Quan Thương

Chương 183: Bắt Đầu Cuộc Đời Giáo Viên (2)




Lâm Tuyền hờ hững nhìn cô bé đưa tay lên vỗ, thấy cái bàn cuối cùng còn có chỗ trống, liền đủng đỉnh đi xuống dưới đó ngồi gáp, nhìn 50 đứa học sinh trong lớp hò hét nào loạn tung trời, so với chợ buổi sáng còn ồn ào hơn, đứa ngoan ngoãn nhất cũng lấy cờ vây ra đối chiến, có đứa tệ hơn mang cả mạt chược đến, bốn thằng quỷ sứ sát phạt tưng bừng, đám nữ sinh thì ríu ra rít rít, đưa bôi son, đứa kẻ mặt, bọn này coi như còn bình thường, bên cạnh y có đôi nam nữ hồn nhau chút chít, tay chân sờ mò nhau, mẹ nó làm ông mày nhớ tới Phương Nam, thầy Lâm liền nhắm mắt lại cho đời nó thanh tịnh.
Khó khăn lắm mới đợi được tiếng chuông tan học reo lên, Lâm Tuyền cầm lấy giáo trình định đi, chợt nhớ ra tiết tiếp theo vẫn là y dạy, ném giáo trình lại, nói với phía dưới:
- Giáo trình này là cái bát kiếm cơm của tôi, mọi người trông giúp một chút.
- Thầy Lâm cứ yên tâm.
Cả đám học sinh dạ ran :
Lâm Tuyền chả biết có yên tâm không, nhưng y ra hành lang hút thuốc, không biết suy nghĩ gì, thi thoảng lại lắc đầu, vẻ mặt bất lực.
- Thầy ơi, xin một điếu.
Một thiếu niên gầy gò tự nhiên đưa tay ra trước mặt y:
Lâm Tuyền cũng chẳng màng nội quy học sinh, lấy thuốc ra hỏi:
- Có lửa không ?
Thiếu niên lấy bật lửa Zippo ra:
- Thuốc lá của em không ngon bằng của thầy, giáo viên bây giờ sướng vậy sao, hút cả Gấu Mèo.
Lâm Tuyền chỉ cười không đáp, dè đâu một đám nghe thấy thiếu niên kia nói liền bu quanh thầy Lâm xin thuốc, thoáng cái bao thuốc mới tinh đã chia hết sạch, không ít nữ sinh cũng phì phèo điếu thuốc trên môi, khen thầy Lâm ga lăng.
"Khụ khụ khụ!" Một nha đầu ngực đã khá có quy mô đến muộn không còn thuốc nữa, cướp lấy điều thuốc trong tay một nam sinh bên cạnh, rít liền mấy hơi, do quá gấp bị nuốt khói vào bụng, ho tới chảy nước mắt, bị đám bạn xung quanh trêu ghẹo.
- Trường học cấm hút thuốc.
Lâm Tuyền đang hút thuốc vừa nhìn ngắm trời đất, đột nhiên miệng trống không, thuốc lá bị một bàn tay cướp mắt, không biết kẻ nào cả gan như vậy, đang sửng sốt chưa kịp quay đầu lại nhìn đã cảm giác nước bọt của đối phương bắn vào cổ mình:
- Anh là giáo viên đấy, sao có thể chia thuốc lá cho học sinh?
Lâm Tuyền đưa tay lau nước bọt trên cổ, tròn mắt nhìn đối phương.
Thái Đan Đan ý thức được vừa rồi mình quá kích động, nhìn Lâm Tuyền vừa lau nước bọt vừa ngớ ra nhìn mình thì mặt đỏ bừng, khí thế xẹp hẳn, ấp a ấp úng nói:
- Anh là thầy Tiểu Lâm phải không, tôi là Thái Đan Đan, giáo viên tiếng Anh của lớp này.
Đám quỷ sứ xung quanh rú lên:
- Thấy thầy giáo đẹp trai, cô Thái đỏ mặt rồi ...
Lâm Tuyền nhìn mặt Thái Đan Đan bị đám học sinh trêu chọc càng đỏ hơn, nói:
- Mong cô Thái chỉ giáo nhiều hơn.
Thái Đan Đan đưa tay ra khẽ bắt tay Lâm Tuyền một cái rồi đi nhanh vào lớp.
Lâm Tuyền rảnh rang liền đi quanh trường học một vòng, Trung học Tây Trạch trước kia đầu tư vào giáo dục quá ít, thao trường chỉ là cái sân nhỏ 200 mét, một nghìn học sinh xếp hàng cũng đã chật chội rồi nói gì tới tổ chức hoạt động này nọ, có hai khu nhà, một khu thì là lầu tổng hợp được xây từ mưới mấy năm trước khi mới thành lập trường, khu còn lại còn là nhà máy cũ trưng dụng làm phòng học khi mở rộng trường, gian phòng đặc biệt rộng, mỗi gian chia làm hai, đủ cho 50 học sinh ngồi học.
Đám học sinh bị "đi đầy" sang chỗ này học, không được ký túc trong trường, không thể ôn tập tối, cái góc này cách khu vực chính của trường học còn có giáo viên chuyên môn theo dõi, cứ như canh một đám người bị bệnh truyền nhiễm, sợ chúng sang làm ảnh hưởng tới học sinh khác, Lâm Tuyền nhìn giáo viên đó cười nhạt, cái xã hội này đúng là lạnh lùng, lại lững thững đi ra công trường đang thi công.
Thấy sắp hết tiết thứ hai rồi Lâm Tuyền mới lững thững quay về lớp, vẫn cứ như cái chợ vỡ, y đứng trên bục giảng nhìn chăm chăm xuống dưới chỉ có rất học sinh chú ý, mà toàn là nữ sinh mơ mộng, tay chống cằm ngắm nhìn thầy giáo đẹp treo, ảo tưởng ra vô số cảnh lãng mạn, chẳng bận tâm hành vi hơi khác thường của y.
Chuông hết tiết học vang lên, Lâm Tuyền là người đầu tiên ôm giáo trình rời lớp học.
Đi tới chiếc Rams đỗ ngoái trường học, chào Lão Quý ngồi ngủ gật ở ghế lái, mở cửa sau ra, khoang sau thiết kế cho 7 người đã có 6 cái đầu, Tiểu Sơ, Tôn Phi Phi, Triệu Tĩnh, Phương Nam, Phàn Xuân Binh.
Lâm Tuyền vừa bực mình vừa buồn cười :
- Mọi người nhàn nhã quá nhỉ?
Quách Bảo Lâm cười nhăn nhở :
- Hì hì, ngày đầu mày làm giáo viên mà, mọi người ai cũng muốn chúc mừng một chút, những người ở đây đều nóng lòng muốn xem cái mặt mày sau hai tiết dạy học nó thế nào, còn cả một đống người đang đợi ở khách sạn Nam Cảng đấy.
Lâm Tuyền đẩy Quách Bảo Lâm vào xe, Lâm Tuyền không để ý tới người khác, tranh thủ ở góc độ không ai nhìn thấy, khẽ nắm tay Phương Nam, cầm di động bấm số Trương Bích Quân :
- Bích Quân, cô đang ở đâu ấy ? Cả cô cũng tới đó nữa à … vậy truyền lời của tôi, khi tôi tới khách sạn Nam Cảng, thấy người nào của công ty ở đó là tôi cắt tiền thưởng tháng này, đừng tưởng qua mắt được tôi, trí nhớ tôi tốt lắm đấy, tôi nhớ mặt hết mọi người.
- Tổng giám đốc, anh ác quá, mọi người tới chúc mừng anh mà.
- Mấy người tới xem trò hay thì có, đã xem thì phải tốn tiền, tôi không biểu diễn miễn phí đâu.
Lâm Tuyền gập điện thoại lại, Tôn Phi Phi đã cười hì hì :
- Tôi tình nguyện cắt thưởng tháng này.
- Tôi cũng thế, tổng giám đốc, ngày đầu tiên dạy học ra sao ?
Phàn Xuân Binh xoa tay hớn hở hỏi :
Lâm Tuyền thở dài, đây là hậu quả của việc lãnh đạo quá gần gũi với cấp dưới, sau này cần chú ý hơn mới được.
Một tuần dạy học thế là cũng qua đi, học sinh phía dưới hình như chẳng có ý kiến gì, thứ sau, "dạy" xong tiết số học cuối cùng, Lâm Tuyền từ bàn cuối cùng đi lên bục giảng, lấy giáo án, nhưng không rời khỏi lớp học như mọi khi mà dừng lại nhìn đám quỷ sứ một vòng:
- Chúng ta biết nhau được một tuần rồi, các em có ấn tượng thế nào về tôi?
- Tốt ạ ...
Vô số giọng hô kéo dài vang lên, đủ cả nam sinh lẫn nữ sinh.
- Cái dãy nhà này có tổng cộng sáu lớp, hình như có biệt hiệu nữa, các em biết là gì không?
- Lớp rác rưởi.
Một giọng nam sinh la lớn, cả đám cười hô hố, khá là đắc ý.
- Lớp rác rưởi.
Lâm Tuyền khẽ nhắc lại, xoay người viết lên bảng đen ba chữ "lớp rác rưởi", quay người lại nhìn chăm chú vào 50 đứa học sinh, tiếng huyên náo dần lắng xuống, nhìn vào ba cái chữ rất ngứa mắt kia.
Lâm Tuyền gõ lên bảng, cười khẩy:
- Tôi cũng nghĩ như thế đấy, cho nên cái giáo án kiếm cơm nay do sao chép của người khác thôi. Đã là rác rưởi thì còn tốn công làm gì.
Nói rồi thuận tay ném vào thùng rác góc lớp, đi ra ngoài.
Rất bất ngờ không đứa học sinh nào rời lời, Lâm Minh Đạt có tiết ở lớp bên cạnh, nhìn con trai, khẽ thở dài:
- Nhân bất tri sỉ, nhân hằng sỉ chi.
*** Người mà không biết liêm sỉ thì mãi mãi sỉ nhục.
- Ài, tuy hơi tàn khốc một chút, nhưng nên để bọn chúng biết sớm thì hơn, cái thế giới này vô tình lắm.
- Con không cần nói nữa, ba có tiết, tối nay con có về nhà không?
Đã liên tiếp hai ngày cùng Phương Nam ở ngoài rồi, nếu còn không về nhà sẽ bị người ta hoài nghi, Lâm Tuyền gật đầu:
- Chắc có, không cần phải thức khuya xem báo cáo nữa, có điều con về muộn một chút.