Quan Thần

Chương 1976: Chuẩn bị lên đường



Kỷ lục của Hạ Tưởng, đã được duy trì suốt hơn nửa thế kỷ. Duy trì đến tận hơn sáu mươi năm sau, mới bị một người trẻ tuổi họ Cổ phá vỡ. Người trẻ tuổi họ Cổ này ở tuổi 35 đã bước vào cánh cửa của Bộ, trở thành vị Bộ trưởng trẻ tuổi nhất trong lịch sử, cuối cùng cũng khiến thần thoại bất bại về Hạ Tưởng trở thành lịch sử.

Hơn nữa người trẻ tuổi họ Cổ này, sau khi đảm nhiệm chức Bộ trưởng, tiếp tục trên đà thắng lợi, cuối cùng ở tuổi trung niên lại giành được vị trí cao hơn, lại phá vỡ kỷ lục mà Hạ Tưởng đã lập được.

Nhưng ở trong mắt các nhà lịch sử, việc người trẻ tuổi họ Cổ này phá vỡ được kỷ lục của Hạ Tưởng, dường như chẳng phải là chuyện đáng ăn mừng gì. Mặc dù phía sau con đường thăng chức nhanh chóng của người họ Cổ này, dường như cũng chẳng có bối cảnh và trợ lực gì, hơn nữa cũng không nghiên cứu xem giữa người trẻ tuổi họ Cổ này và Hạ Tưởng đến tột cùng có quan hệ gì, nhưng vẫn luôn có người cho rằng người trẻ tuổi họ Cổ này đạt được chức cao, bề ngoài chính là sự tất yếu của lịch sử, kỳ thực đó là kết quả do sự thúc đẩy của một tập đoàn có thế lực khổng lồ.

Lão Cổ thì không nhìn thấy được ngày đó, chứ nếu ông cụ biết trước tương lai này, thì vui mừng phải biết.

Một khi quyết định của Trung ương đã được công bố ra, Hạ Tưởng liền tạm biệt Dương Thành, khởi hành đi Bắc Kinh.

Lúc sắp đi, Trần Hạo Thiên, Mễ Kỷ Hỏa và toàn thể thành viên Tỉnh ủy Lĩnh Nam, long trọng cử hành nghi thức tiễn biệt Hạ Tưởng. Trần Hạo Thiên và Mễ Kỷ Hỏa đương nhiên không cần phải nói, Diệp Thiên Nam tha thiết nắm chặt tay của Hạ Tưởng, cảm thán nói:

- Thực không muốn để Phó Bí thư Hạ đi chút nào, Phó Bí thư Hạ ở chỗ nào, thì chỗ đó có hạnh phúc.

Trong lòng Lâm Song Bồng có chút đối lập với Hạ Tưởng, nhưng hiện giờ khi Hạ Tưởng phải rời đi, không ngờ ông lại có chút lưu luyến không rời, đúng là thay đổi thật lớn. Ông từ người Hạ Tưởng thấy được trên người hắn có ánh hào quang, vừa hòa nhã, lương thiện lại có chí tiến thủ, khiến người luôn luôn bài trừ hắn là người ngoại tỉnh như ông, lần đầu tiên có thiện cảm đối với người ngoại tỉnh.

- Phó Bí thư Hạ, bảo trọng nhé. Hy vọng sẽ có ngày cậu trở lại thăm Lĩnh Nam.

-Tin rằng người dân Lĩnh Nam sẽ nhớ đến công lao của cậu.

Lâm Song Bồng tình thâm nghĩa trọng nói:

- Vốn tôi còn tưởng còn có thể đi theo Phó Bí thư Hạ học hỏi một khoảng thời gian nữa, không ngờ Phó Bí thư Hạ lại phải đi nhanh như vậy.

Quả thực Hạ Tưởng đã vì Lĩnh Nam làm không ít chuyện, không đề cập tới hành động đặc biệt vì Lĩnh Nam dẹp yên bao nhiêu thế lực đen tối, trừng trị bao nhiêu tham quan, chỉ nói tới việc diệt trừ một Ngô Hiểu Dương, đã vì Dương Thành, thậm chí là cả Lĩnh Nam có được mười mấy năm yên bình!

Nhưng cũng không có mấy ai biết được công lao của Hạ Tưởng, bởi Hạ Tưởng tình nguyện trốn ở phía sau hậu trường, không muốn dân chúng nói tốt. Một người làm quan công bằng chính trực, vì hạnh phúc của nhân dân là việc nên làm, cần gì phải tuyên dương cho nhiều người biết? Chẳng những tận lực không để công bố ra bên ngoài, thậm chí ngay cả nhật ký cũng không viết.

Làm việc thiện mà để cho người khác thấy, thì không còn là làm việc thiện nữa!

Rời khỏi Dương Thành, rời khỏi Lĩnh Nam còn chưa hoàn toàn quen thuộc, rời khỏi nơi không khí tràn ngập mùi hoa lan Nam Hải, trong lòng Hạ Tưởng cũng có chút lưu luyến, cuối cùng vẫn là đạo nghĩa không cho phép chùn bước bước lên máy bay. Thời điểm máy bay bay lên, trong đầu hắn lại thoáng hiện giọng nói, dáng điệu và nụ cười của Quý Như Lan, nhất thời tim đập thình thịch.

Hạ Tưởng bay thẳng đến Bắc Kinh, trước khi phải đảm nhiệm chức vụ mới, hắn có một tuần rảnh rỗi.

Tào Thù Huân đến sân bay đón hắn.

Trong làn gió xuân say mê ở Bắc Kinh, Tào Thù Huân đứng thẳng, quàng một cái khăn lụa màu hồng nhạt, lụa mỏng như mê ảo. Có lẽ là do dáng người mê người của cô như một đóa hoa đang đón gió xuân, hấp dẫn không ít ánh mắt người qua đường, thậm chí còn có người rất không khách khí nhằm vào Hạ Tưởng đang ôm Tào Thù Huân vào trong ngực với ánh mắt thù địch.

Phong thái của Tào Thù Huân vẫn như năm xưa, không giảm chút nào, nếu không nhìn kỹ, còn tưởng rằng cô chỉ là sinh viên thanh khiết mới hơn hai mươi tuổi. Chủ yếu cũng là do cách ăn mặc của cô rất đơn giản, thuận tiện, hơn nữa cô còn có rất nhiều phương pháp bảo dưỡng, cùng với tính cách thẳng thắn vô tư, là người vui vẻ luôn biết tự cho là đủ, vì vậy mới không nhanh già…. So với các bạn bè cùng tuổi thì cô có vẻ trẻ hơn rất nhiều.

Hạ Tưởng đem Tào Thù Huân kéo vào trong lồng ngực, dịu dàng mỉm cười:

- Vất vả rồi.

Tào Thù Huân lại khúc khích cười, giơ tay búng một cái vào đầu Hạ Tưởng, vui vẻ nói:

- Ngày xưa lúc anh mới chỉ là một đứa con nít ranh, tôi búng vào đầu của anh, cảm thấy đầu anh khá là cứng rắn. Hiện tại anh đã là Chủ tịch tỉnh rồi, lại búng đầu anh, cảm giác vẫn giống như trước đây. Tôi thật thất vọng. Hóa ra đầu Chủ tịch tỉnh cũng thường thôi.

Hạ Tưởng vui vẻ cười:

- Nghĩ linh tinh cái gì chứ? Chủ tịch tỉnh hay Bí thư Tỉnh ủy cũng là người, không phải thần linh, lại càng không phải người ngoài hành tinh.

Tào Thù Huân lai một chiếc Audi màu đỏ, so với những chiếc xe đi đâu cũng có thể nổi bật, điểm tốt của xe Audi chính là không bắt mắt.

Hạ Tưởng việc nhân đức không nhường ai ngồi vào vị trí lái xe, chạy thẳng về nhà. Hiện giờ Hạ Tưởng xem như thật sự đã an gia ở Bắc Kinh.

Căn phòng 17m vuông của Tào Thù Huân cũng không phải là không đủ để cho Tào Vĩnh Quốc ở, nhưng Tào Vĩnh Quốc dù sao cũng là lãnh đạo cấp Phó quốc gia, mặc dù đã không còn thực quyền, nhưng vẫn có đãi ngộ. Trước khi chưa bàn giao toàn bộ công việc ở Tỉnh ủy Hắc Liêu, cũng đã có được một căn trong khu nhà cao cấp ở Bắc Kinh.

Cũng may chỗ ở của Tào Vĩnh Quốc cách nơi ở của Tào Thù Huân không xa, thời gian gần đây Tào Thù Huân an tâm ở lại Bắc Kinh chăm sóc Hạ Đông, đồng thời cũng đoàn tụ với cha mẹ, xem như đây là khoảng thời gian tốt đẹp nhất của gia đình họ trong mười năm gần đây.

Sau khi Tào Vĩnh Quốc lui xuống, tâm trạng rất tốt, không những trồng một đám hoa cỏ lớn trong sân nhà mình, còn bắt đầu luyện tập thư pháp, cũng bố trí vài bồn hoa cây cảnh trong phòng của Tào Thù Huân, nói muốn an hưởng cuộc sống lúc về già, chăm sóc chơi đùa với con gái và cháu ngoại nhiều hơn, hưởng thụ hạnh phúc gia đình.

Vương Vu Phân cách con gái không xa, nên cũng đem một phần tâm tư đặt ở trên người Tào Thù Huân. Thỉnh thoảng lại chạy đến nhà của Tào Thù Huân. Nói là đến thăm con gái.

Ôm Hạ Đông một cái, thực ấm áp vui vẻ.

Hạ Tưởng nghe Tào Thù Huân cằn nhằn không dứt về mọi việc trong nhà, tâm trạng cũng rất tốt, đối với việc sắp đến nhậm chức ở tỉnh Tây, tạm thời đặt sang một bên. Nếu để cho người khác biết, vị Chủ tịch tỉnh trẻ tuổi nhất ở trong nước, lại không có chút kích động nào đối với việc sắp được nhậm chức Chủ tịch tỉnh, có lẽ sẽ có không ít người chịu đựng đến tận 50, 60 tuổi mà vẫn không thể được thăng lên cấp Phó tỉnh tức đến mức ngất xỉu.

Đương nhiên, Hạ Tưởng cũng không phải là tự cao tự đại đến mức cho rằng hắn vừa đến tỉnh Tây là có thể tháo gỡ cục diện. Mà là trong lòng hắn chắc chắn, năm đó cha vợ ở tỉnh Tây làm việc vài năm, chắc chắn có để lại một phần tài sản chính trị cho hắn.

Đối với hắn mà nói, chỉ cần không phải hai mắt bị che khuất, thì cho dù tài sản chính trị của cha vợ ở tỉnh Tây chỉ là một Phó trưởng ban thư ký của Ủy ban tỉnh, thì đó cũng đã là một cơ hội lớn mở ra một triển vọng mới cho hắn.

Dù sao hiện tại hắn đường đường cũng là nhân vật số hai, gần với nhân vật thực quyền số một, quyền hạn và uy vọng của Phó bí thư Tỉnh ủy so sánh với Chủ tịch của một tỉnh, là không giống nhau. Lôi Trị Học muốn áp chế hắn, cũng không phải chuyện dễ dàng gì! Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Nói đi thì phải nói lại, lần này đi tỉnh Tây nhân tố bất lợi cũng không ít, đầu tiên là việc chưa bắt tay mà đã tiến hành giao thủ với Lôi Trị Học, tiếp theo, là phải lo về tai họa ngầm sẽ xung đột với nhà giàu nhất ở tỉnh Tây, và còn có cả gút mắc về lợi ích kinh tế trong đó.

Hạ Tưởng quyết định, lần này đến tỉnh Tây, hắn sẽ dẫn Nga Ni Trần và Tiêu Ngũ đi theo.

Về tới nhà, mọi thứ vẫn như cũ, bài trí vô cùng ấm áp, giống như phòng tân hôn năm xưa khi hắn và Tào Thù Huân mới kết hôn với nhau.

Trang hoàng và dụng cụ gia đình trong phòng, ngoài sự đơn điệu, chính là phải tránh quá xa hoa phung phí, là xa hoa nhưng không thể xa hoa quá mức. Tào Thù Huân xuất thân từ gia đình quan lớn và danh môn, tuy rằng trước mặt người khác cũng không thể hiện ra, nhưng đã nuôi dưỡng thành khí chất ung dung và mắt thẩm mỹ tinh xảo.

Tào Thù Huân không hề cố ý dùng thái độ quý phái để cho mọi người xem, nhưng sự hiểu biết về cuộc sống và tình cảm của cô, vẫn khiến Hạ Tưởng vừa thấy đã động lòng.

Trở về căn nhà quen thuộc và ấm áp, Hạ Tưởng thoải mái ngồi lên trên sô pha, đang nghĩ trong vòng một tuần này, nên ở Bắc Kinh làm những gì, không ngờ đang nghĩ thì lại ngủ quên mất.

Lúc tỉnh lại, liền ngửi thấy mùi thức ăn thơm ngào ngạt. Tào Thù Huân tự mình xuống bếp làm một bữa cơm chiều thịnh soạn cho hắn, hơn nữa còn là bữa tối dưới ánh nến.

Đã lâu không ăn bánh mì và các món ăn ở nhà, Hạ Tưởng nhớ tới một chuyện thú vị nhất đã trải qua ở Dương Thành, cười nói cho Tào Thù Huân nghe:

- Người phía Nam mỗi ngày ba bữa đều là cơm, họ cho rằng gạo là thực vật tốt nhất trong thiên hạ. Hơn nữa có vài nơi một năm có từ hai đến ba vụ lúa, trong khi lúa mì ở phương bắc thì một năm chỉ chín một lần, hơn nữa sản lượng lại thấp, không bằng lúa, sản lượng vừa cao lại cho nhiều vụ thu hoạch.

Tào Thù Huân cười mắng:

- Chỉ là thói quen thôi, ai cho anh cười nhạo người ta?

- Anh đâu có ý cười nhạo đâu, ý anh là, kỳ thực rất nhiều người phía Nam không biết, người phương Bắc không ăn gạo ở phương Nam, họ ăn gạo Đông Bắc hoặc gạo Tân Thành. Một năm thu hoạch được những hai hoặc ba vụ, dù sao cũng không thể ăn ngon bằng việc một năm chỉ thu hoạch được có một lần, chỉ khi đã trải qua sinh trưởng trong bốn mùa xuân, hạ, thu, đông, thì hạt gạo mới có hương vị ngọt ngào và nhiều dinh dưỡng nhất.

- Em biết ngay là anh sẽ mở rộng ra một đạo lý lớn hơn, quả nhiên, quả nhiên.

Tào Thù Huân múc canh cho Hạ Tưởng:

- Có phải lại muốn nói điều gì về triết học chính trị cho em không?

- Không phải là triết học chính trị, mà là đạo lý cuộc đời.

Hạ Tưởng uống một ngụm canh ngon:

- Bây giờ mọi người quá nông nổi quá thiếu kiên nhẫn muốn mau chóng có được thành công, cho rằng bất cứ chuyện gì cũng có thể giải quyết trong chốc lát. Giá cả đồ ăn trong những năm gần đây giống như trò chơi tàu lượn siêu tốc, năm nay rau gì giảm sản lượng, giá cả tăng lên, sang năm tuyệt đối mọi người sẽ thi nhau trồng, sau đó giá rau lại giảm xuống….Cuối cùng thiệt thòi nhất vẫn là dân trồng rau. Người trồng rau rất không biết nhìn xa, dễ dàng bị gió chiều nào nghiêng theo chiều đó.

- Vậy anh có thể làm gì chứ? Chẳng lẽ anh làm Chủ tịch tỉnh, lại đi đến từng đồng ruộng hướng dẫn cho người trồng rau nên sử dụng tầm nhìn kinh doanh như thế nào để trồng rau? Em nghĩ hay là thôi đi, Chủ tịch tỉnh lại đi trồng rau, chính là làm việc không đúng chức trách.

- Ai bảo Chủ tịch tỉnh đi trồng rau lại là việc làm không đúng chức trách? Theo ý kiến của anh thì, nuôi heo cũng là trách nhiệm của Chủ tịch tỉnh!

Sau khi ăn cơm tối xong, Hạ Tưởng đến thăm vợ chồng Tào Vĩnh Quốc trước, Hạ Đông thì ở nội trú, hôm nay đặc biệt trở về là vì muốn gặp Hạ Tưởng. Rốt cuộc thì con trai vẫn rất nhớ ba mình, Hạ Tưởng tuy rằng tự nhận là một người cha không làm tròn trách nhiệm, nhưng hắn cũng không muốn vắng mặt trong thời thơ ấu của con trai.

Tào Vĩnh Quốc và Hạ Tưởng tán gẫu một lúc, đề tài liền chuyển tới chuyện ở tỉnh Tây, ông nói:

- Bố ở tỉnh Tây vài năm, cũng có một số nhân viên có thể tin được, để đến lúc đó giới thiệu hết cho con.

Không ngờ Hạ Tưởng lại kiên quyết từ chối:

- Nếu con đến tỉnh Tây mà còn để bố dẫn đường, vậy không tốt lắm.

- Có cái gì không tốt chứ?

Tào Vĩnh Quốc rất khó hiểu:

- Chẳng lẽ là, con đã tìm được người dẫn đường rất tốt rồi?

Tình hình ở tỉnh Tây, nhìn bề ngoài thì không phức tạp bằng tỉnh Tề và Lĩnh Nam, trên thực tế, tỉnh Tây là tỉnh cung cấp nguồn năng lượng lớn nhất trong nước, gút mắc lợi ích bên trong, người ngoài không thể tưởng tượng được.

Hạ Tưởng nở nụ cười thần bí:

- Con đến tỉnh Tây, không cần chủ động tìm người dẫn đường, sẽ có người tích cực chủ động mà tự nguyện dẫn đường cho con!