Quỷ Dữ Mượn Danh Thiên Thần Để Yêu

Chương 7: Vận nhi thành người lớn rồi



“ ưm…”

Đang ngủ say Vận Nhi bất giác rên khẽ một tiếng, gương kia đột nhiên nhăn nhó, khó chịu, tay ôm chặt bụng mình liền tỉnh giấc, cô ngồi bật dậy vúi gập đầu ôm bụng thở mạnh, Bùi Mặc bên cạnh liền tỉnh giấc, nhìn thấy cô gái nhỏ đang đau đớn hắn ngồi bật dậy ngay, còn chưa mở miệng ánh mắt liền nhìn chăm vào ga giường màu trắng kia bây giờ đã thấm đỏ vì máu, nhìn lên đến cơ thể nhỏ bé máu từ ở nơi tư mật nào đó đang không ngừng ứa ra, Vận Nhi mở mắt thấy đầy máu liền hoảng sợ mà khóc.

Cô còn không biết rằng đây là chuyện mà bất cứ cô gái nào rồi cũng sẽ trải qua.

Bùi Mặc vừa nhìn đã biết cô gái nhỏ này của hắn qua đêm nay sẽ không còn là cô gái nhỏ nữa, đã thành người lớn thật rồi.

Hắn điện thoại ra lệnh cho A Trạch đi mua thứ kia ngay trong đêm, còn mình không ngừng dỗ dành, trấn an Vận Nhi: “ Vận Nhi, đừng sợ, đây là chuyện bình thường, con gái ai rồi cũng sẽ như thế, em đừng khóc nữa “.

Vận Nhi ôm chặt bụng mình vùi đầu vào ngực hắn, nước mắt không còn rơi nữa nhưng gương mặt nhắn nhó đến khó coi vì đau.

Cả đêm hắn bận giải thích cho cô về chứng bệnh này của con gái, hắn bây giờ đang nghi ngờ không biết rốt cuộc ở cô nhi viện bọn họ dạy những cô nhi của mình thế nào mà một cô bé mười lăm tuổi còn không biết đến chuyện bản thân sẽ có lúc biến đổi thế này.

Hắn ôm chặt cô gái nhỏ trong lòng, vô cùng kiên nhẫn, vô cùng dịu dàng: “ Vận Nhi, đã nhớ lời tôi nói chưa, vài ngày nữa em sẽ hết chảy máu, đừng khóc nữa “

“ Vâng ạ “.

Chiếc giường này bây giờ không thể ngủ được nữa ngay lập tức Bùi Mặc bế cô sang phòng hắn tiếp tục giấc ngủ, nơi đây ra lệnh cho A Trạch thay một bộ ga giường mới còn có khử trùng khắp căn phòng.

Vận Nhi ôm chặt hắn, ở phía bụng bàn tay lo lớn của Bùi Mặc đang nhẹ nhàng xoa tròn giúp cô xua tan cơn đau, bây giờ hắn trong mắt cô vừa là anh trai, vừa là người bố còn là một người mẹ, đây là chuyện mà không ai có thể tin được khi một ông trùm tàn bạo, nham hiểm còn có mặt tốt này.

Bùi Mặc cả đêm hầu như không chợp mắt, ánh mắt hắn nhìn dáng vẻ đang ngủ của cô gái nhỏ chưa đầy ham muốn, còn có sự kiềm chế, hắn đang từng ngày từng ngày đợi cơ thể này lớn lên, lớn đến mức hắn có thể không kiên dè mà tùy ý đụng chạm cô.



Một năm sau

Hôm nay, là một ngày vui, là ngày Vận Nhi tròn mười sáu tuổi, lúc nhận nuôi cô Bùi Mặc đã nắm rõ tất cả thông tin về cô ‘ em gái ‘ này của mình, vậy nên cô được sinh ra vào ngày tháng năm nào được nhiên hắn cũng biết rõ.



Vận Nhi mặc trên mình một chiếc đầm trắng hở eo rất xinh, đang chắp tay cầu nguyện trước ánh nến và bánh sinh nhật.

Bùi Mặc đặt tay sau eo cô, dịu giọng: “ Có vui không, cái bánh này em có thích không “.

“ Có ạ, Mặc, cảm ơn anh “.

Vận Nhi hai mắt lấp lánh, cười thật tươi nhìn Bùi Mặc, sau đó cả hai cùng nhau ăn bánh sinh nhất, Bùi Mặc uống rượu còn cô gái nhỏ của hắn uống nước trái cây.

Rượu thấm vào người Bùi Mặc cảm nhận được bản thân đang có sự biến đổi, hắn bật dậy lên phòng để lại mình cô cùng chiếc bánh ăn dỡ.

Sau khi tự tay dọn dẹp mọi thứ Vận Nhi cũng mệt mỏi trở về phòng, đi ngang qua phòng sách liền thấy ánh sáng chói mắt, đi gần lại phía cửa thấy Bùi Mặc đang ngồi trên chiếc ghế sofa lớn hình như là đang xem tivi, cô im lặng đi vào vì lúc nãy thấy hắn có biểu hiện lạ nên cũng có chút lo lắng.

“ Vận Nhi, cùng tôi xem phim đi “, Bùi Mặc nắm lấy tay cô, kèo lại ngồi xuống ngay bên cạnh.

Bộ phim hắn đang xem dường như là một bộ phim tình cảm, vừa xem không bao lâu trên màn hình liền có cảnh thân mật của hai người nhân vật chính, hình ảnh hai thân trần trụi đang dán sát vào nhau, nữ chính còn không ngừng phát ra những âm thanh xấu hổ, Bùi Mặc nhếch khóe miệng hắn nhìn sang Vận Nhi, cô gái nhỏ của hắn lại không giống những người khác cô chăm chú xem mà không có chút cảm xúc gì, hắn cũng biết rõ cô bé này vốn là người không hiểu về mấy thứ thất tình lục dục này nhưng có thể đến mức bình thản trước cảnh này thì hắn càng không ngờ.

Bùi Mặc cất giọng khàn đặc: “ Vận Nhi, em có biết hai người bọn họ đang làm gì không“.

“ Không ạ “, Vận Nhi đưa mắt nhìn anh, gương mặt vô thần của cô khiến Bùi Mặc bức đến mức phát điên, cô gái nhỏ này không ngờ còn có thể ngây thơ đến như vậy.

Hắn vuốt tóc cô, hai mắt nhắn chặt, dịu giọng: “ Trễ rồi, mau đi ngủ đi “

Vận Nhi đứng ngay dậy rời đi, sự vô tri của cô khiến Bùi Mặc như bị hàng ngàn cơn dục vọng dày vò, hắn bức rức đến mức tự cào cấu bản thân.

Như mọi đêm, đêm nay lại tìm đến ôm lấy cô ngủ, bàn tay to lớn luồng vào trong lớp chăn đưa xuống vuốt ve phần đùi nhỏ gọn, thủ thỉ vói người con gái: “ Vận Nhi, em sắp bức chết tôi rồi, em nói đi tôi phải làm thế nào với em đây “.

Hăn đã đợi, đợi lâu như vậy mà cô gái nhỏ này của hắn chỉ mới lớn thêm một tuổi, sự dày vò này đúng là quá sức đối với hăn, từng ngày cùng cô trôi qua lại thấy lâu đên vậy cứ như không phải là hai mươi tư giờ nữa.





Trong giờ giải lao ở lớp, Vận Nhi được Uyển Như đưa đến phòng học đàn, bây giờ cả hai đã học lớp mười, bọn họ thấy vui khi cra hia vẫn có cơ hội học chung một lớp, Uyển Như từ lúc nhỏ đã học piano nên đánh rất thành thạo, còn Vận Nhi lại không biết một chút gì.

“ Vận Nhi, đợi tớ, tớ lấy nhạc phổ đến chỉ cậu cách đánh “

Dứt câu Vận Nhi còn không kịp trả lời thì Uyển Như đã phi đi như bay, Vận Nhi thử đưa ta nhấn những phím đàn, âm thanh phát ra làm cô thích thú, từ phía sau một bàn tay bất ngờ ôm lấy bả vai cô, Vận Nhi giật mình đứng bật dậy, bọn nam sinh sau lưng phá lên cười như điên.

“ Này cậu dọa người ta sợ rồi kìa “

“ Xin lỗi, xin lỗi nhé, em gái “

“ Này năm nay trường chúng ta có nhiều bé xinh nhập học quá “

Vận Nhi còn đang khó hiểu nhìn bọn họ, thì đám nam sinh lại tiến lại gần cô bước lên một bước lại buông một câu trêu ghẹo, dần dần ép sát Vận Nhi vào tường, xung quang cũng bị bọn họ chẳng lại.

“ Đừng có chạm vào tôi “

Tên nam sinh đứng đầu tiên cười tà rồi đưa tay đụng chạm vào cô, Vận Nhi hoảng sợ vùng vẫy, còn đánh hắn, cái tát khiến hắn tức điên lao đến hai tay cào cấu, bấu xé cô gái những tên còn lại thì hô to cổ vũ, nơi cổ Vận Nhi liền đỏ ửng lên còn có những vết xước rỉ rít máu, cô sợ phát khóc.

“ Mau thả cậu ấy ra, nếu không tôi sẽ gọi giáo viên đến “

Uyển Như siết chặt cuốn nhạc phổ trên tay, chỉ về phía bọn họ tuy giọng nói danh thép nhưng sâu bên trong cô cũng đang run lên vì sợ.

Mấy tên nam sinh chửi thề một câu rồi khoác vai nhau đi, Uyển Như chạy lại, ôm lấy Vận Nhi lo lắng: “ Cậu không sao chứ, bọn họ chưa làm gì cậu đúng không “

Vận Nhi vẫn chưa hết cơn sợ hãi, hai tay cô ôm chặt vùng ngực mình, nước mắt chảy dài, Uyển Như thở dài nói tiếp: “ Cô giáo đã dạy kỹ là không thể để con trai đụng vào người nhưng con gái như chúng ta làm sao đấu lại được bọn họ, hơn nữa người lúc nãy vừa đụng chạm cậu, anh ta là con trai của hiệu trưởng, bây giờ có đến mách ông ta, ông ta cũng không nghe chúng ta đâu “.

Uyển Như ôm chặt lấy Vận Nhi, vuốt ve cánh tay trấn an.