Quay Tay? Hãy Cẩn Thận!

Chương 52



Ngẩn ngơ sống qua hai ngày, Trương Bác Văn đói gần như không nói nên lời.

Sau khi đuổi Vương Cảnh Ngôn ra khỏi nhà cậu bắt đầu mất ngủ, lăn qua lật lại mãi không được, không những thế mà ngay cả thỉnh thoảng mệt quá mà thiếp đi cũng sẽ bắt đầu gặp ác mộng. Trong mơ đều là tiếng quỷ kêu, thoáng cái lại tỉnh. Mà đến lúc cậu đói quá phải ra ngoài mua cơm ăn mới phát hiện Vương Cảnh Ngôn lại ngồi xổm trước cửa nhà, chỉ cần Trương Bác Văn vừa ra khỏi cửa anh liền đứng ở một nơi không xa, giống y một thằng cha hèn mọn bỉ ổi.

Mà khi ăn cơm Trương Bác Văn chỉ cảm thấy mấy thứ đó đều là cặn bã… Ngồi trong quán cơm nuốt từng miếng cơm khô khốc, cậu đột nhiên hơi nhớ cơm Vương Cảnh Ngôn nấu…

Nhưng lại nghĩ đến thân phận của Vương Cảnh Ngôn, cậu không thể nào bước qua cánh cửa ấy.

Cuối cùng không còn cách nào, Trương Bác Văn chỉ có thể gọi điện cho Từ Minh.

Trương Bác Văn: “Cứu mạng…” QAQ

Từ Minh: “Có chuyện gì? Sao nói chuyện lại thều thào thế? Bị ốm à?”

Trương Bác Văn: “Không phải… À ừm, nhà ông ăn cơm là tự nấu hay là ra ngoài ăn? Tự nấu? Tốt quá QAQ, tui sắp chết đói rồi… Ông để tui qua đó chực mấy bữa đi, tiện thể cho tui ở lại nhà ông hai ngày.”

Từ Minh: “… Đến đây đi, dù sao trong nhà còn trống hai phòng, tuy tui cho rằng ông với chồng ông không cần đến hai căn. Địa chỉ nhà tui là… Hơi dài có lẽ ông không nhớ được, đợi tui gửi tin nhắn cho ông.”

Trương Bác Văn mấp máy môi, mở miệng muốn nói việc hai người họ đã chia tay cho Từ Minh, nhưng cuối cùng vẫn không nói. Cậu nghĩ, đợi hai người gặp mặt rồi nói sau, bây giờ nói trong điện thoại cũng không rõ ràng.

Thế là Trương Bác Văn dọn dẹp sơ qua, kéo một chiếc vali nhỏ ra khỏi cửa.

Quả nhiên, Vương Cảnh Ngôn vẫn ở ngoài cửa.

Nhìn đồ nghề này của Trương Bác Văn, Vương Cảnh Ngôn đầu tiên hơi sửng sốt sau đó đột nhiên căng thẳng: “Em… Em muốn đi đâu?” Trương Bác Văn nhìn anh một cái, trên mặt có vẻ hơi mất kiên nhẫn: “Liên quan gì đến anh? Lát nữa anh không được đi theo, đi theo tui sẽ không để ý tới anh nữa!”

Vương Cảnh Ngôn cúi đầu: “Là muốn rời khỏi thành phố này à?”

Trương Bác Văn không trả lời cơ bản xem như đồng ý, cậu trở tay định khóa cửa thì Vương Cảnh Ngôn lại ngăn lại.

“Anh làm gì thế hả?” Trương Bác Văn hừ lạnh, “Coi như tôi muốn đi, căn phòng này cũng vẫn là tui thuê, anh không thể vào! Tui sẽ trả chìa khóa lại cho chủ nhà…”

Còn chưa nói xong Trương Bác Văn đã bị Vương Cảnh Ngôn bế lên.

“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Trương Bác Văn kêu lên sợ hãi.

Vương Cảnh Ngôn liếm môi ôm người vào phòng, khóa cửa, ném thẳng Trương Bác Văn lên salon, anh giật quần áo hùng hổ nói, “Làm em.”

Trương Bác Văn: “…”

Có lẽ không kịp phản ứng mà nửa ngày Trương Bác Văn cũng không nói gì, chỉ trơ mắt nhìn Vương Cảnh Ngôn cởi quần áo. Cũng đúng, tuy ngay từ lần đầu gặp mặt Vương Cảnh Ngôn quả thực dùng hình tượng bá đạo này xuất hiện trước mặt cậu, nhưng sau đó dáng vẻ trung khuyển kia của Vương Cảnh Ngôn hoàn toàn khiến Trương Bác Văn quên hóa ra anh còn một mặt như vậy…

Thân thể hơi run bắn lên, Trương Bác Văn cắn môi dưới.

Hiện giờ Vương Cảnh Ngôn cực kỳ phẫn nộ…

Trương Bác Văn nhìn vẻ mặt của Vương Cảnh Ngôn, hoàn toàn có thể cảm nhận được tức giận ngập trời. Quả nhiên, lực tay Vương Cảnh Ngôn mạnh cực kỳ, hoàn toàn không có tinh thần thương hương tiếc ngọc, gần như chỉ một động tác mắt cá chân Trương Bác Văn đã đau nhói, có lẽ không lâu sau sẽ xanh tím lại.

Vương Cảnh Ngôn không nói một câu, anh tự tay cởi quần áo trên người Trương Bác Văn đang liên tục phản kháng, banh hai chân ra, nhìn nơi uốn nếp của Trương Bác Văn cười lạnh.

Trương Bác Văn bị vẻ mặt của Vương Cảnh Ngôn dọa sợ. Cậu nuốt nước miếng cảnh cáo: “Anh đừng xằng bậy…”

“Chỗ này, chẳng phải anh đã làm rất nhiều lần?” Vương Cảnh Ngôn nói rồi dùng ngón tay chọc vào nơi mềm mại kia của Trương Bác Văn, chỉ chọc vào rồi quấy hai cái. Trương Bác Văn lập tức hét lên đau đớn, thân thể bất giác mềm nhũn.

“Thân thể em đã quen với anh rồi.” Vương Cảnh Ngôn thản nhiên nói ra sự thật, “Anh còn chưa làm gì phía sau của em đã ướt, thế này rồi mà em còn muốn tìm người khác? Người khác có thể thỏa mãn em giống anh ư?”

Trương Bác Văn đỏ mắt: “Anh… Anh là đồ khốn!”

Vừa dứt lời, cũng vì động tác tay của Vương Cảnh Ngôn mà hít vào một hơi…