Quân Sủng Nan Vi

Chương 5



Editor: Ravine

Lần này hắn bước đến, cạch một tiếng nửa quỳ trên mặt đất, muốn đem người ôm vào lồng ngực. Hắn đầu đầy mồ hôi lạnh, bàn tay run rẩy. Nhưng khi hắn còn chưa kịp sờ tới người nọ, Đỗ Ngọc Chương liền cử động một chút.

Lý Quảng Ninh lập tức ngừng động tác. Biểu tình trên mặt hắn giống như vừa sống sót sau thảm họa, phía sau lưng đã đầm đìa mồ hôi. Lúc này, hắn mới nhìn tới màu đỏ kia, lại phát hiện đây là chu sa hắn dùng để phê chuẩn tấu chương, lúc này cả chiếc đĩa đang nằm chỏng chơ trên mặt đất, nhìn từ xa trông chẳng khác gì vết máu.

Lý Quang Ninh sắc mặt chợt lạnh. Hắn đứng lên, quai hàm siết chặt thành một đường cong sắc nét.

Đỗ Ngọc Chương thật sự không còn chút sức lực nào, hồi lâu sau mới kéo được bộ quan bào đang phủ trên đầu xuống che thân. Sắc mặt y vẫn còn trắng bệch, đầu óc choáng váng, ngồi dậy, lại thiếu chút nữa ngã xuống, chỉ có thể dựa vào án thư thở dốc. Trong lòng y càng lo sợ không yên —— tuổi còn trẻ mà lại có triệu chứng bệnh như sắp chết vậy thử hỏi ai mà không sợ?
Giờ phút này thấy Lý Quảng Ninh, hốc mắt Đỗ Ngọc Chương nóng lên. Y mềm mại vươn tay ra khẽ nắm lấy long bào của Lý Quảng Ninh, giống như nắm lấy chút an ủi cuối cùng trong lòng. Lý Quảng Ninh ở nơi này, giống như là chỗ dựa, trở thành cọng rơm cứu mạng duy nhất của y.

Nhưng trong mắt Lý Quang Ninh, hành động của y lại càng là làm bộ làm tịch. Hắn cười lạnh một tiếng, túm tóc Đỗ Ngọc Chương lên,

“Ngươi giả thần giả quỷ cho ai xem? Đỗ Ngọc Chương, ngươi đừng tưởng rằng ngươi có thể lừa gạt được trẫm! Thế nào, ngươi muốn gạt trẫm ngươi nôn ra máu, nên mới tạo thành một vũng đỏ tươi này à?!”

“Bệ hạ, thần không có giả bộ……”

Nếu không phải là thật sự khó chịu đến mức không chịu nổi, Đỗ Ngọc Chương sẽ không lộ ra vẻ nhu nhược thế này. Nhưng thứ mà y nhận được lại là một đôi tay không chút nào khoan dung, dùng hết sức bóp chặt hai má của Đỗ Ngọc Chương, cường ngạnh đem lời nói của y nuốt trở về.
“Câm miệng!”

“Đỗ Ngọc Chương ngươi quỷ kế đa đoan, lừa gạt ta nhiều năm như vậy… Hiện tại, ngươi còn dám khi quân? Ta xem ngươi đúng là không muốn sống nữa! Chẳng qua chỉ là chút chu sa, liền nghĩ muốn lừa trẫm đây là vết máu?” Lý Quảng Ninh càng nói càng tức giận, mắt thấy đốm lớn màu đỏ tươi trên y phục Đỗ Ngọc Chương, càng nhìn càng chói mắt!

“Ngươi nghĩ sẽ lừa được trẫm lo lắng hãi hùng vì ngươi? Đúng là trò hề! Ngươi cho rằng ta thật sự quan tâm sống chết của ngươi sống sao? Ngươi chẳng qua chỉ là một thứ đồ chơi của ta,một thứ đồ đê tiện, đừng tưởng rằng trẫm thật sự quan tâm ngươi!”

Lý Quảng Ninh vừa nói vừa lật người Đỗ Ngọc Chương lại. Hắn lúc này mới nhìn thấy vết máu loang lổ trên ngực Đỗ Ngọc Chương. Nhưng do ấn tượng ban nãy, hắn chỉ cho rằng đây cũng là vết chu sa, trong lòng càng thêm chán ghét.
Không biết vì sao, hắn thực sự không muốn nhìn thấy dáng vẻ đầy máu của người này —— cho dù máu đó chỉ là giả cũng không được.

Nghe Lý Quảng Ninh nói xong, Đỗ Ngọc Chương chỉ cảm thấy như có một chậu nước đá đang tạt vào đầu mình, toàn thân lạnh ngắt. Khóe môi y run rẩy, ánh mắt mờ mịt mà nhìn bệ hạ của y.

Đã theo hắn nhiều năm như vậy, tuy rằng Đỗ Ngọc Chương biết rất rõ ràng, chính mình sớm đã không còn là bạch y khanh tướng năm đó Lý Quảng Ninh nâng niu trong tay, nhưng y lại không ngờ rằng, đến giờ phút này, Lý Quảng Ninh thậm chí đến sống chết của y cũng mặc kệ.

Phải rồi. Nếu không, người này…… làm sao có thể cưỡng ép mình đến mức nôn ra máu mà vẫn không chịu buông tha?

Đỗ Ngọc Chương lòng lạnh như băng. Y cúi đầu, rồi lại cười khổ lắc lắc đầu. Biểu tình mang theo vài phần thảm thiết, nhưng lại là kiểu phong tình khác biệt.
Lý Quảng Ninh thấy vẻ mặt này, hô hấp không khỏi loạn. Tim hắn đập loạn xạ, càng ra sức nghiến răng nghiến lợi.

“Cũng được thôi, nếu ngươi đã không biết sống chết, có gan khi quân, trẫm liền ở chỗ này dạy dỗ ngươi một phen thật tốt!”