Quả Nhân Có Bệnh

Chương 26: Quan tâm



Nhân lúc Liên cô và Tiểu Lộ Tử đưa mẫu thân và mấy vị phụ thân đi thu xếp chỗ nghỉ ngơi, ta lén lút kéo Bùi Tranh ra một góc.

“Nhị cha nói gì với ngươi ? Ta liếc liếc ra bên ngoài một cái, xác định không ai để ý tới nơi này, mới tiếp tục đè thấp giọng hỏi, “Vì sao nhìn Nhị cha ta có vẻ không cao hứng lắm?”

Bùi Tranh cười nhẹ một tiếng: “Chắc là ghen tị đi.”

Ta trừng mắt nhìn: “Ghen tị?”

“Phải”. Tay hắn vòng qua thắt lưng của ta, hơi kéo chặt. “Bởi vì con gái sắp bị ta đoạt đi mất rồi.”

Mặt ta nóng lên, từ từ tránh ra một chút. “Vậy mẫu thân sao lại không có vẻ ghen tị?”

“Nàng chưa từng nghe qua câu này sao?” Bùi Tranh nhởn nhơ nghịch tóc ta, “Mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng hứng thú….”

Ta trầm mặc một lát, cảm thấy loại tục ngữ thấp kém trên phố này để Bùi Tranh nói lại có cảm giác thực quỷ dị.

“Còn một chuyện nữa!” Ta đẩy cái tay hạnh kiểm xấu của hắn ra, tiếp tục nêu nghi vấn, “A Tự cho ngươi uống thuốc gì? Hôm đó, ta tới phủ thừa tướng, ngươi kỳ quái mà nhiễm phong hàn, có phải do A Tự ra tay không?”

Cằm Bùi Tranh gác trên vai ta, càng ôm càng chặt, ta dường như có thể nghe thấy nhịp tim trầm ổn truyền lại từ trong ngực hắn. « Đậu Đậu, nàng là đang quan tâm ta sao? »

« Ta, ta …” Đầu lưỡi ta líu lại, đẩy hắn ra một chút mới có thể tỉnh táo mà nói chuyện. Ta nuốt nước miếng, vẫn cảm thấy 2 má nóng lên như cũ, thấp giọng nói: “Ta chỉ là tò mò, tùy tiện hỏi thôi ….”

Thật sự không nghĩ ra là A Tự cho Bùi Tranh uống cái gì, y thuật Bùi Tranh mặc dù không bằng Ngũ cha, nhưng cũng tính là cao rồi, “Thuốc của A Tự, ngươi hẳn là giải được chứ?”

Bùi Tranh quay đầu đi, thoáng nghĩ, nhẹ giọng đáp: “Trước mắt chưa giải được, nhưng sẽ cố gắng hết sức.”

Ta nóng lòng nhất thời buột miệng: “Rốt cuộc là thuốc gì? Ta bảo A Tự đưa thuốc giải cho ngươi!”

Bùi Tranh cố nén tiếng cười, ý cười tràn đầy trong con ngươi đen láy, rạng rỡ như phát quang. Hắn cúi xuống, cọ cọ hai má ta vô cùng thân thiết: “Nàng cuối cùng cũng vì ta mà lo lắng, tất cả những chuyện ta làm, đều coi như đáng giá.”

Ta khẽ cắn môi dưới, trong lòng cảm thấy không hiểu nổi. Theo lý mà nói, không phải nên quen với những cử chỉ thân mật của hắn sao, vì sao mỗi lần hắn tới gần, ta đều cảm thấy tim đập loạn nhịp, hai má nóng lên.

“Đó là hiệp định quân tử của ta với A Tự, chuyện nam nhân bọn ta, nữ nhân các nàng bớt hỏi đi!” Bùi Tranh bắt chước lời A Tự, mỉnh cười búng nhẹ mũi ta, có chút tiếc hận rít một câu, “Bọn họ nếu ngày mai mới tới thì tốt rồi ….”

« Hả ? » Ta nghi hoặc chớp mắt.

« Còn nhớ ta nói gì không ? » Bùi Tranh bỗng nhiên cười đến không có hảo ý, “Trước hôn lễ, ta sẽ không đụng đến nàng – trừ phi nàng quyến rũ ta trước ….”

Môi hắn chạm nhẹ lên cánh môi ta, gần gũi thân mật, hắn thấp giọng thì thầm : « Bệ hạ, người cưỡng hôn vi thần hai lần, như thế rõ ràng là quyến rũ, vi thần há có thể không thức thời. Lần sau để vi thần hầu hạ người đi.”

Ta đẩy mạnh hắn ra, đỏ mặt tía tai gầm một tiếng: “Cút!”

Việc này bây giờ ngẫm lại tỉ mỉ, cẩn thận; rõ ràng là hắn quyến rũ ta đi quyến rũ hắn (*), cuối cùng lại cứ như là hắn mới là kẻ chịu thiệt!

(*) để cho dễ hiểu đây chính là câu thuộc dạng cấu trúc SVOV đấy ạ ;))

Nhị cha nói thật đúng, đến từ đâu, về đó đi, đừng đến làm rối loạn tâm thần của ta nữa!

Ta thở phì phì chạy đi, mẫu thân thấy, kinh ngạc nói: “Đậu Đậu, mặt con làm sao lại hồng như vậy?”

Ta chưa kịp nghĩ đã trả lời một câu: “Ai cho người kêu nhi thần là Đậu Đỏ!”

Mẫu thân chống má trầm tư : « Nói có lý. Vốn nhũ danh của con nên là Giới Sắc, con à, sắc không thể không giới (cảnh giác, cai, bỏ) a ! Nam nhân là dễ gạt người, nhất là nam nhân tuấn tú, lừa con sinh con cái cho hắn, đau đến chết đi sống lại, biết vậy đã chẳng làm …”

« Vậy sao người lại sinh A Tự?” Ta liếc bà đánh giá một cái.

“Giới không được sắc, lại giới không được tình, ta sống nên .... » Mẫu thân bắt đầu lan man rồi, phụ quân bất đắc dĩ cười, kéo bà đi.

Lúc mẫu thân sinh A Tự ta cũng ở bên ngoài nghe ngóng, thấy các vị phụ thân hồi hộp, sợ là quốc sự nguy cấp cũng chưa từng khẩn trương như vậy. Mẫu thân ở trong tẩm cung gào khan cả giọng, Nhị cha sai Liên cô tới đưa ta đi, ta nắm chặt lấy góc áo Nhị cha không chịu buông, cuối cùng ông cũng thỏa hiệp, ôm ta ngồi trên đùi ông, bịt chặt hai lỗ tai ta.

Mẫu thân là người sợ đau như vậy, bị kim đâm một chút cũng gào to đến nửa ngày, thế nhưng có thể chịu đựng đau đớn mấy canh giờ mà sinh ra A Tự – tuy rằng trong mấy canh giờ này, bà đem tất cả nam nhân trên đời mắng luân phiên tới vài lần.

Ta cũng sẽ vì Bùi Tranh mà sinh con sao?

Một ý niệm như vậy xuất hiện trong đầu, khiến nhịp tim ta rối loạn.

Chẳng bao lâu sau, trong cái ảo tưởng về tương lai của ta, sẽ chỉ có tên của một người khác thôi sao ....

Ngũ cha chẩn trị giúp Tô Quân một chút, lại xem xét ta tỉ mỉ một hồi, ta vốn chỉ bị kinh động một chút, ông xác định so với lần trước gặp ông, ta béo thêm 3 lạng thịt, bấy giờ mới nở một nụ cười hài lòng. Ngũ cha vốn có cách dưỡng sinh bảo trì nhan sắc, vốn đã tuấn mỹ như yêu (nghiệt), nay lại có xu hướng phản lão hoàn đồng, rõ ràng đã đến trung niên, lại trẻ trung khiến ta kêu không nổi một tiếng “cha”.

« Ngũ cha ... con có chút việc muốn nói với Tô Quân...” Ta nài nỉ.

Ngũ cha xoa xoa tay, nhẹ giọng nói: “Được, nói nhanh chút, vết thương của nó cũng hồi phục nhiều rồi, nói chuyện xong cho người đưa nó hồi phủ đi.”

Ta hiểu rồi, Ngũ cha chắc cũng là ghen tị.

Tô Quân đã thay xong quần áo, có chút đăm chiêu nhìn tay phải mình, ngay cả ta bước vào cũng không cảm thấy.

“Tô ngự sử ? » Ta ho nhẹ hai tiếng, chàng bấy giờ mới hồi phục tinh thần, từ từ hành lễ.

Ta mỉm cười, nâng tay miễn lễ : « Nghe nói vết thương của khanh cũng đỡ nhiều rồi, ngày mai có thể hồi phủ. Quả nhân tới đây là có chuyện muốn báo trước cho khanh biết.”

Tô Quân gật đầu nói : « Bệ hạ, xin cứ nói.”

« Vụ án cháy kia, Dị Đạo Lâm đã điều tra rõ, Tô ngự sử xác thực là vô tội. Việc này tuy là ngoài ý muốn, nhưng bởi vì có người dính dáng bên trong. Hồng Lư tự chọn mua pháo chất lượng kém, khiến cho lửa lan rộng, khó dập tắt, tổn hại nghiêm trọng, tội này khó tránh.”

Tô Quân vẫn trầm mặc như trước, ta cứ tưởng chàng không còn gì để nói, nhìn kỹ ánh mắt chàng, mới phát hiện vẻ mặt chàng hoảng hốt, có lẽ căn bản không có nghe được ta nói gì.

“Tô ngự sử, Tô ngự sử ? » Ta nâng tay huơ huơ trước mắt chàng, “Tô Hoán Khanh?”

Bả vai chàng hơi chấn động, giương mắt lên nhìn ta.

“Tô ngự sử, khanh đang nghĩ gì vậy, nghĩ đến xuất thần như vậy ? » Ta tò mò nhìn chàng, « Lời quả nhân vừa nói, khanh có nghe thấy không?”

« Bệ hạ nói, người của Hồng Lư tự ỷ quyền mưu tư lợi, chọn mua pháo hoa chất lượng thấp, tội này khó tránh .... » Tô Quân chậm rãi thuật lại một lần, sau đó cười nhẹ, “người của Hồng Lư tự có quan hệ như thế nào với vi thần, trong lòng bệ hạ hiểu rõ. Bọn họ tư lợi khiến bệ hạ bị thương, tội không thể tha, bệ hạ cứ trừng phạt, vi thần tuyệt không oán hận nửa câu.”

Chàng nói như vậy, ngược lại khiến ta có chút ngượng ngùng, sờ sờ mũi, nói : « Qủa nhân cũng bởi lo lắng khanh chưa chuẩn bị tâm lý.... Kỳ thật, cuối cùng cũng đã lấy lại trong sạch cho khanh. » Ta lấy noãn ngọc ra trả lại cho chàng: “Dị Đạo Lâm nói việc này đã điều tra rõ, noãn ngọc cũng nên vật về chủ cũ.”

Tay chàng nhận lấy, đầu ngón tay hơi lạnh chạm nhẹ vào lòng bàn tay ta, tay phải ta run lên, thu vội về, ho khan hai tiếng, đánh vỡ không khí xấu hổ này : « Đồ đã đưa, quả nhân đi trước. » Nói xong quay người định đi, lại thấy tay áo bị kéo căng, quay đầu nhìn, là bị chàng kéo lại.

« Bệ hạ ... » Tô Quân tiến lên từng bước, khoảng cách bị thu hẹp, khiến ta nhìn rõ nỗi đau đớn hiện nơi đáy mắt chàng. “Tránh thần như rắn rết sao?”

Ách.... Ta kéo tay áo về một chút, không được, lại kéo một chút, chàng rốt cuộc cũng buông lỏng tay ra. « Tô ngự sử, khanh lo lắng rồi. Khanh là trung thần lương tướng của quả nhân, quả nhân đối với khanh ra sao, khanh tự nhiên cũng hiểu rõ. »

Tô Quân cười chua sót : « Hôm đó, vi thần gọi thẳng tục danh của bệ hạ, xin bệ hạ thứ tội. »

Chàng nếu không đề cập tới, ta có thể làm bộ không nghe thấy.

Chàng nhắc tới, ta cũng có thể làm bộ không để ý.

« Dưới tình thế cấp bách mà nói lỡ, quả nhân hiểu, làm sao có thể trách tội khanh. Huống chi khanh còn có công cứu giá, quả nhân còn phải trọng thưởng cho khanh, khanh hồi phủ sẽ biết. » Ta ra vẻ hào phóng cười cười, làm bộ không thấy tia mất mát nơi đáy mắt chàng.

Ta rốt cuộc vẫn không giống mẫu thân.

Bà không giữ nổi trái tim mình, gặp một người yêu một người, cảm tình trải qua đồng sinh cộng tử, cũng không thể nói bỏ là bỏ được, một đường đào hoa, hương thơm quấn quýt cả đời, tuy có năm vị hôn phu, nhưng trong lòng vẫn khó mà yên ổn.

Ta từng hỏi bà, nếu có kiếp sai, còn nguyện cùng năm vị phụ thân gặp gỡ, yêu đương không.

Bà trong men say hơi mơ màng, hừ hừ cười nói: “Ăn không tiêu a …. Ta chưa bao giờ hối hận vì gặp được Nhị cha bọn họ, nhưng đôi khi cũng nghĩ, nếu lúc trước chưa từng rời khỏi đế đô thì tốt rồi. Nếu không biết sẽ bỏ lỡ cái gì, cũng sẽ không có gì phải hối hận. Ta cùng với sư phó sẽ làm một đôi tình nhân trọn đời, kiếp sau sẽ cùng Nhị cha con kết tóc se duyên, kiếp sau nữa cùng Tam cha con .... Một đời này, ta chung quy cảm thấy, ta đối với mỗi người bọn họ, đều không công bằng .... Đậu Đậu, đừng học theo mẫu thân. Yêu một người, nên toàn tâm toàn ý, không nỡ để người ấy chịu một chút uất ức nào, ta ngay từ đầu đã không kiên quyết, đến lúc tỉnh ngộ, thì rễ tình đã đâm sâu, khó mà nhổ được. Con còn trẻ, nếu có một ngày, gặp được người khiến con khao khát được bên nhau trọn đời, cũng đừng giống như mẫu thân, loạn nhạ đào hoa »

Từ giây phút ta lập Bùi Tranh làm phượng quân, đã định sẵn quyết tâm phân rõ tình cảm với Tô Quân. Kể cả lúc đầu, chàng mới là người ta khao khát được ở bên trọn đời. Nếu ngày đó, chỉ cần chàng gật đầu một cái, mặc kệ có bao nhiêu gian nan, mặc cho bao nhiêu người phản đối, ta cũng sẽ chọn ở bên chàng. Nhưng chính chàng đã lựa chọn buông tay trước, ngay cả chàng có trăm ngàn nỗi khổ và khó xử, ta cũng không muốn biết. Ta muốn người ở bên ta kia, không sợ hãi gì cả, không kiêng kỵ gì cả, chỉ kiên quyết tiến lên.

Ta không muốn làm chàng khó xử, cũng không muốn trở thành nỗi khó xử của chàng.

Từ sau khi ta lựa chọn Bùi Tranh, trừ phi hắn phản bội ta trước, nếu không ta sẽ không phản bội hắn.

Ta cầm tay áo, dịu giọng nói : « Tô ngự sử, Quốc sư chắc đang mong khanh, nhân lúc trời còn sớm, quả nhân phái người đưa khanh hồi phủ. »

Tô Quân hít sâu một hơi, chậm rãi mỉm cười nói : « Bệ hạ lo lắng nhiều rồi, vi thần có thể tự mình trở về. »

Ta cùng chàng ra đến cửa, cười trấn an chàng : « Chuyện mấy kẻ ở Hồng Lư tự, Tô ngự sử không cần để trong lòng, quả nhân sẽ không bởi vậy mà giận chó mắng mèo. Ngày mai Bùi tướng lên triều, hai người các khanh như trước cùng san sẻ

công việc. »

Cao tổ Đại Trần dạy rằng : Hậu cung không thể tham gia vào chính sự, mặc dù đang là thời nữ đế, Phượng quân cũng không thể làm tướng (thừa tướng).

Mẫu thân để ta gọi đại phụ thân là phụ quân, không phải bởi vì lập ông làm Phượng quân, mà là bởi ông lớn tuổi nhất, lại có công dưỡng dục với mẫu thân. Phụ quân vì làm Thừa tướng, nên không thể làm Phượng quân, Nhị cha tuy là Phượng quân, lại kiêm chức Đại Tư Mã đại tướng quân. Mẫu thân ngoáy ngoáy lỗ tai nói : « Cao tổ nói cái gì mà ... hậu cung không thể tham gia chính sự, chứ không nói hậu cung không thể mang quân đi đánh giặc a... »

Bùi Tranh làm Phượng quân, nên chuẩn bị tâm lý bị miễn chức quan, chỉ là chức quan dù có miễn, thế lực vẫn còn, lại cần ta tự tay mình nhổ một chút.

Ta liếc nhìn Tô Quân một lần cuối cùng.

Chàng muốn làm quân thần, ta liền theo ý chàng, để chàng làm trợ thủ đắc lực cho ta. Kỳ thật câu trả lời của chàng hôm đó, với ta mà nói không phải lừa gạt, mà là lựa chọn.

Có đôi khi, cơ hội lựa chọn chỉ có một lần, nếu bỏ lỡ, không còn có thể quay đầu lại nữa....