Quan Thanh

Chương 97: Không phải oan gia không gặp mặt (2)



- Các người rốt cuộc làm sao thế, tôi đã giao tiền đặt cọc, hơn nữa cũng ký hợp đồng mua bán với công ty này, tại sao mấy người còn bán căn phòng cho người khác?

An Tại Đào đẩy chén trà cô gái tiếp tân đưa qua, cả giận nói.

Giao dịch viên Văn phòng mua bán đất ở thời đại này và sau này là hai khái niệm hoàn toàn khác. Nói trắng ra là nhân viên công tác do một công ty bất động sản tạm thời thuê, không giống như làm nghề môi giới bất động sản sau này mỗi người đều có thể miệng lưỡi phun sen vì bán nhà mà nói đen thành trắng, tài ăn nói trôi chảy.

Cô gái này đến từ các vùng nông thôn phụ cận, tốt nghiệp trung học không thi lên đại học thông qua người giới thiệu làm ở bộ phận mua bán của công ty bất động sản này, sắc mặt non nớt hơi ngăm đen của cô đỏ bừng lên, tay chân luống cuống, cũng không biết giải thích với An Tại Đào thế nào, chỉ liếc lên lầu, dường như đang chờ đợi bộ phận quản lý xuống giải thích cho An Tại Đào.

Quản lý là một thanh niên thân hình cao lớn chậm rãi đi từ lầu hai xuống, vẻ mặt tươi cười chào An Tại Đào:

- Người anh em, anh đừng gấp, nghe tôi chậm rãi giải thích với anh… Anh xem này, chúng tôi còn có rất nhiều phòng trống, anh có thể tùy tiện chọn một căn khác, cũng là tầng trệt, cùng kiểu, cùng diện tích… Giám đốc của chúng tôi nói, có thể cho anh một vài ưu đãi thích hợp, anh xem như vậy có được hay không?

An Tại Đào nhíu mày. Hắn lựa chọn căn hộ kia, là căn phòng ở vào vị trí tốt nhất trong khu, mà hắn chọn căn hộ này, vừa vặn hướng đông, có một ban công quay mặt về phía đường ven biển, ngồi trên ban công xem cảnh biển, tự nhiên rất thích thú. Cho nên loại phòng này bán rất nhanh, sớm đã bán hết.

Căn hộ ở tốt như vậy, rõ ràng đã định ra, lại bị người khác chiếm trước, cho dù là tính tình An Tại Đào cũng không cam tâm, hắn lắc đầu:

- Tôi đã giao tiền đặt cọc ký hợp đồng, tôi yêu cầu công ty bất động sản Dân Thái các anh lập tức thực hiện thỏa thuận, nếu không, tôi sẽ tới tòa án khởi tố các anh.

Thanh niên quản lý xoa tay, xấu hổ mỉm cười:

- Anh bạn, thật sự có lỗi. Tôi nói thật với anh, căn hộ ở lầu ba này bị một người quen Chủ tịch đơn vị chúng tôi nhìn trúng, hắn…

Đang nói, cô gái tiếp tân lặng lẽ nói:

- Giám đốc, khách hàng kia đến ký giao tiền…

An Tại Đào ngẩng đầu nhìn lại, một chiếc xe nhập khẩu màu đỏ đỗ ở cửa, biển gì An Tại Đào cũng nhìn không rõ, chỉ thấy một thanh niên dáng người bậc trung khoảng ba mươi, nắm một cô gái trẻ tuổi dáng người cao gầy trang điểm đậm cực kỳ diêm dúa lẳng lơ cùng đi đến, trên lưng thanh niên kia còn đeo một chiếc ba lô màu đen.

Thanh niên quản lý kia bỏ qua An Tại Đào cười tới đón, hàn huyên với đôi nam nữ kia.

Khi ba người nói chuyện, thanh niên kia thỉnh thoảng lật mí mắt nhìn xem An Tại Đào, ánh mắt rất không tốt. Mà cô gái diêm dúa lẳng lơ kia lại trừng mắt với An Tại Đào, thần sắc chẳng thèm ngó tới.

- Anh bảo hắn đi kiện đi, nói cho hắn, căn hộ này tôi muốn rồi.

Gã thanh niên bĩu môi, tùy tiện mà vỗ vai quản lý:

- Ông anh, tôi và Chủ tịch các anh thân thiết như sắt thép, anh cũng không thể để khuỷu tay ngoặt ra ngoài.

Một nam một nữ đi thẳng tới bộ phận tài vụ ở lầu hai, xem ra chuẩn bị hôm nay tới giao tiền ký hợp đồng chính thức.

Quản lý quay đầu bất đắc dĩ liếc An Tại Đào một cái, trong mắt gã, tuy rằng An Tại Đào đặt phòng trước, nhưng khách hàng này không chỉ là bạn bè với ông chủ của mình, còn có lai lịch lớn hơn, là em trai của Tôn Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng thành phố Tân Hải Tôn Phong Bằng. Làm bất động sản, nào dám đắc tội lãnh đạo Ủy ban Xây dựng. Cho nên, sau khi Tôn Phong Bằng mang theo bạn gái của mình tới xem phòng nhìn trúng căn phòng An Tại Đào dự định này, liền đề xuất muốn căn hộ này.

Ông chủ Công ty bất động sản Dân Thái là Lộ Binh con trai độc nhất của ông chủ lớn Dân Thái Lộ Phùng Xuân, lưu học từ nước ngoài trở về liền nắm trong tay công ty con vừa mới sinh ra này. Lộ Binh kế thừa nghiệp cha, vì kinh doanh, lui tới mật thiệt với các lãnh đạo Tân Hải, tự nhiên cũng gồm cả Tôn Chủ nhiệm của Ủy ban Xây dựng này.

Lộ Binh gọi một cuộc điện thoại qua, chuyển căn hộ này cho Tôn Phong Bằng. Lộ Binh cũng không quá để ở trong lòng, dặn Giám đốc tiêu thụ Lộ Siêu, cùng lắm thì đổi cho An Tại Đào một căn hộ khác, cho chút ưu đãi thích hợp, liền quên chuyện này. Đương nhiên, anh ta cũng không biết khách hàng chọn phòng này là An Tại Đào.

An Tại Đào cười cười, cũng không để ý tới Lộ Siêu, chậm rãi đi tới cửa, chỉ bỏ lại một câu:

- Tiền đặt cọc của tôi giao cho mấy người, trong tay tôi có hợp đồng mua bán có hiệu lực pháp luật, không ngờ mấy người đơn phương phá hợp đồng, vậy chờ giấy triệu tập của tòa án đi…

Lộ Siêu hơi nóng vội, gã biết An Tại Đào là phóng viên, thật ra gã càng lo lắng An Tại Đào đưa chuyện này ra ngoài ánh sáng, điều này sẽ ảnh hưởng rất lớn tới danh dự của Công ty bất động sản Dân Thái. Phải biết rằng, hiện giờ Công ty bất động sản Dân Thái đang triển khai quảng cáo tuyên truyền như bão tố ở các truyền thông lớn của Tân Hải.

- Phóng viên An, xin chờ chút… Như vậy đi, mấy chục căn hộ này tùy anh chọn, giá cả mỗi mét vuông ưu đãi cho anh 50 đồng được chứ? Mặt khác, chúng tôi còn có thể tặng anh một gian phòng để đồ 10m2 trên mặt đất, thế nào?

Lộ Siêu liên tục cười làm lành. Đây là quyền hạn lớn nhất mà Lộ Binh đưa ra cho gã.

An Tại Đào lắc đầu:

- Tôi chỉ muốn căn hộ kia, các anh vi phạm hợp đồng… cho dù các anh bán cho ai, cũng phải do tôi trả lại, hơn nữa, còn phải dựa theo quy định của hợp đồng, miễn trừ cho tôi một khoản tiền phòng.

An Tại Đào tiếp tục đi tới cửa. Thật ra, thật ra hắn cũng không phải là nhất định phải mua căn hộ này, chủ yếu là trút cơn giận này.

Bạn gái của Tôn Phong Bằng đứng ở cầu thang quay đầu lại nhíu mày lớn tiếng nói:

- Cái người này sao bảo thủ vậy? Nói cho ngươi, căn phòng này bà muốn rồi, người nhường cũng phải nhường không nhường cũng phải nhường.

An Tại Đào quay đầu liếc cô gái một cái, loại ánh mắt khinh miệt này khiến cô gái nhà giàu mới nổi kia không kìm nổi lại hô lên:

- Ngươi trừng mắt ai vậy? Ngươi có bệnh à?

Tôn Phong Bằng bước xuống cầu thang, nổi giận đùng đùng tiến tới, giơ tay chỉ An Tại Đào:

- Thằng nhóc, mày muốn gì? Muốn đánh à?

An Tại Đào không muốn so đo với loại dựa vào thân thích làm quan liền tự cao ngu xuẩn này, quay đầu tiếp tục bước đi. Tôn Phong Bằng xấu hổ tiến tới túm cánh tay An Tại Đào, muốn xô đẩy.

An Tại Đào thân hình cao lớn lại tuổi trẻ lực mạnh, trong phẫn nộ hắn vung mạnh tay, liền quăng Tôn Phong Bằng lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống đất. Lộ Siêu vội vàng mang theo nhân viên đang làm việc tại khu bán hàng tới tách hai người ra. Tôn Phong Bằng sắc mặt đỏ lên, kéo ba lô của gã lên quật về phía An Tại Đào.

An Tại Đào nhẹ nhàng lui về sau một bước tránh qua, ba lô màu đen đột nhiên vung tới kia nện trúng vào lưng Lộ Siêu đang khuyên can, gã lập tức phát ra một tiếng thét kinh hãi.





Dưới sự khuyên giải của mấy người Lộ Siêu, Tôn Phong Bằng thở phì phì mà hùng hổ ngồi trên sô pha tại đại sảnh khu bán hàng. An Tại Đào cũng không có rời đi, hắn móc cuốn sổ ghi chép ra, tìm được danh thiếp Lộ Binh đưa cho hắn lúc trước, dựa theo số điện thoại bên trên gọi qua, nhận điện thoại vừa vặn là Lộ Binh.

Lộ Binh thấy là điện thoại khu bán hàng, phát ra một tiếng ừ từ trong cổ họng liền lẳng lặng chờ đối phương nói chuyện, lúc này lại nghe bên kia nói:

- Là Lộ Chủ tịch sao? Tôi là phóng viên An Tại Đào của Báo Tân Hải Thần, anh còn nhớ hay không?

- A, là phóng viên An à, ha ha, tôi sao có thể không nhớ được con rể của Phó Chủ tịch thành phố Hạ, phóng viên nổi tiếng lừng lẫy Tân Hải chứ, lần trước tôi còn đi tham gia lễ đính hôn của anh và cô Hiểu Tuyết đó …à, đúng rồi, anh đây là…

Lộ Binh nói chuyện rất thân thiết với An Tại Đào, tuy rằng hai người chỉ gặp mặt một lần, nhưng giọng điệu của Lộ Binh lại giống như bạn bè cũ nhiều năm không gặp. Lộ Binh chính là như vậy, kế thừa phẩm tính thương nhân của cha, tính tình rất khéo đưa đẩy am hiểu các mặt giao tiếp quan hệ. Phải biết rằng, bọn họ là thương nhân, mạng lưới quan hệ phong phú và rộng rãi có ích lợi rất lớn đối với sự kinh doanh của bọn họ.

- Lộ Chủ tịch, tôi đang mua một căn hộ ở chỗ các anh…

An Tại Đào chậm rãi nói rõ chân tướng chuyện tình một lần, Lộ Binh đầu dây bên kia rõ ràng hơi trì trệ một chút, nhưng anh ta lập tức phản ứng lại, liên tục xin lỗi, khẩn khoản An Tại Đào chờ tại chỗ, anh ta sẽ tới ngay.

An Tại Đào buông điện thoại trong tay, chậm rãi đi tới đối diện Tôn Phong Bằng và bạn gái của gã, cũng nghênh ngang ngồi xuống.

Lộ Siêu và nhân viên công tác tại nơi bán hàng nhìn nhau, thầm nghĩ: chẳng lẽ người này cũng là một kẻ rất có lai lịch? A, nhìn cũng không giống, xem hắn ngay cả xe cũng không có, đến đây vài lần đều là đi xe máy. Nhưng mới rồi hắn rõ ràng nói chuyện điện thoại với ông chủ, hơn nữa nghe giọng điệu, còn quen thuộc không phải bình thường với ông chủ.

Lộ Siêu ra hiệu bằng mắt với cô gái tiếp tân khu bán hàng, để phân biệt chuẩn bị trà cho hai bên, sau đó lẳng lặng chờ tại chỗ.

Cũng chỉ hơn mười phút, một chiếc xe thể thao màu đen chạy như bay tới, tiếng phanh xe truyền tới từ cửa, Tôn Phong Bằng nhìn Lộ Binh vội vàng mở cửa xe đi đến, liền chậm rãi đứng dậy chờ Lộ Binh tới cùng bắt tay hàn huyên với gã.

Lộ Binh vẻ mặt tươi cười, vội vàng đi tới, chẳng qua, anh ta làm như không nhìn thấy Tôn Phong Bằng, chợt xoay người bật cười vươn tay với An Tại Đào:

- Phóng viên An của tôi, anh nói anh muốn mua nhà, gọi điện thoại cho tôi chuyện gì cũng làm thỏa đáng, cần gì phải đích thân chạy tới một chuyến?

An Tại Đào khẽ mỉm cười, đứng dậy bắt tay Lộ Binh.

Tôn Phong Bằng đứng một bên, sắc mặt không chỉ xấu hổ còn rất buồn bực, gã hừ lạnh một tiếng.

Lộ Binh lại gật đầu với gã, nhưng vẫn xoay người tiếp tục trò truyện với An Tại Đào, nói vài câu khách sáo không có gì đặc biệt. Nói đùa, tuy rằng Tôn Phong Bằng là em ruột của Tôn Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng, nhưng vị trước mắt này là con rể Phó Chủ tịch Thành phố Hạ, hai bên nặng nhẹ, Lộ Binh sao có thể không phân biệt được.

Hơn nữa, hiện giờ Hạ Thiên Nông mơ hồ có xu thế vào thường vụ, làm con trai người giàu có nhất Tân Hải thường xuyên giao tiếp trong quan trường, Lộ Binh đã sớm nghe được tin đồn này. So sánh với Hạ Thiên Nông, Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng không đáng nhắc tới.

Tôn Phong Bằng ở một bên nhẫn nại chịu đựng một hồi, thấy Lộ Binh vẫn không tiếp đón gã, không khỏi càng thêm xấu hổ, oán giận hừ một tiếng quay đầu muốn rời khỏi.

Lúc này Lộ Binh quay đầu lại hô một tiếng:

- Anh bạn, lại đây, tôi giới thiệu cho cậu một chút.

Lộ Binh đi qua kéo Tôn Phong Bằng tới:

- Anh bạn, vị này chính là phóng viên số 1 Báo Tân Hải Thần An Tại Đào, ha ha, cũng là rể của Phó Chủ tịch thành phố Hạ, tới, cho Lộ mỗ mặt mũi, bắt tay…

Lộ Siêu và vài cô gái tiếp tân đứng hầu hạ một bên chấn động, ánh mắt nhìn An Tại Đào trở nên cực kỳ khiếp sợ. Cho dù thế nào bọn họ cũng thật không ngờ, người thanh niên anh tuấn rất trí thức này không ngờ là con rể Phó Chủ tịch Thành phố Hạ! Lộ Siêu run lên trong lòng, âm thầm hối hận vì vừa rồi mình lạnh nhạt với hắn. Nguồn: http://thegioitruyen.com

Đầu vai Tôn Phong Bằng run lên một hồi, thần sắc vừa đỏ vừa tái, há miệng muốn nói gì lại không thể mở miệng. Cô gái lẳng lơ diêm dúa vốn rúc bên cạnh hắn mở rộng cái miệng nhỏ nhắn màu đỏ, bàn tay muốn nâng lên nhưng dừng lại ở giữa, thần sắc cực kỳ quái dị.

Lấy lại bình tĩnh, Tôn Phong Bằng xấu hổ mà cười miễn cưỡng, vươn tay cười làm lành nói:

- Thật sự có lỗi, phóng viên An, anh không nói sớm, nếu…

An Tại Đào đưa hai tay sau lưng, không bắt tay với gã, thản nhiên nói:

- Cho dù mua đồ ăn trên chợ, cũng phải phân thứ tự trước sau, tôi chọn phòng trước, anh dựa vào cái gì để cướp? Em trai yêu quý của Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng, bộ dáng thật lớn, nếu là em trai Chủ tịch thành phố, Tân Hải này còn chứa được anh sao?

Tôn Phong Bằng bị nghẹn một chút, tay ở giữa không trung lung lay một chút lại chậm rãi rụt trở về, thần sắc thay đổi, quăng cái nhìn cầu cứu qua Lộ Binh.

Lộ Binh cười ha ha, nói giảng hòa:

- Anh bạn, phóng viên An nói đúng, làm việc đều phải có thứ tự trước sau, tôi xem hay là cậu chọn một căn hộ khác đi.

Tôn Phong Bằng liên tục xưng đúng.

An Tại Đào bĩu môi:

- Lộ Chủ tịch, xin thứ cho tôi nói thẳng, mở cửa buôn bán, loại tập đoàn lớn giống như Dân Thái các anh, vẫn phải nói một ít danh dự… Về phần căn hộ này tôi vẫn từ bỏ… Tốt lắm, phiền Lộ Chủ tịch, tôi còn có việc, cáo từ trước.

Nói xong, An Tại Đào gật đầu với Lỗ Binh, không đợi anh ta phản ứng lại, liền quay đầu dời đi, để lại đầy ánh mắt kinh hãi.

Mãi đến khi An Tại Đào khởi động xe máy chạy đi như bay, Lộ Binh mới phục hồi tinh thần lại, nhíu mày:

- Tôn Phong Bằng, cậu chọc ai không chọc lại chọc hắn? Người này rất có cá tính, không cần nói cậu, cho dù là Lưu Bằng nhà Bí thư Lưu Khắc cũng bị hắn làm một trận rồi…

Tôn Phong Bằng thở hắt ra, khuôn mặt đỏ bừng dần ổn định, gã thở dài:

- Tôi nào đâu biết rằng hắn là con rể của Phó Chủ tịch Thành phố Hạ… Lộ Binh, anh xem rồi xử lý chuyện này đi, căn hộ này chắc chắn tôi không muốn nữa rồi…

Lộ Binh phát ra một tiếng cười quái dị:

- Cậu còn muốn căn hộ này sao? Cậu không sợ trở về anh trai cậu thiến cậu sao… Cậu đắc tội người nhà lãnh đạo thành phố, tương đương đặt chướng ngại lên con đường làm quan của Tôn Chủ nhiệm…

- Được, cậu nhanh trở về, thành thật nói rõ ràng cho anh cậu, tránh cho đến lúc đó Tôn Chủ nhiệm chẳng hay biết gì…

Lộ Binh dừng một chút lại nói:

- Chuyện này cậu đừng quan tâm, căn hộ này ai cũng không được, tôi còn phải giữ lại cho hắn. Hắn mua phòng ở để làm gì? Sợ là chuẩn bị sử dụng để kết hôn với thiên kim của Phó Chủ tịch Thành phố Hạ.