Quái Phi Thiên Hạ

Chương 1627: Đồng tri Tuyên chính viện



Tin hắn, Dạ Dao Quang tất nhiên là tin Ôn Đình Trạm, nếu Ôn Đình Trạm đã nói như vậy, nàng cũng nghe theo hắn an bài.

“Chàng muốn đi tìm ai?”

“Đồng tri Tuyên chính viện, Ngu Chấp.”

Tuyên chính viện sử có một người, chính tam phẩm, hai đồng tri, chính tư phẩm. Ngu Chấp chính là tiến sĩ bảy năm đậu hai bảng của Hưng Hoa, làm quan mười bốn năm, bởi vì tinh thông Tàng ngữ cho nên được nhâm mệnh tới làm đồng tri Tuyên chính viện Thổ Phiên. Hai đồng tri thì một chưởng quản muối, lương, công trình trị thủy, thủy lợi, giải quyết các sự vụ của di dân, người còn lại chưởng quản bắt trộm, đê sông, hải cương, sự vụ rửa sạch quân tịch, hiển nhiên cũng là phân công quân chính, Ngu Chấp là người thứ hai.

Ngu Chấp cũng không có chức vụ cụ thể, là theo viện sử tới Tuyên chính viện làm công, bởi vậy cũng không có chỗ ở trong viện. Nhưng Ôn Đình Trạm tựa hồ đối với hắn rõ như lòng bàn tay, cùng Dạ Dao Quang về, hắn rất nhanh đã để người tới theo dõi Ngu phủ.

Ngu Chấp không nghỉ ngơi, nửa canh giờ trước hắn mới ra cửa, nhận thảm án một nhà thổ tán bị giết, đang phân tích án kiện, sửa sang lại án lục để sáng sớm mai giao cho quan viện sử.



Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm trực tiếp tới sân trước công thư phòng của hắn, từ cửa sổ cạnh không có người khác bay vút vào. Gió lạnh thổi tới, Ngu Chấp đứng lên, đang muốn quát một tiếng đã bị Dạ Dao Quang điểm trúng huyệt đạo, Ôn Đình Trạm xoay người thong thả ung dung đóng cửa sổ lại, tìm một chỗ không bị ánh nến phản chiếu lên cửa sổ ngồi xuống, đưa mắt ra hiệu với Dạ Dao Quang.

Đầu ngón tay Dạ Dao Quang động một chút, người Ngu Chấp có thể nhúc nhích, hắn không lập tức kêu to, nhìn Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang phòng bị: “Các ngươi là người phương nào?”

“Dự Chương, Ôn Doãn Hòa.” Ôn Đình Trạm báo tên họ.

Ngu Chấp đã qua tuổi bốn mươi, nhưng đầu không chút bạc, ánh mắt trầm luyện, hắn ôm quyền với Ôn Đình Trạm: “Hạ quan đồng tri Tuyên chính viện Ngu Chấp, bái kiến Minh Duệ hầu.”

Tuy nói Ngu Chấp cũng là chính tứ phẩm, nhưng Ôn Đình Trạm không chỉ là Minh Duệ hầu, hắn còn chấp chưởng chính quyền một tỉnh Thanh Hải, tương đương với bố chính sử chính tam phẩm, Ngu Chấp hành lễ này không tính là ủy khuất.

“Ngu đại nhân đa lễ.” Ôn Đình Trạm ôn tồn lễ độ cười: “Đêm khuya đến thăm, đã quấy rầy, mong Ngu đại nhân bỏ quá cho.”

“Hầu gia nói quá lời.” Ngu Chấp cung cung kính kính nói với Ôn Đình Trạm, “Không biết Hầu gia có việc gì quan trọng, cần hạ quan hiệu lực?”

“Ngu đại nhân thật sự không biết sao?” Thổ tán một nhà là Ngu Chấp dẫn người vây quanh xem xét, Ôn Đình Trạm tuy rằng bị Nam Cửu Vương tới trước một bước dẫn đi, nhưng đều là người có kinh nghiệm quan trường, Ôn Đình Trạm không tin Ngu Chấp cái gì cũng không biết.



Rốt cuộc Ngu Chấp vẫn muốn giả ngu: “Xin thứ cho hạ quan ngu dốt, cầu hầu gia chỉ điểm.”

“Ngu đại nhân, bản hầu hôm nay cũng ở trong nhà thổ tán.” Ôn Đình Trạm nói gọn gàng dứt khoát, “Bản hầu muốn gặp nghi phạm Ngu đại nhân dẫn đi.”

“Hầu gia, tối nay tuy là hạ quan bắt người, nhưng nửa đường dẫn về liền bị viện sử đại nhân phái người đến mang đi, đến nỗi đi tới nơi nào hạ quan thật sự không biết.” Ngu Chấp thành thật trả lời.

“Viện sử Tuyên chính viện đã cấu kết với soái phủ, chịu sự hiếp bức của Nam Cửu Vương, muốn cấu hại bản hầu, bản hầu phụng hoàng mệnh tới đây, tập nã phản tặc Nam Cửu Vương đang lẩn trốn. Ngu đại nhân nếu muốn trung với Tuyên chính viện sử, hay là muốn trung với bệ hạ?” Ôn Đình Trạm không nhanh không chậm hỏi.

“Hầu gia minh giá, tấm lòng trung quân của hạ quan có nhật nguyệt chứng giám, Hầu gia nếu đã tìm tới hạ quan, hẳn cũng biết hạ quan không được viện sử đại nhân coi trọng. Hành tung của viện sử đại nhân chưa từng tiết lộ với hạ quan, cho dù hạ quan có tâm muốn giúp, nhưng có lòng mà lực không đủ.” Ngu Chấp bày ra bộ dáng kinh sợ, “Vả lại, vả lại Hầu gia nói thẳng đại nhân viện sử cùng soái phủ cấu kết, lại chịu bách bởi Nam Cửu Vương, nhưng chuyện này không có chứng cứ, hạ quan tuy tin tưởng Hầu gia tuyệt không phải người ăn nói bừa bãi, nhưng đây là lấy tánh mạng thân gia đánh cuộc, hạ quan không phải người cô đơn, kính thỉnh Hầu gia thông cảm.”

“Ngươi nói đúng, bản hầu nếu đã tìm tới, tất nhiên đối với Ngu đại nhân có chút hiểu biết.” Khóe môi Ôn Đình Trạm khẽ nhếch, “Ngu đại nhân chính là đồng tri nhậm chức tại Tuyên chính viện tại năm Hưng Hoa thứ mười lăm, năm nay cũng là năm thứ sáu, còn nửa năm nữa sẽ hết nhiệm kỳ. Sáu năm này Ngu đại nhân đã đưa cháu trai vợ viện sử Tuyên chính viện vào ngục, tự mình giam trảm những người họ hàng quan hệ với soái phủ, coi khinh những người lũng đoạn thị trường. Bản hầu rất khâm phục Ngu đại nhân, chỉ với chức vị đồng tri mà không sợ đắc tội hai người lãnh đạo trực tiếp tại Thổ Phiên, còn có thể bình yên vô sự nhậm mãn sáu năm. Bản Hầu là nên nói viện sử cùng soái hai người trí tuệ rộng lớn, hay là tán thưởng Ngu đại nhân làm người nhưng không hề tiểu tâm?

Dạ Dao Quang nghe xong lúc sau nhướng mày, Ngu Chấp này cũng thật trâu bò a, trời cao hoàng đế ở xa, lại đắc tội hai người lãnh đạo trực tiếp, người bị Nam Cửu Vương bắt được nhược điểm có thể bành trướng tới đâu? Hai người lãnh đạo hai mặt giáp công, thế nhưng không đẩy được hắn vào chỗ chết, chuyện này không phải ai cũng làm được.



“Hầu gia chê cười, hạ quan bất quá là dựa vào Thả Nhân đại sư che chở.” Ngu Chấp có hơi chút bất đắc dĩ nói.

“Thả Nhân đại sư đã bé quan năm trước, ước chừng được hơn một năm.” Ôn Đình Trạm thấy Ngu Chấp há mồm muốn nói, lại bổ sung một câu, “Ngu đại nhân chỉ sợ không biết, Thả Nhân đại sư cũng chính là bị Nam Cửu Vương bức lui.”

Cho nên, việc Nam Cửu Vương cấu kết cùng viện sử và soái sẽ không biết điểm này, đó chính là một năm nay hai người này chỉ sợ ngáng chân Ngu Chấp không ít, thế nhưng Ngu Chấp lại có thể lách mình qua hai kẽ đao, còn không thể chứng minh bản lĩnh Ngu Chấp?

Thấy bị Ôn Đình Trạm vạch trần, Ngu Chấp cũng không hề gạt bỏ, thái độ thẳng thắn: “Hầu gia nếu biết được hạ quan cầu sinh trong kẽ hở, hẳn cũng biết họ quan sống tới hiện tại có bao nhiêu gian nan, không sợ Hầu gia ghi hận, hạ quan có thể có hôm nay là vì hai vị đại nhân một lòng một dạ đều muốn đẩy Hầu gia đi. Nửa năm kế tiếp, so với hạ quan chỉ bị cọ xát chút, chỉ sợ hai vị đại nhân càng muốn đẩy Hầu gia vào chỗ chết, mà thủ đoạn Hầu gia như vậy há có thể để người ta dễ dàng tính kế. Hạ quan chỉ cần chịu đựng nửa năm này, chờ triều đình gửi thư điều nhiệm xuống, tự nhiên vô ưu thoát khỏi biển khổ, làm sao còn phải nhảy vào tranh vũng nước đục này?”

“Thoát ly biển khổ?” Đôi mắt đen nhánh thâm thúy của Ôn Đình Trạm làm người đối diện nhìn không hiểu, “Ngu đại nhân, ngài thật sự có thể thoát khỏi biển khổ? Ngài muốn toàn thân mà lui từ Thổ Phiên, viện sử đại nhân cùng soái đại nhân còn mặt mũi nào? Ngày sau làm sao có thể uy hiếp cấp dưới? Ngu đại nhân ở Đế Đô cũng đã hiểu về chuyện này, thật sự có thể thoát khỏi hai người bọn họ? Cho dù Ngu đại nhân trong lúc chờ bản hầu cùng bọn họ đấu đá, trai cò đánh nhau ngư ông được lợi, thuận lợi rời khỏi Thổ Phiên? Nhưng Ngu đại nhân chớ có quên, ngài cương trực công chính như thế, chỉ sợ không có ít người phòng bị nàng, quan tân nhiệm chỉ sợ cũng muốn giải quyết ngài để đổi lại giao hảo tốt với viện sử cùng soái.”

Lời nói của Ôn Đình Trạm làm cho sắc mặt Ngu Chấp nháy mắt biến đổi.