của cô ở tại lầu sáu lại không có thang máy, hành lang ngay cả một ô cửa cũng không có, bên ngoài ánh sáng mặt trời ngời ngợi, bên trong một chút cũng không cảm nhận được, vừa tối đen vừa tĩnh lặng, ánh sáng di động thỉnh thoảng rọi vào mặt tường, mặt tường cổ xưa loang lổ, đồ vật dán trên mặt tường cũng đã ngã vàng có chút mốc meo, ngẫu nhiên còn có vài bức vẽ xấu xí hỗn loạn, bị ánh sáng chiếu vào hiện ra vẻ quỷ dị.

Lâm Trường Tư cùng Đại Hắc đều tính là gia cảnh không tệ, chưa bao giờ sống qua khu nhà như này, vừa nhìn đã thấy kinh dị, hai người bận một cái áo khoác cũng không ngăn được việc nổi da gà.

Chờ đến khi Tình Tình nói đến rồi, trong lòng hai người đều thốt ra một câu: Cuối cùng cũng đến, nếu còn đi tiếp bọn họ sẽ cảm thấy đây không phải đang lên lầu, mà là xuống địa ngục.

Lúc nhìn thấy cửa chính thì mới phát hiện thì ra bạn trai cũ của Tình Tình ở tầng cao nhất, là căn hộ duy nhất sống tại lầu sáu, cánh cửa vừa hẹp vừa lùn cả mái nhà cũng thế, một cô gái cao 1m6 như Tình Tình mà khi gõ cửa còn phải hơi hơi cúi đầu, càng không cần nói đến Lâm Trường Tư và Đại Hắc, ngay cả Lan Lan cao 1m5 cũng không có vừa vặn.

Tình Tình gõ cửa hồi lâu, cánh cửa cũng chưa mở, Lâm Trường Tư học cô đem đầu dán lên trên cửa, không hề nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, quảng cáo được kẹp trên cửa vẫn là một đống, vẻ mặt Tình Tình đưa đám: “Làm sao bây giờ? Bên trong không có âm thanh nào, không phải anh ấy đã….”

Lan Lan hít hít mũi rồi lại nhăn nhăn cái mũi: “Anh Trường Tư, có mùi máu tươi.”

Tình Tình vừa nghe thấy nước mắt ngay lập tức rơi xuống.

Đại Hắc vỗ vai cô an ủi hai cái, rồi đối với nàng làm thủ thế im lặng, sau đó bảo Lâm Trường Tư tránh ra một chút, Lâm Trường Tư ngầm hiểu lui về sau, Đại Hắc xoay người bay lên một chân đá vào tay cầm cửa, tay cầm bằng thiết ở trên cánh cửa gỗ cũ kỹ cạch một tiếng rơi xuống mặt đất.

Tình Tình nhanh chóng đẩy cửa đi vào, trong phòng một mảnh tối tăm, chỉ có một ô cửa nhỏ trên đỉnh đầu bắn vào một chút ánh sáng, trong phòng âm u, bốn người vừa vào cửa, cái mũi đã ngứa đến khó chịu, một người nối tiếp một người hắt hơi liên tục, hồi lâu mới dừng lại.

Tình Tình che mũi đi bật đèn, kéo kéo hai lần đèn không mở, xem ra trong nhà không có điện, cô đi qua nghĩ mở cửa sổ, kết quả phát hiện trên cửa sổ nhỏ đều đóng vài tấm ván gỗ, cô dùng sức kéo kéo vài cái đều không nhúc nhích đành phải từ bỏ.

Lâm Trường Tư cầm di động chiếu sáng căn phòng, ánh sáng lam nhạt khẽ lướt, trong phòng một mảnh hỗn loạn, trên đất toàn là giấy vụn, mảnh sứ đã vỡ, còn có vật thể khô khốc màu đỏ thoạt nhìn giống như vết màu, Lâm Trường Tư ôm ngực, có chút ghê tởm buồn nôn, ánh sáng di động nhoáng lên liền nhìn thấy trên đất tựa như có một người đang nằm, lại chiếu qua quả nhiên là một người đang nằm.

Tình Tình hét lên một tiếng rồi nhào qua, đẩy thân thể ở trên mặt đất hai cái, liều mạng gọi: “Hoành Viễn Hoành Viễn!”

Người trên mặt đất không hề động đậy, Lâm Trường Tư cùng Đại Hắc đi đến mới phát hiện người trên mặt đất vô cùng lôi thôi, ngoài ra còn tản ra một mùi hương hôi thối, áo sơ mi trắng nhăn nhún không khác gì rau ngâm, trên mặt râu tóc lộn xộn, toàn là lông tóc ngay cả khuôn mặt cũng bị che lại.

Đại Hắc che mũi không dám tin mà hỏi một câu: “Á đù, sao hắn lại biến thành như này?”

Cái người này ấy, lúc hắn theo đuổi Tình Tình thì đã gặp qua rất nhiều lần, tên nghèo này vừa lạc hậu vừa tự ti, nhìn qua rất âm u, nhưng trưởng thành cũng không tệ lắm, dáng người hắn mảnh khảnh không có bao nhiêu ký thịt, luôn bận một cái áo sơ mi, khí chất u buồn mang theo vẻ thanh cao của học sinh nghèo khó, thoạt nhìn trắng nõn sạch sẽ, có xu hướng giống với thanh niên u buồn trong phim nghệ thuật.

Mà bộ dáng hiện giờ, đầu tóc rối bù rậm rạp nhìn không ra mặt ở nơi nào, Đại Hắc không kiềm được mắng to một câu: “Đệch, mặt toàn là lông, như nào trưởng thành giống như mọi rợi thế.”

Vừa dứt lời thì nhìn thấy người trong lồng ngực đột nhiên hé mở đôi mắt, hai mắt ở trong đêm đen phát ra ánh sáng màu đỏ đậm, hắn tức giận hướng về phía Đại Hắc gầm lên một tiếng, trong không khí đều là hương vị máu tươi từ trong miệng hắn phun ra, vô cùng khó ngửi.

Nhóm người Lâm Trường Tư đại kinh thất sắc(1), vội vàng lui về phía sau, lập tức nhìn thấy người nọ bất ngờ từ trên mặt đất bật dậy, gân xanh trên cánh tay thon gầy nổi lên, cổ tay lớn thêm vài phần, tay ở không trung quơ quào một vòng, năm móng tay màu đen mọc dài vô cùng sắc bén, bắt lấy Tình Tình đứng gần hắn nhất, xoẹt một tiếng thanh âm vải dệt bị rách mở, móng tay thật dài của hắn hoàn toàn bấu vào cánh tay Tình Tình, Tình Tình kêu thảm một tiếng, quần áo trên người tức khắc bị máu làm ướt.

(1): Sợ đến mức sắc, chỉ sự hoảng loạn

Đó đâu còn là người, rõ ràng đã trở thành quái vật.

Lan Lan nhanh chóng che miệng vẻ mặt không khỏe lôi kéo Lâm Trường Tư lui ra phía sau, Lâm Trường Tư ôm ngực chống tay lên tường, y vừa rồi nhìn thấy quái vật kia rống giận phun ra một ngụm máu mà cảm thấy ghê tởm, lồng ngực cũng vô cùng khó chịu, dạ dạy một trần quay cuồng, muốn nôn nhưng nôn không ra, nước mắt đều đã xuất hiện.

Tình Tình là bạn gái của Đại Hắc, cho dù trong lòng Đại Hắc vô cùng sợi hãi, thế nhưng nam tử hán chuyện cần làm thì vẫn nên làm, vì vậy hắn không hề thoái lui về sau mà đứng yên tại chỗ, Đại Hắc cố gắng bình tĩnh trở lại, rồi mới chậm rãi nhẹ nhàng dùng miệng lưỡi của mình đối với Văn Hoành Viễn không biết vẫn còn lý trí hay không nói: “Văn Hoành Viễn, cậu bình tĩnh một chút, cậu muốn bắt thì bắt tôi trước, buông Tình Tình ra, em ấy bị đau đến mức sắp hôn mê rồi!”

Văn Hoành Viễn mặt đầy lông tóc, cơ bản không nhìn ra biểu tình, Đại Hắc nhìn thấy tay hắn run run, gã nhận định tuy rằng không biết vì sao hắn biến thành như vậy, nhưng hẳn vẫn còn một chút nhân tính, lại chậm rãi đi qua nói: “Cậu không nhớ Tình Tình sao? Em ấy là bạn gái cậu đó.”

Văn Hoành Viễn nghiêng nghiêng đầu, tựa hồ không hiểu lời Đại Hắc nói lại tựa như nghe hiểu, động tác trên tay có chút buông lỏng, Đại Hắc không ngừng cố gắng: “Đến, chậm rãi, buông em ấy ra, em ấy là bạn gái của cậu, đã đau thành như vậy, cậu đành lòng sao? Cậu muốn bắt thì bắt tôi mới đúng, cậu quên rồi hả? Tôi là Lưu Tề Quân người cậu ghét nhất đây!”

Lâm Trường Tư nghĩ muốn ngăn cản Đại Hắc nói lời này nhưng đã không kịp, câu nói kia rõ ràng đã chọc giận đến người nọ, quả nhiên lập tức trông thấy Văn Hoành Viễn mạnh mẽ ngồi xổm xuống, móng tay vẫn bấu chặt vào người Tình Tình, rít gào vài tiếng, phun ra một đống máu, bên trong không khí truyền đến mùi tanh khó ngửi, cuối cùng Lâm Trường Tư không nhịn được oẹ một tiếng nôn ra, sau vài lần nôn ói rốt cuộc gục ngã đỡ lấy Lan Lan dựa vào tường..

Văn Hoành Viễn đã phát điên, hắn phun ra một ngụm máu đen, rồi nhấc tay lên ném Tình Tình đi, Đại Hắc nhanh chóng nhào qua tiếp lấy, cổ họng Văn Hoành Viễn phát ra tiếng cười kà kà kà kà, sau đó cánh tay dùng lực mở ra năm ngón tay, vụt một tiếng úp xuống, tạo thành một lỗ trên vai trái của Đại Hắc, máu tươi sền sệt ào ạt chảy ra.

Đại Hắc ôm Tình Tình ngã xuống đất, trong miệng kêu rên vài tiếng đau đớn, tiếp đó cắn chặt đôi môi, trên trán bắt đầu tiết ra mồ hôi, so với Đại Hắc vết thương của Tình Tình là không đáng kể, cô khóc thành tiếng, nước mắt rơi xuống như mưa, đôi tay gắt gao đè lại cái lỗ trên vai Đại Hắc, trong miệng nức nở không nhịn được hướng Văn Hoành Viễn hô: “Hoành Viễn, tại sao anh lại biến thành như vậy, sao anh có thể trở thành một người hung tàn như thế!”

Dường như Văn Hoành Viễn không hiểu cô nói cái gì, chỉ cười kà kà kà, nhìn qua vô cùng quỷ dị, tiếp đó thấy hắn múa máy năm ngón tay hướng về phía Đại Hắc và Tình Tình, đôi mắt hiện lên tia sáng khát máu.