Quốc Sư Là Thụ

Chương 7: Thiếu niên trắc trở



Cửa phòng họp bị đẩy ra, Phong Thần khoác áo trench coat, miệng ngậm điếu thuốc bước vào, bên trong tập họp không quá nhiều, chỉ có vài người, nhưng đều là tâm phúc của Phong Thần.   

Y kéo ghế ra ngồi xuống, thờ ơ nói: “Kế hoạch mới mọi người đã xem qua chưa?”

“Xem rồi.” Tất cả cùng trả lời.

“Tiếp theo đi vào trọng tâm, ngoài mặt tôi cho thu mua Ly Dương ảnh thị, bây giờ Kim Trì sẽ đem nghị định bổ nhiệm mới phát đến trong tay mọi người.”

Kim Trì mỉm cười đem nghị định bổ nhiệm đang cầm trong tay phát xuống.

“Đối với sắp xếp này có điều gì không hài lòng, hiện tại có thể nói lên ý kiến.” Phong Thần dập điếu thuốc trong tay, nhàn nhạt nói.

“Tôi chỉ thắc mắc một vấn đề, khi nào thì tiến vào Ly Dương?” Đoạn Kích Âm hỏi.

“Ngày mai, tổ chức họp báo, sau đó phòng làm việc của tôi sẽ trực tiếp dọn vào Ly Dương.

Đoạn Kích Âm cười lạnh, “Mai Thiêm ngược lại cũng thật biết cách lừa gạt, một mực không để cho bên ngoài biết được tin tức Ly Dương đổi chủ, nhưng mà ngày mai a Ly Dương đột nhiên thay đổi, sắc mặt trên dưới công ty khẳng định rất đẹp mắt.”

Phong Thần khoát khoát tay, “Không vấn đề, chúng ta sau khi thu mua lập tức tiến hành thanh lọc. Ly Dương ảnh thị bên này, phải đạt được thành tích, không thể làm tôi mất thể diện.” Càng về sau giọng nói càng lạnh.

Người ngồi dưới nhanh chóng thề, nhất định trung thành nhất định thành...

Ngày hai mươi sáu tháng mười hai, Ly Dương ảnh thị và tập đoàn Phong thị đồng loạt tổ chức buổi họp báo, rốt cuộc tin đồn Ly Dương đổi chủ được chính miệng thành viên trong ban hội đồng quản trị của Mai Thiêm xác nhận. 

Phong Thần CEO của Phong Thị chuyển phòng làm việc vào Ly Dương ảnh thị, một bộ dáng  sắp triển khai hành động lớn.

Cùng ngày, toàn bộ cao ốc của Ly Dương ảnh thị bị Phong Thần mua, ngoài ra công ty Hi Thần dưới danh nghĩa nhà đầu tư cũng được sáp nhập vào cao ốc.

Ly dương ảnh thị mở ra thời đại mới.

Trong giới giải trí có thêm một vị tân lão tổng.

“Xong rồi xong rồi!” Trương Tuyết Mạn mới xem tin tức đã nhảy cẫng lên, trên ti vi còn đang chiếu đoạn phóng viên phỏng vấn Phong Thần  

Phong Thần đứng ngay ngắn trước máy quay thẳng thắn nói, “Ly Dương ảnh thị đã nhiều năm đình trệ không phát triển, tôi hy vọng lúc tôi và đoàn thể quản lý của tôi đến, có thể đồng thời cải cách Ly Dương, để làm động lực thúc đẩy nó phát triển.” 

“Đối với những nghệ sỹ trước kia ký hợp đồng với Ly Dương, chúng tôi sẽ tiến hành xem xét lại lần nữa.”

“Ly Dương ảnh thị cần rất nhiều mầm mống mới mẻ, vì vậy tôi rất hoan nghênh nhưng ai có tài hoa gia nhập Ly Dương...”

...

“Đều do chủ ý ngu ngốc của tôi! Ly Dương đổi lão tổng, sẽ đổi cách quản lí! Lần này thì tốt rồi, cậu mới ký hợp đồng, có thể ở lại hay không là một ẩn số!” Trương Tuyết Mạn lẩm bẩm nói.

Phong Tiêu Dương tranh thủ di chuyển tầm mắt rời khỏi game, “Có ý gì?”

Trương Tuyết Mạn ủ rủ nói: “Điều này đại biểu cậu có thể lại phải thất nghiệp.”

Phong Tiêu Dương dương quang game over, suy nghĩ, hỏi: “Chính là biến thành lang thang không nhề nghiệp sao?”

Trương Tuyết Mạn gật đầu.

“Hay là chúng ta đi đến công ty Ly Dương xem một chút đi.” Phong Tiêu Dương đề nghị.

"Đi làm gì?" 

Phong Tiêu Dương xem đó như chuyện đương nhiên trả lời, “Tranh thủ đi vì quyền lợi của bản thân, thừa dịp còn chưa hoàn toàn thanh lọc.” 
Cặp mắt Trương Tuyết Mạn sáng lên, “Đúng đúng đúng, sao tôi lại không nghĩ đến, đi thôi đi thôi, tôi cùng đi với cậu.”

“Không phải cô không thể đến Ly Dương ảnh thị sao?” Phong Tiêu Dương nhét ipad vào ba lô. Cái này được thăng vinh lên làm bảo bối mà hắn thích nhất. “

Trương Tuyết Mạn liền kéo hắn đi ra ngoài, “Mặc kệ!”

Ly Dương ảnh thị chưa kịp thống kê tư liệu của Phong Tiêu Dương, cũng chưa kịp sắp xếp cho hắn một người quản lí, một vài trợi lí, Phong Thần đã nhánh chóng trực tiếp mang người dọn vào, phần lớn tiền nhân viên của Ly Dương ảnh thị hoặc đi theo Mai Thiêm, hoặc bị sa thải.

Ban đầu Phong Tiêu Dương ký với tổng giám nhưng gã lại đi theo chân Mai Thiêm. 

Hội đồng quản lý của Ly Dương ảnh thị không có thay đổi lớn gì, chỉ là với tính cách Phong Thần, y nhất định sẽ nắm giữ tám mươi lăm phần trăm cổ phần, mới có thể ngồi vững vị trí CEO. Tuyệt đối không để quyền lực bị lung lay, như vậy hắn mới dễ dàng thanh lọc Ly Dương. Mà hiện tại chính là cơ hội.   

Khuôn mặt Trương Tuyết Mạn rất có giá trị, ngay tại thời điểm Ly Dương đang bận rộn rối loạn, cô lại dễ dàng dựa vào việc nhận diện khuôn mặt, mang Phong Tiêu Dương tiến vào.

“Cám ơn, tôi muốm gặp tổng giám đốc của các người.” Trương Tuyết Mạn đi về phía cô nhân viên lễ tân nói.

Cô nhân viên lễ tân cho rằng Trương Tuyết Mạn muốn đổi công ty, lúc nơi này thay boss mới là lúc khởi đầu cho thuận lợi, vì vậy cô nhân viên lễ tân cao hứng điện thoại thông báo cho phòng giám đốc.

Khoảng hai phút sau, cô nhân viên lễ tân cúp điện thoại, lễ phép mỉm cười, “Giám đốc mời hai người đi lên.”

Phong Tiêu Dương đã vào một lần nên biết đường đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc, hắn đi trước dẫn đường, đi thẳng đến ngoài cửa phòng làm việc, rồi hắn gõ cửa, nghe thấy thanh âm ‘Vào đi’, mở cửa bước vào trước một bước.

Phong Tiêu Dương nhìn thấy người đàn ông ngồi trên ghế da, vóc người anh tuấn, ngũ quan rất thâm thúy, hắn ta miễn cưỡng ngồi tựa lưng vào ghế, ánh mắt sắc bén, chợt trong đôi mắt màu xanh lóe lên tia sáng.

Phong Tiêu Dương hơi quay đầu, nhỏ giọng hỏi Trương Tuyết Mạn: “Đây chính là tạp giao nhân chủng ( đại loại là người lai với ý mỉa mai) sao?”

Trương Tuyết Mạn lứng túng che miệng, “Đó gọi là con lai!”

“Cô Trương, trước hãy cùng vị tiểu tiên sinh lại đây ngồi đi.” Người đàn ông chống cùi tay trên bàn làm việc, bưng ly cà phê uống một hớp nói, May nắm hắn ta không nghe được đoạn đối thoại của hai người, nếu không khẳng định Phong Tiêu Dương bọn họ sẽ bị đuổi ra ngoài.

Tiêu Dương và Trương Tuyết Mạn cùng ngồi chung trên ghế salon.

“Tôi tên là Đoạn Kích Âm, vị này là Phong Tiêu Dương đúng không? Có thể cho tôi xem bản sao hợp đồng đã ký trước kia với Ly Dương không?” 

Phong Tiêu Dương đứng dậy lấy hợp đồng từ trong ba lô ra, trở lại lúc ngồi xuống phát hiện Trương Tuyết Mạn sau khi nghe cái tên này thì vô cùng kích động. 

Người con lai này rất lợi hại sao? Phong Tiêu Dương dường như có điều suy nghĩ.

Đoạn Kích Âm rất nhanh đã xem xong hợp đồng, “Nếu đã cùng công ty ký hợp đồng, vậy như cũ vẫn là nghệ sỹ ở Ly Dương, chỉ có điều tôi không biết chuyên môn của cậu như thế nào. Tôi thấy tổng giám trước kia đã sắp xếp cậu tham gia vào một bộ phim cổ trang, kế hoạch đó chúng tôi sẽ không thay đổi, nhưng trước tiên hay tham gia thử vai, nếu không có cơ sở, công ty cũng rất khó để sắp xếp cho cậu.”  

Đoạn Kích Âm hoàn toàn khác xa với tổng giám đốc tiền nhiệm, Đoạn Kích Âm muốn sự chuyên nghiệp phải cao, ý tứ này của hắn ta rất rõ ràng.

Nếu cậu có thể kiếm được lợi nhuận cho công ty, thì công ty sẽ an bài tốt cho cậu. Nếu cậu không kiếm được lợi nhuận cho công ty, thì thật xin lỗi, công ty sẽ không nuôi người rãnh rỗi, tự nhiên cũng đừng hy vọng công ty phí tâm an bài cho cậu. Có thể nói bốn chữ ‘Tất cả đều vì lợi’ được biểu hiện rất tinh tế.

Trương Tuyết Mạn đề phòng không cho Phong Tiêu Dương ở trước mặt Đoạn Kích Âm quá lâu, lập tức nói: “Không thành vấn đề, lúc nào thử vai, Tiêu Dương sẽ đi.”  

Đoạn Kích Âm nhấc ống nghe điện thoại lên, nhàn nhạt nói: “Tôi gọi người đến, tạm thời làm trợ lý, những chuyện này người nọ sẽ nói cho ngươi sau.”

Mặc dù vừa tới nhậm chức ở Ly Dương, nhưng với thủ đoạn của mình Đoạn Kích Âm đã rất nhanh thu phục được cấp dưới, một khi hắn ta đã lên tiếng, thì liền có người hưởng ứng.

Một vị nữ trợ lí bị điều đến bên cạnh Phong Tiêu Dương.

“Cậu, chào cậu, tôi tên là Tống Thanh Thanh.” Được gọi đến phòng làm việc của tổng giám đốc cô gái có chút kích động, cô mới đến công ty thực tập, không ngờ bản thân có thể được điều đến bên cạnh thiếu niên tuấn mỹ như vậy.

“Phong Tiêu Dương” Hắn trả lời.

“Không còn vấn đề nào nữa, các người có thể đi.” Đoạn Kích Âm vừa mới tiếp nhận chức tổng giám đốc, còn bộn bề nhiều việc, có thể dành một chút thời gian để tiếp đón Phong Tiêu Dương, hoàn toàn là do nể mặt Trương Tuyết Mạn.

Phong Tiêu Dương cũng không muốn ở đây lâu, hắn đi theo Trương Tuyết Mạn, Tống Thanh Thanh liền theo hắn, ba người như một chiếc kén bướm cùng nhau bước ra ngoài. 

Lúc đi đến cửa, Đoạn Kích Âm đột nhiên lên tiếng, “A đúng rồi, dáng vẻ của cậu không tệ, nếu đã thử vai thì cũng có thể thử một chút quy tắc ngầm. Ở giới giải trí, phải biết vận dụng hợp lý ưu thế của bản thân.” 

Trương Tuyết Mạn sầm mặt trược tiếp che miệng Phong Tiêu Dương lôi đi.

Tống Thanh Thanh vội vội vàng vàng lưu số điện thoại của mình cho Phong Tiêu Dương, đồng thời thống nhất luôn thời gian thử vai mới chịu đi.

Phong Tiêu Dương có trăm ngàn câu hỏi tại sao. 

"Cái gì gọi là quy tắc ngầm?"

Trương Tuyết Mạn vắt hết óc, lựa lời tương đối văn minh nói, “Dựa vào mặt và thân thể để kiếm cơm.”

Phong Tiêu Dương như chợt hiểu ra, cao hứng vỗ tay một cái, “Tôi cảm thấy việc này rất thích hợp với tôi!” Thoải mái như khi còn làm quốc sư ở vương triều. 

Trương Tuyết Mạn nhất thời cảm thấy ngực mình rất bực bội.

“Tại sao lúc cô nhìn thấy người con lai đó lại trở nên rất kích động nha?” Phong Tiêu Dương dời đề tài, thành công cứu Trương Tuyết Mạn thiếu chút nữa vì bực bội mà chết

Nhắc đến Đoạn Kích Âm, Trương Tuyết Mạn nhanh chóng lấy lại tinh thần, “Đoạn Kích Âm! Hắn trước kia ở trong giới giải trí có một đoạn truyền kỳ! Có thể nói là vương bài quản lí, cùng với đó người đàn ông này rất rất thủ đoạn! Đáng tiếc sau đó lại đổi nghề đi đầu tư tài chính. Thì ra hắn vẫn luôn ở Phong thị, vừa vặn đi theo lão tổng nhảy đến Ly Dương làm giám đốc điều hành tân nhiệm! Nếu ngày mai phóng viên biết hắn ta hiện đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc ở Ly Dương, chắc chắn sẽ khuấy động rầm trời...” 

Phong Tiêu Dương xoa xoa trán, cô lại nói một loạt lời mà mình nghe không hiểu.

Nhưng mà hắn rất thông minh nghĩ ra một cậu nói: ‘Người đàn ông rất có thủ đoạn’.

Có thủ đoạn = nhiều mưu tính = rất lợi hại = không chọc nổi

Phong Tiêu Dương bỉu môi, “Đoạn Kích Âm này lạnh như băng, không bằng tổng giám ôn nhu trước kia.”

Trương Tuyết Mạn dở khóc dở cười nói một câu, “Cậu thì hiểu cái gì nha?”

Phòng làm việc của Đoạn Kích Âm lại nghênh đón một vị khách.

Phong Thần đẩy cửa bước vào, thư kí bưng cà phê đen đi theo, y kéo nơ, thở phào nhẹ nhõm, nhàn nhạt bưng cà phê đen uống một hớp, tiện tay đặt trên bàn làm việc của Đoạn Kích Âm, hỏi: “Thế nào? Mấy năm nay không làm, thấy không quen?” 

Tuy là sắc mặt Đoạn Kích Âm vẫn lạnh lùng, nhưng khóe miệng đã cong lên, “Không có gì có thể làm khó mình.” 

Phong Thần không tỏ ý kiến gật đầu, tiện tay kéo phần tư liệu đặt một bên ở trên bàn qua, “Không phải hôm nay bàn giao sao? Tại sao lại ký người mới?”

Đoạn Kích Âm nhìn lướt qua, chính là tư liệu vừa rồi của Phong Tiêu Dương, nói: “Hợp đồng ký trước kia, tư liệu vẫn chưa lưu sổ, nên đứa trẻ này gấp gáp, liền chạy tới hỏi một chút.” 

Đoạn Kích Âm nói xong, Phong Thần mở tư liệu ra, bên trên có dán một tấm ảnh thẻ lớn, Phong Thần không tự chủ nói một câu, “Đứa trẻ rất đẹp.”

Đoạn Kích Âm cười cười, cố ý nói: “Thích? Thích thì mình đóng gói đưa tới chỗ cậu.”

Phong Thần khoát tay, “Mình đã có người trong lòng.”

Đoạn Kích Âm không tin nhìn y, “Cậu đùa mình hả? Cậu mà có người người trong lòng?”
Phong Thần nghiêm túc, “Có, thiếu niên ánh trăng.”

Đoạn Kích Âm: ... ...