Quốc Sắc Thiên Hương

Chương 31: Yến – Chuyên ngành là dỡ nhà cậu – Lẫm



Edited by Cigar.

Mặc Lý gọi điện thoại cho Lý Thiếu Thiên.

Tiếng chuông đơn điệu vang lên hồi lâu, Mặc Lý và Chu Phi không hẹn mà cùng nín thở chờ, vẫn đợi cho đến khi một giọng nữ máy móc truyền ra.

“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, vui lòng gọi lại sau.”

Mặc Lý mở to hai mắt nhìn, đồng tử tối như mực không dám tin chuyển hướng sang phía Chu Phi.

“Anh ta không nghe điện thoại của tôi?! Anh ta dám không nghe điện thoại của tôi!”

Chu Phi vội vàng trấn an: “Người ta là đại minh tinh bận rộn, có thể là không nghe thấy tiếng chuông điện thoại.”

“Anh ta không nghe điện thoại của tôi!” Mặc Lý đã muốn tức giận đến mức không nghe lọt lời khuyên, ném điện thoại xuống sofa, trong đầu nháy mắt lướt qua rất nhiều loại khả năng có thể xảy ra.

Lý Thiếu Thiên nhìn thấy là số điện thoại của cậu, nở nụ cười trào phúng, để điện thoại sang một bên không để ý tới. Đợi tới thời điểm tiếng chuông dừng hẳn, con bò kia lại cười đắc ý.

Lý Thiếu Thiên nhìn thấy là số điện thoại của cậu, không kiên nhẫn vứt điện thoại vào thùng rác, sau đó châm điếu thuốc lá móc ra một cọc tiền ném cho trợ lý sai người đi mua một cái điện thoại mới cho hắn.

Lý Thiếu Thiên căn bản không lưu số điện thoại của cậu…

Lý Thiếu Thiên…

“Nghiệt súc! Cầm thú!” Mặc Lý ôm cánh tay ngồi ở một góc sofa bị sức tưởng tượng phong phú của bản thân làm cho tức giận đến mức đỏ bừng mặt, Chu Phi giống như thấy được một cái ống khói tàu tức giận xì khói thẳng lên trời.

Hắn cầm lấy quạt tay ở bên cạnh Mặc Lý quạt trái quạt phải, quạt quạt hạ nhiệt độ xuống, bằng không cậu thật có thể tức giận đến mức đỉnh đầu bốc hơi nước.

Thật là, tính tình sao mà khó chiều như vậy.

Thành phố S, ở trong phòng chờ dành cho khách mời tại một chương trình âm nhạc nào đó.

Điện thoại lẳng lặng nằm trên bàn thủy tinh, rung động một vài lần sau đó im bặt, Lý Thiếu Thiên trang điểm xong vừa mời thợ trang điểm ra ngoài, lúc này đang đứng ở bên cửa sổ nhỏ giọng tranh luận cùng Phương Lâm.

“Lập tức làm sáng tỏ chuyện này, tôi không muốn lại nhìn thấy đối phương tiếp tục ăn nói lung tung.”

“Cậu muốn làm sáng tỏ như thế nào?” Phương Lâm cau mày. “Hiện tại chỉ cần là người sáng suốt đều biết đối phương là đang ké fame của cậu, cậu vẫn trong sạch chẳng liên quan gì. Cô ta cũng không dám quá phận, cũng không dám nói thẳng dính dáng đến cậu. Cậu chỉ cần dám đáp lại dù là một câu, kia mới là dính hẳn vào gỡ không ra.”

“Vậy cứ để cho bọn họ nói bậy?!” Lý Thiếu Thiên đấm lên tường một cú, hai mắt nảy sinh ác độc.

Từ khi nhân khí càng ngày càng cao, tính tình của Lý Thiếu Thiên cũng càng ngày càng nóng nảy. Phương Lâm nhớ rõ lần đầu tiên cô gặp Lý Thiếu Thiên chỉ cảm thấy người này là một người có tài, tính tình ôn hòa, quán bar đơn sơ trong một thành phố nhỏ cũng khó vùi lấp được hào quang, là một nhân tài có thể đào tạo.

Khi đó hắn còn biết khách khí với người ngoài, sau khi rời khỏi Mặc Huyền ngay cả một chút khách khí cũng không còn.

“Rốt cuộc là bởi vì Lâm San San lôi cậu vào, hay là bởi vì liên lụy đến tiểu sư đệ của cậu?” Phương Lâm cười lạnh một tiếng. “Tôi nói cho cậu nhé, cậu chỉ cần dám vội vàng nhiều lời một chữ dính đến cô ta, chẳng những cậu không thể thanh tịnh, tiểu sư đệ của cậu cũng sẽ không thoát khỏi chuyện bị dây dưa. Đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc, đối phương rõ ràng đánh bàn tính muốn hắc hồng. Người như thế không phản ứng với hành động của cô ta, không cho cô ta tăng danh tiếng mới là biện pháp tốt nhất, cậu tốt nhất nên hiểu rõ điểm này.”

Lý Thiếu Thiên trưng ra khuôn mặt bình tĩnh, Phương Lâm cùng hắn giằng co một lát, vẫn là mềm giọng khuyên: “Hoặc là bảo sư đệ của cậu tạo một cái tài khoản weibo rồi hai người tương tác một chút. Không phải là cậu muốn giữ gìn cậu ta sao, làm thế là đủ rồi.”

Chức trách của cô là giúp hắn kiếm tiền tức kiếm tiền cho bản thân, bây giờ còn phải giúp hắn che chở bảy cô tám dì nhà hắn, chức vị người đại diện này cô làm thật mệt.

Lý Thiếu Thiên lại lắc đầu: “Không cần tương tác. Em ấy không phải là người trong giới, đừng để em ấy bị lôi vào.” Hắn trở về cầm lấy điện thoại trên bàn, không kịp xem mấy cuộc gọi nhỡ, trực tiếp mở weibo gõ một dòng status, đưa cho Phương Lâm xem.

“Sư đệ Mặc Lý là người thân tôi yêu quý nhất, hy vọng mọi người tôn trọng cậu ấy.” Phương Lâm đọc thành tiếng, lắc đầu cười. “Thật sự là lời ít ý nhiều. Có thể, tôi không ngăn cậu, cậu đăng lên đi. Nhưng trước tiên nhắc nhở cậu một câu, chỉ sợ cậu sẽ không thu được kết quả mà cậu muốn. Fan trời sinh bài xích những người khác, càng cuồng nhiệt sẽ càng như thế, cậu càng nói vậy bọn họ sẽ càng bài xích sư đệ của cậu, có thể ngay cả cậu cũng diss, cái này gọi là yêu càng nhiều hận càng sâu. Trong giới có biết bao nhiêu fan only của các đôi vợ chồng nổi tiếng war nhau khói lửa mù mịt, trừ phi sư đệ của cậu từ nay biệt tích trên internet, đây mới là biện pháp duy nhất để cậu ta thanh tịnh.”

Hai hàng lông mày của Lý Thiếu Thiên nhăn chặt, Phương Lâm thở dài một hơi, xóa đi dòng status đã được biên tập tốt sau đó trả điện thoại lại cho hắn.

“Tôi không hiểu cậu lo lắng rối rắm chuyện gì. Chỉ là bị người xa lạ mắng vài câu, cậu cũng không phải chưa từng bị mắng, sư đệ của cậu liền quý giá như vậy? Bị mắng vài câu nói mồm trên internet cũng không thể chịu được? Nói đến, cái đó không có liên quan gì đến cậu, đây là mặt tiêu cực của danh tiếng trên internet mang đến. Cậu ta nếu dựa vào internet gặt hái được lợi ích, tự nhiên sẽ phải trả đại giới tương xứng. Trừ phi cậu muốn áp chế độ hot của sư đệ cậu, cậu ta không hot tự nhiên sẽ không có ai mắng, Lâm San San tất nhiên sẽ chẳng lôi cậu ta vào sao tác, hoàn toàn thanh tịnh yên ổn.”

Lý Thiếu Thiên tất nhiên không thể áp chế độ hot của Mặc Lý, gánh hát của cậu còn muốn duy trì. Cậu xướng kịch một vai không có người đối diễn, hồ yêu cô đơn lẻ bóng giống như còn đang đợi người cùng hòa âm sáo đàn trở về.

Ngoài cửa vang lên một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, nhân viên công tác cẩn thận ở bên ngoài nói vọng vào: “Anh Lý, đã đến giờ quay chương trình.”

Phương Lâm duỗi tay ra, nhún vai với hắn, Lý Thiếu Thiên đưa điện thoại cho cô, xoay người đi về phía cửa.

Mặc Lý vẫn đợi cho đến khi hoàng hôn buông xuống, cũng không đợi được điện thoại của Lý Thiếu Thiên.

Cậu cũng không còn sức lực để giận dữ, ngồi ở trong viện ôm mặt, ngơ ngác nhìn ráng chiều xa xa.

Năm đó ở gánh hát cũ khi mà các sư huynh sư đệ vẫn còn ở, Lý Thiếu Thiên là đại sư ca cưng chiều cậu, xem cậu là hòn ngọc quý mà nâng niu nhất.

Hắn rời khỏi Mặc Huyền, thành đại minh tinh chạm tay có thể bỏng, Mặc Lý không còn liên lạc với hắn, nhưng cậu không hề nghĩ tới có một ngày thật sự thành người xa lạ với Lý Thiếu Thiên.

Bởi vì rất quen thuộc, rất thân mật, tựa như tay trái và tay phải. Cho dù tương lai của bọn họ là hai thế giới khác nhau, cho dù đã thật lâu không liên hệ, cũng là quen thuộc đến độ có thể phát giận thông qua điện thoại.

Nhưng hiện tại cậu đã có chút không còn dám chắc chắn.

Là trách cậu lâu lắm rồi chưa có liên lạc với sư ca sao? Cho nên liền biến thành mới lạ? Có lẽ cậu không nên tùy hứng như vậy, tốt xấu ngẫu nhiên cũng nên gọi điện thoại hỏi thăm một chút vân vân….

Mặc Lý ngồi ở trên bậc thang vừa phát sầu vừa tự kiểm điểm, tiểu Xuân đột nhiên từ ngoài cửa viện chạy vào trong.

“Sư ca sư ca, có chuyện lớn!”

Mặc Lý bị đối phương dọa sợ tới mức bật thẳng dậy: “Làm sao vậy, chuyện gì xảy ra?”

“Chủ tịch thành phố mang theo một đoàn người đến!”

“Chủ tịch? Đến thì đến, em sợ cái gì?” Mặc Lý không hiểu ra sao.

Tiểu Xuân đứng lại, hoang mang trong chốc lát: “Đúng nha, mình sợ cái gì, chúng ta cũng không phạm pháp.”

Mặc Lý không nói gì. Gánh hát của cậu giờ chỉ còn mỗi loại mặt hàng như này, về sau phải làm như thế nào để phát triển.

Khi nói chuyện có một đám người rộn ràng nhốn nháo bước vào cửa viện, Mặc Lý vội vàng tiến tới đón.

“Tiểu bầu gánh không cần phải khách khí, không cần khách khí.” Chủ tịch thành phố Lưu Đại Quân không đến năm mươi tóc đã hoa râm liên tục xua tay. “Chú chỉ là đến đây xem diễn sau khi tan làm mà thôi, đồng thời còn có một tin tốt muốn nói cho cháu.”

Mặc Lý dẫn đoàn người của Lưu Đại Quân tiến đến gian phòng ở lầu hai, sau đó sai tiểu Xuân bưng trà nước lên.

Lưu Đại Quân ngồi xuống, thở dài một hơi: “Ai da, tiểu Mặc à, cháu xem như là thằng nhóc chúng ta nhìn từ bé đến lớn, mắt thấy cũng đã trưởng thành, đã thay ba chống đỡ gánh hát Mặc gia. Hậu sinh khả úy, đúng là hậu sinh khả úy.”

“Cũng phải thôi, bọn nhỏ đều trưởng thành, chúng ta cũng già rồi.” Một đám người cười hùa.

Mặc Lý cười theo, sau gáy hiện lên một loạt dấu chấm hỏi.

Tuy rằng bởi vì gánh hát trước đây từng rất huy hoàng, năm 80 còn tham gia quay phim phóng sự của đài truyền hình trung ương, cậu và mấy người cầm quyền của thành phố này cũng xem như có chút quan hệ, nhưng là không quen thuộc đến mức này đi? Đột nhiên lại tỏ ra thân thiết như vậy, Mặc Lý chỉ cảm thấy người đến không có ý tốt.

“Chủ tịch, ngài nói tin tốt là gì vậy?” Mặc Lý dứt khoát trực tiếp hỏi.

Lưu Đại Quân vỗ gáy: “Xem đầu óc của chú này, thiếu chút nữa quên mất chuyện quan trọng. Tiểu bầu gánh, cháu còn nhớ cái công ty bất động sản kia không? Chính là công ty xây quảng trường cho thành phố, còn đầu tư mở mấy xưởng sản xuất Hán phục.”

“Ai ạ?” Mặc Lý thật mờ mịt.

“Ai da, chính là công ty nhà họ Yến ấy.”

Mặc Lý ngẩn ra, cắn răng gật đầu. Đương nhiên nhớ kỹ, cậu cả đời đều nhớ kỹ.

“Vị Yến thiếu gia đó chuẩn bị quay lại Mặc Huyền đó!” Lưu Đại Quân cười ha ha, vừa lòng vỗ vỗ bụng bia. Người của Yến gia đến Mặc Huyền đại biểu cho điều gì? Đó là đầu tư, là kim chủ, là thương cơ của Mặc Huyền, là cơ sở chiến tích của ông!

Mặc Lý quá sợ hãi: “Đến nữa? Anh ta còn muốn dỡ nhà sao?!”

Cái tên họ Yến này có cừu oán với cậu sao?! Cậu dùng nông trại nuôi gia súc xây gánh hát hắn cũng muốn dỡ?! Cái tên gian thương này mũi chó hả?! Muốn dỡ đi mà dỡ nhà hắn, cứ phân cao thấp với cậu để làm gì?!

Lưu Đại Quân sửng sốt, vội vàng xua tay: “Không phải, không phải, lần này không tới để dỡ nhà, tiểu bầu gánh đừng sợ.”

“Vậy anh ta tới làm gì?” Mặc Lý vẫn là thực khẩn trương.

“Người ta không tới dỡ thì không thể tới sao. Lần này là chuyện tốt, gánh hát Mặc gia của cháu này cũng xem như là văn hóa truyền thống địa phương của Mặc Huyền chúng ta, nghe nói truyền mấy trăm năm, không phải còn được chứng nhận di sản phi vật thể sao? Lần này Yến gia chuẩn bị sản xuất chương trình gì đó, nội dung là tuyên truyền văn hóa địa phương ở một số nơi tại Trung Quốc. Người ta đến Mặc Huyền là hướng về phía cháu mà tới, chú vừa nhận được tin lập tức liền tới tìm cháu nè. Tiểu bầu gánh, Mặc Huyền phát triển được là dựa vào tất cả mọi người, tương lai tốt đẹp của Mặc Huyền lần này nên đến phiên cháu xuất lực.” Lưu Đại Quân nói ra lời thấm thía.

Mặc Lý còn đắm chìm ở tin tức cực xấu Yến – chuyên ngành là dỡ nhà cậu – Lẫm đến Mặc Huyền, cũng không biết chủ tịch Lưu nói cái gì, chỉ gật đầu có lệ.

Lưu Đại Quân vui vẻ nói: “Vậy chốt thế nhé, đến lúc đó làm phiền tiểu bầu gánh làm trung gian đứng ra tiếp đón, chú ở khách sạn lớn của Mặc Huyền tổ chức một bữa tiệc đón gió tẩy trần cho Yến thiếu gia.”

Mặc Lý chậm nửa nhịp phản ứng lại đây: “Muốn cháu làm trung gian đứng ra tiếp đón?!” Cậu căn bản không muốn gặp người kia, còn muốn cậu làm trung gian giật dây, cậu sợ không nhịn được dùng dây siết cổ chết hắn.

“Cháu không làm.” Mặc Lý lập tức lắc đầu. “Cháu không muốn gặp, anh ta làm cháu thấy phiền, chủ tịch đi mời cao minh khác đi.”

“Nhìn xem, tiểu bầu gánh lại tùy hứng rồi, anh ta làm cháu phiền chỗ nào?” Lưu Đại Quân chân thành dạy bảo. “Nhà họ Yến tài đại khí thô, bọn họ quay chương trình giúp tuyên truyền cho gánh hát nhà cháu không tốt sao? Người ta còn muốn đi nơi khác khảo sát đấy, Mặc Huyền của chúng ta chỉ là trạm thứ nhất, bỏ qua dịp này sẽ không còn dịp khác, tiểu bầu gánh ơi!”

Mặc Lý bắt đầu do dự. Đúng vậy, hiện tại cậu có một cái gánh hát phải nuôi, cậu còn muốn tuyên truyền tuồng diễn của gánh hát Mặc gia càng rộng càng tốt, muốn các sư huynh sư đệ đều trở về. Hiện tại cậu đã không thể tùy hứng muốn làm cái gì thì làm cái đó.

Lưu Đại Quân vẫn còn nói: “Bọn họ bốn giờ chiều nay tới Mặc Huyền, ở tại khách sạn Phương Viên. Chú bày cháu ý này, lát nữa cháu nên lên xe của chú Lưu, chú chở cháu đến khách sạn cùng Yến thiếu gia gặp mặt làm quen trước. Chỉ cần có quan hệ, về sau cái gì cũng có.”

Mặc Lý một đầu đầy quạ đen. Biết Lưu Đại Quân là muốn đi lôi kéo quan hệ cho bản thân, mang theo cậu chỉ là cái cớ. May mắn cậu không phải là con gái, bằng không chỉ cần lên xe Lưu Đại Quân đi tới đó, mạng che mặt của cậu cũng khó giữ.

Cậu tất nhiên là không đi đến khách sạn cùng Lưu Đại Quân, nhưng là nghĩ đến chuyện tên kia cư nhiên lại ở trong cùng một thành phố với cậu, Mặc Lý liền như là lâm vào đại địch trở nên khẩn trương, vứt mọi rối rắm về Lý Thiếu Thiên ra sau đầu.