Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 127: Muốn làm Côn Bằng




Sau cuộc chiến, Nhạc Vũ nằm sóng xoài trong căn phòng điều khiển khôi lỗi, một đầu ngón tay cũng không nhúc nhích. Thật ra thì thân thể hắn cũng không quá mệt mỏi mà chủ yếu là về phương diện thần thức. Tiếp nhận hơn năm mươi lần va chạm với yêu thú, cộng thêm uy áp thiên kiếm của yêu thú cấp năm khiến sự hao tổn tinh trí cực nhiều. Cho dù dùng mấy viên thanh thần hoàn thì vẫn chưa thẻ hồi phục như cũ, chỉ khiến trong đầu càng hỗn loạn đến muốn ói.

Nhạc Vũ biết lần này chỉ sợ là thần trí của mình tiêu hao quá lớn. Đây cũng là lần đầu tiên hắn đối mặt với tình huống như thế. Điều khiến hắn an tâm chính là khi hắn vận chuyển Ngự khí ngưng thần pháp, lấy hồn lực tinh khiết bảo dưỡng ra một số kinh lạc thì thần thức chậm rãi khôi phục. Không những về phương diện chất lượng càng thêm thuần khiết mà ở tổng lượng cũng có gia tăng.

Không thể nói là tăng lên gấp bội, nhưng là so sánh với trước khi chiến đấu tăng thêm hơn sáu thành!

Thật ra thì điều Nhạc Vũ muốn làm nhất lúc này là buôn bỏ tất cả để ngủ một giấc thật sâu. Bất quá nghĩ đến nhân mã chư thành phía nam chỉ ở cách đây hơn ba trăm dặm, phong hỏa đài thậm chí chỉ hơn trăm dặm. Với cước lực của Long Lân Mã thì chỉ chưa đầy một hai canh giờ đã có thể tìm đến nên hắn đành cười khổ một tiếng, đợi cho cảm giác hôn mê thối lui thì từ đầu khôi lỗi nhảy xuống.

Bên trong thung lũng là một vùng hỗn độn. Ngoài hài cốt yêu thú tứ tán thì mặt đất cũng vì kịch chiến mà trở nên gồ ghề. Vào lúc cuối cùng, Sư Ngạc Thú sử dụng bí pháp Thổ hệ khiến địa hình mấy trăm trượng cũng thay đổi hình dạng!

Ngoài ra khôi lỗi phía sau hắn cũng thê thảm không nỡ nhìn. Những tấm giáp màu bạc bên ngoài cơ hồ không còn tấm nào lành lặn. Thậm chí tầng Lam Giáp Kiếm Chu bên trong cũng có vài nơi tổn hại.

Trên thi thể Sư Ngạc Thú đang có hai người ra sức lột những phiến giáp và da lông. Nhạc Vũ cũng chạy thẳng tới chỗ trước ngực của Sư Ngạc Thú, dùng Toái Ngọc Đao thọc sâu vào hơn một trượng mới lấy ra một viên yêu đan có hai màu vàng trắng lớn bằng quả bóng.

- Đây chính là yêu đan cấp sáu ?

Nhiễm Lực nhìn sang, trong mắt lộ vẻ ngạc nhiên:

- Kỳ quái! Thoạt nhìn cũng không lớn hơn Lam Giáp Kiếm Chu bao nhiêu, nhưng sao ta cảm giác vật này như đang còn đập?

- Đập?.

Nhạc Vũ bĩu môi, không nói đúng sai đem yêu đan Sư Ngạc Thú thu lại. Về mặt vật lý thì yêu đan này hết sức an tĩnh, tuy nhiên Nhiễm Lực nói không sai, chẳng qua cảm giác của hắn không thể diễn tả chính xác.

Trong cảm giác của Nhạc Vũ, yêu đan này đúng là đang "đập", giống như trái tim của loài người có lực để bơm máu ra ngoài rồi thông qua tĩnh mạch đem máu hút trở về. Chẳng qua thứ mà yêu đan này hấp thu hay phun ra không phải là máu là linh lực. Linh lực cường đại của thiên địa vây quanh yêu đan này như sóng triều, khác với yêu đan của Lam Giáp Kiếm Chu. Chỉ riêng so sánh về kích thước đã chênh lệch khoảng mười lần, ngay cả Nhiễm Lực cũng hơn có cảm giác như vậy.

Tiếp tục thọc kiếm vào sâu bên trong thân thể Sư Ngạc Thú, sau đó trong ngoài hợp sức mới tách được hai sườn và cột sống ra. Đến khi Nhạc Vũ dùng tay vuốt ve xương cốt sáng bóng như ngọc, còn lưu lại một chút máu thịt thì trong mắt hơi lộ ra vẻ tiếc nuối.

Nhiễm Lực lúc này cũng lên tiếng cảm thán.

- Đáng tiếc! Lần này không có thể đợi đến khi súc sinh này chống đỡ hoàn tất lôi kiếp, nếu là đợi đến khi đó giết chết thì chẳng phải chất liệu xương cốt lại tăng thêm mấy bậc hay sao Có yêu cốt cấp sáu làm khung, hắc hắc! Ta thấy cho dù cả Bắc Mã Nguyên cũng chưa chắc có ai là đối thủ của thiếu gia.

Lâm Trác vung thanh Kim Ô Kiếm của Nhạc Vũ tách một khối xương đùi ra rồi lạnh lùng :

- Ngươi không muốn sống?

Nhiễm Lực rùng mình một cái, nhớ lại sự điên cuồng của Sư Ngạc Thú, sau đó lắc mạnh đầu tiếp tục công việc.

Một yêu thú cấp năm còn chưa hoàn thành lôi kiếp thì đã bị Nhạc Vũ dùng Cơ Quan Khôi Lỗi sử trọng kiếm đánh chết. Không phải là hắn không muốn nương tay mà là thật sự không có cách nào! Khi đó chỉ sợ để cho con yêu thú này khôi phục được một chút nguyên khí thì tiếp theo sẽ khiến cho bọn hắn tai hoạ ngập đầu.

Nhạc Vũ cũng thấy buồn cười, nghĩ đến bản thân đúng là có chút được voi đòi tiên. Hắn cũng không biết vì sao yêu thú lúc thăng cấp lại dẫn đến lôi kiếp, chỉ biết trong quá trình này thì xương cốt huyết nhục thậm chí da lông cũng sẽ cường hóa trên phạm vi lớn, mãi cho đến thiên lôi kết thúc, mới hoàn toàn hoàn thành.

Bất quá lần này cho dù sống sót được sau đòn phản công điên cuồng của Sư Ngạc Thú thì hai đạo tử lôi sau này cũng đâu dễ dàng tiếp nhận? Khó khăn nhất chính là vừa muốn bảo toàn thân thể yêu thú, không để lôi điện phá hủy, vừa phải bảo đảm an toàn cho cả ba, chỉ cần hơi có sai lầm thì cả ba chắc chắn sẽ mất mạng.

Thật sự nếu như không phải Sư Ngạc Thú này đã bị thương nặng từ trước thì kết quả của lần mạo hiểm vừa rồi thật khó dự đoán. Nghĩ thông suốt vậy nên Nhạc Vũ nhìn về thi thể dị thú, khóe môi khẽ cong lên. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Mặc dù không thể lấy được yêu cốt cấp sáu tiêu chuẩn đúng là hơi có chút tiếc nuối. Song này hai viên yêu đan cấp năm cùng với một số lượng lớn tài liệu thi thú cấp năm đã là một lần thu hoạch ngoài dự liệu.

Bên trong phòng điều khiển Cơ Quan Khôi Lỗi, sau khi dần hình thành một phù văn hình vó ngựa trong hồn thạch, Nhạc Vũ lại cảm thấy đầu óc choáng váng, trên mặt mồ hôi toát ra đầm đìa.

Điều khác với mấy ngày trước chính là lần này chỉ mất mấy phút thì khôi phục thần thức hao tổn. Trên mặt Nhạc Vũ lộ ra nét vui mừng, cộng thêm vào hai ngày trước thì hắn đã khắc được một trăm tám mươi ba phù ấn hồn lực trong tử sắc tinh thạch, tiến thêm gần mục tiêu hai trăm lần.

Tương ứng theo đó, cự ly quan trắc mà Nhạc Vũ dựa vào Hồn thạch đã xa hơn mười bốn dặm, khống chế khôi lỗi cũng càng thêm tự nhiên.

Điều này nhìn qua cũng không có tác dụng quá nhiều đối với bản thân khôi lỗi song trên thực tế đã khiến cho chiến lực của Cơ Quan Khôi Lỗi tăng lên thêm gấp đôi!

Tăng cường được hồn lực do thám chẳng những khiến cho hắn thấy trước được địch nhân trong vòng hai ngàn thước mà quan sát sự vật quanh thân cũng tinh tế hơn. Về phần khống chế cơ thể thì biểu hiện ra ở sự nhanh nhẹn, lực lượng cùng năng lực phản ứng. Nếu như trước kia hắn phải dùng đến một giây để sai khiến khôi lỗi làm ra một động tác thì bây giờ rút xuống còn một phần ba.

Hơn nữa lúc khống chế tinh chuẩn thì có thể thao túng từng đường gân của nó khiến nó hoàn thành chính xác hơn từng chỉ lệnh. Điều này cũng có ý nghĩa là trong cùng một điều kiện thì hắn có thể khiến cho khôi lỗi xuất lực mạnh và nhanh hơn.

Đây đại khái là nguyên nhân mà Tần Việt nói là khi đối kháng với cường giả tiên thiên nhất định phải để cho hồn lực ấn phù đạt tới hai trăm trở lên. Với một trăm tám mươi đường phù văn thì lúc đối kháng với yêu thú khổng lồ còn chưa có ưu thế rõ ràng. Song khi đối kháng với những địch nhân nhỏ hơn thì đúng là đối phương không có lực hoàn thủ.

Ngoài ra Nhạc Vũ còn nhận thấy cùng với việc hắn khắc phù văn vào trong hồn thạch ngày càng nhiều thì hơn trăm đạo phù ấn kia dường như có khuynh hướng dung hòa một chỗ. Theo đó việc lấy hồn lực làm cơ sở khống chế khôi lỗi cũng dần dần linh mẫn hơn. Đã từ rất lâu, khôi lỗi không cần hắn hạ đạt chỉ lệnh đã tự làm ra động tác. Thậm chí còn có tự chủ học tập, ví dụ như đi lại, hiện giờ cũng không cần hắn điều khiển thì bản thân khôi lỗi đã có thể ứng phó thuần thục với các loại địa hình phức tạp.

Nhạc Vũ đoán chừng với cường độ tinh thần lực của hắn chắc là sau khi nghỉ ngơi thì có thể khắc thêm ba đạo phù ấn. Thật ra bây giờ hắn căn bản đã đạt tới cực hạn, ấn phù vừa rồi cơ hồ đã dốc hết toàn lực!

Dùng tay áo lau mồ hôi trên trán, Nhạc Vũ đi ra khỏi khôi lỗi rồi nhìn lên cự vật đã cao tới mười bốn trượng này. Bởi vì vỏ ngoài đã được thay đổi, lấy kim giáp phủ lên nên bây giờ toàn thân khôi lỗi lấp lóe kim quang.

Bất quá là tối trọng yếu cũng là nội tại, bên trong kim giáp là năm đến sáu tầng da lông từ cấp năm đến cấp sáu, có thể giảm bớt xung lượng khi bị công kích. Tầng bên trong cùng dĩ nhiên là ngạc giáp của Sư Ngạc Thú. Linh thú này về phương diện phòng ngự có thể xưng hùng, hơn nữa trải qua bốn đạo tử lôi, trình độ kiên cố cơ hồ là vô địch trong yêu thú cấp năm.

Ngoài ra Nhạc Vũ còn gia cố trên đó Cố Thể Phù, công kích bình thường cũng không thể lưu lại một vết thương nhỏ.

Còn về phần Long cốt kia, sau hai ngày cải tạo đơn giản thì chủ long cốt đã đổi thành xương sống Sư Ngạc Thú, ngoài ra ba sợi chuẩn cấp năm cũng rút ra một cây, đổi thành xương cốt Kim Giáp chúc chân chính cấp năm.

Ở phương diện gân cốt cũng được cải tiến. Lấy hai gân cốt hai con yêu thú cấp năm làm hạch tâm, cộng thêm với gân cốt của Lam Giáp Kiếm Chu và gân cốt của yêu thú chuẩn cấp năm, lúc toàn lực ứng phó có thể tiếp nhận lực lượng hơn hai vạn cân, gấp một lần rưỡi Sư Ngạc Thú thời kỳ toàn thịnh.

Nếu quay lại mấy ngày trước kia, Nhạc Vũ tự tin mặc dù không dẫn động lôi kiếp, cũng đủ để áp chế Sư Ngạc Thú!

- Nếu đã có linh trí, cũng nên cho nó một cái tên.

Cảm nhận được liên hệ tinh thần với Cơ Quan Khôi Lỗi còn mật thiết hơn cả với Sơ Tam, cặp mắt Nhạc Vũ bỗng lóe lên.

Hắn chuẩn bị gọi con Khôi Lỗi này là Côn Bằng (chim đại bàng)! Là ký thác ý chí bình sinh.

Ta muốn như con chim đại bàng kia vỗ cánh lên chín tầng trời, bay trên đại dương vạn dặm!

Trong sát na tâm thần đang kích động, Nhạc Vũ đột nhiên ngửi thấy một làn dược hương xông vào mũi.