Quan Lộ Thương Đồ

Chương 200: Lại tới Huệ Sơn



Qua một khoảng thời gian hợp tác, Trương Khác chính thức chọn Cty quảng cáo Phi Hồng làm đại diện quảng cáo cho Ái Đạt.

Buổi lễ ở tỉnh thành do đoàn đội của Thịnh Hâm làm chủ thể, nhưng hoạt động quảng cáo ở các thành phố khác, sẽ do đoàn đội của Cty Phi Hồng làm chủ thể, Trương Khác, Diệp Tiểu Đồng, Chu Du phụ trách chung quyết sách chiến lược, Cty Phi Hồng liên hợp nhà phân phối chấp hành.

Xe đi vào Thố Phường kiều, trung tâm của Huệ Sơn, dừng trước Diệu Huyền Quan, nhớ lại đầu năm cùng Hứa Tư qua đêm ở đây, Trương Khác khẽ mỉm cười.

Nhóm Hứa Duy từ trong xe ùa ra, lập tức ngước nhìn biển quảng cáo cao nhất, bắt mắt nhất của Diệu Huyền Quan, vẫn là ảnh Lưu Đức Hoa tay cầm Ericsson 398.

Lệnh Tiểu Yến đi tới chỉ biển quảng cáo, gõ gõ cửa kính, hỏi Trương Khác:

- Sao không lấy ảnh Đại Nhi, thay Lưu thiên vương?

- Quán đơn giản không thể hiện được trình độ.

Trương Khác ấn cửa kính xuống, thò đầu ra nhìn Giang Đại Nhi ở phía sau:

- Về Huệ Sơn có cảm thấy áp lực không?

Giang Đại Nhi vỗ ngực:

- May quá, ở trên xe cứ lo cái này...

Đôi mắt đẹp liếc nhìn biển quảng cáo, cô cứ lo phong cách của Trương Khác quá phô trương hoa lệ, sẽ đưa tấm hình cỡ lớn của mình lên đây.

Chuyện cô làm đại sứ hình tượng cho Ái Đạt còn chưa nói với gia đình, quảng cáo trên ĐTH TW cho dù để cha mẹ nhìn thấy nói không chừng nghĩ là ai đó giống con gái mình.

Nhưng nếu làm ra động tĩnh quá lớn ngay trước cửa nhà, chẳng biết sẽ có phản ứng gì.

Đương nhiên khi nhìn thấy biển quảng cáo có giá trị nhất ở Huệ Sơn chưa thay bằng hình ảnh của mình, không khỏi có chút thất vọng.

- Á.

Hứa Duy đột nhiên thét lên một tiếng, hai tay che miệng, dường như nhìn thấy chuyện gì khủng khiếp lắm.

Giang Đại Nhi, Lệnh Tiểu Yến đồng loạt quay đầu lại, tức thì giật mình đứng ngây ra như phỗng.

Trương Khác xuống xe, tay vịn cửa xe nhìn một chiếc xe buýt hai tầng từ phía Thố Phường kiều đi qua, tấm ảnh cỡ lớn của Giang Đại Nhi được sơn lên trên chiếc xe bút hai tầng, Giang Đại Nhi trong tranh sống động như thật, cô mặc chiếc váy vàng tha thướt lộng lẫy, đang hơi cúi người tạo thành đường cong hoàn mỹ, ánh mắt nhìn chiếc đầu đĩa, cánh môi hồng mọng ướt làm cho người ta có cảm giác cô đang khẽ thổi lên chiếc đầu đĩa, đồng thời cũng như thổi ra làn gió mát xua đi cái nóng mùa hè, chắc chắn bất kỳ nam nhân nào cũng mơ ước được đổi chỗ cho chiếc đầu đĩa kia.

Bức tranh cao tới bốn mét, cho dù cách 60 mét cũng nhìn thấy rõ ràng.

- Cảm giác thế nào?

Trương Khác nhìn ba cái miệng nhỏ nhắn vẫn chưa khép lại được, huýt sáo cười:

- Tuyến đường xe bút qua Thố Phường kiều vừa đưa ra loại xe buýt hai tầng hoàn toàn mới, tôi liền mua quyền quảng cáo trên mười chiếc xe buýt, vì chế tác quảng cáo trên thân xe buýt hơi rắc rối, cho nên trì hoãn tới tận hôm nay mới chính thức làm lễ ra mắt....

Lúc này mọi người đều xuống xe đợi chiếc xe buýt hai tầng thứ hai đi qua, đây là lần đầu tiên hệ thống giao thông công cộng Huệ Sơn đưa vào sử dụng loại xe buýt hai tầng này, tổng cộng chỉ có mười cái, lại cộng thêm hình quảng cáo tinh mỹ rực rỡ, tức thì thu hút ánh mắt toàn bộ du khách và người dân đi qua quảng trường.

Rất nhiều người còn nghị luận:

- Đám thương gia bây giờ ghê thật, quảng cáo tới tận xe buýt rồi.

Kính Phi Hồng mau chóng lái xe tới hội họp, trên đường đi hắn ta cũng thấy được cảnh quần chúng chú ý tới chiếc xe buýt, vừa xuống xe đã nói với Trương Khác:

- Vừa chế tác xong hình quảng cáo, công ty xe buýt hối hận vô cùng, kêu ra giá thấp quá.

Tiền quảng cáo trên 10 chiếc xe bút một năm tốn có 20 vạn, mỗi tội giá thành chế tác hơi ột chút tốn 10 vạn, dù là thế so với tấm biển quảng cáo khổng lồ ở tình thành một năm tốn 100 vạn đã lời hơn nhiều rồi.

Trương Khác gật đầu:

- Cũng nhờ chiếc xe buýt này mới xuất hiện cho nên hơi bắt mắt một chút, nhưng có thu được hiệu quả quảng cáo như mong muốn hay không thì phải đợi một thời gian nữa mới biết, mọi người phải làm tốt điều tra phản hồi thị trường, việc chế tác quảng cáo bên phía Thượng Hải cũng tranh thủ làm nhanh lên một chút.

Kinh Phi Hồng dè dặt hỏi:

- Nếu lấy được quyền quảng cáo trên xe buýt ở tỉnh thành, liệu có trợ giúp được gì cho Cty Phi Hồng không?

Trương Khác cười:

- Trung tâm tình thành gần 300 vạn nhân khẩu, hơn 4000 chiếc xe buýt, lấy mỗi chiếc phí quảng cáo 2 vạn, là thị trường rất là có tiềm lực đấy, nhưng phải xem quan hệ giữa Cty Phi Hồng với hệ thống giao thông công cộng ra sao đã.

Điều này đương nhiên y đã có điều tra trước.

Không có quan hệ đủ vững, nếu muốn lấy được quyền quảng cáo trên xe buýt toàn tỉnh thành là tuyệt đối không thể, Kính Phi Hồng cười nịnh:

- Chỉ cần Khác thiếu gia giúp đỡ, tất nhiên có hi vọng..

Trương Khác lắc đầu, y không muốn vươn tay quá xa, hình vi tham lam muốn chiếm lấy hết mọi thứ sẽ bị người ta căm ghét:

- Ông đi hỏi anh Diệp xem có hứng thú không, chứ tôi chẳng còn sức nữa.

Kính Phi Hồng đi trước dẫn đường, tới nơi tổ chức lễ giới thiệu sảng phẩm.

Buổi lễ lần này chủ yếu là mời giới truyền thông, một số doanh nghiệp tiêu thụ điện gia dụng trong thành phố, quy mô không thể so với buổi lễ ở tình thành.

Đương nhiên Trương Khác chỉ cần quy mô này, nếu không túi tiền của y sẽ rất gay go.

Nhưng ở hội trường buổi lễ thấy được hai vị khách không mong muốn: Diệp Hồng và Tạ Kiếm Nam.

Trương Khác có chút kinh ngạc, hỏi nhỏ Chu Du:

- Tôi nhớ đâu có mời hai vị Đại thiếu gia của Huệ Sơn?

Chu Du không biết chuyện Diệp Hồng đeo bám Giang Đại Nhi, chỉ Diệp Hồng hỏi lại:

- Kẻ đó là ai, trông cứ như muốn nuốt chửng Giang Đại Nhi vậy.

- Hắn muốn thế thật đấy.

Trương Khác cười khinh miệt:

- Thiếu gia của tập đoàn Giang Thiên, cái xe bị tôi đập tanh bành kia có khả năng là do hắn cho Tạ Kiếm Nam mượn.

Trương Khác thầm nghĩ chắc bọn chúng nhìn thấy hình quảng cáo trên chiếc xe buýt nên tới đây, nhưng không ngờ Diệp Hồng kích động đứng ở cửa hội trường nhìn trừng trừng Giang Đại Nhi một chút, chỉ tay vào mặt cô, môi run rẩy nói:

- Không ngờ cô lại phơi mặt ra chụp quảng cáo, cô nhìn cái đám minh tinh quảng cáo trên TV đi, có kẻ nào không dựa vào bán mông bán ngực kiếm cơm? Cô không thấy đám nữ minh tinh trên quảng cáo phải ôm ấp hôn hít nam nhân, cô không thấy tởm à, có phải cô cũng muốn mình sau này sẽ giống thế không, cô làm thế sao xứng với tôi, sao xứng với nhà họ Diệp của tôi?

Lúc này còn cách lễ giới thiệu chừng 10 phút, khách khứa đa phần tới đủ, Diệp Hồng đột nhiên xuất hiện chỉ mặt Giang Đại Nhi chỉ trích làm mọi người kinh ngạc hết sức, ghé tai thì thầm với nhau, bàn tán cô và Diệp Hồng có quan hệ như thế nào.

Giang Đại Nhi hoàn toàn không ngờ có một kẻ vô lý đến thế, ngây người tại chỗ, khiến tất cả ánh mắt nhìn cô càng trở nên hồ nghi, làm Giang Đại Nhi má phấn đỏ hồng, mắt rưng rưng lệ chực khóc, lòng đầy oan ức mà không biết phải biện bạch cho bản thân thế nào.

Trương Khác nhướng mày lên, rất nhiều phóng viên đã giơ ống kính lên chụp ảnh, liền ho một tiếng thu hút sự chú ý của mọi người, ánh mắt tỏ ra rất bực tức nhìn cô gái tiếp khách ở cửa hội trường, hỏi:

- Đây không phải là chỗ ai cũng vào được, bọn họ là ai?

- Mày...

Diệp Hồng thấy Trương Khác đi ra thì giật mình, Tạ Kiếm Nam cũng ngạc nhiên. Bọn chúng nhìn thấy biển quảng cáo trên xe buýt, Diệp Hồng nhận ra Giang Đại Nhi vội gọi điện theo số trên xe hỏi, mới biết hôm nay Giang Đại Nhi đích thân tới lễ giới thiệu sản phẩm, không suy nghĩ nhiều kéo ngay Tạ Kiếm Nam tới khách sạn Huệ Sơn.

Bọn chúng thậm chí còn chẳng rõ Ái Đạt là cái công ty gì, nên căn bản không hề biết sự tồn tại của Trương Khác, thậm chí Diệp Hồng còn chưa liên hệ với người đưa Giang Đại Nhi về nhà hồi tết.

+++

Nếu mình không quá nhầm thì Huệ Sơn là Tô Châu, tỉnh thành là Nam Kinh, tỉnh Đông Hải là tỉnh Giang Tô, còn Hải Châu không đủ dữ kiện để đoán...