Quái Phi Thiên Hạ

Chương 1393: Bị hại mà chết



“Phu, phu nhân, người, người đây là ý gì?” Cho dù trong lòng đã có suy đoán, nhưng chính tai nghe được Dạ Dao Quang nói ra, Lương Kỳ vẫn cảm thấy ngực đè nặng, cả người chảy ra một tầng mồ hôi lạnh.

“Gặp nữ nhi nhà mình, Lương đại phu có gì phải sợ?” khóe môi Dạ Dao Quang khẽ nhếch lên, “Nàng ở trong phủ cũng không phải một hai ngày.”

Liếc nhìn Lương đại phu dường như không tiêu hóa được thông tin mà đông cứng người, Dạ Dao Quang cất bước hướng tới nội viện. Ôn Đình Trạm hơi dùng một chút, dù sao đây cũng là nội viện của nhà dân, hắn là nam nhân lại là người ngoài cứ thế vào có chút không ổn, vì thế mở miệng nói: “Lương đại phu, không muốn đi xem sao?”

“A, sao.” Lương Kỳ đang thất thần có chút phản ứng không kịp, hắn lập tức kéo vạt áo đuổi theo Dạ Dao Quang, Ôn Đình Trạm tự nhiên như vậy mà đi theo Lương Kỳ.

Tìm theo cỗ âm khí kia, Dạ Dao Quang rất dễ dàng tìm tới phòng ngủ của Lương nhị cô ương. Căn phòng được quét tước sạch sẽ dù không có người ở, nhưng khóm hoa bên cửa sổ đã khô héo. Lương Kỳ vừa kịp chạy sau, theo ánh mắt Dạ Dao Quang nhìn tới chậu hoa bên cửa sổ, trong lòng rơi lộp bộp.

Chậu hoa này sáng sớm mới được đưa vào nhà, Dạ Dao Quang mới vừa hỏi hắn trong phủ có việc gì lạ hay không. Nếu thật tính toán ra, việc lạ duy nhất trong phủ hắn chỉ sợ chính là khuê phòng của nhi nữ. Từ sau khi nữ nhi hắn qua đời, hoa mỗi ngày được đưa tới phòng chỉ một ngày sẽ khô héo, hắn cũng từng hoài nghi đây là nữ nhi trong lòng có oán nhưng hắn chưa từng suy nghĩ tới phương diện quỷ hồn, một lòng muốn tìm Thương gia báo thù, lấy lại công đạo cho nữ nhi, bởi rốt cuộc phủ đệ của hắn vẫn luôn bình an.

Nghĩ đến đây, thấy Dạ Dao Quang muốn đẩy cửa vào trong, Lương đại phu liền chạy tới chắn trước mặt: “Phu nhân, khoan đã….”

Cản lại đường đi của Dạ Dao Quang, Lương Kỳ lại không biết nên tiếp tục mở miệng thế nào, Dạ Dao Quang dễ dàng nhìn ra tâm tư của hắn: “Lương đại phu, người quỷ khác biệt. Lệnh ái cùng với ngươi đã âm dương cách biệt, người đã chết không thể xuất hiện ở dương gian. Hôm nay ta gặp gỡ chuyện này, ta nguyện ý cho cha con các ngươi gặp nhau một lần đã là cực đại khoan dung. Ngươi thật ra có thể bảo ta dừng lại, nhưng ngày sau gặp lại lệnh ái, không có  ta ở đây sẽ không dễ như hiện tại.”

Loại chuyện này, nàng đã gặp, theo lý mà nói nàng có thể can dự, nhưng nếu người nhà không muốn, nàng cũng không phải người thích lo chuyện bao đồng, nàng chắc chắn sẽ quay đầu đi. Những chuyện về sau của Lương nhị tiểu thư cho dù thế nào cùng nàng cũng không có quan hệ.

Lương Kỳ suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định yên lặng tránh ra: “Là thảo dân mạo phạm, mời phu nhân vào.”

Dạ Dao Quang vừa tiến vào trong phòng, ập vào mặt chính là một cỗ khí âm lãnh. Lần này Lương Kỳ cũng có cảm thụ sâu sắc, trước kia khi hắn tới phòng nữ nhi vào đêm khuya, thân thể lạnh băng, nhưng trong lòng dậy lên lòng thương cảm, nghĩ rằng chỉ là se lạnh của tiết xuân, nhưng hiện tại đã minh bạch cảm giác lạnh lẽo này rốt cuộc thế này. Gió lạnh thổi như tử khí, hắn kinh ngạc phát hiện cảm giác lạnh không chỉ bên ngoài bề mặt da mà tận sâu bên trong.

Đứng trước cửa, Dạ Dao Quang nháy mắt đảo qua khắp phòng, chậm rãi đi tới phòng trong của Lương nhị cô nương, Ôn Đình Trạm dừng bước ở bên ngoài, Lương Kỳ cũng tiến lên theo Dạ Dao Quang, liền nhìn thấy Dạ Dao Quang dừng ở cạnh giường ngủ.

Ánh mắt Dạ Dao Quang dừng ở phía trên huân hương cầu*. Huân hương cầu này được làm rất tinh xảo, dùng bạc tinh  thuần chế tạo, sau đó dùng dược hương ngâm, làm cho mùi hương của huân hương cầu không tiêu tan.

*Huân hương cầu còn được gọi là lô hoặc đỉnh đốt huân hương. Huân Hương chính là hương liệu được pha chế để đốt, hun tạo khói nhẹ trong các Huân lô, đốt trong phòng với công dụng như chữa bệnh (an thần, tỉnh não, giảm căng thẳng mệt mỏi, dễ ngủ...), làm thơm phòng ở, huân thơm quần áo, đuổi muỗi cùng côn trùng theo mùa v.v.v.

“Thứ này là vật do tiểu nữ tự làm ra.” Lương Kỳ đôi mắt bi thống cũng dừng ở phía trên huân hương cầu, hắn đang muốn duỗi tay cầm tới.

Dạ Dao Quang lập tức giơ tay ngăn trở, nháy mắt hai ngón tay khép lại, khí Ngũ hành ngưng tụ trên đầu ngón tay đảo quanh phía trên huân hương cầu một vòng, liền nhìn đến huân hương cầu kia không ngừng rung lắc, ý đồ tránh thoát trói buộc của Dạ Dao Quang. Nhưng tu vi của Lương nhị cô nương, đừng nói tới bằng Dạ Dao Quang, cho dù có người có tu vi cao hơn một chút cũng đều trốn không thoát.

Dạ Dao Quang lật bàn tay liền đem huân hương cầu thu lại, tay kia nàng cũng lập tức xoay một vòng điểm lên phía trên huân hương cầu, rồi sau đó tựa hồ muốn lôi thứ gì đó từ trong huân hương cầu ra. Thứ được kéo ra bên ngoài, Lương Kỳ không thể nhìn ra, nhưng Dạ Dao Quang lại thấy được, là quỷ hồn Lương nhị cô nương.

Lương nhị cô nương nguyên bản lộ vẻ mặt hung dữ, ánh mắt nhìn qua Lương Kỳ bên cạnh Dạ Dao Quang lập tức thay đổi: “Ngươi là người phương nào?”

“Tới đưa ngươi vào luân hồi.”

“Cha ta mời ngươi tới siêu độ cho ta?” Lương nhị cô nương lạnh lùng hỏi.

Không đợi Dạ Dao Quang trả lời, nghe thấy Dạ Dao Quang nói chuyện, lại hoàn toàn không nhìn thấy Lương nhị cô nương, đôi mắt Lương Kỳ bỗng nhiên lệ rơi lã chã: “Nhị nha đầu….”

Hồn phách Lương nhị cô nương run lên, nàng nhìn về phía Lương Kỳ, chậm rãi ngưng ra hình thái, xuất hiện trước mặt Lương Kỳ, giọng cũng run run gọi một tiếng: “Cha….”

Thật sự nhìn thấy nữ nhi, nghe được giọng nói nữ nhi, mặc kệ thanh âm kia đầy âm lãnh nhưng vẫn làm cho Lương Kỳ kích động rơi lệ không ngừng.

“Trên người nhị cô nương có oán khí.” Dạ Dao Quang không cho phu tử bọn họ có thời gian ôn chuyện.

Ban đầu cho rằng Lương nhị cô nương chỉ vì quá chấp niệm, rốt cuộc người mới được làm mẹ lại không thể chăm sóc cho hài tử, chấp niệm quá sâu không phải hiếm. Nhưng khi Lương nhị cô nương mới hiện thân vừa rồi, Dạ Dao Quang kinh ngạc phát hiện trên người nàng có oán khí.

“Ta là bị mưu hại mà chết.” Lương nhị cô nương lần thứ hai mặt lộ vẻ dữ tợn.

Lương nhị cô nương chính là người mà Lương Kỳ coi như người nối nghiệp mà tận tình bồi dưỡng, tầm mắt của nàng cùng lòng dạ không có khuê nữ nào có thể so. Tuy rằng nàng đối với sự bặt vô âm tín của Thương tam thiếu vô cùng tức giận, nhưng nàng là mẫu thân, là nữ nhi, là người nối nghiệp Lương gia, chỉ là tình yêu nam nữ chốn nhân sinh, nàng làm sao có thể chết vì buồn bực.

“Mưu hại?” Sắc mặt Lương Kỳ tức khắc đại biến, “Là ai!”

Lương nhị cô nương lắc đầu: “Nữ nhi không biết, sau khi nữ nhi sinh con, bà đỡ đã động tay chân, bà ta cho nữ nhi canh hoa hồng Tây Tạng.”

Hoa hồng Tây Tạng có tác dụng hoạt huyết hóa ứ, sản phụ vừa mới sinh ăn vào, tất nhiên sẽ bị rong huyết.

“A Trạm.” Đề cập đến loại chuyện này, Dạ Dao Quang liền gọi Ôn Đình Trạm tiến vào.

Tuy rằng là phòng nữ nhân khuê các, nhưng người đã mất, bậc trưởng bối cũng có mặt, Ôn Đình Trạm mới đầu không vào là xuất phát từ sự tôn trọng, nhưng Dạ Dao Quang gọi hắn, Lương Kỳ cũng không ngăn cản, hắn tự nhiên chậm rãi tiến vào.

“Nhị cô nương không phải chết vì khó sinh sao?” Ôn Đình Trạm đạm thanh hỏi, những lời bên trong trao đổi hắn đứng bên ngoài đều nghe rõ.

“Tiểu nữ bởi vì chưa kết hôn đã có thai, người bên ngoài mặc sức chửi bới, không muốn nàng sau khi chết còn bị đưa ra làm đề tài trên bàn rượu, cho nên liền công bố với bên ngoài nàng chết vì khó sinh.” Dùng cách đơn giản nhất để bịt miệng người khác, cũng hy vọng nữ nhi đã mất yên nghỉ, mọi chuyện dừng lại tại đây, thế nhưng không nghĩ đến nữ nhi bị rong huyết là do trò dơ bẩn sau lưng, Lương Kỳ không khỏi phẫn nộ, “Là sai lầm của ta, cho hung đồ được tiện  nghi.”

“Lương đại phu cho rằng hung thủ là người phương nào?” Ôn Đình Trạm nghe xong Lương Kỳ nói không khỏi hỏi.

“Lương gia ta tuy không phải nhà đại thiện, nhưng cũng cực kỳ ít khi gây oán thù cùng người khác, ngoại trừ Thương gia. Thảo dân thật sự không nghĩ ra người nào gây bất lợi cho tiểu  nữ.” Lương Kỳ suy nghĩ rồi nói.