Quán Rượu Nhỏ Yêu Nhau

Chương 2



Mùa thu đến, trên conđường đá đỏ lá rụng tung bay.

Trong một hẻm nhỏ giữa nội thành, quán rượu Bạch Hạc đang trang hoàng phía bêntrong, chuẩn bị một tháng sau long trọng khai trương.

Hàn Chấn Thanh đã đem ngày khai mạc cùng vị trí quán báo cho Bạch Hạc, bạn thânĐàm Hạ Thụ thậm chí còn giúp anh làm ra bản đồ điện tử, để cho Bạch Hạc khôngthể viện lý do lạc đường, nhất định phải đến đúng giờ.

Sàn nhà lúc này chồng chất hàng hóa, thiết bị chiếu sáng trên trần còn chưahoàn thành làm cho bên trong quán khá tối tăm. Phía sau quầy bar, bartenderTrần Lý được mời tới từ quán bar khác, đang bận rộn điều chế các loại cocktailcho Đàm Hạ Thụ cùng Hàn Chấn Thanh thưởng thức.

Cả một buổi chiều, hai người ngồi thử cocktail, nồng độ cồn trong máu tăng lên,cả hai đều có chút say. Trên quầy bar đặt mấy ly dài, bên trong chứa đầy rượupha đủ màu sắc, oliu xanh lục, anh đào hồng cùng mấy lát chanh nhỏ trôi nổi.

"Kếtiếp, tôi sẽ pha Around the ­world." Trần Lý tuyên bố.

Đàm Hạ Thụ vừa nhai quả ô-liu vừa nói với Hàn Chấn Thanh: "Loại này tác dụng chậmnhưng rất mạnh, tôi không được đâu, tửu lượng cậu tốt, cậu uống đi."Nói đùa, nếu Đàm Hạ Thụ thực sự uống say về nhà, lỡ như gặp lúc bà xã Hùng BảoBảo khó chịu, cô ấy nhất định sẽ đánh người.

Hàn Chấn Thanh dựa người vào quầy bar nhìn Trần Lý điều phối Around the­ world,hai khuỷu tay anh đặt trên mặt quầy, ánh mắt lười biếng nhìn loại rượu Bạch Hạcyêu thích nhất, tưởng tượng hương vị của nó, còn khoái trá mà tưởng tượng nhưbọn họ đang bên nhau.

Trong ly trống tràn vào chất lỏng màu xanh, biêng biếc giống như màu xanh ẩnsâu dưới đáy hồ nước.

"Xongrồi! Around the­ world." Trần Lý hoàn thành.

Hàn Chấn Thanh nâng ly uống, trong nháy mắt trời đất xoay chuyển, đồng thời bêntai cũng vang lên tiếng chuông thanh thúy. Cửa quán bar bị đẩy ra, một tia sángcùng với một bóng người yểu điệu đồng thời tiến vào trong quán rượu u tối.

Hàn Chấn Thanh híp hai mắt, cảm nhận vị Around the­ world xôn xao trong dạ dày,cô gái xa lạ kia cũng từng bước một đi vào trong tầm nhìn của anh.

Bốn giờ mười lăm phút chiều, quán rượu Bạch Hạc còn chưa chính thức khai trươngđã có vị khách đầu tiên tiến vào. Vị khách không mời mà đến này có dáng ngườinhỏ nhắn xinh xắn, bước đi thấp thỏm đến trước mặt bọn họ.

Hàn Chấn Thanh thầm đánh giá, cô gái mặc âu phục màu đen, tay phải xách túihành lý cùng màu, dường như là từ nơi rất xa chạy đến - cái ý nghĩ này làm chotrái tim anh căng thẳng.

Cô giống như con mèo con, bước đi không tiếng động, một đôi mắt nho nhỏ mangtheo do dự cảnh giác. Ở trên khuôn mặt tái nhợt đó, có một loại khí chất yếuđuối, vẻ mặt thẹn thùng xấu hổ, tựa như đang hồi hộp cái gì lại như bất cứ lúcnào cũng chuẩn bị xoay người chạy trốn.

Vẻ mặt Hàn Chấn Thanh bình tĩnh, nh­ưng thần kinh lại âm thầm căng thẳng, khíchất trên người cô khiến anh cảm thấy giống như đã từng quen biết.

Cô buông hành lý, ngửa mặt nhìn về phía ba người phía sau quầy bar, tầm mắtcuối cùng dừng lại trên người Hàn Chấn Thanh.

Hàn Chấn Thanh nhướng mày, đáp lại cái nhìn chăm chú của cô. Khiến anh kinhngạc chính là, anh trông thấy cô bất chợt đỏ mặt.

Đàm Hạ Thụ thân thiết mỉm cười hỏi cô: "Có chuyện gì sao? Chúng tôi còn chưa bắtđầu buôn bán."

Trời ạ, nhìn chằm chằm vào Hàn Chấn Thanh, hô hấp của Đinh Thư Dực trở nên hỗnloạn, anh rất đẹp trai, giống như trong ảnh chụp vậy, không, so với ảnh chụplại càng anh tuấn hơn. Cô cảm giác tim mình như sắp nhảy ra ngoài, kích độngđến phát run. Cô thở sâu, ép mình trấn tĩnh.

"Tôilà..." Thư Dực nuốt nước bọt, cúi đầu nhíu mi.

"Côlà ai? Đừng khẩn trương, từ từ nói." Đàm Hạ Thụ nở nụcười. Trời ạ, nhìn bộ dáng cô ấy đang nắm chặt lấy hai tay, giống như sắp téxỉu đến nơi.

Hàn Chấn Thanh nghi ngờ nhướng mày, đợi cô tiếp tục.

Thư Dực nghiêng đầu nhìn ly rượu trống không trên bàn nói: "Tôi tới nhận việc, nơinày có phải thiếu bartender hay không?" Trước tiên cứ tiếpcận anh đã, rồi sẽ tìm thời cơ thích hợp để thổ lộ, đây là kế hoạch của ThưDực, cho nên cô mới tới quán bar sớm hơn.

Hàn Chấn Thanh trả lời: "Chúng tôi vừa mới mướn một vị bartender."

Trời ạ ~~ xuất sư bất lợi (khởiđầu đã không thuận lợi)! "...Vậy có thiếu người phục vụ không?"Uhm... Cô co được dãn được (dễ dàng thích ứng hoàn cảnh), chỉ cần có thể ở lại là tốt rồi.

"Ngườiphục vụ đã đủ rồi."

"Vậy...người... người quét dọn... có thiếu hay không?"Xong đời, bọn họ nhất định cảm thấy cô rất kỳ quái, gò má Thư Dực dần nóng lên.

"Chuyệnnày chúng tôi giao toàn bộ cho công ty vệ sinh bên ngoài."

"Vậy...có thiếu..."

Phì! Đàm Hạ Thụ bật cười.

"Thựcxin lỗi, đã quấy rầy rồi." Thư Dực nhíu mày bối rối nói,xong lập tức xoay người rời đi.

"Này,đừng nóng vội." Đàm Hạ Thụ giữ cô lại.

Thư Dực xoay người, vừa vặn bắt gặp Hàn Chấn Thanh đang ôn nhu mỉm cười với cô,khiến trái tim cô đập nhanh một hồi.

Hàn Chấn Thanh cười nói: "Chúng tôi tổng cộng muốn mướn haibartender."

"Nghethấy không?" Đàm Hạ Thụ ha ha cười.

"Côbiết pha rượu?" A Lý quan sát cô gái thấp hơn mình một cái đầu.

"Biết."

"Côcó thể giúp tôi pha một ly Around the ­world không?"Hàn Chấn Thanh khảo nghiệm cô.

Thư Dực ngơ ngẩn, nhìn thẳng vào mắt anh. "Tôi sẽ pha Around theworld."

Hàn Chấn Thanh nhìn cô đi vào quầy bar, nhìn lên tủ trữ rượu, nhón chân lầnlượt lấy ra mấy loại rượu, khi cô bắt đầu muốn ra tay thì thiếu chút nữa lạiđụng rơi chai brandy bên cạnh, Hàn Chấn Thanh kịp thời bắt lấy chai rượu, hơnnữa còn giúp cô lấy một chai gin, đưa tới trong tay cô.

Thư Dực bối rối đỏ mặt tiếp nhận chai rượu, cô lần lượt thêm vào phân lượngchính xác theo cách điều chế, miệng lẩm nhẩm-

"Đá,thêm 1/2 oz ­GIN, 1/2 oz VOD­KA, l/2 oz RUM trắng, l/2 oz TEQUI­LA, 1/2 ozWHISKY, 1/2 oz BRANDY, 1/2 oz rượu bạc hà, 1/2 oz si-rô, còn có 3 oznước ép dứa... " Cô đo đạc phân lượng, tốc độ rất nhanh lạikhông chút sai sót, khiến cho Trần Lý nhìn đến há hốc mồm.

Bàn tay nhỏ bé lắc lắc, sau đó đổ rượu vào ly trống. "Around the ­world."Một ly Around the ­world xanh biếc, lại một lần nữa khiến ánh mắt Hàn ChấnThanh lay động.

Đàm Hạ Thụ tán thưởng huýt sáo. Trần Lý cũng nhịn không được giơ ngón cái tánthưởng.

Hàn Chấn Thanh một ngụm xử lý ly Around the ­world, lần nữa nếm được tư vị ngâyngất. Anh buông cái ly không, nhìn Đinh Thư Dực tuyên bố: "Hoan nghênh gia nhậpquán rượu Bạch Hạc."

Đàm Hạ Thụ cười hỏi: "Cô bé xưng hô như thế nào?"

"ĐinhThư Dực." Thành công rồi, cô nở nụ cười.

Hàn Chấn Thanh phát hiện cô có hai chiếc răng khểnh thực đáng yêu. "Cô Đinh, tôi là ngườiquản lý, Hàn Chấn Thanh. Hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ."

"Tôilà Đàm Hạ Thụ, là người hợp tác của cậu ấy."

"Tôilà Trần lý, gọi tôi A Lý là được rồi. Con mẹ nó, cô thực là lợi hại, tôi lầnđầu tiên nhìn thấy có người pha rượu nhanh như vậy."

Ha, những người này đều rất thân thiện, Thư Dực mỉm cười lắng nghe.

Hàn Chấn Thanh nhìn cô, như suy nghĩ điều gì. "Cô Đinh thích uống rượugì nhất?"

Thư Dực suy nghĩ một chút rồi nói: "TOR­PE­DO, thủy lôi."Cô vô tình mà cố ý ra ám hiệu. Chuyên gia chất nổ Bạch Hạc cô đã tới rồi đây,lần này thứ cô muốn phá chính là lớp niêm phong trái tim mình.

Hàn Chấn Thanh nghe xong, nhìn thẳng vào mắt của cô, ánh mắt lười biếng hại ThưDực hưng phấn đến mức lông mao dựng đứng. "Thủy lôi? Tôi thích cáitên này." Hàn Chấn Thanh nói.

"Bởivì cậu yêu vị chuyên gia chất nổ kia sao!" Đàm Hạ Thụ trêuchọc Hàn Chấn Thanh.

Thư Dực cũng cười, đỏ bừng mặt.

Sau khi xã giao vài câu, Thư Dực nhã nhặn từ chối đề nghị giúp cô thuê phòngcủa Hàn Chấn Thanh, tình nguyện ở lại căn phòng nhỏ phía sau quán.

Cô buông hành lý xuống, nhìn quanh phòng, bên trong chỉ có một cái bàn trà,trên bàn nhỏ có một tivi mini, cô mở cửa sổ ra, phát hiện bên ngoài là sân sau.Nghĩ đến, thừa dịp trời còn chưa có tối, cô không phải nên đến siêu thị mua vậtdụng hằng ngày sao?

Từ trước đến nay, cô đối với vật ngoài thân yêu cầu không cao, cho dù chỉ cómột cái túi ngủ, cũng có thể ngủ rất ngon. Thư Dực tự cân nhắc, quyết định tấtcả nên giản lược, mua bộ đệm giường trải trên mặt đất ngủ là được rồi.

Lúc này điện thoại chợt vang lên, Thư Dực bắt máy.

"BạchHạc! Nhanh, mở máy vi tính." Gọi tới là người hợp tác vớicô, Jeter, một thượng tá Hoa kiều ngoài năm mươi tuổi đã về hưu.

Thư Dực kẹp lấy điện thoại, ngồi xổm xuống mở tung hành lý, lấy máy vi tính ra,để xuống đất rồi mở lên, dùng mạng không dây bên trong quán để nhận tin. Cô mởemail ra, xem tài liệu.

Jeter hỏi: "Nhìnthấy không?"

Trên màn hình xuất hiện bản đồ một con đường nhỏ, Thư Dực nhập hình ảnh vàophần mềm, tập trung phóng đại chỗ đánh dấu. (ha ha, cái đoạn này ảo quá, tớcòn không hiểu mình type cái gì ^^!)

"Nơinày dân cư đông đúc, chính phủ Pháp muốn phá hủy bưu điện kiểu cũ này để xâydựng lại, nhưng không thể ảnh hướng đến những kiến trúc khác. Cô cứ tính toánlượng thuốc nổ cùng phương pháp bố trí đi, tôi muốn đưa cho bộ phận công trìnhbên họ tham khảo." Jeter chỉ thị.

Thư Dực đem tư liệu nhập vào chương trình tính toán, cô mô tả sơ lược về độ khócủa công trình, Jeter ở bên kia liền ghi chép lại.

Thư Dực xác nhận diện tích cùng địa điểm với Jeter. "Hướng tòa nhà đổ xuống,khoảng cách gạch đá văng ra, chấn động, tạp âm, tro bụi... tất cả phải khôngchế hiệu quả, mới có thể thực sự tiến hành an toàn thuận lợi..."

"Bọnhọ hi vọng có một phần báo cáo, có thể cung cấp cho nhân viên cục công vụ thamkhảo, về bán kính ảnh hưởng chính xác, cách bố trí thuốc nổ, còn có lựa chọnphương thức gây nổ cùng loại thuốc nổ, khi nào thì có thể đưa tôi?"

"Phạmvi quá lớn, ít nhất phải tiến hành trên mười lần nghiên cứu, kiểm chứng...Không có nhanh như vậy đâu, chờ báo cáo cẩn thận mới gửi cho ông."

"Muốntới gia nhập dự án lần này hay không?"

"Không."

"Thùlao rất cao, bọn họ đang cần gấp nhân tài phá dỡ."

"Không."Điều mà bây giờ cô muốn nhất, chính là lấy được sự ưu ái của Hàn Chấn Thanh.

Có người gõ cửa, Thư Dực vội vàng cúp điện thoại, tắt máy vi tính để vào hànhlý rồi mới đứng dậy mở cửa.

Đứng bên ngoài cửa là Hàn Chấn Thanh. "Trong này không có gì cả, làm sao cô ởđược?"

"À,chờ một chút tôi sẽ đi mua."

"Đemtheo danh sách vật phẩm cần mua, tôi chở cô đi, chi phí tính cho quán."Anh ngó nhìn gian phòng trống không nói: "Có thể phải mua sắm rấtnhiều thứ."

"Tôikhông cần nhiều thứ lắm, tùy tiện mua cái túi ngủ gì đó là được."

"Túingủ?” Anh dùng ánh mắt thập phần hứng thú nhìn chòng chọccô, làm cô chịu thua đỏ mặt. Anh thấy vậy càng trêu chọc: "Tôi hoài nghi cô khôngtính ở lại đây làm việc lâu dài." Giống như bất cứlúc nào cũng chuẩn bị rời đi.

Thư Dực ngơ ngẩn, phất tay giải thích: "Không phải, tôi không có ý này. Túi ngủcũng rất tiện nghi, lại thuận tiện nữa, đỡ phải làm phiền anh."Đáng chết, người đàn ông này chỉ cần nhìn chòng chọc vào cô là cô đã tâm loạnnhư ma. Cô hỗn loạn nói: "Hoặc là mua cái ấm đun nước... ly... lytrà..., anh cũng biết đó, một ít đồ dùng hằng ngày..."

Trong lúc cô vội vàng hấp tấp giải thích, anh lại chỉ khoanh tay ôm ngực,nghiêng người dựa vào cửa, lẳng lặng đánh giá nét mặt cô.

Thư Dực cảm giác được ánh mắt sắc bén kia, tựa như có thể nhìn thấu bí mậttrong nội tâm cô, khiến cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Ánh mắt như thế, tính xâm lược quá lớn, chỉ là bình tĩnh nhìn thôi, cũng khiếnngười ta chột dạ khẩn trương. Cô nghĩ, cái đó rất có thể là do anh làm côngviệc truy bắt tội phạm nhiều năm luyện ra, hoặc là... anh phát hiện chuyện gìsao? Thư Dực thực bối rối. Cô im bặt, dừng lại lời nói hỗn loạn vụng về.

Anh vẫn giữ vẻ mặt sâu xa khó hiểu nhìn cô, sau khi trầm mặc một lát, anh nói:"Tốt,tôi biết rồi. Cô chỉ cần túi ngủ, ấm nước, còn có ly trà, xem ra không cần tôichở cô đi mua."

"Dạ,đúng vậy." Cô nhìn anh, giọng nói của anh ẩn chứa ý cười,nhưng biểu lộ lại nghiêm túc.

Anh không đi cùng cô cũng tốt, Thư Dực nhẹ nhàng thở ra, cô còn chưa có quenvới việc ở cạnh anh! Nhìn hiện tại đi, chỉ cùng anh nói chuyện thôi, cô đã khẩntrương muốn chết rồi.

"Tôiđi làm việc đây." Hàn Chấn Thanh đóng cửa rời đi.

Hô! Thư Dực mềm nhũn người ngồi xuống, hai tay che kín mặt. Đáng giận, có thểđừng khẩn trương như vậy hay không? Như vậy làm sao thổ lộ với anh? Đáng chết,vừa mới rồi biểu hiện của cô nhất định giống như đồ ngốc!

Lại có người gõ cửa, cô còn không kịp mở miệng, cửa đã bị đẩy ra.

Lại là Hàn Chấn Thanh, anh cầm lấy tay nắm cửa, nhìn về phía Đinh Thư Dực đangngồi ngây ngốc dưới đất.

"Tôiđột nhiên nghĩ đến, sàn nhà rất là ẩm ướt."

"Vâng."

"Ẩmthấp rất không tốt cho thân thể."

"A?"

"Chonên cô không thể dùng túi ngủ." Trong mắt của anhánh lên sự thích thú. "Mà phải có một cái giường chắc chắn, có phải haykhông?"

"Ách...Dạ, phải." Thư Dực chỉ ngây ngốc trả lời.

"Còncần một cái ghế dựa nữa." Anh đi tới, ngắm nhìn bốnphía, hạ kết luận: "Còn có một cái tủ treo quần áo đơn giản. Mười phút sautới cửa chờ tôi, tôi muốn đi tiệm gia dụng đặt mấy cái bàn cho quán, thuận tiệndẫn cô đi mua." Nói xong anh đóng cửa, rời đi.

Thư Dực mở to miệng, vẫn đang kinh ngạc. A! Hiệu suất thực kinh người, chỉ baphút đã quyết định xong. Còn cô thì tâm hoảng ý loạn, ba phút đều dùng để mặtđỏ tim đập.

Aaaa~~ mình rất thích anh ấy!


Gặp mặt rồi, cô đối với anh lại càng si mê. Làm saomột người đàn ông có thể đồng thời tỉnh táo quyết đoán, lại làm cho người kháccảm thấy thân thiết ấm áp như vậy chứ?

...

Trên đường đi chọn mua đồ gia dụng, bất kể là trong xe hay trong tiệm gia dụng,Hàn Chấn Thanh phát hiện chỉ cần anh không nói lời nào, cô không tìm đượcchuyện gì để nói, thì sẽ bắt đầu đỏ mặt.

Hàn Chấn Thanh còn phát hiện, chỉ cần anh tận lực im lặng nhìn chòng chọc vàocô, cô sẽ bắt đầu bối rối khó chịu, lo nghĩ bất an. Kết quả là, anh càng thêmcố ý, thỉnh thoảng nhìn nhìn cô như có điều suy nghĩ.

Đang lúc mưa đêm bay bay, Đinh Thư Dực đáng thương, dưới anh mắt dường như"cái gì cũng biết" của Hàn Chấn Thanh, liên tiếp lúng túng, thiếuchút nữa té ngã, lại thiếu chút nữa đụng vào người khác... những chuyện này HànChấn Thanh đều nhìn ở trong mắt.

Cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh, giống như tội phạm chột dạ. Cô khẩn trươngcái gì? Hàn Chấn Thanh tỉnh táo phân tích, rất khoái trá suy đoán ra một cáikết luận - cô cực kỳ có khả năng là Bạch Hạc.

Anh từng chịu huấn luyện quân sự, khi một người không dám nhìn thẳng vào mắtcủa mình, anh biết rõ cái đó đại biểu cho điều gì.

Anh căn bản không tin Đinh Thư Dực này thuần túy đến làm công, anh không có dánthông báo tuyển người, thế nhưng cô lại có vẻ nóng lòng muốn ở lại quán rượucủa anh làm việc, điểm ấy thực khó mà tưởng tượng.

Hàn Chấn Thanh quan sát cô cả đêm, tìm kiếm manh mối hợp lý, muốn xác minh côlà Bạch Hạc, tuy bộ dạng cô cùng ảnh chụp Bạch Hạc đưa không giống nhau, nhưnganh vốn vẫn luôn có chút hoài nghi với bức ảnh kia -

Người phụ nữ trong ảnh gợi cảm quyến rũ, xinh đẹp quá mức, Bạch Hạc trong tưởngtượng của anh không phải cái dạng kia, mặc dù anh không cách nào nói ra chínhxác bộ dáng của Bạch Hạc, nhưng ba năm rồi, loại cảm giác vi diệu quen thuộc,ở trong bức ảnh xinh đẹp kia, anh hoàn toàn tìm không thấy.

Có lẽ... Bạch Hạc dùng ảnh giả.

Nếu là như vậy, Đinh Thư Dực rất có thể là Bạch Hạc.

Hàn Chấn Thanh phỏng đoán lai lịch Đinh Thư Dực, anh thừa dịp đi dạo tiệm giadụng hỏi chuyện cô, giọng điệu giống như nói chuyện phiếm, nhưng Thư Dực lạinghe dến kinh tâm động phách.

"Côbiết sử dụng vi tính không?"

"Tôi...biết một chút."

"Trướckia làm công việc gì?"

"Ách..."Thư Dực mặt lúc trắng lúc xanh, cô đáp không được, nói quanh co một hồi. Ai!Phương Ngải nói rất đúng, một khi bắt đầu nói dối, thì đành phải không ngừngche lấp, cô thật là ngu ngốc!

"Saothế? Không phải quên rồi chứ?" Anh hỏi.

Thư Dực chạy nhanh chạy tới chọn lựa gối ôm. "A... Tôi muốn mua cáigối."

Ý đồ lảng sang chuyện khác của cô quá rõ ràng, có điều Hàn Chấn Thanh cũngkhông có tiếp tục truy vấn, chỉ là trong lòng của anh, nghi ngờ càng sâu hơn.

Anh nhìn Đinh Thư Dực đỏ mặt chọn lựa gối ôm, sắc mặt trầm tĩnh, nhưng nội tâmlại kịch liệt chấn động.

Là cô ấy sao? Cô gái anh chờ đợi đã lâu.

Anh đánh giá hình dáng của cô - dung mạo thanh tú nhưng cũng không thực xuấtsắc, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, ăn mặc giản dị, rất dễ dàng khẩn trương.

"Cáinày thì thế nào?" Thư Dực vuốt ve cái gối trắng thật to.

Đúng rồi, Hàn Chấn Thanh nhớ rõ, Bạch Hạc cũng thích màu trắng. Anh mỉm cười,tâm tình đột nhiên rất tốt.

"Vậylấy cái này đi." Anh tiến lên tính tiền. "Chờ một chút chúng ta đichọn giường."

Thư Dực nhẹ nhàng thở ra, may mắn, anh không hỏi nữa.

Đợi Hàn Chấn Thanh chọn bàn cho quán, cùng chủ tiệm mặc cả, chọn ngày giao hàngxong, bọn họ liền đi xem giường.

Hàn Chấn Thanh không có vừa lòng cái nào, mặc dù Đinh Thư Dực cũng không đòihỏi gì.

"Cáinày rất tốt." Thư Dực chỉ chiếc giường đơn chế bằng gỗ thông.

"Khôngtốt." Gỗ thông không đủ chắc chắn.

"Vậysao?" Thư Dực chỉ một chiếc giường đang được chiếtkhấu. "Cáinày cũng không tệ lắm, hơn nữa còn được chiết khấu!"

"Khôngđược." Hàn Chấn Thanh hướng nhân viên cửa hàng trướcmặt, một tay nhấc ván giường lên. "Xem mặt sau này, thủ công thô ráp, sờ sờlà biết."

Sắc mặt nhân viên cửa hàng trầm xuống, Thư Dực thì đỏ mặt.

Cô sờ soạng lưng giường, Hàn Chấn Thanh nói không sai, ngay cả bào cũng khôngsạch, rất thô ráp.

Đi dạo khắp cửa hàng, kết quả là bọn họ trước cái nhìn chằm chằm của nhân viêncửa hàng, hai tay trống trơn rời đi.

Trở lại trong xe tải, cô hỏi anh: "Mấy cái kia, tất cả anh đều không thíchsao?" Kỳ quái, người ngủ trên đó là cô cơ mà.

"Chúngta đi dạo thêm mấy cửa hàng nữa."

"Uhm."

Ý thức được cô có thể là Bạch Hạc, Hàn Chấn Thanh đối với giường ngủ của cô đòihỏi cao vô cùng. Anh hi vọng đó là một chiếc giường thật thoải mái, thật ấm áp,để trước khi cô nguyện ý thừa nhận thân phận với anh, có thể làm cho người congái anh yêu ngủ được an ổn.

Cuối cùng, Hàn Chấn Thanh dừng xe trước của hàng đồ gia dụng Italy, hai ngườiđứng ở bên ngoài, ngăn cách sau lớp kính trong suốt là một chiếc giường đơn caocấp phủ khăn trắng muốt. Anh hỏi: "Cái giường này thì thế nào? Vậy dứt khoátmua toàn bộ chăn màn gối đệm luôn..."

Đinh Thư Dực năng lực tính toán hơn người, lập tức lẩm nhẩm. "Khung giường 50.000, gaphủ giường 8.000, chăn tơ tằm 7.819, tổng giá trị 65.819. A! Có phải quá đắthay không?"

Bingo! Tính toán tốt như vậy, người này nhất định là Bạch Hạc. Anh mỉm cười,nghiêng người nhìn cô. "Cô tính toán rất tốt."

Hàn Chấn Thanh thoáng thấy cô vẻ mặt hoảng hốt, ngây người nhìn ra ngoài cửa sổxe. "Côrất thích ngẩn người nhỉ?!" Anh thấp giọng nở nụ cười."Cóthích món đồ nào không?"

"A,xem kìa!" Đột nhiên cô vỗ vỗ cửa sổ xe. "Đó, cái ghế dựa, cái ghếdựa." Cô vội vàng mở to mắt chú ý.

Anh thuận theo ánh mắt của cô nhìn lại, đó là một cửa hàng đồ gia dụngsecond-hand cũ kỹ. Anh phán đoán: "Cái màu lam sao?"

"Đúngvậy!" Trong đống đồ gia dụng gỗ bỏ đi, chiếc ghế dựamàu lam nằm đó xem ra rất đặc biệt. Hiếm thấy có màu xanh thăm thẳm như vậy,thời tiết đã vào thu, vậy mà chiếc ghế kia giống như vẫn còn lưu lại hơi thởcủa mùa hè.

Hàn Chấn Thanh tìm chỗ đỗ xe, vòng một vòng, cuối cùng đem xe đỗ ở đối diện bênđường, hai người xuống xe, đi qua đường cái, bầu trời lúc này bắt đầu đổ mưa,bọn họ vọt vào trong tiệm, dừng lại trước chiếc ghế.

"Chânghế hỏng rồi." Anh đè xuống, cái ghế liền lắc lư, đứng khôngvững.

"Vậysao? Nhưng nó thật xinh đẹp." Cô rất thất vọng.

"Haingười thật tinh mắt!" Ông chủ tiệm đi ra mời chào. "Cái này do một họa sĩnghiệp dư ở miền nam tự mình làm đó, cả thế giới chỉ có một cái thôi, là đồ thủcông nha!"

"Khôngchắc chắn cho lắm." Hàn Chấn Thanh nói.

Ông chủ giải thích: "Chân bên phải bị mài mòn thôi, nhưng tôi đã ngồi quarồi, rất vững, tuyệt đối sẽ không ngã xuống, hai người yên tâm."

"Tôingồi một chút thử xem." Đinh Thư Dực ngồi xuống, hai tay đặt trên tayvịn của ghế, chân ghế hỏng hại thân thể cô nghiêng ngả, nhưng cô vẫn cười nóivới Hàn Chấn Thanh: "Vẫn ngồi tốt, không sao đâu!"

"Cậuxem, tôi nói nó vững chắc lắm mà, sẽ không ngã đâu."

Đinh Thư Dực gật đầu. "Đúng vậy, đúng vậy, vẫn còn chắc chắn, a ~~"chân ghế đột nhiên bị gãy, Hàn Chấn Thanh kịp thời giữ chặt cô.

Ông chủ tiệm vẻ mặt lúng túng nói: "Ách... Kỳ, kỳ lại thật, tôi rõ ràng cóngồi thử, rất chắc chắn mà!"

"Muacái khác vậy." Hàn Chấn Thanh nhìn Đinh Thư Dực, thấy cô vẻmặt đầy tiếc nuối, sờ mó cái ghế nghiêng ngả.

"Thựcđáng tiếc, nó rất đẹp."

Không đành lòng thấy cô thất vọng, Hàn Chấn Thanh nói: "Vậy mua đi, tôi giúp côsửa lại."

Thư Dực sửng sốt, nhưng ngay sau đó liền nở nụ cười. "Được."Thật ngọt ngào!

Ông chủ tiệm vui vẻ. "Tôi lấy ba trăm đồng là được rồi, nửa mua nửa tặng,chỉ cần biết nghề mộc, giúp nó lắp cái chân giả là được rồi, còn bảo đảm..."

Chân giả? Thư Dực nở nụ cười.

Hàn Chấn Thanh trả tiền, túm lấy cái ghế, hai người đi ra khỏi tiệm, lúc nàymưa nhỏ đã biến thành mưa to, từ trên cao trút xuống phủ lên đường phố một lớpbụi nước mù mịt.

"Côở đây chờ tôi." Hàn Chấn Thanh buông cái ghế, đội mưa băng quađường.

Thư Dực Thư Dực nắm lấy cái ghế hỏng, nhìn anh đội mưa chạy qua phố, nhìn bónglưng kia, dưới đáy lòng thực tán thưởng, anh không chỉ anh tuấn cao lớn, mà còndịu dàng biết quan tâm nữa!

Khi Hàn Chấn Thanh lái xe tới, Đinh Thư Dực không hiểu vì sao cảm thấy thậtkích động. Nắm lấy cái ghế hỏng, nhìn người đàn ông mình yêu thích nhưng khôngdám nhận thức kia, đáy long cô một hồi cảm khái -

Emrất thích anh, Hàn Chấn Thanh. Chúng ta rốt cục cũng gặp mặt!


Vành mắt cô ẩm ướt, cảm thấy tất cả giống như một giấcmơ.

...

Rạng sáng, Hàn Chấn Thanh về đến nhà.

Mở cửa đi vào, nghênh đón anh là không khí lạnh lẽo ẩm ướt, còn có nước mưatheo cửa sổ sát đất hắt vào phòng khách, thấm ướt sàn nhà.

Căn hộ này ở lầu ba của tòa nhà, tháng trước anh mới thông qua người môi giớimua được. Ba phòng ngủ, một phòng khách, một toilet, trong nhà chỉ có vài đồdung đơn giản cùng thiết bị điện.

Anh cầm khăn lau, lau khô sàn nhà bị ướt, bật đèn ngoài ban công, những giọtmưa dưới ngọn đèn chiếu rọi, tỏa ra ánh sáng lập loè.

Anh ngồi xuống ghế sa lon, châm thuốc lá, nhìn mưa rơi trên giàn hoa ngoài bancông, trên kệ hoa cỏ bị bỏ quên ủ rũ, mấy thứ đó là do chủ nhà trước để lại,anh lại bận rộn nhiều việc... việc quán sắp khai trương nên không có tâm tríthu xếp lại.

Mua nhà, mở quán, anh làm như vậy là muốn có cảm giác của gia đình, anh đã chánghét cuộc sống phiêu bạt. Nhưng mà giờ đây, ngồi ở trong căn nhà thuộc về mình,anh vẫn không có cảm giác về nhà. Cái gọi là cuộc sống gia đình, không phải chỉcó một người.

Đinh Thư Dực có phải là Bạch Hạc không? Anh hoài nghi, lại không muốn tùy tiệnđi hỏi. Nếu như phải, cô không tiết lộ thân phận nhất định là có lý do của cô.Có lẽ cô muốn quan sát xem anh có đáng để giao phó cuộc đời hay không, hoặc cólẽ cô đối với anh còn chưa có đủ tin tưởng.

OK! Anh hiểu, phụ nữ luôn cẩn trọng hơn so với đàn ông, anh sẽ kiên nhẫn đợi cômở miệng, không giống như trước lần trước nôn nóng muốn xem ảnh, dọa cho côchạy mất. Lần đó, anh cho rằng đã vĩnh viễn mất đi Bạch Hạc, anh nhớ rất rõ,đêm đó trôi qua có biết bao đau khổ.

Hàn Chấn Thanh bật máy vi tính, mở bức ảnh Bạch Hạc gửi cho, đánh giá cô gáitrên màn hình, một cô gái gợi cảm xinh đẹp, quần áo thời thượng, đứng trước mộttòa nhà cười rạng rỡ - anh cảm thấy thật xa lạ.

Với Đinh Thư Dực thì ngược lại, cả buổi tối khi cô ngồi trong xe anh, không khítràn ngập mùi hương trên tóc cô, khi cô thẹn thùng cúi đầu mỉm cười, hay khi côkhẩn trương nhíu mày... có rất nhiều lần anh phải cố ra vẻ trấn định, đè nénniềm xúc động muốn ôm cô vào lòng.

Cô có vẻ rất cần người bảo vệ, trên khuôn mặt luôn toát ra sự bất an, đó chínhlà cảm giác Bạch Hạc vẫn thường cho anh - Đinh Thư Dực rất giống với Bạch Hạc.

Hàn Chấn Thanh đăng nhập vào dẫn thất.

"Hi!"Bạch Hạc đã chờ sẵn ở đó.

Hàn Chấn Thanh mỉm cười, nếu cô là Đinh Thư Dực, vậy giờ phút này cô đang lênmạng ở quán rượu sao?! Đúng rồi, anh nhớ rõ máy vi tính của cô rất là tân tiến.

Anh cởi áo khoác, châm thuốc lá, gửi đi tin nhắn-

"Hômnay thế nào?"

"Hômnay... rất vui vẻ!" Bạch Hạc gõ ra biểu tượng mỉm cười.

"A?Có chuyện tốt phát sinh sao?"

"Có!"

"Sẵnlòng kể với anh không?"

Bạch Hạc chần chờ một chút, gõ một cái biểu tượng thẹn thùng. "Bí mật."

Anh ha ha cười, khói trắng theo miệng bay lên, thử hỏi: "Đêm nay, em ở đâu?"

"Anhđoán đi."

"ĐàiBắc?" Được, cho cô liều thuốc mạnh một chút vậy.

Bạch Hạc im lặng không nói, ước chừng khoảng ba giây.

"Saorồi? Anh đoán sai sao?" Thảm rồi, dọa cô sợ sẽ hỏngviệc mất.

"Tạisao anh lại đoán là Đài Bắc?"

"Bởivì anh hi vọng em đang ở Đài Bắc này." Ám hiệu thế này đủrõ ràng rồi, hi vọng cô sẽ tự thú.

Bạch Hạc lại yên tĩnh vài giây. "Nếu như em ở tại Đài Bắc, đã sớm đi tìmanh rồi!"

Anh có hơi thất vọng, chẳng lẽ anh đoán sai đối tượng rồi? Anh nhắc nhở: "Vậy sao? Vậy ngày quánrượu khai trương em đừng quên hẹn."

"Chờgặp mặt, anh chưa hẳn sẽ yêu thích em."

"Sẽkhông, anh thích em." Hàn Chấn Thanh chắc chắc trả lời.

"Vậysao? Bởi vì anh thích hình dáng của em sao?" Đổi lại tới lượtcô dò xét anh.

"Bởivì ba năm nay đều là em bầu bạn với anh, anh nghĩ không ra ngoại trừ em, anhcòn có thể thích ai nữa?"

Bạch Hạc lại trầm mặc.

"Emcòn chưa nói với anh, đêm nay em ở đâu?"

"HàNội." Cô lại nói dối.

"ViệtNam sao?" Hàn Chấn Thanh hoang mang, buồn rầu. Cô thật sựở tại Hà Nội? Hay là cô đang nói dối?

"Phải."

"Muỗirất nhiều."

"Ngủthì nhớ rõ phun thuốc diệt muỗi, đừng để bị muỗi cắn."

Bạch Hạc lại trầm mặc một lát.

"BạchHạc, em có vui vẻ không?" Anh có chút lo lắng.

Bạch Hạc gõ mấy cái dấu chấm hỏi, không rõ anh vì sao lại hỏi như vậy.

"Anhcó chút sợ."

"Sợcái gì?"

"Sợem cảm thấy một mình so với hai người tốt hơn, em dường như không có ý định đếngần anh." Cô đối với anh không thật sự nhiệt tình, mọiviệc vẫn luôn là anh chủ động.

Bạch Hạc do dự thật lâu, trở lời bằng một cái biểu tượng muốn khóc. "Em so với anh càng sợhơn."

"Sợcái gì?"

"Sợchúng ta gặp nhau không bằng hoài niệm."

"A,gặp nhau không bằng hoài niệm? Đó là một bài ca buồn, yên tâm, bài ca thuộc vềchúng ta hẳn là một bài ca vui vẻ."

"Thuộcvề chúng ta... là bài hát gì?"

"Chờem đến quán rượu, anh tìm cho em nghe."

Bạch Hạc trả lời: "Em thích The Cardigans."

"Vậytới đây, anh mở The Cardigans cho em nghe."

Anh giống như đối đãi với một đứa trẻ bốc đồng, kiên nhẫn dụ cô tới gặp mặt.

Bọn họ lại hàn huyên một lát, ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi tí tách.

Anh hỏi: "Thờitiết chỗ em có tốt không?"

"Trờiđang nắng." Ít nhất trong lòng cô trời đang nắng đẹp.

"Bênnày trời mưa, cả một buổi tối rồi."

"Vậysao?"

"Anhmột mình đợi ở trong nhà, thật hy vọng em có thể ở bên anh, chúng ta ngồi ở chỗnày, cùng nghe tiếng mưa rơi, uống cà phê hoặc là xem TV."

Hàn Chấn Thanh dùng một ca khúc nói ngủ ngon với cô.

Anh gửi bài hát đi, sau đó cùng Bạch Hạc ngồi trước máy tính lắng nghe -ROD­ STEW­ARD _ Ev­ery­timewe ­say ­good­bye. Tiếng mưa rơi làm nền, theo hai người một đêm mấtngủ.