Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 502: Các người đây là muốn bức tử ta



Hôm nay là ngày thứ 2 kỳ thi diễn ra, cũng là ngày thứ 3 kể từ khi Thái Tử lập ra Quân Lệnh Trạng.

Triệu Hiền 1 thân mặc quân phục, tung người nhảy xuống ngựa, ngẩng đầu nhìn biển hiệu Đông Lai Lâu, hạ

lệnh:

- Bắt người!

Nhóm người Ngọc Lân Vệ xông vào Đông Lai Lâu.

Những thực khách đang dùng bữa ở đây cũng bị doạ sợ bởi khí thế của Ngọc Lân Vệ.

Triệu Hiền tay phải cầm chuôi đao, vẻ mặt nghiêm nghị:

- Những ai không liên quan lập tức xéo ra ngoài!

Hầu hết quan khách đều sợ chết khiếp, chỉ 1 số ít người còn cố gắng muốn nói lý lẽ với Ngọc Lân Vệ.

Nhưng lại thấy Ngọc Lân Vệ rút kiếm ra, phút chốc liền hoảng loạn, từng người tháo chạy ra ngoài.

Trong nháy mắt, toàn bộ Đông Lai Lâu đều trở nên yên ắng.

Chưởng quầy với tiểu nhị cũng bị lôi ra.

Bọn tiểu nhị đều kinh hồn bạt vía, chỉ có chưởng quầy là vẫn còn bình tĩnh trấn định.

Chưởng quầy chắp tay với Triệu Hiền, khách sáo nói:

- Vị tướng quân này, người dẫn binh xông vào Đông Lai Lâu là muốn làm gì? Ở đây hẳn là đã có gì hiểu

lầm?

Triệu Hiền lạnh lùng nói:

- Không có hiểu lầm. Người chúng ta muốn bắt chính là ngươi. Ngươi mau theo chúng ta đi 1 chuyến.

Chưởng quầy vẫn đứng yên bất động:

- Tướng quân, đây chính là dưới chân Thiên Tử. Cho dù người là mệnh quan triều đình, cũng không nên vô

duyên vô cớ bắt người đúng không?

Triệu Hiền nhìn hắn chằm chằm 1 lúc, đột nhiên cười lạnh:

- Ngươi muốn biết lý do sao? Được! Sở dĩ ta bắt ngươi là vì có người báo quan, nói ở chổ các ngươi xảy ra

vụ trộm đồ. Có người từng bị mất 1 quyển sách ở đây, ngươi thân là chưởng quầy, đương nhiên phải theo ta

về phối hợp điều tra.

Nghe nói đến đây, chưởng quầy không thể duy trì vẻ mặt bình tĩnh như ban đầu nữa, thay vào đó lại lộ ra

thần sắc khó coi.

Hắn cố gắng nặn ra 1 nụ cười:

- Chỉ là 1 quyển sách, có cần thiết huy động nhiều người như vậy không? Nếu thật sự tìm không được, người

kêu hắn cứ báo giá. Đông Lai Lâu chúng tôi bồi thường cho hắn là được chứ gì!

Triệu Hiền:

- Đó là sách của Tần gia cửu công tử, vô cùng trân quý. Các ngươi bồi thường nổi sao?

Chưởng quầy chấn kinh.

Hắn không thể tin nhìn Triệu Hiền, như thể hắn không hiểu tại sao đối phương có thể nói ra chuyện như vậy.

Triệu Hiền xoay người đi:

- Giải toàn bộ đi!

Ngọc Lân Vệ xích bọn họ lại, áp giải ra khỏi Đông Lai Lâu.

Ở đây xảy ra huyên náo rất lớn, thu hút sự chú ý của các tửu lâu lân cận cùng người đi đường.

Quần chúng ăn dưa tập trung không ít vây bên ngoài Đông Lai Lâu.

Bọn họ vừa hóng chuyện vừa nhỏ giọng bàn luận.

Triệu Hiền không thèm để ý đến những người đang vây xem, sắc mặt không đổi nhảy lên lưng ngựa, dẫn đầu

nhóm Ngọc Lân Vệ đi về hướng Thận Hình ti.

Mặc dù bọn họ đang cưỡi ngựa, nhưng tốc độ không nhanh, dọc đường thu hút không ít chú ý.

Cho đến khi bọn họ đến Thận Hình Ti, cơ hồ hơn nửa Thịnh Kinh đều biết Đông Lai Lâu bị quan phủ tịch

thu tài sản. Còn muốn hỏi về nguyên nhân? Hoá ra là chỉ vì 1 quyển sách bị đánh cắp.

Chuyện này thật sự là không thể tưởng tượng nổi.

Chỉ là 1 quyển sách, sao có thể liên lụy toàn bộ Đông Lai Lâu đều bị tịch thu?

Bên trong Thận Hình Ti.

Chưởng quầy Đông Lai Lâu bị bắt quỳ trên mặt đất.

Sắc mặt của hắn trắng bệch như tờ giấy, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

Thượng thư Hình Bộ Đổng Minh Xuân ngồi ngay ngắn trên ghế.

Hắn nhìn người đang quỳ phía dưới, giọng nói lạnh lùng:

- Ba ngày trước tại Đông Lai Lâu, Tần Văn tổ chức hội thi làm thơ, có phải đã xảy ra 1 vụ mất trộm?

Chưởng quầy lắc đầu:

- Không có!

Đổng Minh Xuân:

- Nói láo! Ngày hôm đó, Tần Văn bị mất 1 quyển sách. Hắn vô cùng gấp gáp, còn cho gọi ngươi đến, hỏi

xem có phải là đã có người vào phòng của hắn hay không? Ngươi đã trả lời thế nào?

Chưởng quầy không ngừng lắc đầu:

- Không có! Không có chuyện như vậy!

Đổng Minh Xuân phớt lờ câu phủ nhận của hắn, tiếp tục nói:

- Lúc đó ngươi đã nói, ngươi thấy có 1 thư sinh từng bước vào phòng. Vừa hay ngươi cũng biết thư sinh kia,

hắn tên là Lý Quý.

Chưởng quầy sau khi nghe đến tên Lý Quý, sắc mặt càng thêm khó coi, cơ thể cũng run rẩy theo.

Mặc dù vậy, hắn vẫn lắc đầu:

- Ta không nhớ là có chuyện như vậy!

Đổng Minh Xuân:

- Bởi vì ngươi đã xác nhận với Tần Văn, hắn biết là Lý Quý đã trộm quyển sách. Qua đến ngày hôm sau, Lý

Quý được phát hiện chết tại nhà riêng.

Chưởng quầy bịt lổ tai lại:

- Thật sự là ta cái gì cũng không biết.

Đổng Minh Xuân:

- Cho dù ngươi không chịu khai, bọn ta cũng biết được chân tướng. Người đâu? Đưa hắn ký tên!

Ngay lập tức, quan sai mang lên bản khẩu cung đã được viết sẵn, đưa đến trước mặt tên chưởng quầy.

Khi chưởng quầy nhìn thấy nội dung khẩu cung, trong mắt lộ rõ vẻ hoảng sợ, cứ như thứ hắn thấy không

phải là khẩu cung, mà là mãnh thú ăn thịt người.

Hắn sống chết không chịu ký tên, la hét nói mình bị oan uổng.

Đổng Minh Xuân cho người đè hắn xuống, nắm lấy tay ép buộc hắn phải ấn dấu vân tay vào khẩu cung.

Sau khi ấn dấu tay xong, chưởng quầy như sụp đổ, ngồi trên đất gào khóc:

- Các người là đang muốn é p ch ết ta!

Đổng Minh Xuân nhận lấy khẩu cung, cảm thấy hài lòng, ánh mắt đảo qua trên người chưởng quầy đang kh

óc l a th ảm thiết, sau đó mỉm cười, giọng điệu trở nên rất ân cần:

- Đi thôi! Ta cho người tiễn ngươi ra ngoài!

Đổng Minh Xuân ra hiệu, cai ngục lập tức tiến lên c ởi tr ói cho chưởng quầy, đồng thời vô cùng khách sáo

mà đỡ hắn dậy.

Chưởng quầy sững sờ trước thái độ thay đổi 180° của bọn họ, thậm chí quên cả khóc.

Đổng Minh Xuân nói với quan sai đứng bên cạnh:

- Ngươi tiễn hắn về!

- Vâng!

Vị quan sai kia đích thân đưa chưởng quầy ra khỏi Thận Hình Ti, còn để hắn lên xe ngựa của mình.

Chưởng quầy vốn cố gắng từ chối, nhưng quan sai cũng không muốn cho hắn cơ hội, bèn ra hiệu cho thuộc

hạ cưỡng ép tên chưởng quầy lên xe ngựa.

Xe ngựa đi đến trước cửa Đông Lai Lâu thì dừng lại.

Những người tụ tập xung quanh Đông Lai Lâu xem náo nhiệt cũng đã giải tán.

Quan sai đích thân đỡ chưởng quầy xuống xe ngựa, thái độ còn rất ôn hoà:

- Bọn người tiểu nhị và đầu bếp cũng đã được thả, hôm nay đắc tội rồi, làm ảnh hưởng đến việc làm ăn của

các ngươi. Thành thật xin lỗi! Nhưng mà ngươi cứ yên tâm, lần này manh mối ngươi cung cấp rất hữu dụng.

Chờ sau khi xong chuyện, bọn ta nhất định sẽ bẩm báo với triều đình. Ngươi đương nhiên sẽ được trọng

thưởng xứng đáng.

Chưởng quầy càng nghe càng thấy khó hiểu, hắn cung cấp manh mối khi nào chứ?

Hắn ở trong Thận Hình Ti từ đầu đến cuối cũng chỉ nói được mấy câu, 1 chút manh mối hắn cũng không

cung cấp nha!

Quan sai lại vỗ vai của hắn, tươi cười híp mắt:

- Ngươi cứ tiếp tục công việc của mình. Khi nào ban thưởng gửi xuống, ta tự mình mang đến cho ngươi.

Nói xong, quan sai liền lên xe rời đi.

Bỏ lại chưởng quầy đứng đó với vẻ mặt hoang mang.

Mặc dù người đều được thả về, nhưng chưởng quầy vẫn thấy bất an. Hắn luôn cảm thấy sắp xảy ra chuyện

không hay.

Hắn quyết định đóng cửa 1 ngày, cho bọn tiểu nhị cùng đầu bếp về nhà nghỉ ngơi.

Chưởng quầy cũng quay về nhà mình.

Hắn vừa về đến cửa, liền được vợ báo tin nhà có khách, người đó đang chờ hắn ở thư phòng.

Hắn bước vào thư phòng, nhìn thấy 1 nam tử cao lớn cường tráng mặc đồ đen, đang ngồi trên bàn uống trà.

Lúc chưởng quầy thấy rõ khuôn mặt đối phương, mặt mày liền biến sắc:

- Sao ngươi lại đến đây?