Quân Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi

Chương 404: Tình yêu trở về (25)



Anh không động đậy, cũng không ngăn cô lại, chỉ nhìn cô bằng đôi mắt sâu không thấy đáy. Cô đẩy anh ra, đứng dậy quay về phòng. Anh đứng im một lát, rồi cũng đi theo cô vào, cô lạnh giọng đuổi anh: “Đi ra ngoài!”

Anh đứng im trước mắt cô, bóng dáng nhìn có phần đáng thương. Anh hơi do dự, sau đó vẫn đi về phía cô. Thấy thế cô tức giận, tiện tay cầm gối ném thẳng vào mặt anh. Cái gối mềm mại không làm anh đau, nhưng thật sự khiến anh dừng bước. Anh cười khổ, trong mắt đầy vẻ không biết làm sao. Anh sờ mũi rồi cúi người nhặt gối lên.

Cô hờ hững nhìn anh, cười nhạt: “Dịch Tân, rốt cuộc anh muốn thế nào?”

“Rốt cuộc anh muốn làm gì em?”

Làm gì… Anh nghe thế thì cả dáng người cao lớn thoáng cái trở nên cứng nhắc, như thể chìm vào một mảng tối.

“Ngay từ đầu anh đã biết Cố Viễn Chi đúng không? Ban đầu, người không muốn ông ấy đến gần em là anh, thậm chí anh còn vì thế mà vẽ ra người mẹ ruột kia cho em, không ngại phiền phức, không ngại hèn hạ. Bây giờ anh lại có ý gì? Đừng nói là sáng nay anh thức dậy, tâm tình rất tốt, đột nhiên cảm thấy lương tâm trỗi dậy nên muốn thưởng cho em một người thân?”

“Nhưng anh đã hỏi qua ý em chưa? Đó là chuyện đến bà ngoại em còn không nói cho em biết, đó là chuyện bà muốn giấu kín cả đời, anh có tư cách gì mà lôi nó ra, để cho em biết được?”

“Cố Viễn Chi là ai?” Cô cười lạnh, từ chân mày đến giọng nói đầy ý mỉa mai: “Ông ta chỉ là một người xa lại! Chẳng qua ông ta mới xuất hiện trong cuộc sống của em được mấy ngày, dựa vào cái gì mà em phải tin những lời ông ta nói chứ? Đến bà ngoại còn không nói với em, bà đã không nói nghĩa là bà có lý do của mình, em không hỏi, không biết, càng không cần một người xa lạ đến nói với em những lời này!”

Chân mày cô nhíu chặt, trong mắt đầy vẻ oán trách và chỉ trích đối với anh: “Hay là anh cho rằng, em có trách nhiệm phải nghe theo sự sắp xếp của anh? Lúc anh không muốn Cố Viễn Chi đến gần em thì ông ấy không thể đến gần em nửa bước, khi anh đột nhiên muốn làm người tốt thì em cũng phải làm theo ý anh? Phối hợp với sự sắp xếp của anh?”

Dịch Tân lẳng lặng lắng nghe, để mặc cho cô trút giận, khóe môi mang theo ý cười không biết làm thế nào: “Chỉ là anh nghĩ… thực ra em cũng muốn biết rõ. Có thể em cũng mơ hồ cảm nhận được, vậy so với cảm giác mơ hồ không rõ ràng đó, không bằng hiểu cho rõ ràng, như thế ít nhất em còn biết rõ mọi chuyện là thế nào.”

“Có nhớ chuyện hôm trước anh nói với em không? Có một việc anh còn chưa nghĩ kỹ, có nên nói với em hay không, hay là nói như thế nào? Bây giờ, đây chính là câu trả lời của anh.”

Anh vừa nói vừa nhìn sâu vào con ngươi cô. Cô hơi ngẩn ra, bất ngờ có một suy nghĩ thoáng qua mà cô gần như đã bắt được, nhưng lại như thể không bắt được. Cô cười lắc đầu, rồi chỉ tay ra ngoài cửa: “Đi ra ngoài!”

“Đây cũng là câu trả lời của em!” Cô bực bội, cuối cùng vẫn đuổi anh ra ngoài.

Một mình anh ngồi ngoài phòng khách đến tận tối. Cô vẫn không ra ngoài, cơm trưa không ăn, cơm tối cũng không ăn. Cô cần có thời gian. Cũng phải thôi, dùng cách đó không để cho cô có một chút chuẩn bị nào đã cưỡng ép cô đối mặt với mọi chuyện, đúng là có hơi tàn nhẫn. Thái độ tránh né của cô đã rõ ràng như vậy, không gặp Cố Viễn Chi, cũng không muốn nghe chuyện liên quan đến ông… Khó trách cô lại nổi giận như thế.

Tân Hành có một sự tín nhiệm gần như không có ranh giới đối với Du Thận Khanh. Du Thận Khanh nói gì cô cũng sẽ tin, Du Thận Khanh không nói gì thì cô cũng tình nguyện không cần biết.

Không biết… Tính cách của cô không kiên quyết, tính trước tính sau, chỉ sợ đưa ra quyết định sai lầm, cho nên có nhiều chuyện, ngay từ khi bắt đầu cô đã luôn dùng thái độ trốn tránh để đối mặt. Trốn tránh, không biết, không liên quan đến cô, sau đó có thể miễn luôn công việc khổ sở là đưa ra quyết định.

Anh muốn để cô từ từ chấp nhận, nhưng mà anh không có thời gian. Lúc anh trở về phòng ngủ, giống như lúc trước, cô nằm trên giường như đã ngủ rồi. Anh cười khổ, muốn ôm ấp, âu yếm cô một chút rồi mới đi ngủ mà. Anh cẩn thận vén một góc chăn rồi nằm xuống bên cạnh cô. Vẫn không thỏa mãn, anh lại cẩn thận ôm cô vào lòng. Anh muốn quý trọng quãng thời gian còn có cô nằm trong lòng.

Nhưng ai ngờ anh lại đánh thức cô. Cô đột nhiên mở mắt ra, hờ hững nhìn anh, cô không đẩy anh ra mà chỉ nói nhỏ: “Đi ra ngoài!”

Cả người anh cứng ngắc, cánh tay cũng không nới lỏng mà vẫn ôm lấy cô, vừa dịu dàng lại vừa tham lam. Trong ánh sáng mờ mờ, anh cẩn thận ngắm nhìn gương mặt cô.

“Đi ra ngoài!” Cô cau mày lặp lại một lần nữa.

“Xuỵt, đừng động!” Anh thở dài trấn an cô.

“Được, anh đi ra ngoài, đừng để em nhìn thấy anh!”

“Lòng anh trùng xuống, cánh tay vẫn không buông lỏng mà ngược lại còn tăng thêm sức lực gần như khảm cô vào ngực, anh thở dài: “Để anh ôm một cái.”

Giọng nói khàn khàn, lại phảng phất vẻ đau lòng. Trái tim cô thoáng mềm đi, nhưng lại chợt nhớ ra đây chẳng qua là điệu bộ khổ nhục kế anh vẫn thường dùng. Cô cười nhạt, bắt đầu liên tục đẩy anh ra: “Đi ra ngoài, đừng động vào em!”

Cô đẩy anh, anh thì nhất định muốn ôm cô, hai người cứ như vậy hồi lâu, cuối cùng cô thua, bị anh ôm chặt trong lòng. Nhưng anh lại có vẻ mệt mỏi hơn cả cô, thở dài: “Muốn anh làm sao đây?”

Giọng nói anh đầy vẻ mệt mỏi, lại pha chút cầu khẩn. Cô không giãy ra được nên cũng không cố nữa, chỉ tựa vào trước ngực anh, lạnh giọng nói: “Anh đi ra ngoài!”

“… Trừ cái này ra.”

“Chỉ có cái này thôi! Anh đi ra ngoài đi, đừng có xuất hiện trước mắt em! Em ghét anh!”

Trong không gian không có tiếng đáp lại. Hồi lâu sau, cuối cùng anh cũng buông cô ra, than nhẹ đầy vẻ hiu quạnh: “… Được rồi.”

Anh đứng dậy đi ra ngoài, để cô một mình ở trong phòng.

Bây giờ đã là nửa đêm, anh đến bên salon trong phòng khách, nhìn vầng trăng tròn bên ngoài cửa sổ… Hiếm khi anh lại có thời gian và rảnh rỗi như vậy… Hôm nay, có vẻ anh đã chọc cô giận thật rồi. Trong thời điểm đó mà sao vẫn bị đuổi ra chứ?

Cô sẽ giận bao lâu? Một buổi tối? Hay dài hơn, một ngày? Quá ngắn. Vậy thì… Lâu hơn một chút. Nhưng mà, có thể lâu đến thế nào đây? Anh nhéo ấn đường, trên mặt đầy vẻ mệt mỏi.

Cô nằm trên giường nhưng cũng không ngủ được. Suy nghĩ trong đầu toàn là về người bà đã cô độc cả đời của cô, thật ra bà rất tốt, đâu có chỗ nào giống người không đáng để đàn ông yêu? Đúng y như câu kia mà ông ngoại nói: Đúng là đã phá hủy cả cuộc đời bà…

Thật ra thì không cần biết người đàn ông kia là ai cũng được mà, biết để làm gì chứ? Tình huống như bây giờ, nên đi mắng ông một trận hay là tha thứ cho ông đây? Dẫu sao, người chờ đợi cả một đời cũng không phải chỉ có một mình bà ngoại. Ai cũng không sai, vậy người đáng trách là ai? Dịch Tân… Có vẻ như cũng không quá sai, có sai cũng là sai ở chỗ không nên để cho cô phiền não như vậy!

Cô lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, trong ngực có một cục nghẹn vô cớ khiến cô không thể yên lòng. Những ký ức đau thương bà ngoại giữ trong lòng, không muốn người khác biết mà đau lòng. Cô vừa chạm vào thì chỉ cảm thấy như có một cỗ rét lạnh thổi qua người, lạnh đến thấu xương, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy nóng lên.

Hai cảm xúc mâu thuẫn đó thật phiền não, cô bất ngờ ngồi dậy rồi đi nhanh ra phòng khách. Người đàn ông trên ghế salon nghe thấy động tĩnh thì giật mình, anh quay ngay đầu lại nhìn, trong ánh mắt thâm trầm đầy vẻ mong đợi… Ai ngờ cô lại vọt tới trước mặt anh, nhìn anh mà chỉ ra ngoài cửa biệt thự: “Đi ra ngoài! Anh ở đây cũng làm em thấy ghét!”

Ánh mắt anh sâu thẳm lại đầy quyến luyến dừng trên người cô, anh lại mở miệng đáp lời cô chứ không phải không nói hai lời, cứ thế ôm cô lên giường…: “Em muốn anh đi đâu?” Anh hỏi cô.

Cô cau mày: “Tùy anh, tóm lại đừng ở đây nữa, em ghét anh ở gần em như thế!”

“Bên ngoài… lạnh lắm.”

Lòng cô thoáng trùng xuống, nhưng vẫn chỉ cắn răng, nhẫn tâm đáp: “Đó là chuyện của anh!”

“Anh thật sự đáng ghét đến thế à? Ghét đến mức không thể sống chung trong một căn nhà với anh ư?”

“Em ghét anh, không muốn sống chung trong một căn nhà với anh!” Cô không khỏi lặp lại lần nữa, trong lòng chẳng qua là muốn mượn cách này để trút giận, xua tan đi cảm giác đau lòng khi nhớ đến chuyện cũ của bà ngoại.

Anh khẽ nheo mắt lại: “Được rồi.”

Hôm đó, Tân Hành đuổi Dịch Tân ra khỏi biệt thự. Nhưng sau đó thì cả đêm cô cũng giấu mình ở trong phòng ngủ, còn len lén nhìn ra ngoài phòng khách trống trơn, cũng chẳng biết là đang nhìn cái gì.

Trước mắt cô, tất cả đều là bóng lưng cô đơn của anh khi xoay người rời đi, còn cả câu nói kia, bên ngoài… lạnh lắm. Giọng điệu đầy vẻ cầu xin ấy…

Cô trốn tránh cả đêm cũng không thấy anh quay lại. Cứ như vậy, trong tình cảnh cô hết sức sốt ruột chờ mong một điều gì đó xảy ra vào giây tiếp theo thì một đêm cứ thế qua đi. Trời sáng, cô có thể đi tìm anh, giống như ngày hôm qua vậy, có lẽ ngay tại bên bờ biển, cô sẽ lại tìm được anh.

Nhưng mà lúc này cô lại hoài nghi, lần này có phải vẫn là do anh sắp xếp không? Nếu hôm nay anh vẫn muốn dẫn cô đi đâu đó? Rồi lại nghe một câu chuyện cũ chua xót của ai đó thì sao? Cho dù không phải, thì cô còn chưa xử lý xong chuyện đau lòng này, làm gì có tâm trí để ý đến anh? Trong lòng thầm mắng như thế, rồi cô ném mình lên giường, kéo chăn kín đầu.