Quởn Qua Quởn Lại Giữa Vô Vàn Thế Giới

Chương 170: Lễ giáo



1.

Ta vừa ngủ dậy.

Đã bị Chu Thổ ôm vào lòng.

Ta kêu hắn buông ra.

Hắn lại nói:

"A Thủy, ngươi đừng keo kiệt như vậy, cho ta sờ một chút thôi, sờ một chút thôi, nha?"

Thế là ta đuổi cái tên không có lễ giáo đó ra khỏi nhà.

Hắn như vậy mà không có chút liêm sỉ nào cả, bị ta đuổi đi còn ở đó quyến luyến bịn rịn.

Ta đang loay hoay đẩy hắn ra khỏi cửa thì cùng lúc này...

Một đám quan binh triều đình kéo tới.

Ta giật mình, kéo Chu Thổ vào trong nhà.

Đóng cửa lại.

2.

Ta đi lịch kiếp, vô tình chuyển sinh thành người trong nhà đế vương.

Vì quyền lực mà tranh đấu đến máu chảy đầu rơi.

Hoàng huynh của ta lên ngôi hoàng đế, việc đầu tiên làm là trừ khử các huynh đệ khác.

Bao gồm cả ta.

3.

Nhiều năm trước, khi ta hứng một mũi tên lăn xuống sườn núi, bọn họ đã nghĩ ta chết rồi.

Đám quan binh kia tới đây là vì chuyện khác.

Nghe nói, ở một thị trấn cách đây không xa đang hoành hành dịch bệnh.

Quan phủ đã ra lệnh cách ly thị trấn đó, nhưng lại có một người trốn thoát được.

Quan binh đến đây là để tìm bắt người đó trước khi dịch bệnh lây lan.

Chuyện này vốn không liên quan gì đến ta.

Nhưng vẫn khiến ta hoảng sợ một phen.

Trước đây, ta vẫn chưa lấy lại lại ký ức, vì tranh đoạt quyền lực trong cung mà sẵn sàng làm ra bất cứ việc gì.

Nhưng kể từ khi ta nhớ lại bản thân mình là thần, xuống đây lịch kiếp.

Gặp gỡ Chu Thổ.

Ta trong lòng chỉ muốn...

"..."

Muốn tuân theo lễ giáo mà thôi.

4.

Trong làng xảy ra chút chuyện.

Có một người đang rất khỏe mạnh, không biết vì sao lại đột ngột phát sốt, trên da nổi rất nhiều đốm đỏ.

Tối hôm qua hắn còn khỏe mạnh, từ sáng đến giờ vẫn chưa ăn gì. Tất cả những gì hắn đụng qua.

Là một chén nước.

5.

Là do nước.

Con sông chảy ngang qua làng không biết bị cái gì, bất kì ai uống vào đều bị bệnh.

Ban sáng chỉ có một người, bây giờ dường như phân nửa người dân trong làng đều đang năm la liệt trước cửa nhà Chu Thổ.

Cảnh tượng thật sự khiến người ta hoảng sợ.

Thế nhưng chỉ sau vài canh giờ, Chu Thổ đã thành công tìm được cách chữa bệnh.

Nhưng vẫn còn một chuyện đáng lo.

Mấy ngày nay, người dân trong làng không dám động vào nước sông.

Nước dự trữ trong các nhà đều dần cạn kiệt.

Nếu không tìm được nguồn gốc mầm bệnh trong nước, sợ rằng dân làng nếu không chết vì bệnh thì cũng sẽ chết vì khát.

Trước tình hình đó, ta xung phong lên núi, đi xem thử ở thượng nguồn đã xảy ra vấn đề gì.

Chu Thổ thấy ta xung phong, hắn cũng lập tức đòi đi theo.

6.

Đêm hôm khuya khoắt, xung quanh rừng núi không có gì ngoài tiếng cú đêm.

Ta và Chu Thổ cầm đuốc đi ngược dòng con sông, kiểm tra thử có cái gì khác thường hay không.

Nhưng bọn ta đã đi từ sáng đến giờ, nhưng vẫn chưa tìm thấy gì.

Cùng lúc này Chu Thổ đột ngột lại nắm tay ta.

Cái tên thiếu đứng đắn đó, vào thời điểm như thế này, hắn lại càng không xem lễ giáo ra gì.

Muốn ta giúp hắn làm chút chuyện.

Ta ra sức từ chối.

Nhưng hắn năn nỉ quá mức, ta cảm thấy tiếp tục chối từ thì không hợp lễ nghĩa.

Nên đành chấp nhận.

Ai ngờ, vào lúc ta vừa quỳ xuống.

Thì đột nhiên, có cái gì đó trôi xuống từ thượng nguồn.

Ban đầu ta còn nghĩ đấy là khúc gỗ.

Cho đến khi nhìn kĩ lại thì mới phát hiện...

Đó là một cánh tay người.

7.

Một cái xác chết.

Ở ngay trên thượng nguồn có một cái xác chết.

Người này không biết tại sao lại ngã xuống sông, chết đuối. Xui xẻo thế nào mà cái xác lại bị mắc kẹt giữa hai hòn đá.

Mặc dù toàn thân cái xác đã trương phồng, nhưng vẫn nhìn ra những đốm đỏ trên da, chứng minh người này trước khi chết đã mắc căn bệnh mà người dân trong làng nhiễm phải.

Xem ra đây chính là nguyên nhân tại sao những ai uống nước từ con sông đều bị bệnh.

Sau khi vớt cái xác lên, người dân trong làng liền ồ ạt chạy ra sông lấy nước. Họ đã nhịn khát nhiều ngày lắm rồi.

Chu Thổ ngăn không kịp.

Quả nhiên, vừa uống nước xong.

Cả làng ngay lập tức lại đồng loạt đổ bệnh.

8.

Chu Thổ nói.

Có một số mầm bệnh có thể tồn tại khá lâu.

Kể cả khi đã vớt cái xác lên, thì mầm bệnh vẫn lưu lại trong nước.

Sợ rằng phải đợi một thời gian, nước mới sạch lại như ban đầu.

Một thời gian nữa? Một thời gian nữa thì sợ rằng cả làng này đã chết khát rồi.

Ta không thể chỉ đứng đó nhìn.

Đợi đến đêm, ta liền đi ra bờ sông.

Lấy tay chạm vào dòng nước.

9.

Sáng hôm sau, nước sông lại sạch sẽ như bình thường.

Người dân được tưới tắm đầy đủ, lúc này mới nhớ ra, cách đây mấy hôm quan binh đang truy lùng một người chạy trốn từ thị trấn nhiễm bệnh.

Thế là người trong làng liền đi tìm quan binh, hỏi thử xem cái xác này có phải người mà bọn họ đang tìm hay không.

Quan phủ xác nhận cái xác này chính là kẻ bỏ trốn kia.

Chu Thổ chỉ cần mấy canh giờ đã chế được thuốc trị bệnh, còn bọn người triều đình đến giờ vẫn đang bó tay.

Khi biết được Chu Thổ tìm được cách chữa bệnh, quan phủ đã cho mời hắn đi chữa bệnh cho người dân trong trấn.

Lương y như từ mẫu, Chu Thổ lập tức đáp ứng.

Điều này cũng có nghĩa là hắn sẽ phải đi xa mấy ngày.

9.

Đối với chuyện Chu Thổ phải đi xa chữa bệnh, ta cảm thấy may mắn.

Mấy ngày tới, ta không phải lo có kẻ sẽ xông vào nhà ta, ăn chực ở chực nữa.

Dù gì thì ta cũng ghét nhất là những kẻ thiếu lễ giáo như hắn.

10.

Một ngày, hai ngày, ba ngày.

Nhiều tháng đã trôi qua.

Chu Thổ vẫn chưa trở về.

Có khi nào cái điệu bộ thô thiển của hắn làm quan phủ nổi giận, hắn vừa trị bệnh cho người dưới trấn xong liền bị ném vào thiên lao rồi không?

Mặc dù ta không thích hắn. Nhưng hắn từng cứu mạng ta, ta không thể thấy chết không cứu.

Như vậy là thiếu tình nghĩa.

Bở vậy nên ta lập tức thu xếp hành lí, đi xuống thị trấn tìm hắn.

11.

Lúc ta tìm đến, người dân trong thị trấn đã khỏi bệnh từ lâu.

Mọi người đều rất biết ơn Chu Thổ.

Nghe nói vô số phú hào vì muốn đền ơn hắn, nên mới dùng nhiều cách giữ chân.

Lúc thì mời hắn đi dự tiệc mừng thọ của người này, khi thì đi dự đại hôn người kia.

Người của thị trấn này xem ra là rất có lễ giáo.

Ta thích.

Người dân xung quanh nói với ta, Chu đại phu hiện tại đang uống rượu cùng quan phủ trong tửu lâu.

Ta không muốn làm phiền hắn, định bụng chỉ đến âm thầm ngó hắn một cái, rồi đi.

12.

"Chu đại phu, người uống với thiếp nữa đi."

"Uống với thiếp cơ."

"Chu đại phu, thiếp lạnh quá, người ôm thiếp được không?"

"Thiếp cũng muốn ôm. Chu đại phu, người ôm thiếp nữa."

Xung quanh Chu Thổ là một đám nữ nhân ăn mặc hớ hênh, vừa nhìn đã biết là kỹ nữ.

Chu Thổ ngồi kế bên quan phủ, ngượng ngùng nhận ly rượu trong tay nữ nhân kia, sau đó còn cụng ly với nàng ta.

Lúc người dân nói với ta, Chu Thổ đang ở tửu lâu với quan phủ, ta không hề nghĩ tới là loại tửu lâu này.

Ta thì ở nhà trông hắn.

Hắn thì ở đây, tìm vui ở chốn phong trần.

Nhìn thấy ta đứng ở ngoài cửa, Chu Thổ ngay lập tức bày ra nét mặt hoảng hốt.

Hắn cáo tội với quan phủ rồi lật đật chạy ra ngoài, vội vàng giải thích:

"A Thủy, mọi việc không phải như ngươi nghĩ đâu. Ta là bị quan phủ ép đi cùng. Người ta là mệnh quan triều đình, ta không thể từ chối..."

Cùng lúc này, một bàn tay kiều mị từ đâu chợt mò mẫm lên người Chu Thổ, ôm hắn từ phía sau.

"Chu đại phu, đang vui mà người đi đâu vậy? Trở vào trong chơi với bọn thiếp đi!"

Ta liếc mắt nhìn hắn.

Chu Thổ hoảng sợ, vội vàng gỡ bàn tay của yêu nữ kia ra.

"A Thủy, ngươi tuyệt đối đừng trông mặt mà bắt hình dong!"

"Xin lỗi, Chu đại phu..."

Lúc này, ta mới ngước mặt lên nhìn hắn.

"Làm phiền rồi."

Nói xong liền quay lưng bỏ đi.

13.

Ta đá cục đá trên đường.

"Đồ cái thứ không có lễ giáo!" Ta mắng.

Thân là quân tử, tại sao lại có thể tìm đến những nơi trụy lạc như thế!

Cái tên ngốc đó!!

Đúng là thứ không có lễ giáo! Không có lễ giáo! Không có lễ giáo mà!!!

Ta là đang lo cho cái tư cách của hắn!

Chứ ta không có ghen!