Quốc Thuật Hung Mãnh

Quyển 4 - Chương 7: Tụ tập dưới một mái nhà



Nhìn bộ dáng giật mình kinh ngạc của Hướng Sơn, cô gái kia cười rộ lên giễu cợt, nói: “ Làm sao anh còn nhớ được em, đã hơn mười năm không gặp rồi.”

Hướng Sơn cười nói: “ Đúng vậy, khi đó em mới là một cô bé, bây giờ đã thành một thiếu nữ rồi. Nếu không có câu nói này của em anh cũng không dám khẳng định được. Chị em không tới sao?”

Hồ U cười rộ lên nói: “ Chị của em đã sớm thành người mẹ có hai con, không còn tâm tư tranh đấu mạnh mẽ như trước.”

Hướng Sơn ngạc nhiên nói: “ Vậy sao em còn tới đây? Còn anh của em, hắn vẫn ở trên lầu không xuống đây sao?”

Hồ U cười cười, kéo cô gái kia đi qua, nhưng lại hướng về phía Cung Đại Pháo đang ngồi bên cạnh Hướng Sơn kêu một tiếng: “ Cung đại ca!”, rõ ràng có ý bảo hắn nhường vị trí. Cung Đại Pháo cũng cười hắc hắc rồi lôi kéo Cao Kiệt đang ngồi bên cạnh đứng lên, cùng nhau tìm vị trí khác, nhường chỗ ngồi cho hai nàng.

Hồ U vừa ngồi xuống liền cười hì hì nói: “ Anh em vừa lúc không có ở nhà, em nhận được thiếp mời không nói cho anh ấy mà tự mình chạy tới đây.”

Mặt Hướng Sơn nhất thời trầm xuống.

Hồ U vội nói: “ Em đã không còn là tiểu nha đầu năm đó hỗ trỡ đánh nhau nữa. Anh em cũng nói em đã có được tám phần công phu của anh ấy. Không tin anh cứ thử một hồi xem, nếu anh cảm giác không được thì đến lượt anh em đến.”

Hướng Sơn không biết nói gì nữa, đành gật đầu: “ Được rồi, một lúc nữa anh thử công phu của em. Nếu không được em ở dưới đài xem náo nhiệt, đây không phải là chuyện chơi đùa.”

Hồ U cong miệng, nhỏ giọng nói: “ Xem nhẹ người khác.”

Lúc này Hướng Sơn nhìn cô gái bên cạnh, nói: “ Em là…”

Cô gái kia cười cười, bộ dáng phong đạm vân khinh nói: “ Nhận ra Hồ U, lại không nhận ra em. Có phải trách em không gọi anh là ‘ anh Hướng Sơn’ hay không?”

Khẩu âm rõ ràng là của người Sơn Tây.

Hướng Sơn giật mình, nói: “ Em là Vương Mi? Khi còn bé em gầy như vậy, giống như ma ốm ấy, sao lại cũng chạy tới đây? Anh em đâu?”

Vương Mi đầu tiên là liếc mắt nhìn Hồ U một cái, rồi cười nói: “ Em cũng không như người khác len lén tới…” Vừa nói chuyện, thân thể vừa nghiêng nghiêng tránh bàn tay trả thù của Hồ U, nói với Hướng Sơn: “ Thời gian trước anh em chạy tới Nghiễm Đông, động thủ cùng người khác, thân thể có chút bị thương. Vương gia của chúng em nợ nhân tình của Hồ lão gia tử, nhận được thiệp hiển nhiên không thể ngồi im nên để em thay anh ấy tới. Anh yên tâm, thân thủ của em bình thường cùng anh em động thủ, anh ấy cũng không chiếm được thượng phong, cho nên mới để em tới. Trong phòng em còn có thư tín, lát nữa cầm tới cho anh xem.”

Hai tròng mắt Hướng Sơn tức thì trừng lên, mơ hồ toát ra vài phần sát khí, nói: “ Anh em bị thương? Nghiêm trọng không? Bên phía Nghiễm Đông người có thể đả thương hắn chỉ có Luyện Thập Yêu, có phải không?”

Vương Mị cười cười nói: “ Anh em bị thương cũng không nặng lắm. Nghe nói là bị cổ tay đối phương đấm bị thương xương sườn, đã ở nhà hơn một tháng. Anh ấy nói khoảng hai tháng nữa là khỏi hẳn. Người kia không phải là người địa phương của Nghiễm Đông mà là Đường Lang Quyền, hắn đánh bị thương anh em nhưng anh em cũng đánh chết hắn rồi.”

Hướng Sơn nói: “ Có thể đả thương hắn, công phu khẳng định có chỗ độc đáo. Đáng tiếc…Cha em có khỏe không?”

Vương Mi nhíu mày nói: “ Anh biết tình huống của lão nhân gia, người bị thương, không thể cùng người khác động thủ. Biểu hiện thì không khác gì người bình thường, ăn được, ngủ ngon…”

Hướng Sơn gật đầu, nói: “ Vậy là tốt rồi. Anh cũng thường nhớ đến lão nhân gia, người năm đó cũng chỉ điểm cho anh không ít.”

Vương Mi nói: “ Nhớ sao anh không tới gặp người, Sơn Tây và Thiểm Tây rất xa sao?”

Hướng Sơn có chút khó xử, không biết nói thế là tốt hay không nữa. Chung quy hắn cũng không thể nói cho cô ta biết cuộc sống của mình không được như ý, không có cách nào đến đó được.

Vương Mi nhìn bộ dáng lúng túng của hắn, có điểm bất nhẫn, nói: “ Em hay nói đùa, anh không cần để ý. Anh em vẫn thường nhắc tới anh, nói là muốn có cơ hội gặp lại anh. Chuyện năm đó, anh ấy thua nhưng vẫn không phục.”

Hướng Sơn liền cười nói: “ Năm đó là như vậy, anh đánh ngã hắn sấp mặt xuống trên tảng đá…”

Vương Mi cười cười.

Hồ U bên kia liền nói: “ Anh cũng quái lạ thật. Năm đó anh em cũng bị đánh ngã sấp xuống trên tảng đá, nghe anh Cung nói, năm đó anh ấy và anh động thủ cũng bị ngã sấp mặt xuống tảng đá. Anh như thế nào mà mỗi lần động thủ, đều đem mọi người đánh ngã xuống tảng đá hả?”

Hướng Sơn bị nàng chất vẫn không nói ra lời.

Điều này làm cho Hồ U rất đắc ý, cuối cùng cũng trút được sự tức giận vừa rồi.

Thịnh Tả nhìn trong phòng người đến đã đông đủ, một mặt bảo người phục vụ mang thêm thức ăn, một bên nhẹ giọng nói: “ Hướng tiên sinh, các vị, thời gian cũng đến rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”

Hướng Sơn xấu hổ cười nói: “ Xin lỗi, gặp lại cố nhân, không nhịn được trò chuyện vài câu.”

Thịnh Tả khẽ cười, nói: “ Hướng tiên sinh đừng khách khí, lần này cũng nhận được ân tình của người mới có thể mời đến nhiều bạn tốt như vậy.” Hướng Sơn tổng cộng gửi đi mười lăm phong thư, bây giờ đã tới chín người, còn có một người gọi điện thoại tới nói rằng có việc bận, ngày mai sẽ tới ngay. Lúc này coi như là đã giúp cho Bưu Thịnh đường một đại ân rồi.

Có rượu, có thức ăn cùng với bạn tốt nói chuyện, mọi người hiển nhiên là thống khoái. Đặc biệt là những người học võ, tính tình sảng khoái không có nhiều kiêng kỵ càng thấy vui vẻ hơn. Giữa lúc ăn uống, Thịnh Tả mang Khang Thuận Phong qua một cái bàn có hai người, cả hai đều là do Bạch lão gia tử đề cử tới.

“ Vị này chính là Lăng Nhạc, Giang Tây khách gia quyền, anh đã nghe qua chưa?” Thịnh Tả chỉ một hán tử cao gầy, da ngăm đen,chừng bốn mươi tuổi.

Khang Thuận Phong hướng tới đối phương gật gật đầu.

Hán tử kia thanh âm sang sảng nói: “ Còn chưa gặp nhưng đã nghe danh của anh, chờ việc này qua đi chúng ta giao thủ một chút.”

Khang Thuận Phong liền nói không dám.

Lúc này Thịnh Tả chỉ người còn lại, là một hán tử có vẻ đôn hậu, nói: “ Vị này là Vu Giang Mậu, truyền nhân của Mạc Gia quyền.”

Vu Giang Hậu mỉm cười gật đầu. Khang Thuận Phong nhìn thân thể cường tráng của hắn, song chưởng tráng kiện, biết là một thân lực khí cực lớn liền chắp tay thi lễ, hai người coi như là nhận thức lẫn nhau.

Khang Thuận Phong tính toán đại khái một chút, tính cả hắn và Trần Nhị Trụ, thêm hai cô gái kia, người có thể ra tay đã có khoảng mười tám người, thắng thua chưa dám chắc nhưng ứng phó tình huống thì cũng đủ rồi.

Thịnh Tả mang theo hắn đi đến giới thiệu với từng bàn, Khang Thuận Phong hầu như đã quen biết với mọi người. Trở lại vị trí, hắn cảm giác rượu đã uống đủ rồi, liền cự tuyệt không uống nữa. Hướng Sơn cũng vậy, nói không uống liền không uống. Hiển nhiên mọi người cũng biết tính tình của hắn, không ai đi mời rượu hắn nữa.

Tịch mịch trường từ từ, náo nhiệt thời gian khoái ( tịch mịch thì thời gian trôi chậm, náo nhiệt thì trôi nhanh ), rất nhanh đã qua hai giờ, một vài người tính tình nghiêm cẩn đã rời khỏi bữa tiệc, chỉ còn mấy người Cung Đại Pháo là còn la hét gọi thêm rượu.

Lúc này Thịnh Tả thừa dịp người khác không để ý, kín đáo đưa cho Khang Thuận Phong một cái chìa khóa, nhẹ giọng nói: “ Một hồi nữa em ở phòng 1711 chờ anh.” Nàng uống rượu vào gương mặt ửng hồng, ánh mắt quyến rũ, khóe miệng khẽ cười khiến Khang Thuận Phong tim đập nhanh một trận, tinh thần phiêu phiêu nhận lấy chìa khóa, nhưng lại chột dạ mà nhìn bốn phía.

Thịnh Tả vừa đi, A Bình, Tam Tử và Thành Ca cũng đi. Hướng Sơn được vài người bạn đã lâu không gặp lôi kéo vào phòng nói chuyện. Hắn vốn muốn mang Khang Thuận Phong cùng đi nhưng Khang Thuận Phong nhớ tới ước hẹn với Thịnh Tả, xấu hổ nói Thịnh Tả tìm hắn có chuyện.

Hướng Sơn theo vài người rời đi.

Khang Thuận Phong ở lại ứng phó cùng Trần Nhị Trụ một lúc, lại nói chuyện cùng Đinh Hạ trong chốc lát nữa, biết bọn họ không ở trong khách sạn mà ở tại nơi ở của Trần Nhị Trụ. Hôm nay Thịnh Tả báo cho biết Khang Thuận Phong đã trở lại nên mới đi theo Trần Nhị Trụ cùng nhau lại đây gặp mặt hắn. Khang Thuận Phong tỏ vẻ cảm ơn, Trần Nhị Trụ nghe nói trước kia Khang Thuận Phong cùng với Hướng Sơn chơi đùa, nói chuyện, lúc nào Hướng Sơn cũng có bộ dáng mỉm cười vô hại, thật là có điểm hoài nghi Khang Thuận Phong nói sư huynh hắn lợi hại hơn nhiều so với hắn.

Khang Thuận Phong cười cười ứng phó, mọi người hàn huyên một chút đã thấy hơn mười giờ. Khang Thuận Phong lén lén lút lút đi lên tầng trên, đi tới phòng 1711 chỉ thấy hai phòng bên cạnh đột nhiên mở cửa ra, một trái một phải lộ ra hai cái đầu, chính là A Bình và Hùng Tử, hai người đều nhìn ra ngoài với ánh mắt cảnh giác. Khang Thuận Phong đành phải bắt chuyện, nói: “ Tôi tới gặp Thịnh Tả.” Hai người thấy hắn, liền cười cười rồi đóng cửa lại.

Khang Thuận Phong đi tới cửa phòng 1711, đứng chột dạ một lúc, quả thật không có ai chú ý tới mình mới mở cửa phòng đi vào rồi đóng cửa lại.

Phòng rất rộng, cũng rất xa hoa. Giường lớn, ghế sô pha lớn, có vẻ không phù hợp với phong cách giản đơn của Thịnh Tả. Thịnh Tả cũng không ngồi ở trong phòng như hắn nghĩ mà chỉ thấy quần áo nàng vừa mặc vứt ở trên giường. Khang Thuận Phong cẩn thận lắng nghe, chỉ thấy phòng tắm phía bên kia mơ hồ truyền ra tiếng nước chảy, còn có tiếng hát như có như không.

Khang Thuận Phong đi qua, cánh cửa phòng tắm cũng không đóng kín mà để hé mở một chút, từ khe hở truyền ra tiếng hát, rõ ràng là đang hát một khúc tình ca: “ Mật ngọt nào thật là thích, hình như được khai xuân trong nhị hoa…” Thịnh Tả cũng không phải là hoàn toàn ca hát, mà dường như lặp đi lặp lại hai câu này.

Khang Thuận Phong cũng không khách khí mà đẩy cửa ra. Chỉ thấy Thịnh Tả trần truồng đứng dưới vòi nước. Trong hơi nước mờ ảo, một thân hình đẹp đẽ, thon thả rung động theo từng động tác tắm rửa, bày xuất ra các loại tư thế mê người, lại tràn ngập vẻ thần bí hấp dẫn người khác có ý nghĩ phạm tội. ( ta kháo, chảy máu mũi mất rồi )

Khang Thuận Phong ngơ ngác mà nhìn nàng, trái tim đập thình thịch như hỏa pháo, lại như muốn bạo động nhảy ra ngoài.

Đang vừa hát vừa tắm rửa, đột nhiên cảm giác được, thân thể Thịnh Tả khẽ run lên, hai tay theo bản năng che bộ ngực, vuốt vuốt nước trên đầu nhìn lại, thấy Khang Thuận Phong đã đến nàng mới trầm tĩnh lại. Thân hình mềm mại, nũng nịu như hoa nhưng nàng lại sẳng giọng: “ Tiểu bại hoại! Lén lút, làm em sợ giật cả mình…”