Quởn Qua Quởn Lại Giữa Vô Vàn Thế Giới

Chương 108: Đồ Ma sư



**1**.

Hoàng tộc Kim Lan quốc bị nguyền rủa, chuyện này ai ai cũng biết.

Kể rằng thánh tổ hoàng đế năm xưa gầy dừng giang sơn từ trên lưng ngựa, vì đế nghiệp trăm năm mà phụ bạc một người con gái.

Oán niệm trăm năm vẫn không thể hóa giải trở thành lời nguyền hiểm ác kéo dài mấy đời vua.

Kể từ đó, bao đời hoàng đế của Kim Lan quốc dù tài đức vẹn toàn hay bê tha biếng nhác đều chết vào đúng năm thứ hai mươi trị vì, thậm chí còn chết rất thảm.

Hoàng tộc đôn đáo đi tìm Đồ Ma Sư, những bậc cao nhân chuyên đối phó với tà ma, để hóa giải lời nguyền này.

Thế nhưng Đồ Ma Sư mười người thì cả mười người đều mai danh ẩn tích, hành tung bí ẩn, chỉ thể gặp không thể cầu.

Đế vương các đời Kim Lan quốc đành ngậm ngùi chấp nhận lời nguyền hai mươi năm.

Bởi vậy nên khi đương kim hoàng đế trị quốc đến năm thứ hai mươi mốt, trên dưới Kim Lan liền lập tức mở yến tiệc long trọng tưng bừng.

**2**.

Kim Lan đế chuộng nam sắc, chuyện này không phải bí mật.

Vì vậy không ít người nhân dịp yến tiệc này mà dâng lên nam sủng để lấy lòng hoàng đế.

Và trong đám nam sủng yêu kiều kia.

Có ta.

**3**.

Dung nhan ta vô cùng tầm thường.

Đứng bên cạnh một đám mỹ nam nghiêng nước nghiêng thành lại càng trông chẳng ra gì.

Bởi vậy nên ta tiến cung một tháng nay, vẫn xa rời thiên tử.

Lẳng lặng sống một mình một góc trong cung.

**4**.

Nói về việc nước, Kim Lan hoàng đế là minh quân, rất được lòng quân thần dân chúng.

Nói về việc nhà, thì hắn là một gia chủ lãnh huyết vô tình, vô cùng khó hầu hạ.

Nam sủng cùng phi tần chốn hậu cung cứ lên voi xuống chó. Hôm nay vừa được sủng đến tận trời, ngay mai đã ngậm ngùi gối chiếc.

Nhận được thánh sủng lâu nhất hiện nay là Lâm Uyên công tử, nghe nói dung mạo y tựa thiên tiên, người thường khó sánh được. Kim Lan đế cưng chiều Lâm Uyên đã hai năm, hiện tại vẫn chưa có dấu hiệu nguội lạnh.

Nhưng mà cũng không biết được bao năm bao tháng.

Chẳng bằng như ta, cứ ở ẩn như thế này mà lại bình yên.

**5**.

Ta không muốn dây vào chuyện hậu cung, càng không muốn dính vào hoàng đế.

Dù gì nhìn ta vậy thôi, chứ ta đã có người trong lòng rồi.

Người trong lòng ta còn rất hay ghen.

Tốt nhất là đứng làm chuyện gì khiến y không vui.

**6**.

Ban ngày làm một nam sủng tầm thường.

Ban đêm lại phải lén lút đi thăm dò tình hình.

Có một lần ta bị thị vệ xém phát hiện.

Thật là giật thót cả tim.

**7**.

Sau nhiều tháng ở ẩn trong cung, ta cuối cùng cũng bị triệu thị tẩm.

Nghe nói hoàng đế muốn tìm mới lạ, lệnh cho thái giám tổng quan mang tới một người chưa từng thị tẩm.

Nói đến chuyện chưa từng thị tẩm, tên ta bị réo lên đầu tiên.

Ta quỳ bên long sàn, sau lưng đã đổ một thau mồ hôi lạnh.

Kim Lan hoàng đế bảo ta ngẩng mặt lên.

Ta ngẩng mặt.

Hắn nói dung nhan ta quá tầm thường.

Ném cho chó cũng chưa chắc thèm.

Hoàn toàn là đồ vứt đi.

Không xứng đáng làm nam sủng.

Ta nhắm mắt lắng nghe một tràn sỉ vả.

Ai bảo người ta là vua.

Người ta muốn nói gì cũng được.

**8**.

"Thế nhưng..."

Kim Lan đế trầm ngâm suy nghĩ.

"Nhan sắc tầm thường này....tại sao lại đi cùng một cặp mắt tinh xảo như thế..."

Bất thình lình, Kim Lan hoàng đế lại nâng cằm ta lên. Vừa nói, hắn vừa tò mò sờ nắn khuôn hàm ta.

Cho đến khi chạm vào nếp gắp của nhân bì diện cụ.

Thì hắn liền tháo xuống.

**9**.

Ta thề là ngày xưa ta luyện dị dung thuật với thái độ rất nghiêm túc chăm chỉ.

Nhưng cái hôm học hóa trang mắt, ta ngủ quên, mất buổi học.

Đến giờ vẫn còn ân hận.

**10**.

Kim Lan đế sau khi nhìn thấy dung mạo thật sự của ta thì không biết suy tính trong lòng cái gì.

Hắn khen ta so với Lâm Uyên công tử, người được sủng ái nhất hậu cung, càng có đường nét phong vị mềm mại hơn.

Hỏi ta cố tình che dấu dung mạo có phải vì không muốn thị tẩm hay không.

Thì đại khái đúng là như vậy.

Nên ta gật đầu.

Thế là hắn bảo ta đeo diện cụ lên, sau đó cho ta lui.

Ta cảm thấy Kim Lan đế là người quân tử đàng hoàng, biết ta không thích nên không làm phiền ta.

Trong lòng thầm tán thưởng hắn.

Sáng hôm sau, có thái giám đến bảo ta dọn đồ sang tẩm cung của hoàng đế mà ở.

**11**.

Ta nói bản năng chinh phục của nam nhân thiệt tình là quá mức đáng sợ.

Hắn thả ta đi một chốc, ngày hôm sau liền trói ta bằng muôn vàn ân sủng.

Không chỉ ban cho ta vô số ngọc ngà châu báu, còn cho phép ta dọn đến tẩm cung của mình.

Tính đến thời điểm hiện tại, trong nguyên cái hậu cung này, người được sống trong tẩm cung hoàng đế chỉ có hai người.

Một là ta.

Hai là Lâm Uyên công tử được sủng nhất hậu cung.

**12**.

Ta được một đám người mời đến chỗ Lâm Uyên công tử dự tiệc trà.

Nghe bao lời đồn đại, ta cũng khá tò mò về dung mạo của cái vị Lâm Uyên này nên được rủ liền đi.

Cuối cùng, vừa bước vào viện liền bị khuôn mặt của Lâm Uyên công tử làm cho đứng hình.

Đệ nhất nam sủng trong hậu cung, nhan sắc thật sự là hoa nhường nguyệt thẹn.

Cùng lúc này, cái đám nam sủng ngồi hai bên không hiểu sao lại đồng loạt nhìn ta, vừa nhìn vừa lên tiếng cười cợt.

"Nghe nói bệ hạ sủng hạnh người mới, vừa thị tẩm một đêm liền cho dọn vào tẩm cung của người, còn tưởng là tuyệt thế giai nhân như thế nào, hóa ra..."

"Trước giờ Lâm Uyên công tử là người đẹp nhất hậu cung. Có thể sánh ngang với y lại chỉ là một kẻ dung mạo tầm thường."

"Như thế không phải quá là mất mặt cho Lâm Uyên công tử hay sao?"

Nam sủng trong cung, miệng lưỡi đúng là sắc bén mà.

Cả đám người xung quanh mỗi người một câu, lời nào lời nấy đều như đổ dầu vào lửa.

Ta là tân nhân thấp cổ bé họng, nghe người khác nói này nói nọ cũng không biết đáp trả làm sao.

Mà cái vị Lâm Uyên công tử mỹ nhân tuyệt sắc ngồi trước mặt...

Hai mắt y nhìn ta lúc này...

Càng lúc càng...

Đáng sợ.

**13**.

Bọn cung tần nam sủng trong cung những ngày sau đó ra sức tìm ta gây chuyện.

Nhưng bọn họ gây thế nào cũng không ngăn được Kim Lan hoàng đế để ý ta.

Kim Lan đế xem ra là để bụng chuyện ta không muốn hầu hắn ngủ.

Nên kịch liệt ra sức chinh phục, suốt ngày đều bám lấy ta.

Ta ở trong hậu cung càng lúc càng nổi bật.

Mà đạo lí xưa nay cây cao đón gió.

Ta từ một nam sủng nho nhỏ không ai để vào mắt.

Biển thành một nam sủng đê tiện thối tha xấu xa bỉ ổi ai ai cũng chướng mắt.

Mà cái người tâm tâm niệm niệm ta trong lòng nhất hiện nay.

Hiển nhiên.

Là Lâm Uyên công tử.

**14**.

Trong cung đồn đãi, Kim Lan hoàng đế từ ngày ân sủng ta, đã nhiều đêm liền không triệu Lâm Uyên công tử hầu hạ.

Một ngày nọ Lâm Uyên công tử mời riêng ta đến chỗ của hắn.

Lâm Uyên công tử mặc dù phong thái nhã nhặn nhưng thật ra lại là người thẳng thắn không rườm ra.

Vừa nhìn thấy ta, hắn liền thấp giọng mở miệng nói vào trọng tâm.

"Ta cấm ngươi không được lại gần bệ hạ!"

**15**.

Lâm Uyên công tử tính ra là một người vô cùng nóng nẩy.

Y đối với chuyện Kim Lan hoàng đế sủng ái ta chán ghét ra mặt.

Có một lần Kim Lan hoàng đế ở trước mặt mọi người khen ta đẹp một tiếng.

Ngày hôm sai, Lâm Uyên công tử liền cho người gọi ta qua chỗ y.

Y sau đó liền dùng mực đen vẽ lên mặt ta, bắt ta phải giữ nguyên như vậy không cho rửa đi.

Cho đến khi Kim Lan hoàng đế đến thăm ta, liền cho người giúp ta rửa mặt, sau đó trách phạt Lâm Uyên một trận.

Lại một lần trong hậu cung tổ chức gia yến nho nhỏ, hoàng đế thấy ta liền bảo ta lại ngồi bên phải hắn.

Lâm Uyên công tử sau đó để hạ nhân "vô tình" đổ thức ăn lên người ta, buộc ta trở về thay xiêm y.

Sau đó lại có người đến dằn mặt không cho ta trở lại yến tiệc. Ta liền phải lấy cớ mệt trong người mà không ở lại phòng.

Kim Lan đế biết Lâm Uyên đứng sau việc này liền không vui.

Một lần khác Kim Lan hoàng đế nổi hứng đem tặng ta rất nhiều bảo vật quý hiếm.

Trong cung không ai có, chỉ có một mình ta có.

Ngày kế tiếp, Lâm Uyên công tử liền một mạch ngang nhiên đi vào tẩm viện của ta.

Đem tất cả báu vật Kim Lan hoàng đế ban cho ta.

Đập nát.

Bệ hạ biết tin liền lớn tiếng trách phạt Lâm Uyên, cho người đánh y một trận, nhốt y trong phòng, bắt y suy ngẫm.

Kể từ hôm đó, mọi người trong hậu cung đều nhìn ta bằng con mắt e dè.

Bọn họ cảm thấy ta sắp thay thế vị trí của Lâm Uyên.

**16**.

Đêm nay trăng thanh gió mát.

Kim Lan đế không báo trước một tiếng liền lẻn vào phòng ngủ của ta.

Lên giường nằm cạnh ta.

Ta trợn to mắt không dám ngủ.

Đừng nói là ngủ, ngay cả chớp cũng không dám chớp.

Bởi vì thứ dưới chân Kim Lan đế càng lúc càng lớn khiến ta không thể nào rời mắt.

Con nữ quỷ da trắng miệng đỏ đang lè lưỡi quấn dưới chân hoàng đế, những cái lỗ mọc chi chít trên mặt nó càng lúc càng phình lớn.

Khiến ta nhìn không thể rời mắt.

**17**.

Ta là một Đồ Ma Sư, đã xuống núi hơn một ngàn năm nay.

Sứ mệnh của ta là lang bạt khắp nơi, diệt ma trừ yêu, phổ độ chúng sinh.

Ta vì nghe được lời nguyền hai mươi năm của hoàng đế các đời Kim Lan quốc mà tìm tới đây.

Ai ngờ ta vừa đến đây thì hoàng đế nơi này liền bước sang năm trị vì thứ hai mươi mốt.

Ai cũng nói lời nguyền đã hết hiệu lực.

Đơn giản như vậy sao?

Ta không tin!

Thế là ta vất vả tìm đường chạy vào hoàng cung hóng chuyện, xem xét tình hình.

Vốn dĩ ta thấy nơi này bình yên quá, nghĩ rằng lời nguyền kia không chừng thật sự là đã hết hiệu lực, ta định bụng rời đi rồi.

Vạn vạn không ngờ tới đêm nay...

...lại gặp được nữ quỷ tổ ong này.

**18**.

Kim Lan đế là người thường, không thể thấy được con quỷ dưới chân mình. Hắn bày ra một vẻ mặt yêu chiều ham thích mà nhìn ta.

Ta từ hư không biến ra một lá bùa dán lên trán Kim Lan đế.

Hắn lập tức bất tỉnh.

**19**.

Ta nhảy xuống giường, trên tay biến ra hỏa bùa thiêu đốt nữ quỷ.

Xui xẻo thế nào lại gặp phải con quỷ chơi hệ thủy. Thủy khắc hỏa, hỏa bùa của ta vừa dấy lên liền bị dập tắc.

Cái cổ chi chít lỗ của nàng mọc dài ra, bay về phía ta.

Từ bên trong những cái lỗ trên người nàng lại phóng ra vô vàn con rết nước, bay về phía ta.

Thổ khắc thủy, ta liền dùng thổ bùa triệu hồi một nắm đất bọc lấy đám rết nước.

Nữ quỷ như vậy mà còn biết dùng mộc thuật. Từ trong đống đất của ta mọc ra một đám dây gai.

Thiệt là xui xẻo! Đa phần những kẻ dùng thuật ngũ hành như ta chỉ dùng được một hệ. Hôm nay ta ăn phải cái gì mà gặp phải một con quỷ chơi song hệ.

Nhưng mà không sao! Bởi vì kim khắc mộc! Ta liền dùng kim bùa triệu ra chi chít kim châm bằng bạc phóng về phía đám dây gai, chúng liền tan tành.

Con ma nữ này hóa ra dùng được đến tam hệ! Từ trong đám dây gai, một ngọn lửa cuồn cuộn bùng lên. May là ta kịp thời dùng thủy bùa dập tắt nó!

Thế rồi nữ quỷ lại triệu ra một đống đất lấp hết nước của ta.

Bốn hệ! Con quỷ đó chơi tận bốn hệ!!!

Cơ mà không sao, ta là một trong số ít ỏi người dùng thuật ngũ hành dùng được cả năm hệ. Nữ quỷ dùng được bốn thì vẫn thua ta một hệ.

Ta liền dùng mộc bùa phá hết đất của nàng.

Thì con quỷ kia lấy ra kim thuật.

Ngũ hành kim thủy mộc hỏa thổ.

Ta thuộc hạng xài được cả năm hệ, vô cùng quý hiếm.

Ma nữ kia cũng thuộc hạng xài được cả năm hệ, quý hiếm vô cùng.

Được lắm.

Chết mợ ta rồi.

**20**.

Không ngờ hôm nay đi ngủ thôi mà cũng gặp được một con nữ quỷ vương cấp.

Đánh muốn nín thở, nó mới chịu buông Kim Lan hoàng đế ra.

Ta kiệt sức nằm thở hồng hộc trên sàn.

Không ngờ con ma nữ vất vưởng dưới đất tưởng rằng chết rồi lúc này đột ngột ngồi dậy.

Trên cổ nó mọc ra một cái đầu chi chít lỗ thứ hai.

Há to miệng.

Phóng tới!

Ta lập tức biến ra bùa đối phó với cái đầu thứ hai.

Nhưng không kịp.

Con ma nữ đã kịp ngoạm một miếng thịt trên tay ta rồi.

Trong khoảnh khắc, ta nghĩ mình kì này nhất định phải mất cánh tay.

Thì đột ngột thình lình.

Từ trong màn đêm tăm tối.

Một tia sáng tĩnh lặng lóe lên.

**21**.

Linh kiếm vung lên một đường sắc lẻm.

Hai cái đầu của nữ quỷ lăn ra đất.

Lâm Uyên bình thản dẫm lên cái đầu vừa mới cắn ta, dùng mũi chân nghiền nó thành cát.

Sau đó liền liếc mắt lạnh lùng nhìn ta một cái.

"Vô dụng!"

Y mắng.

Ta gãi đầu nhìn y.

Cười ngượng ngùng.

**22**.

Ta xuất thân là côi nhi, được sư phụ nhặt về, dạy dỗ trở thành Đồ Ma Sư, sở trường bùa chú, ngũ hành thuật.

Yêu ma thì nhiều mà Đồ Ma Sư lại ít. Để đảm bảo bốn phương tám hướng đều có Đồ Ma Sư giúp diệt ma trừ yêu, sư phụ lệnh cho các môn đệ bọn ta tách ra, mỗi người lo cho một phương. Chỉ khi nào gặp phải đối thủ đáng gờm mới hợp sức cùng nhau.

Ta vì vậy mà rất ít khi cùng các sư huynh tái hợp.

Lần này bởi vì nghe ngóng được tin đồn về lời nguyền của Kim Lan quốc mà tới đây.

Không ngờ sư huynh lại tới trước ta một bước.

Sư huynh của ta sở trường kiếm thuật, trận pháp, âm thuật.

Kim Lan đế có thể sống đến năm trị vì thứ hai mươi mốt, thực tế là nhờ có sư huynh ta hai năm nay ở bên cạnh, âm thầm làm phép hộ mạng cho hắn.

Sư huynh của ta.

Tên là Lâm Yên.

**22**.

Lâm Yên sư huynh mặc dù đến đây làm nam sủng thì đổi tên thành Lâm Uyên.

Nhưng đều là một người mà thôi.

"Sao không gọi ta đến giúp!" Lâm Yên sư huynh lạnh giọng nói.

"Nữ quỷ kia pháp lực cao cường, ta lo đối phó, nhất thời không nghĩ ra!"

"Lần tới cấm quên!" Y chau mày, dùng giọng gay gắt nói với ta.

"Ừm." Ta mỉm cười gật đầu.

"Vết thương ngươi sao rồi?"

"Có chút đau."

Lâm Yên sư huynh lại chau mày.

"Đưa đây, ta xem thử!"

Ta liền đưa cho y xem thử.

Y dùng pháp lực giúp ta cầm máu.

Lại hỏi ta làm cái gì mà dụ được nữ quỷ tới đây.

**23**.

Thánh tổ hoàng đế Kim Lan quốc trước khi trở thành hoàng đế đã từng có một người vợ tào khang.

Ông hứa với người vợ kia của mình sau khi đại nghiệp cáo thành sẽ phong nàng làm hoàng hậu.

Nhưng sự đời nào dễ dàng như vậy, để giành được sự ủng hộ của tam quân, ông ta phải nạp con gái của tướng quân tiền triều làm bình thê.

Sau đó bình thê của ông ta đòi làm hoàng hậu, bằng không đại quân sẽ không theo ông ta nữa.

Thánh tổ hoàng đế vì đại nghiệp mà để bình thê của mình làm hoàng hậu. Còn người vợ tào khang lúc đầu thì làm quý phi.

Chuyện cũng sẽ không đến nỗi nào.

Nếu quý phi không vì ấm ức mà hại chết long tử trong bụng của hoàng hậu.

Thánh tổ hoàng đế liền đày bà ta vào lãnh cung.

Hai mươi năm sau thánh tổ băng hà, thái hậu lúc này nhớ lại thù xưa, cho người dụng hình với phế quý phi.

Dùng vô số kim châm đâm lên khắp người nàng tạo thành những cái lỗ chi chít, khiến nàng chết trong đau đớn tận cùng.

Trước khi tắt thở, phế quý phi đã kịp buông xuống lời nguyền rủa, để hậu duệ của hai kẻ mình hận nhất vĩnh viễn không có kết cục tốt đẹp.

Oán niệm đó quá mức mãnh liệt, biến thành vô số nữ quỷ đeo bám các đời đế vương, cứ mỗi hai mươi năm lại ra tay một lần..

Mà con nữ quỷ ban nãy chỉ là một trong vô số các con quỷ đang đeo bám Kim Lan hoàng đế.

**24**.

Lâm Yên sư huynh chau mày.

"Đám nữ quỷ kia vốn dĩ chỉ rình rập đeo bám một mình hoàng đế, tại sao lần này lại xuất hiện ở phòng của....ngươi...."

Nói xong câu này thì Lâm Yên sư huynh mới nhìn thấy Kim Lan đế đang mê man nằm trên giường ta.

Lâm Yên sư huynh mở to mắt, lặng người.

Im ắng một hồi lâu.

"Bệ hạ...tại sao lại ở chỗ ngươi..."

Ta thành thật đáp.

"Ta nghĩ là hắn muốn ta thị tẩm."

Nghe xong câu này, sắc mặt Lâm Yên sư huynh liền tối xuống.

**23**.

Ta có nhắc qua, ta có người trong lòng.

Người này cùng ta lớn lên từ nhỏ.

Cùng ta học chung một thầy.

Tính tình y cái gì cũng tốt.

Riêng có cái tính hay ghen là không tốt.

Vì y mà ta phải suốt ngày đeo nhân bì diện cụ để tránh bị người khác dòm ngó.

Vậy mà vẫn chưa đủ khiến y an tâm.

Thấy nam nhân khác tiếp cận ta, liền thẳng thừng bắt ta tránh xa hắn ra.

Thấy nam nhân khác khen ta đẹp, liền vẽ lên cái diện cụ vốn dĩ tầm thường của ta.

Thấy nam nhân khác bắt ta ngồi cạnh, liền nghĩ cách để ta đi ra chỗ khác.

Thấy nam nhân khác tặng lễ vật cho ta, liền chạy đến đập vỡ.

Thấy ta xém tí nữa thì được thị tẩm, linh kiếm trong tay liền run lên một cái.

**24**.

Ta vừa ôm Lâm Yên sư huynh, vừa nói.

Tình hình hiện tại vô cùng bí bách.

Một con nữ quỷ vương cấp ban nãy đã rất lợi hại rồi.

Mà oán niệm của phế quý phi năm xưa lại tạo ra rất nhiêu con quỷ như vậy, bám theo các đời quân vương.

Mà loại quỷ này để càng lâu thì bọn chúng càng mạnh, sát niệm càng nhiều, tương lai sẽ hại đến những người vô tội khác, không chỉ còn nhắm riêng một mình đế vương.

Bây giờ mà không đối phó, về sau càng khó đối phó hơn.

Mà Đồ Ma Sư ở chỗ này chỉ có mình ta với sư huynh.

Hai người bọn ta phải phối hợp, may ra mới giải quyết được đám quỷ này.

Lâm Yên sư huynh mà bị đem đi chém đầu, một mình ta không biết phải đối phó với lũ quỷ này thế nào đâu!!

Bởi vậy nên...

Lâm Yên sư huynh à.

Ta hứa.

Ta thật sự chỉ thích mình huynh thôi.

Huynh tha cho Kim Lan đế một mạng được không??