Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 128: Cánh cửa Tiên Thiên




Hướng theo mùi thuốc bay tới, Nhạc Vũ điều khiển khôi lỗi đi vào rừng rậm. Đuổi theo hơn mười trượng, lại thấy Nhiễm Lực lo lắng nhìn vào chiếc dược đỉnh bằng đồng xanh.

Trong dược đỉnh lúc này đang truyền ra liên tiếp những thanh âm rạn vỡ. Thần sắc Nhạc Vũ ngưng trọng, bước tới bên cạnh chiếc đỉnh, cũng không để ý đến bên trong đang nóng rực mà thọc tay vào để phân tích tình huống.

Một lúc lâu sau, Nhạc Vũ lộ vẻ cổ quái, trong lòng vừa thất vọng lại vừa mừng rỡ.

- Thiếu gia, rốt cuộc như thế nào?

Nhiễm Lực gãi gãi đầu, trong mắt vừa có vẻ xấu hổ lẫn áy náy:

- Mới vừa rồi ta có tăng thêm một chút tài hỏa, kết quả hỏa hầu thật giống như không thể khống chế được.

- Ngươi cũng biết không có khống chế tốt hỏa hầu? Có phải mới vừa rồi ngủ gật rồi?

Nhạc Vũ trừng mắt liếc hắn một cái, trong lòng tràn đầy cảm giác bất đắc dĩ.

Lần này từ Nhạc gia thành đi ra ngoài, hắn mang theo hơn năm sáu là dược liệu Dịch Nguyên Đan dược liệu. Cho nên ngay từ lúc hắn có được hai viên yêu đan cấp năm thì cũng lập tức bắt đầu sắc chế Dịch Nguyên Đan.

Bất quá lần này hoàn toàn khác với lúc dùng những yêu đan chuẩn cấp năm, mất hơn mấy ngày vẫn không thể đem viên yêu đan Kim Giáp Chẩm hoàn toàn biến đổi. Cuối cùng Nhạc Vũ không còn cách nào, đành đem chiếc đỉnh để cho Lâm Trác cùng Nhiễm Lực thay phiên canh chừng còn mình tranh thủ thời gian vẽ phù văn cho lớp vỏ bên ngoài của khôi lỗi.

Lâm Trác thực hiện mệnh lệnh rất tốt, luôn tập trung canh giữ. Vấn đề là Nhiễm Lực, người này nếu như là tập võ đánh giết, thì mức độ chăm chỉ cùng tích cực có thể nói là tuyệt đối không thua người nào, nhưng nếu là bảo đọc sách hay nghe giảng bài, hoặc là tình huống tương tự hiện giờ thì cho dù hắn biết là trọng đại cũng sẽ không thể kìm được thỉnh thoảng ngủ gật.

Bất quá nếu không phải là thấy việc khống chế hỏa hầu đối với Dịch Nguyên Đan có thành đan hay không thì những việc quan trọng Nhạc Vũ cũng không dám để cho người này chịu trách nhiệm.

Cho đến lúc tiếng nổ vỡ kia hoàn toàn ngưng xuống thì Nhạc Vũ mới mở nắp đỉnh ra. Chỉ thấy hơn hơn hai mươi hoàn thuốc nhỏ tỏa mùi thơm mãnh liệt nằm yên lặng dưới đáy, có cùng thuộc tính với bọn họ. Vào giữa lúc ban ngày như hiện giờ phát ra hào quang cả trượng, giống hệt như miêu tả trong sách.

Vừa rồi hắn vui mừng rốt chuộc là Dịch Nguyên Đan đã thành, thất vọng là một số dược liệu thí nghiệm mà mình thêm vào cũng không có quá nhiều tác dụng, số lượng thành đan cuối cùng cũng chỉ nhiều hơn vài viên mà thôi.

Dĩ nhiên điều này cũng có thể liên quan đến việc nhiệt độ dược đỉnh đột nhiên tăng cao. Chẳng qua Nhạc Vũ ới chậm một bước nên không thấy tình hình cụ thể. Rốt cuộc nguyên nhân do đâu cũng không cách nào kết luận.

- Thì ra là không có chuyện gì, hại ta giật nảy mình!

Nhiễm Lực ngó đầu vào nhìn, tiếp theo tự đấm vào ngực mình, thở phào nhẹ nhõm. Bất quá hắn lại đảo mắt sáng lên:

- Thiếu gia, đan mới này có thể ăn không?

- Nếu ngươi muốn chết thì ăn đi!

Thấy vẻ mặt lập tức biến đổi như đưa đám của Nhiễm Lực, Nhạc Vũ khẽ nhếch miệng rồi thu toàn bộ số đan dược kia trút vào trong bình sứ.

Một số dược vật hắn chiếu theo đan phương Dịch Nguyên Đan để chuẩn bị tuy có thể hấp thu hòa tan yêu đan nhưng cũng không hấp thu được hoàn toàn. Mới vừa rồi trong đỉnh truyền ra thanh âm rạn vỡ chính là yêu nguyên cùng linh lực tứ tán mà thành. Sau đó phần yêu đan cùng dư lại lấy những những nguyên lực tinh thuần kia làm hạch tâm một lần nữa tự động tụ lại tạo thành hình hoàn thuốc, không giống phải dùng tay để tạo hình như Bồi Nguyên hoàn hay Cường Tủy hoàn trước đây.

Lúc thu hoàn, Nhạc Vũ cũng không chú ý là cánh tay hắn khẽ run rẩy.

Xế chiều ngày hôm đó, Nhạc Vũ đều làm công tác chuẩn bị phục dụng Dịch Nguyên Đan. Ngoại trừ cùng nhau phục dụng phụ dược, còn thông qua hệ thống phụ trợ trí năng tính toán, cộng thêm vào kinh nhiệm y đạo của bản thân, trên người cắm đầy các loại ngân châm.

Hắn cũng không dám quên kinh nghiệm đau đớn lần đầu tiên sử dụng Dịch Nguyên Đan đã được làm yếu bớt. Đối với dược lực còn chưa biết đầy đủ như hiện giờ, Nhạc Vũ lại càng không nắm chắc, không hề có một chút khinh thường.

Số ngân châm là thủ đoạn hắn dùng để phụ trợ hành công sau khi phục dược. Lấy châm đâm huyệt ở mức độ nhất định có thể trợ giúp hắn khống chế dễ dàng hơn những yêu nguyên và linh lực xông vào cơ thể.

Ngoại trừ những thứ đó, Nhạc Vũ còn dùng bút điểm ra từng điểm đỏ trên người. Sau đó để cho Nhiễm Lực cùng Lâm Trác cầm ngân châm thủ hộ hai bên. Nếu như trạng huống thật sự khẩn cấp, có thể đem những ngân châm rỗng ruột này đâm vào theo các điểm đỏ để phát tiết dược lực. Tuy nói phương pháp này sẽ làm cho kinh mạch bị thương nhưng còn tốt hơn là biến thành phế nhân.

Cho dù chuẩn bị nhiều thứ như vậy nhưng đến lúc chân chính phục dụng hắn vẫn không ngừng hối hận. Sự mãnh liệt của Dịch Nguyên Đan vượt xa trí tưởng tượng của hắn.

Cốt tủy toàn thân đau đớn giống như bị người cưỡng ép rút đi, từng tế bào trên cơ thể đều không ngừng rên xiết như bị thứ gì đó xâm nhập. Khách quan mà nói, đau đớn lúc dùng Cường Tủy hoàn hay Bồi Nguyên hoàn so với lúc này giống như dạo chơi.

Nếu như chỉ là như vậy cũng thôi, vấn đề là bên trong những kinh mạch của hắn. Yêu nguyên và linh lực vô cùng thực chất tràn vào không ngừng trùng kích vào chân khí đang bảo vệ đan điền của hắn. Nếu như nói mấy lần phục dụng Dịch Nguyên Đan đã bị làm yếu trước đây giống như một người đang dùng thiết chùy để đánh thì hiện giờ hoàn toàn là một Cơ Quan Khôi Lỗi cầm lấy trọng kiếm màu đen công kích.

Nội tức trong đan điền của hắn cứ như vậy hết đợt này đến đợt khác trùng kích, từ từ trở nên thực chất giống như dịch trạng, lại cành tinh thuần hơn.

Trong quá trình này, Nhạc Vũ chẳng những cần cố gắng duy trì nội tức trong đan điền để không hỏng mất, còn cần phải nỗ lực khống chế yêu lực để cho tổn thương kinh mạch ở trong phạm vi hắn có thể tiếp nhận, cả quá trình giống như đang chịu đựng trong địa ngục.

Lúc dược lực từ từ biến mất, Nhạc Vũ càng cảm giác được chân khí đã có khuynh hướng hóa lỏng trong cơ thể mình trong lúc mơ hồ đã giống như nội đan yêu thú, có thể hô ứng với linh khí thiên địa! Phảng phất có thể dùng ý niệm điều khiển chư hệ linh khí bên cạnh!

Cảm giác kia thật sự là kỳ diệu vô cùng, cũng khó để diễn tả. Biết rõ thật tình cũng không phải như thế, nhưng cũng không khỏi có một loại cảm giác nắm thiên địa trong tay.

Cho đến khi chút yêu lực dị chủng đã hoàn toàn tan biến trong kinh mạch, chân khí sau khi mất đi áp lực bắt đầu bắn ngược tản ra, cảm giác kia lúc này mới biến mất. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Nhạc Vũ vươn người đứng lên, đầu tiên là lấy đại Hỗn Nguyên chân khí thấu xuất ra bên ngoài. Sau đó hắn không dựa vào thiết khí trợ giúp ngưng kết ra kiếm quang một thước trước ngực rồi tản đi, lấy những thứ này giăng đầy quanh người tạo thành một tầng ngưng tụ màu bạc.

Nhiễm Lực thấy thế nhất thời nhíu mày, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng:

- Thiếu gia, là cấp bảy rồi?

Nhạc Vũ khẽ lắc đầu, tiện tay một quyền đánh vào một cái cây bên cạnh. Chỉ nghe một tiếng ken két rồi cây đại thụ ba người ôm bắt đầu nghiêng ngả gãy gục.

Kẻ vừa gây ra hậu quả là Nhạc Vũ thì lâm vào trầm tư. Trong lòng hắn rõ ràng, nội tức trong cơ thể mình nhiều nhất chỉ có chân khí đại Hỗn Nguyên tầng mười lăm mà thôi, cũng chính là võ sư cấp sáu. Song lúc này cho dù là lực lượng của hắn, hay là ngưng khí thành cương, tụ khí thành mang thì đều không thua cấp bảy, thậm chí cấp tam. Uy lực của mấy bí pháp kia cũng đã tăng lên mấy lần!

Yên lặng xem xét tình hình trong cơ thể mình, đến cuối cùng Nhạc Vũ thở nhẹ ra một hơi rồi bỗng dưng ngửa đầu hú dài một tiếng. Trong tiếng hú lộ ra vẻ phấn chấn và khoái ý cùng cực, trải qua một hồi lâu không dứt, đến cuối cùng lan xa hơn mười dặm làm kinh động những yêu thú lẫn yêu cầm cỡ nhỏ. Ngay cả một số yêu thú cấp ba cũng hiện lên vẻ kinh hoảng.

Lúc thanh âm dần tắt, vẻ hứng khởi trong mắt Nhạc Vũ không những không giảm, ngược lại càng mãnh liệt. Lần phục dụng Dịch Nguyên Đan này tuy về phương diện tăng trưởng nội tức không lớn, bất quá đã làm cho hắn nhìn thấy cánh cửa và con đường đi tới Tiên Thiên.

Nội tức của hắn lúc này tuy chỉ là mức độ võ sư cấp sâu song Nhạc Vũ cảm giác khoảng cách giữa mình và Tiên Thiên chỉ là một bước ngắn! Nếu có cơ duyên, thậm chí có thể trong một khắc là đạt được. Nếu không cơ duyên thì tiếp tục phục dụng Dịch Nguyên Đan, không tới nửa năm cũng có thể nước chảy thành sông.

Vào lúc này, trong lòng Nhạc Vũ dâng tràn cảm giác sảng khoái không thể diễn tả. Áp lực dồn ép nửa năm qua toàn bộ tiêu tan như trời quang sau mưa.

Tiếp đó, Nhạc Vũ nhìn sang con khôi lỗi mà hắn gọi là Côn Bằng. Lần cải tạo này không như lần trước, cộng thêm không có Tần Việt chỉ bảo, chắc rằng phải bốn ngày sau mới có thể hoàn thành.

Cũng phải đến khi đó, hắn mới chính thức có được niềm tin và tiền vốn để chống lại những cường giả tiên thiên kia.

Khoảng cách giữa hắn và tiên thiên hiện giờ quả thật rất nhỏ,song trước khi vượt qua thì bản thân vẫn chỉ là một con kiến hôi, chỉ có thể dựa vào khôi lỗi để chống đỡ.

Ngoài ra thì Dịch Nguyên Đan cũng có tác dụng tăng trưởng Hồn lực đối với Hồn thạch. Hiện giờ hắn đã có đủ tự tin đem số ấn phù bên trong lên đến một trăm chín mươi.

Hơn nữa nếu như trong vòng vài ngày sau, theo dự tính có thể phục dụng thêm hai đến ba viên Dịch Nguyên Đan thì con số hai trăm theo lời của Tần Việt cũng không phải là không có khả năng đạt thành.

Đến lúc đó, vô luận là Tiên Vu Bình cùng Hồng Hạo tới đây có ý gì thì hắn cũng không cần cố kỵ.