Quan Hạc Bút Ký

Chương 18: Trăng Treo Tán Hạnh (3)



Đúng như Dương Uyển nghĩ, cuộc thẩm vấn Đặng Anh của Hình bộ lâm vào một cục diện giằng co.

Bạch Ngọc Dương ngồi trong hậu đường nha môn Hình bộ, nghe đường quan đọc khẩu cung thẩm tra hôm qua, ngồi cùng gã còn Hình bộ hữu thị lang Tề Hoài Dương và hai ngự sử Đốc sát viện. Mặt bàn trong hậu đường sạch sẽ, trong chén sứ trắng trên bàn đựng trà nhạt, lúc này đã qua ba lượt nước, sớm không còn mùi vị gì nữa.

Bạch Ngọc Dương khoát tay ra hiệu đường quan dừng lại, day trán hỏi Tề Hoài Dương: “Hôm nay Dương đại nhân có tới không?”

Tề Hoài Dương đưa mắt nhìn ra ngoài trời, đáp: “Thượng thư đại nhân, hôm nay Nội các hội ấp, Dương Luân có thanh danh tại Lục khoa, đương nhiên sẽ đi cùng Bạch các lão.”

Bạch Ngọc Dương cười: “Theo ta thấy, là hắn không muốn gặp mặt tên nô bộc kia thì có. Hôm qua là buổi đường thẩm thứ tư, Trương thứ phụ cũng có mặt mà hắn vẫn cứ cáo bệnh.”

Tề Hoài Dương bưng chén trà nguội uống một hớp, đặt quyển tập trong tay xuống, lạnh nhạt nói: “Nhân chi thường tình mà. Có điều, chuyện này hỏi đến bây giờ, quả thức hơi phiền toái.”

Bạch Ngọc Dương gật đầu.

“Phải, Ti lễ giám đang hỏi rồi, ta biết.”

“Đúng thế đấy. Dù sao Đặng Anh cũng là thiếu giám Ti lễ giám, bộ đường đại nhân, ngài xem, chúng ta cũng không thể bắt giam hắn, mấy ngày nay đều là bảo Ti ngục nha tìm chỗ tạm thời trông coi. Vương Thuận Thường cắn lưỡi chết trong chiếu ngục, Ti lễ giám lập tức cho Hồ Tương tự mình qua bù vào, chờ bên Lưu ly xưởng một lần nữa chuyển nửa số ngói mộc kia của Thái Hòa Điện, còn phải nhờ hắn đi dựng.”

“Được rồi, được rồi… Anh đừng nói vội.” Bạch Ngọc Dương khoát tay với y: “Những thứ anh nói ta biết cả, nhưng anh xem xem.”

Gã nhận lấy khẩu cung trong tay đường quan, loạt xoạt thành tiếng: “Không một lỗ hổng nào, không phải sao? Công phu kỳ công thế này, chỉ e từ mười năm trước, Đặng Anh hắn đã tu luyện để vượt cái kiếp này rồi. Sổ sách trong này sao sạch bong được thế, ta xem cũng phải khen hay thay Ti lễ giám nữa. Anh nói xem, Đặng Anh này đúng là trời sinh làm nô tì, chưa chịu một dao kia đã kết phường với lũ chó già kia rồi. Chúng ta còn thẩm đi đâu được nữa?”

Tề Hoài Dương nói: “Thế này phải xem chúng ta có động được vào người này không.”

“Ý anh là sao?”

“Dùng hình.”

Hai ngự sử ngồi đó nghe xong câu này, liếc mắt nhìn nhau, đều không lên tiếng.

Bạch Ngọc Dương vân vê góc tờ khẩu cung: “Không phải ta không nghĩ tới, nhưng một khi tra tấn thì nhất định phải khiến hắn phun ra được đồ, nếu không phun ra…”

Gã ngẩng đầu lên nhìn một lượt người trong nội đường: “Thì không dễ xử lí đâu.”

Những người có mặt đều rơi vào trầm mặc.

Không bao lâu sau, ngoài cửa vọng tới tiếng bước chân, cánh cửa mở ra, một bóng người cao lớn theo tiếng đi vào.

Dương Luân sải bước đi tới.

Y không đổi xích la(1), đầu vai ẩm ướt, người nồng hơi mưa.

(1) Quan phục (chú thích của tác giả)

Bạch Ngọc Dương xếp lại khẩu cung, nhìn ra ngoài: “Dương thị lang, trời mưa à?”

Dương Luân phủi nước trên người: “Vừa mưa.”

Nói xong, y nhìn về phía Bạch Ngọc Dương, thở dài, thẳng người lại nói: “Kẻ dưới nhà ta truyền lời bị chậm, để mấy vị đại nhân đợi lâu rồi.”

Bạch Ngọc Dương nói: “Đến rồi thì ngồi xuống đi. Người đâu, dời cho Dương đại nhân một cái ghế lại đây.”

Dương Luân vén bào ngồi xuống: “Nghe nói là Bạch thượng thư viết điều trần bẩm Bệ hạ, Bệ hạ mới sai ta tới nghe thẩm?”

“Phải.” Bạch Ngọc Dương xoay người nhìn y: “Dù sao chuyện cũng liên quan đến Hộ bộ, có anh, chúng ta có thể hỏi được rõ ràng hơn.”

Dương Luân nhìn ra ngoài cửa, trời mù mưa mau, mây đen như mực, cây cối trong sân bị mưa vỗ lộp bộp rung lên.

“Hôm nay là buổi thứ mấy rồi?”

“Thứ năm, những gì hỏi được đều ở đây, anh xem xem.”

Dương Luân nhận lấy khẩu cung, vừa lật ra được một tờ thì nghe Bạch Ngọc Dương nói: “Dẫn người lại đây, không ra chính đường nữa. Tề đại nhân, làm phiền anh ghi chép, ta và Dương đại nhân cùng thẩm vấn.”

“Vâng.”

Công đường đơn sơ được sắp đặt trong hậu sảnh.

Mấy người Tề Hoài Dương ai nấy tự ngồi đúng chỗ mình, yên lặng đợi nha dịch áp giải người qua. Không bao lâu sau, tiếng mưa rơi vỗ lá bị tiếng giày đạp nước phá vỡ.



Dương Luân ngẩng đầu lên từ tập khẩu cung.

Màn mưa mông lung, Đặng Anh tự che ô, đi đằng sau mấy nha dịch.

Thân chàng bận áo dài giao lĩnh màu xanh xám, so với lúc giao du năm ngoái thì đã gầy đi rất nhiều.

Đi đến trước cửa, chàng buông tay hạ ô, vén bào đi vào nội đường bái lễ.

Đây là lần đầu tiên Dương Luân gặp Đặng Anh sau khi Đặng Di xuống đài. Nếu không phải vì mấy câu Dương Uyển nói trên Hội Cực Môn sáng nay, có lẽ y còn đi muộn hơn chút nữa.

Đặng Anh không nhìn Dương Luân. Chàng lẳng lặng đứng trước mặt Bạch Ngọc Dương, khoanh tay đợi hỏi.

Bạch Ngọc Dương liếc Dương Luân: “Dương đại nhân, thế này đi, anh hãy hỏi lại một lượt chuyện ngân lượng chi trả cho gạch tinh chế Sơn Đông cung cấp.”

Dương Luân nhìn về phía Đặng Anh. Chàng đã nghiêng người xoay mặt về phía y, nhưng mắt vẫn cụp xuống, như đang gắng hết sức duy trì dáng vẻ hèn mọn trước mặt y để kéo dài khoảng cách với y. Dương Luân bỗng hơi hiểu câu Dương Uyển nói với mình – “Huynh nhìn họ tra tấn Đặng Anh mà trong lòng không thấy khó chịu à?”

“Không có gì để hỏi hết.” Y dời mắt khỏi Đặng Anh: “Trong này hắn đã đáp rất rõ ràng rồi.”

“Anh tin?”

Dương Luân nhìn tập khẩu cung trong tay, hồi lâu sau mới bật một chữ “Phải” ra khỏi kẽ răng.

Bạch Ngọc Dương nói: “Bên chúng ta kết thúc thẩm vấn như vậy sẽ không thể qua được cửa Đốc sát viện đâu.”

Đoạn, gã cầm tập khẩu cung trong tay Dương Luân: “Khẩu cung sạch sẽ như vậy, khoản mục thanh bạch như vậy mà anh cũng dám nhận thay Hộ bộ, thế nên thâm hụt mấy chục năm nay đều đã thâm hụt đi đâu, đi về quê nhà Đặng Di hết à? Tịch biên hết cả nhà lão ta cũng chỉ miễn cưỡng bổ sung được cho quân phí phía Bắc, tiền bạc khác đổ xuống sông cả chắc?”

Dương Luân cúi đầu ho một tiếng: “Ý Bạch thượng thư thế nào?”

Bạch Ngọc Dương lại nói: “Hôm nay ta muốn nghe ý của Dương đại nhân.”

“Ý của ta là thả người ra trước đã.”

Bạch Ngọc Dương vụt cao giọng: “Ý của ta là đổi một chỗ khác tiếp tục thẩm vấn, cái khác khỏi cần hỏi, chỉ cần mục Sơn Đông này thôi, chúng ta tỉ mỉ khơi khe móc kẽ ra hỏi hắn cho rõ.”

Dương Luân nghe vậy, chợt đứng bật dậy: “Vậy thượng thư đại nhân cứ hỏi đi, Hộ bộ kết toán tháng này, các quan bên dưới còn đang chờ tiền thiếu năm ngoái, Dương Luân thực sự không thoát thân được, hôm nay đã thẩm tra khẩu cung rồi, nếu thượng thư đại nhân còn điều gì cần hỏi thì cứ sai người truyền lại cho Dương Luân là được.”

“Đợi đã.”

Tề Hoài Dương cũng đứng dậy, lên tiếng khuyên nhủ: “Dương đại nhân đừng như thế, chúng ta đều hi vọng có thể thẩm tra minh bạch chuyện này, dù sao cũng liên quan đến xã tắc dân sinh, Bạch thượng thư một lòng khẩn thiết, dù có làm tổn thương tình đồng môn trong quá khứ của Dương đại nhân thì cũng sẽ không khiến hắn phải chịu oan ức ở chỗ này.”

Y nhấn mạnh ba chữ “trong quá khứ”, tỏ rõ đây là một lời cảnh cáo, cũng là một lời nhắc nhở. Nhưng Dương Luân chỉ liếc mắt nhìn y rồi xoay người đi thẳng ra ngoài.

“Dương đại nhân.”

Đằng sau bỗng truyền đến tiếng Đặng Anh.

Dương Luân quay đầu lại, thấy chàng khom người thi lễ: “Đặng Anh có mấy câu muốn nói với Dương đại nhân.”

Rồi lại hỏi: “Bạch đại nhân, có thể cho phép Đặng Anh nói chuyện riêng với Dương đại nhân không ạ?”

Bạch Ngọc Dương và Tề Hoài Dương nhìn nhau.

“Được, ngươi hầu Dương đại nhân đi vài bước đi.”

“Vâng.”

Bên ngoài trời hãy còn mưa, Dương Luân chắp tay sau lưng đi phía trước, Đặng Anh tụt hậu một bước đi theo y. Hai người đều không bung ô, song song trầm mặc đi một khoảng thật dài, cho đến gần cửa chính nha môn Hình bộ, Dương Luân mới dừng lại.

“Ngươi đang làm gì? Theo ra rồi lại không lên tiếng?”

Đặng Anh đứng trong mưa, áo xanh mỏng manh dính vào người chàng.

Trước kia, Dương Luân nghe nói đàn ông sau khi chịu hủ hình, dung mạo sẽ có sự thay đổi, nhưng Đặng Anh chẳng biến chuyển gì, chỉ có khí sắc nhợt nhạt hơn, trong nét khiêm nhường nho nhã trước đây hơi rỉ ra chút phục tùng sau khi tự xét thân phận.

“Ngài không nghe ra à? Họ hi vọng ngài tra hỏi ta.”

“Hừ.”



“Ngài nên nghe theo họ.”

Dương Luân xoay người: “Ta hỏi ngươi, ta dùng hình với ngươi, ngươi có nói thật không?”

“Không.” Chàng cơ hồ trả lời ngay tức khắc.

“Tức là đám người ở Ti lễ giám thực sự đã thâm hụt không ít?”

Đặng Anh ngẩng đầu trong mưa: “Phải.”

“Tại sao ngươi phải bảo vệ chúng!”

Đặng Anh bỗng ho mấy tiếng: “Đây không phải ý của Đặng Anh.”

“Nói nhảm cái gì vậy?”

“Đại nhân, ngài xem rõ hơn chút, mười năm nay Ti lễ giám quả thực thâm hụt rất nhiều bạc của triều đình, nhưng khoản tiền này phần lớn đều dùng vào tông tộc hoàng thất. Tạm thời Bệ hạ sẽ không động đến Hà Di Hiền, nếu lúc này ngài và thầy…”

Chàng chợt nhớ đến lời Bạch Hoán từng nói với mình, vội sửa miệng: “Ngài và Bạch các lão muốn tranh đấu với Ti lễ giám qua việc thâm hụt của Lưu ly xưởng và Tam đại điện, nhẹ thì tổn hại thể diện thiên gia, nặng thì tiền đồ chính trị của ngài và Bạch các lão đều sẽ chấm dứt.”

Dương Luân im lặng nghe hết lời chàng, chợt nói: “Ngươi có từng dạy Dương Uyển những câu này không?”

“Cái gì?”

Dương Luân khoanh tay: “Hôm nay Dương Uyển cũng đã nói với ta cùng ý như thế.”

“Dương Uyển…”

“Câm miệng!” Dương Luân chợt quát: “Ai cho ngươi gọi tên nó!”

Đặng Anh ngậm miệng, cụp mắt chắp tay: “Vâng, Đặng Anh biết lỗi ạ.”

Dương Luân nín thinh nhìn chàng, dần siết chặt bàn tay.

“Ta hỏi ngươi, hồi trước Dương Uyển ở nhà, giữa hai người rốt cuộc có cái gì hay không?”

Đặng Anh nghe y hỏi vậy, nhìn dòng mưa ào ào chảy dưới đất, cười thê lương: “Đến tên nàng ta còn chưa từng biết.”

“Vậy bây giờ thì sao?” Dương Luân bước mấy bước lại gần chàng: “Bây giờ trong cung, ngươi và nó có cái gì không?”

Đặng Anh ngẩng đầu, nụ cười tối tăm trên mặt mang vẻ tự mỉa: “Sao ta dám.”

Nói rồi, chàng nhẹ nắm cổ tay mình: “Ta mang thân phận gì, lòng ta tự hiểu. Ta đã lập lời thề, nếu ta có ý bất kính với nàng dẫu chỉ một chút thôi, ta sẽ phải chịu lăng trì mà chết.”

“Ta không muốn nghe ngươi nói những điều này.”

Dương Luân quay lưng lại: “Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, nó là muội muội ta, nó muốn đi theo ngươi ta cũng chẳng thể mắng nhiếc nó. Nhưng sau này nó tất sẽ phải xuất cung, lấy một tấm chồng tốt, chỗ nào mà chẳng tìm ra một thiếu niên tử tế xứng với nó. Cả cái kinh thành to lớn này, muội muội của Dương Luân ta có thể từ từ xem mà chọn.”

Mấy câu này va đập trong mưa, kinh động con sẻ nhỏ náu trong bụi tùng tránh mưa, bị mưa dầm không bay lên được, run lẩy bẩy lăn đến bên chân Đặng Anh.

Dương Luân và Đặng Anh cùng cúi đầu nhìn xuống, tạm thời im ắng.

Hồi lâu sau, Dương Luân mới mở miệng nói: “Ngươi biết không? Nghe ngươi suy xét thay ta và thầy mới rồi, ta cảm thấy thật ghê tởm. Ta không biết rốt cuộc Dương Uyển ra làm sao, nếu nó biết ngươi nghĩ thế nào, nó…”

Dương Luân nghiến răng lắc đầu.

“Nó không cảm thấy khó chịu sao?”

Đặng Anh chịu đựng xong lời này, khẽ nói: “Tại sao phải nói với ta như vậy.”

“Chẳng sao cả! Muốn thì nói thôi!”

Dương Luân bất ngờ cao giọng: “Đặng Phù Linh, ta thật sự rất ghét ngươi trở nên như bây giờ, ngươi bảo ta và thầy chịu thế nào cho đặng!”

Tiếng y vang vọng trong mưa.

Lời đáp lại y nghe có phần tuyệt vọng, song vẫn vương lại chút độ ấm.

“Vậy hai người cứ coi như Phù Linh đã chết rồi đi.”