Quốc Vương Vạn Tuế

Chương 177: Uy danh lan xa, địch quốc thăm dò



Tin tức Hương Ba vương rốt cục tu luyện xong xuất quan, rất nhanh được truyền khắp thành.

Nhân mã đến từ khắp nơi tới Hương Ba Thành âm thầm quan sát bắt đầu cẩn thận hơn, bọn hắn đi vào Hương Ba Thành với mục đích là tìm dấu hiệu quật khởi của Hương Ba Thành, chuẩn bị sẵn sàng cho đại hội diễn võ tác chiến sắp tới. Dưới trướng Zenit đế quốc có hơn hai trăm năm mươi nước phụ thuộc, mặc dù đại bộ phận đã sớm mục nát không chịu nổi, nhưng trong đó cũng có không ít người cũng có dã tâm cùng âm mưu, bọn hắn hùng tâm bừng bừng, muốn tính toán hết thảy đổi thủ sẽ tham gian kế hoạch của mình trong tương lai, cho nên công tác tình báo cực kỳ trọng yếu.

Đương nhiên, cũng có vài tổ chức sống bằng nghề buôn tin tình báo, xuất phát từ đặc tính chức nghiệp, đem xúc tu vươn tới Hương Ba Thành.

Ai cũng nghĩ rằng tình báo là không dễ, đều làm tốt một ít chuẩn bị, nhưng tất cả đều không ngờ rằng, ngay lúc chạng vạng sau buổi Hương Ba vương xuất quan, vị vương giả trẻ tuổi này lại cử hành một buổi yến tiệc mời toàn thành tới ngay trước quảng trường, để cho mỗi người đều thấy được quốc vương oai hùng uy nghiêm cùng vị hôn thê dung nhan tuyệt thế như nữ thần, toàn bộ đầu lĩnh chính trị quân sự của Hương Ba Thành cũng có mặt tại buổi tiệc, càng làm cho rất nhiều người cảm thấy ngoài ý muốn chính là, trưởng công chúa Natasha của Zenit đế quốc cũng không hề làm mà cao xuất hiện, cùng Hương Ba vương thân thiết nói chuyện với nhau, phảng phất như là lão bằng hữu lâu rồi không gặp.

Lần yến hội này giúp cho rất nhiều nhóm trinh thám nhận thức được những nhân vật chủ yếu mang thực quyền của Hương Ba Thành, cũng là cơ hội quan sát thực lực Hương Ba Thành.

Càng làm cho bọn họ cảm thấy hạnh phúc chính là, tại lúc cao trào của buổi tiệc, Hương Ba vương cử hành một hoạt động gọi là "đại lễ duyệt binh", hai lực lượng quân sự có cái tên cực đoan cổ quái của Hương Ba Thành - thánh đấu sĩ cùng thành quản cũng hoàn toàn bỏ đi lớp mây mù thần bí, xuất hiện trước mắt mọi người.

Toàn bộ biên chế thánh đấu sĩ chỉ có năm mươi người, giống như kỵ sĩ, mỗi người đều được trang bị một con tứ cấp ma thú Liệt Diễm thú toàn thân bọc kín giáp làm tọa kỵ, đây chinnhs là chiến lợi phẩm trong cuộc chiến cửu quốc liên quân trước kia, sớm đã nằm trong dự liệu của nhiều người, nhưng những vũ khí trong tay nhóm kỵ sĩ này lại làm cho rất nhiều nhóm trinh thám toát mồ hôi lạnh —— khiên chắn mang theo răng cưa tua tủa lớn như cánh cửa, cự phủ cán dài cực sắc bén trong tay, chỉ riêng phủ nhận (lưỡi) đã bằng chiều dài của một thanh đao…. Binh khí trong tay thánh đấu sĩ đều có một đặc điểm chung —— thật lớn!

Thành quản biên chế hoàn chỉnh trước mắt có hai trăm người, thân mặc khinh giáp, mũ mão chỉnh tề, tay phải cầm trường thương, tay trái cầm khiến chắn, cưỡi tuấn mã, thần khí mười phần, hai trăm người thúc ngựa nâng thương, tiến qua quảng trường, lưu lại một cỗ sát khí.

Dân chúng Hương Ba Thành chứng kiến một màn trước mắt dị thường vui sướng.

So sánh với đội ngũ rách nát như nông dân bốn tháng trước, đến nay quân lực Hương Ba Thành đã thay đổi triệt để, từng chút biến hóa trong bốn tháng, mỗi người dân Hương Ba Thành đều tận mắt chứng kiến, nhìn những binh lính cường đại, tay mang đao thương kiếm kích sáng loáng trước mắt, làm cho bọn họ sinh ra cảm giác an toàn chưa từng có từ trước tới nay.

Bất quá đối với nhóm trinh thám đến từ các quốc gia mà nói, sự thật tựa hồ lạc quan hơn rất nhiều những gì bọn hắn tưởng tượng. Bọn hắn đã chuẩn bị kỹ càng chứng kiến một chi quân đội kỷ luật sâm nghiêm, nhân số đông đảo xuất hiện trước mắt mình, dù sao đây cũng là một quốc gia từng đánh bại cửu quốc liên quân, thế nhưng không ngờ quân đội chính quy Hương Ba Thành xuất hiện trước mắt bọn hắn, lại chỉ có hơn ba trăm người, hơn nữa từ phản ứng của dân chúng Hương Ba Thành mà xét, tựa hồ cũng không còn gì giấu giếm.

- Chỉ... chỉ có thế này thôi sao? Chẳng lẽ Hương Ba vương dựa vào một nhúm binh lính này đánh bại cửu quốc liên quân?

Tại một ví trí khuất trong quảng trường, có người thầm ở trong lòng đặt lên một dấu chấm hỏi lớn?

- Chỉ có ba trăm binh lính, cho dù anh dũng, thì có năng lực tới đâu chứ?

Cũng có người thấy được một màn trước mắt, sắc mặt dãn ra:

- Xem ra bá tước đại nhân quá lo lắng, Hương Ba Thành căn bản chẳng có gì cần để ý.

- Loại trình độ binh lực thế này, kém xa lời đồn, xem ra cửu quốc liên quân bọn hắn đánh thắng chẳng qua là một lũ giá áo túi cơm mà thôi, chỉ tiếc hơn sáu mươi đầu tứ cấp ma thú Liệt Diễm thú, cứ như vậy rơi vào tay Hương Ba vương! Có lẽ có thể nghĩ biện pháp, đem số ma thú này thu tới tay!

Có người động tham niệm, hơn sáu mươi đầu Liệt Diễm thú thật sự là một tài phú đáng chú ý!

Đương nhiên, cũng không phải tất cả đều bị lòng tham làm mờ mắt.

Còn có một vài trinh thám hơi hơi cảm giác được điều gì đó.

- Khí tức trên người Hương Ba Vương cuồn cuộn khổng lồ, xem ra lần này bế quan hắn có đột phá... Theo đồn đại hắn từng trảm sát võ sĩ tam tinh cấp, sợ là hiện tại hắn đã thăng tới tứ tinh!

- Hương Ba vương cùng trưởng công chúa quan hệ không giống bình thường, trong chuyện này liệu có cất dấu thần bí huyền diệu gì không?

- Hương Ba Thành không có mấy người, nhưng cũng có vài cao thủ, có lẽ tử tước đại nhân sẽ có hứng thú, nếu đem những người này thu về chính mình sử dụng, Hương Ba Thành sẽ không có chút uy hiếp...

Tới rạng sáng yến tiệc mới tuyên cáo chấm dứt, trừ bỏ vài nhóm nhỏ, mạch nước ngầm bắt đầu lén lút khởi động.

...

...

Ba ngày sau, đội quân hùng tráng uy vũ của Hương Ba Thành xuất phát đi thủ đô Zenit đế quốc tham gia đế quốc diễn võ tác chiến.

Giữa ngày thu lộng gió, xuất hiện một lá tinh kỳ (cờ) tung bay phấp phới, đồ án trên mỗi một mặt tinh kỳ đều là Vương phi tương lai Angela tự mình tỉ mỉ thêu lên, hình ma thú song đầu khuyển hai miệng ngậm lấy cự phủ cùng lợi kiếm, là Tôn Phi tự mình thiết kế ra, về phần hình mẫu, đương nhiên là từ hắc cẩu "Hắc Toàn Phong". Tinh kỳ dựng thẳng đứng như chọc trời cao, trong gió tung bay như một cánh diều muốn lăng không mà múa hát, gào thét lên, tựa hồ muốn liều mạnh giãy khỏi phần cán trói buộc.

Dân chúng Hương Ba Thành đứng chật kín hai bên đường, tung từng cánh hoa tươi lên nhóm kỵ sĩ tượng trưng cho thắng lợi, quang vinh cùng dũng cảm. Những kỵ sĩ này, người là trượng phu, người là phụ thân, người là nhi tử, người lại người yêu của thiếu nữ, bọn họ mang theo chúc phúc từ những người thân yêu nhất mà sải bước trên chiến mã, muốn đem thu hoạch lớn nhất trở về...

Tôn Phi một thân hắc sắc khinh giáp, mái tóc dài đen nhánh bay múa trong gió, cưỡi đại hắc cẩu, cả người tựa hồ toàn một màu đen, toàn thân tràn ngập mị lực, hắn mở rộng vòng tay ôm lấy vị hôn thê như hoa như ngọc Angela, đi trước dẫn đầu đội ngũ.

Ngày hôm nay Angela cũng rất hiếm thấy mặc vào một thân kinh giáp tinh xảo dành riêng cho nữ, dưới chiếc mũ giáp, từng lọn tóc bị gió thổi tung, mang theo mùi hương nhàn nhạt bay vào mũi Tôn Phi. Chỉ cần người khẽ liếc mắt qua đây, sẽ không nhịn được dừng lại một chút mà ngắm nhìn nụ cười hạnh phúc hồn nhiên trên gương mặt nàng. Mặc vào quân trang, Angela lại có thêm một cỗ khí khái anh hùng, càng lộ mị lực vô hạn.

Phía sau Tôn Phi, quân đoàn trưởng thánh đấu sĩ quân đoàn Peter Cech, hai đại Hoàng Kim Kỵ Sĩ Drogba cùng Pearce, cựu đệ nhất cao thủ Hương Ba Thành Frank Lampard, giám ngục quan Oleguer, tiểu la lỵ tóc vàng Ji Ma, thiếp thân thị vệ quan Fernando Torres theo sát. Lần này binh đoàn xuất chinh cơ hồ bao gồm tất cả cao thủ Hương Ba Thành, Tôn Phi chỉ để lại cha vợ Best cùng Gordon Brooke để chủ trì đại cục.

Trưởng công chúa Natasha điện hạ ngồi xe ma pháp cùng các tùy tùng cũng xuất hiện trong đội ngũ.

Vị "nữ văn thánh" này đã ở lại Hương Ba Thành khá lâu rồi, rốt cục cũng phải trở về đế đô.

Sau nửa giờ, đội ngũ viễn chinh rốt cục biến mất phía cuối thảo nguyên vàng rực, lúc này dân chúng Hương Ba Thành đến đưa tiễn mới lưu luyến không rời tự động trở về, trên tường thành, Hương Ba Thành hai đại quân sự đầu sỏ Best cùng Brooke đứng sừng sững thật lâu, mãi cho đến khi lá tinh kỳ cuối cùng biến mất tại đường chân trời, hai người chậm rãi mới thu hồi tầm mắt. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

- Đợi bệ hạ trở về, Hương Ba Thành có lẽ đã thăng lên nước phụ thuộc cấp ba... À không, có khi là nước phụ thuộc cấp hai đi?

- Nước phụ thuộc cấp hai? Gordon, ngươi còn không hiểu hùng tâm của bệ hạ?

Lão bạch kiểm Best nở nụ cười:

- Chỉ một cái danh nước phụ thuộc cấp hai, sợ là không hề nằm trong mắt bệ hạ... Hương Ba Thành có thể từ lần diễn võ tác chiến này đạt được cái gì, không ai đoán được, bất quá, hiện giờ bệ hạ ly khai, hai người chúng ta không thể lười biếng, vị bệ hạ chỉ thích nhàn nhã của chúng ta, để lại không ít chuyện cho chúng ta làm đâu!

Brooke nhẹ nhàng chụp một chưởng lên công sự trên tường thành, hào khí vạn trượng:

- Ha ha, đúng vậy, ta chỉ cần suy nghĩ một chút tới bản quy hoạch của bệ hạ, liền cả người nhiệt huyết sôi trào, nếu thực sự có thể làm đến cùng, Azeroth đại lục, còn có ai dám khinh thường Hương Ba Thành ta?

- Ha, không nghĩ tới, ngươi đầu gỗ như vậy, cũng có thời gian đa cảm!

- Hắc hắc...

...

...

Lãnh thổ Hương Ba Thành cực kì nhỏ, sau khi đội viễn chinh xuất phát tốc độ hành quân cũng không tính là nhanh, nhưng chỉ không tới bốn giờ, chưa đi hết thảo nguyên vàng rực, đã ra tới địa giới Hương Ba Thành, tiến nhập biên giới nước láng giềng Rice.

Rice quốc là một nước phụ thuộc cấp năm, tuy rằng quốc lực nhỏ yếu, nhưng so với Hương Ba Thành quá khứ lại mạnh không ít, từng trong lúc Hương Ba Thành gặp hạn mà bỏ đá xuống giếng ức hiếp Hương Ba Thành, hai nước từng phát sinh vô số lần xung đột, chủ yếu đều là Hương Ba Thành thắng ít bại nhiều, vương thất Hương Ba Thành giận mà không dám nói gì, bị cướp đoạt không ít tài phú. Rice quốc quốc vương từng huyênh hoang với những quốc vương khác: nếu hắn muốn tiền tài cùng mỹ nữ, là có thể tùy ý đến Hương Ba Thành mà lãnh... Từ đó có thể thấy được quan hệ cùng địa vị hai nước.

Cho nên, quốc gia này tuyệt đối là một trong những thế lực đối địch Hương Ba Thành.

- Toàn quân chú ý, bảo trì cảnh giới!

Cech vung tay lên, hai mươi mấy thánh đấu sĩ được phân công làm thám báo tản ra, nhất cử nhất động trong phạm vi bốn năm dặm xung quanh đội ngũ, đều nằm trong giám sát của đội viễn chinh Hương Ba Thành.

Một con cự điểu giương sải cách vượt quá một thước bay lượn trên thiên không, những người trong đội ngũ từng chứng kiến con cự điểu này hạ xuống bên cạnh Tôn Phi rồi cọ cọ cái mỏ làm nũng, biết đây là sủng vật của quốc vương bệ hạ, cho nên không có cảnh có người giương cung bắn nó.

Lúc tiến vào trong biên giới Rice quốc khoảng mười km, rốt cục gặp trạm kiểm soát Rice quốc.

Các trạm kiểm soát gần biên giới ở tất cả các quốc gia đều được bố trí cực kỳ đơn giản, bình thường chỉ có năm sáu binh lính xuất thân dân nghèo bị đày đi đến nơi đây chịu khổ, kỳ thật nếu thật sự gặp loạn lạc thì mấy trạm kiểm soát này cũng chẳng có tác dụng gì, chỉ để tượng trưng cho có, bất quá khiến quân viễn chinh Hương Ba Thành không ngờ chính là, bọn họ lại tại đây gặp được quốc vương và đại bộ phận thành viên vương thất Rice quốc.

- Dừng!!

Tôn Phi vung tay lên, đội ngũ nháy mắt ngừng lại, ngay cả chiến mã cưỡi bên dưới cũng như hiểu được mệnh lệnh, đồng loạt dừng lại tại chỗ.

Bất quá mũi đao thương hàn khí dày đặc, tiếng 'Thương thương thương' kim loại va chạm vang lên, chỉ thẳng vào đám Rice quốc, toàn bộ binh lính Hương Ba Thành không che dấu chút nào địch ý của mình, sát khí tràn ngập bạo phát ra, chỉ cần phía Rice quốc dám can đảm có bất kỳ di động gì, bệ hạ ra lệnh một tiếng, sẽ lập tức xung phong đem bọn hắn nghiền thành một bãi thịt nát!

Cảm nhận được địch ý cùng sát khí sắc bén bên phía Hương Ba Thành, Rice quốc quốc vương thân hình mập biến sắc, hết hồn, vội vàng cười nịnh lên rồi đi ra từ giữa vòng vây bảo hộ của đám hộ vệ, giơ hai tay tỏ vẻ mình không có địch ý:

- Hương Ba vương bệ hạ tôn quý, thỉnh ngàn vạn lần không nên hiểu lầm, chúng ta không có bất kỳ địch ý gì!

- Chuyện gì?

Tôn Phi ngồi ở trên lưng đại hắc cẩu, híp mắt hỏi.

- Hương Ba vương bệ hạ tôn quý, nghe tin quân viễn chinh Hương Ba Thành đi tham gia diễn võ tác chiến ghé ngang qua đây, bổn vương đặc biệt suất lĩnh thành viên vương thất cùng đại thần này nghênh đón, hai nước Hương Ba cùng Rice từng có chút hiểu lầm, nhưng tất cả đều là chuyện quá khứ, từ nay về sau, Rice quốc nguyện ý trở bằng hữu thân mật nhất của Hương Ba Thành, đây là chút lễ vật nho nhỏ...

Quốc vương Rice quốc nói xong vung tay lên, phía sau có vài tên hộ vệ thật cẩn thận nâng bốn rương sắt thật nặng tới, bịch một tiếng đặt trên mặt đất, mở nắp rương ra, một trận kim quang chói mắt, bên trong toàn bộ là ánh vàng rực rỡ - kim tệ đế quốc thông hành.

Này Rice quốc vương chờ ở chỗ này, không ngờ ăn nói khép nép nhận lỗi cầu hòa.

Tuy rằng Tôn Phi còn chưa nói gì thêm, nhưng ở một khắc này, toàn bộ tướng lãnh cùng binh lính Hương Ba Thành chỉ cảm thấy có một loại nóng bỏng gì đó quay cuồng quay cuồng ở trong thân thể của mình, mỗi người đều gắt gao cầm binh khí, làm cho eo của mình thẳng đến hết cỡ, một loại cảm giác tự hào trước nay chưa từng có quanh quẩn trong lòng mỗi người.

Tôn Phi đưa tay tại trong hư không nắm chặt, một thanh trường thương sắc bén màu đen kịt xuất hiện ở trong tay hắn.

Một màn này khiến đám người Rice quốc trong lòng kinh hãi, trừ bỏ lo lắng vị Hương Ba vương như sao chổi trong truyền thuyết này trở mặt vô tình, bọn hắn cũng bị thủ đoạn của Tôn Phi làm cho rung động, từ trong hư không biến ra trường thương, không chút đấu khí dao động cùng ma lực dao động, thực lực như vậy, vượt xa khỏi tưởng tượng của bọn hắn... Thực lực Hương Ba Thành quả nhiên giống như trong tình báo, đã không thể đánh giá!

Mũi thương sắc bén chọc vào rương kim tệ, Tôn Phi cũng không xuống khỏi lưng đại hắc cẩu, sau một lúc lâu, chứng kiến sắc mặt Rice quốc vương xấu hổ mồ hôi lạnh trên trán ứa ra, lúc này mới nhẹ nhàng vung tay lên, lập tức có binh lính từ phía sau thúc ngựa đi ra, không khách khí đem bốn rương kim tệ thu toàn bộ.

Rice quốc vương lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thân hình mập mạp rốt cục có thể đứng thẳng một chút, lại cười nịnh lên phất phất tay, vài tên Rice quốc võ sĩ mang theo hơn mười nữ tử dung mạo xinh đẹp đi tới, những cô gái này mỗi người chỉ khoảng mười tám mười chín tuổi, thanh lệ thoát tục, khoác trên người bộ y phục mỏng tang, hết sức hấp dẫn, hiển nhiên là trải qua huấn luyện tỉ mỉ, chỉ là lúc này cuối mùa thu, thời tiết đã rất lạnh, đám nữ tử này cố gắng mỉm cười, nhưng than hình nhỏ xinh lại không nhịn được mà run lên theo từng đợt gió.

Tôn Phi thoáng kinh ngạc, nhất thời liền minh bạch.

Những cô gái này, cũng là một bộ phận cống phẩm nhận lỗi của Rice quốc vương.

Tôn Phi trầm mặc một trận, nhẹ nhàng phất phất tay, đằng sau có binh lính vội vàng đánh một cỗ xe ngựa lại, đem hết đám nữ tử ổn định ở trên. Tôn Phi cũng không có cự tuyệt phần lễ vật này, bởi vì những nữ hài tử này nguyên vốn được bồi dưỡng để làm nô lệ cùng lễ vật, cho dù hắn không thu, vận mệnh của các nàng cũng sẽ không tốt bao nhiêu, thậm chí còn thảm hại hơn. Có lẽ đem các nàng nhận lấy, trái lại còn là một loại cứu rỗi. Đương nhiên, Tôn Phi cũng không có nghĩ mở rộng hậu cung.

Chứng kiến Hương Ba Thành liên tục nhận hai tốp lễ vật, đám người Rice quốc lúc này mới thoải mái một ít.

- Bổn vương còn tại Rice thành thiết hạ thịnh yến, muốn mời Hương Ba vương bệ hạ cùng các vị dũng sĩ Hương Ba Thành dùng bữa tẩy trần, không biết...

Rice quốc vương cười nịnh suy nghĩ cần tiến một bước gần hơn khoảng cách của song phương, nhưng Tôn Phi chỉ lắc đầu, khiến cho hắn nuốt toàn bộ lời kế tiếp vào bụng, cũng không dám... nói tiếp nữa.

Lạnh lùng quan sát gã quốc vương béo trắng trước mặt, Tôn Phi trên cao nhìn xuống nói:

- Bổn vương nguyên bản muốn thúc ngựa san bằng Rice quốc, đem những việc mà các ngươi từng làm với Hương Ba Thành đòi lại gấp trăm ngàn lần, bất quá, coi như ngươi biết điều, số kim tệ này bổ vương nhận, nhưng sự tình không thể chỉ thế mà chấm dứt thôi đâu, ngươi tốt nhất cứ biết điều như vậy, nếu không, vương thất Rice quốc chịu không nổi lửa giận của Hương Ba Thành đâu!

Tôn Phi liên tiếp dùng mấy từ "biết điều", ý khinh thường cùng vũ nhục không cần nói cũng hiểu.

Nhưng là...

- Vâng vâng vâng... Chúng ta sẽ là bằng hữu thân mật nhất, là bằng hữu, bằng hữu...

Rice quốc vương không dám có chút phản bác, trực giác cảm thấy một cỗ áp lực khổng lồ theo trên người Hương Ba Vương truyền đến, hai đầu gối hắn mềm nhũn, nếu không phải thị vệ bên cạnh tay mắt lanh lẹ nâng đỡ được, chỉ sợ hưans đã quỳ ở trên mặt đất, làm mất hết mặt mũi quốc gia.

- Bằng hữu? Nhớ kỹ, sau này trước mặt ta không được nói cái từ này, bởi vì... Các ngươi không xứng!

Tôn Phi khinh thường hừ một tiếng, vung tay lên, đội viễn chinh Hương Ba Thành ầm ầm đi tới, gào thét mà qua, giống như là một cơn lũ không thể ngăn cả, khiến cả mặt đất cũng run rẩy, khôi giáp sáng lóa cùng đao thương lóe lên từng đợt hàn quang dưới ánh nắng, khiến kẻ khác khiếp sợ. Rice quốc không người nào dám nhìn thẳng vào chi quân đội này, sát khí âm lãnh trên người binh lính Hương Ba Thành, làm bọn hắn trong lòng run sợ.

Nhìn đội ngũ Hương Ba Thành đi xa, Rice quốc vương mới thở hổn hển đứng lên.

Một tiểu quý tộc bộ trẻ tuổi dáng âm u đi tới đỡ lấy Rice quốc vương, không cam lòng hung hăng nhìn chằm chằm vào bóng lưng đội kỵ binh đang xa dần, hung tợn nói:

- Hương Ba vương đáng chết, lại dám lăng nhục bệ hạ như thế, tạm thời để cho hắn đắc ý đi, mới có tí thực lực, đã tưởng mình là thiên hạ vô địch, hắc hắc, lần này đội viễn chinh Hương Ba Thành, có sống mà tới được đế đô St. Petersburg nữa không, còn chưa biết được đâu, tốt nhất là bọn hắn chết cả đi, chỉ tiếc cho tiểu mỹ nhân kia, vị hôn thê của Hương Ba vương cũng quá ngon lành rồi...

Xoẹt...!!

Một mũi tên đuôi trắng đột nhiên từ đàng xa gào thét tới, cắm thẳng vào trong miệng tên quý tộc trẻ.

Gã quý tộc lập tức ngửa mặt lên trời, tắt thở, con ngươi mở to vẻ không thể tin nổi, phần đuôi mũi tên kia vẫn còn rung động trong cổ họng hắn...

- Thần xạ thủ cấp Triết Biệt của Hương Ba Thành!!!

Đám người Rice quốc loạn thành một đoàn, bọn thị vị thất kinh vội xếp thành vòng đem Rice quốc vương bảo hộ ở giữa, bọn hắn chứng kiến, ở trăm mét ngoài xa, một người một ngựa ngạo nghễ mà đứng, tay nắm trường cung, lông bờm Liệt Diễm thú phất phơ trong gió... Đó chính là Thần Xạ Thủ Triết Biệt cấp từng đại hiển thần uy trong cuộc chiến với cửu quốc liên quân!