Phút Giây Gặp Gỡ, Một Đời Bên Nhau

Chương 12: Yêu em là điều hạnh phúc nhất đối với anh



Tiệm cơm ở đây trongmắt Y Thần chẳng khác nào một văn phòng làm việc với bố cục cực kì rộnglớn, ở đó không khí buôn bán vô cùng náo nhiệt. Từng chiếc đèn lồng đỏrực được treo thành dãy men theo bức tường gốm sứ trắng muốt, kéo dài vô tận đến nỗi không nhìn thấy điểm cuối. Ở mỗi điểm khúc khuỷu của dãybậc thang bằng đá là một gian phòng độc lập, gian nọ kế tiếp gian kia,nhưng mỗi gian đều được tách bạch rõ ràng, đó là những căn phòng riêngtư mà thực khách đặt để dùng cơm. Khách khứa đến đây đều đi theo từngtốp một, nên cả khu nhà hàng lúc này rộn rã tiếng nói cười vui vẻ, hoàntoàn khác biệt so với vẻ tĩnh mịch nghiêm nghị của khu văn phòng.

Chu Kiều Na, Điểm Điểm cùng với mọi người từ vườn trái cây trở về, vừa hay cũng đến đây.

Lục Thần Hòa tỏ ý rằng bữa cơm này anh sẽ mời, đoàn người ai nấy đều hếtsức vui vẻ, liền đó quay sang dặn dò nhân viên phục vụ sắp xếp phòng.

Cả đoàn lần lượt bước lên bậc thầm đá để vào phòng, bọn trẻ hưng phấn đùagiỡn cười nói náo nhiệt trên tầng hai. Trên tầng hai bày mấy bộ bàn ghếmây, từng tốt hai ba khách tụ lại một chỗ uống trà tán chuyện.

Thị Y Thần và Chu Kiều Na tựa vào lan can, vừa thưởng thức phong cảnh hữu tình bên dưới vừa tán dóc.

Chu Kiều Na tinh mắt phát hiện ra khóe môi Y Thần sưng rộp lên, người từngtrải chỉ cần nhìn thôi cũng đủ biết, đó chính là dấu vết do một nụ hônnóng bỏng để lại. Hơn nữa, trên đầu Y Thần vẫn còn dính mấy cọng rơm,Kiều Na nở nụ cười đầy gian tà rồi thấp giọng nói, “Ai yo, nha đầu chếttiệt kia, chỉ mấy tiếng đồng hồ không gặp, ngay cả ruộng lúa nhà ngườita cậu cũng lăn xuống rồi hả?”.

Hồn phách Thị Y Thần sững lại, lập tức căng thẳng đưa tay lên vuốt tóc, “Đâu… đâu có?”.

Chu Kiều Na vốn cũng chưa chắc chắn cho lắm, nhưng hành động cùng biểu cảmvừa rồi của Y Thần đã bán đứng cô. Bây giờ Kiều Na lại càng thêm khẳngđịnh. Cô ấy đưa tay giúp Y Thần gỡ mấy cọng rơm trên đầu xuống rồi nói,“Còn oan à, chứng cứ đây”.

Y Thần đỏ bừng mặt vì xấu hổ, “Thìđúng là có đi thăm cánh đồng lúa, cho nên dính một hai cọng rơm cũng làchuyện bình thường mà?”.

“Chậc chậc chậc, nếu như chỉ đi ‘thăm’ruộng lúa như cậu nói, thì sao lại trưng ra bộ dạng như vừa làm việc xấu thế kìa? Yên tâm, mọi người đều trưởng thành cả rồi. Chị đây sẽ khôngcười đâu mà sợ. Ha ha ha…”

“Mình đi đây! Cậu thật vô vị.”

“Nhìn cái bộ dạng chống chế của cậu kìa, ha ha ha…”, tiếng cười của Kiều Na phát ra từ tận đáy lòng.

Chu Kiều Na còn nhớ lúc trước vẫn luôn khuyên Thị Y Thần rằng, lời xin lỗicủa Cao Minh Dương là thật lòng, cho dù là ai đi chăng nữa cũng đều nhìn ra. Mọi người dẫu sao cũng là bạn học cũ, biết rõ căn nguyên mọichuyện, bản chất anh ta không phải người xấu, hơn nữa con người cũng đâu phải là thánh nhân, ắt sẽ có lúc phạm sai lầm, huống hồ chuyện lần đólà do Thị Y Vân giở trò quỷ. Kiều Na còn khuyên cô nên cho anh ta một cơ hội, hai người bình tĩnh ngồi lại nói chuyện nghiêm túc với nhau. Nhưng Thị Y Thần đã nói, “Đó không đơn giản chỉ là chuyện mắc sai lầm haykhông. Mình thừa nhận mục đích của anh ta có lẽ là để gặp được mình, cho nên mới nghĩ đến việc xuất hiện với danh nghĩa là bạn trai của Thị YVân. Nhưng làm như vậy thì chẳng khác nào tuyên cáo với cả gia đình,tuyên cáo với bạn bè với tất cả những người mình quen biết rằng, anh takhông phải bạn trai của mình mà là của Thị Y Vân. Rồi sau đó nếu độtnhiên nói anh ta là bạn trai mình, thì những người trong nhà sẽ cho rằng mình lá đứa con gái xấu xa, đi cướp bạn trai của em gái mình. Thực ratrong lòng mình cũng đã giằng co rất lâu, không phải là chưa từng cảmthấy mâu thuẫn, cũng không phải chưa từng nghĩ đến việc cho anh ta cơhội. Nhưng quả thực mình không cách nào chấp nhận nổi cái cớ mà anh tađã đưa ra”. Nghĩ kĩ ra thì mối quan hệ giữa Cao Minh Dương và Thị Y Vâncũng đã duy trì được nửa năm, với tính cách biến thái của Thị Y Vân, thì thời gian nửa năm liệu có thể không xảy ra chuyện gì kì quái không?Cũng chẳng hiểu đầu óc Cao Minh Dương nghĩ gì nữa, Kiều Na thậm chí cònnghi ngờ đầu óc của mấy người dân iT có chút không bình thường, trongđầu ngoài số 1 ra thì cũng chỉ có số 0 mà thôi. Thực ra việc Y Thần cóthể hoàn toàn buông bỏ Cao Minh Dương quả thực cũng là chuyện tốt, nếucó thể đơm hoa kết trái với anh chàng Lục Thần Hòa này, thì gánh nặngtrong lòng cô cũng được giải tỏa.

“Mình sẽ vẽ vòng tròn nguyền rủa cậu đến ngày hôn lễ sẽ béo quay không mặc nổi váy cưới.”

Chu Kiều Na thờ ơ đáp lại, “Không sao, cùng lắm những chỗ bị bục ra cậu lấy mấy cọng rơm vá lại giúp mình là được, mình không bận tâm đâu, ha haha”.

Y Thần trừng mắt lườm Chu Kiều Na, không buồn bận tâm đến cô ấy nữa.

Lúc này, lại thấy một đoàn người nữa bước vào tiệm cơm, đi đầu là một vịtrưởng bối đã có tuổi trông rất uy nghiêm, nhân viên phục vụ đón tiếpmột cách vô cùng cẩn thận, dè dặt.

“Các người đẹp, chúng ta chuẩn bị ăn cơm nào”, Lục Thần Hòa mỉm cười, nhẹ nhàng tao nhã sải bước đếnbên cạnh Thị Y Thần, nhưng lúc nhìn thấy bố mình vừa hay ngang qua chỗbồn hoa bên dưới, vẻ mặt anh chợt trở nên u ám.

Sau khi nhìn thấy anh, Lục Trường Kính vốn đang rạng rỡ chuyện trò cùng với đồng nghiệp cũng đột nhiên trầm hẳn xuống.

Thị Y Thần để ý đến một màn này, đang mải suy đoán xem quan hệ giữa haingười là như thế nào, liền thấy một bóng dáng rất quen thuộc đi ngaytheo sau vị trưởng bối đó. Nếu như cô nhớ không nhầm, thì cô gái xinhđẹp trang điểm tinh tế, ăn vận sang trọng đó chính là chị gái Lục ThầnHòa mà cô đã có duyên gặp mặt lúc ở biệt thự của anh – Lục Giai Ngưng.Vẻ mặt u ám của Lục Thần Hòa và ánh mắt đầy cảnh cáo của Lục Giai Ngưnglúc này khiến cô ít nhiều cũng đoán ra được thân phận của vị trưởng bốiđang đứng trước mặt mình.

Y Thần vô thức xoay người lại, định cùng Chu Kiều Na đi vào phòng ăn nhưng lại bị Lục Thần Hòa kéo giật lại.

Y Thần khó hiểu nhếch mày nhìn anh, thấp giọng nói, “Em cảm thấy nên lặng lẽ rời đi là tốt nhất”.

“Lần trước anh dã chiến ddasud lại với mưa bom bão đạn, sao giờ em lại địnhbỏ chạy thế?” Anh nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của cô, đôi mắt hẹp dài đenláy như mực.

“…” Y Thần chán nản, ai mà ngờ được chuyện này lại đến vào lúc cô chưa hề có chút chuẩn bị nào.

Anh nắm tay cô bước xuống, đứng ngay ngắn trước mặt Lục Trường Kính, “Bố,chị, đây là bạn gái của con, Thị Y Thần. Chữ Thị trong từ ‘thị vệ’, chữ Y trong từ ‘con sóng’, chữ Thần trong từ ‘sáng sớm’. Y Y, còn đây là bốvà chị gái anh”.

Thị Y Thần có chút ngượng ngùng, cung kính cúi người hành lễ chào hỏi.

Lục Trường Kính khinh miệt lướt mắt nhìn qua Thị Y Thần một cái, cất giọnglạnh lùng, “Chẳng phải anh nói anh rất bận sao? Là bận rộn công việc hay bận thứ khác?”

Thị Y Thần âm thầm vuốt mồ hôi lạnh thay anh,nhưng ai ngờ anh chỉ nhẹ nhàng thong dong đáp lại, “Bình thường rất bận, nhưng hôm nay là cuối tuần, vừa hay con được nghỉ”.

Dây thầnkinh trên mặt Lục Trường Kính đều như đang giật giật, ông quay sang nhìn chàng trai trẻ tuổi vóc dáng gầy guộc, ăn mặc tây trang, giày da thẳngthớm bên cạnh mình, “Hựu Thông, dự án làng nghỉ dưỡng cần nhiều ngườirảnh rỗi tham gia như vậy sao? Nếu không cần thiết, chúng ta nên ăn cơmthì ăn đi, nên làm gì thì làm đi, đừng để mọi người đã bận rộn mệt mỏicả mấy tiếng đồng hồ rồi mà giờ này vẫn còn phải đứng ở đây”.

Trương Hựu Thông là bạn và cũng là đối tác của Lục Thần Hòa, vừa nghe LụcTrường Kính nói vậy liền âm thầm hít sâu một hơi, “Giai đoạn sau của dựán vẫn còn rất nhiều việc cần đến sự tham gia của Thần Hòa, trước mắttạm thời không cần. Hơn nữa hôm nay là ngày nghỉ của cậu ấy, cho nên bữa cơm này cậu ấy không cần phải tham dự.” Anh ta chỉ đành thuận theo lờihai bố con họ mà đối đáp. Nói xong những lời đó anh ta còn nháy mắt vớiLục Thần Hòa. Anh ta biết mối quan hệ giữa cậu bạn học cũ này với bốmình gay gắt đến nhường nào. Nhưng cho dù có tệ đến mức nào thì cũngphải nhường nhịn người lớn vài phàn chứ.

Lục Thần Hòa nhận được tín hiệu, cũng tự giác đứng sang một bên nhường đường.

Lục Trường Kính hừ lạnh một tiếng, “Vậy chúng ta mau đi ăn cơm thôi”.

“Mời qua bên này ạ”, Trương Hựu Thông quả thực thấy thấp thỏm trong lòng.

Lục Giai Ngưng thoáng khựng lại, đi đến trước mặt hai người, cẩn thận đánhgiá Thị Y Thần một lượt từ trên xuống dưới, giọng điệu cũng có chútlạnh lùng thờ ơ, “Tôi nhớ lần trước cô nói em trai tôi là đồ thần kinh,toi còn tưởng cô sẽ không hẹn hò với một người đầu óc có vấn đề cơ đấy.Thật không ngờ vẫn không tránh được cám dỗ mà lao vào. Thực đúng là đờikhông thể nói trước được điều gì?.

Thị Y Thần vừa định lên tiếngnói gì đó, thì Lục Thần Hòa đã vội vàng kéo cô sang bên cạnh che chắn,cất giọng đầy sắc bén với Lục Giai Ngưng, “Chị nên đi ăn cơm cùng ôngchủ đi, trong lúc làm việc không nên buôn chuyện.”.

“Đừng có mang cái giọng điệu tư bản Mỹ ra mà nói với chị. Chẳng qua cũng chỉ nói mộtcâu thôi, cũng đâu có làm gì ghê gớm? Em có nhất thiết phải như thế nàykhông?” Lục Giai Ngưng tức giận lườm em trai.

“Em chẳng qua chỉnghĩ cho chị mà thôi. Tránh việc lát nữa ông chủ không thấy chị, lại bắt đầu cuống cuồng tìm kiếm khắp nơi”, Lục Thần Hòa gian xảo nở nụ cười.

“Em tự lo cho cái thân mình trước đi. Biết rõ chiều nay bố đến đây họp bànmấy chuyện liên quan đến dự án mà còn mất tích cả buổi, di động cũng tắt máy. Em cố tình làm vậy đúng không?” Lục Giai Ngưng lại liếc mắt lườmThị Y Thần.

“Chị và Hựu Thông phụ trách giai đoạn đầu của dự ánlà được rồi, chi tiết cụ thể, em đã đưa ra báo cáo cặn kẽ rồi, cũng đãnói với Hựu Thông, cho nên không cần phải tham gia vào cả quá trình củadự án. Chị biết đấy, em mà ở cùng một phòng với bố thì không trụ nổi quá ba phút. Nếu không phải là bố đập bàn quát tháo thì sẽ là em bỏ đi”, rõ ràng là một chuyện hết sức nghiêm trọng, nhưng từ miệng Lục Thần Hòathốt ra lại nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay.

“Nếu như giật tungnóc mà có thể giải quyết vấn đề, thì chị khuyên em hôm nào đấy về nhàgiật tung nóc ở nhà đi, một lần giải quyết dứt khoát vấn đề. Để tránhviệc mỗi lần chứng kiến em và bố đấu khẩu chị không đành lòng”, Lục Giai Ngưng bật cười thành tiếng rồi xoay người bỏ đi.

Lục Giai Ngưng vừa đi, Thị Y Thần liền giằng tay Lục Thần Hòa ra.

Lục Thần Hòa mơ hồ cảm nhận được cô đang tức giận, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Y Thần hứng thú, “Giận sao?”.

“Đâu có”, Y Thần xoay người bước lên bậc cầu thang.

“Nhưng mà vẻ mặt của em lúc này nói cho anh biết rằng hình như không phải như vậy.”

“Em đã nói không có là không có mà.”

“Nếu như lời nói hoặc thái độ của bố và chị anh có gì không phải, anh thaymặt họ xin lỗi em. Lần sau anh nhất định sẽ báo trước cho em biết, để em chuẩn bị tâm lí.”

“Vốn dĩ anh nên báo trước cho em biết. Cho dùcó đóng giả một kẻ ngốc, thì cũng phải biết là ngốc đến mức quay về phía nào mà cười chứ.”

Những chuyện có liên quan đến Lục Thần Hòa,vừa rồi từ miệng của bố và chị gái, thậm chí là thái độ quan tâm của anh bạn học Trương Hựu Thông đã đủ để cô nhìn ra, bố anh không phải là mộtngười nông dân bình thường, mà anh cũng không chỉ đơn thuần là một kĩ sư nghiên cứu nông nghiệp. Y Thần không phải kẻ ngốc, chỉ cần quan sát nơi ở của anh, chiếc xe anh lái, thậm chí là trang phục cùng phụ kiện trênngười anh, xét theo góc độ nghề nghiệp của cô mà nói, thì từ áo sơ miquần tây, giày, dây lưng, đồng hồ… ngay cả mấy chiếc cúc trên áo sơ mikia đều không phải hàng xoàng, tất cả đều là hàng xa xỉ với giá đắt đỏ.Cho nên ngay từ đầu cô đã biết anh là người có tiền, còn việc trồng trọt nghiên cứu cây giống gì gì đó chẳng qua chỉ là sở thích mà thôi.

Anh là người giàu hay nghèo, hay anh đang giấu giếm thân phận của mình cũng chẳng sao, những điều đó đều không quan trọng. Y Thần sở dĩ nổi giậnkhông phải vì những điều đó, cũng không phải bởi sự lạnh lùng thờ ơ củabố anh, cũng không phải là do thái độ khinh bỉ của Lục Giai Ngưng, màchính vì anh. Nơi sâu thẳm nhất trong trái tim cô không thể không thừanhận, chiều hôm nay cô đã chơi rất vui vẻ, cô hệt như một đứa trẻ hiếukì được nhìn thấy và được tìm hiểu về rất nhiều thứ mà trước đây chưatừng được biết. Một sự vui vẻ đến mức khó mà hình dung được bằng lờinói, mà sự vui vẻ đó lại là do anh mang đến. Y Thần còn tưởng rằng tấtcả những điều đó là xuất phát từ sự chân thành của anh, nhưng cho đếnvừa rồi, cô mới nhận ra rằng sự vui vẻ đó chẳng qua chỉ bởi vì anh muốntrốn tránh bố mình, lợi dụng cô tạo ra một tấm bình phong mà thôi.

Bình phong… hôm nay là lần đầu tiên Y Thần biết được thì ra làm một tấm bình phong cũng đủ khiến người ta chán ghét đến vậy.

Y Thần nhíu chặt mày, trong lòng rối loạn như mớ bòng bong.

Lục Thần Hòa bước tới, ép cô phải đối diện với mình, “Nếu đã đóng kịch thìcũng nên chuyện nghiệp như anh đã làm chứ, chỉ cần có một khán giả thôicũng phải diễn cho xong”, ánh mắt anh ám chỉ những người đang ở trongphòng ăn.

Y Thần nhìn chăm chú vào đôi mắt đen láy sâu thẳm đó.Cô rốt cuộc bị làm sao vậy? Cô đang nghĩ lung tung thứ gì chứ? Vốn dĩchỉ là một vở kịch, thì sao lại phải bận tâm đến việc anh theo cô vì mục đích gì? Cho dù có là diễn kịch, thì nên vui vẻ hãy cứ vui vẻ thôi, vui vẻ chẳng phải là chuyện tốt sao? Hà cớ gì phải xem mọi chuyện như thật. Nhưng trong lòng cô không hiểu sao lại trào dâng một nỗi đau mơ hồ.

Y Thần ra sức cắn chặt môi, cơn đau truyền đi từ đôi môi kéo lí trí côquay trở lại. Cô hít một hơi thật sâu rồi lật tay nắm chặt lấy bàn tayanh, miễn cưỡng nở một nụ cười thật rạng rỡ rồi cùng anh bước vào phòng.

Chu Kiều Na quả không hổ danh là người làm công tác tuyên truyền, không khí trong bàn ăn từ đầu đến cuối đều vô cùng náo nhiệt.

Dù cho không khí có sôi nổi đến đâu, thì từ đầu chí cuối Y Thần vẫn giữnguyên nụ cười tao nhã trên khóe môi, nhưng giữa cô và Lục Thần Hòa lúcnày dường như đã được dựng lên một bức vách vô hình.

Bữa tối kết thúc, các thầy cô giáo trong đoàn thay nhau cảm ơn sự khoản đãi của Lục Thần Hòa rồi lần lượt chào tạm biệt.

Thị Y Thần đang chuẩn bị lên xe, Lục Thần Hòa liền đột ngột kéo cô lại, “Để anh đưa em và Điểm Điểm và”.

Y Thần có chút sững người, khẽ hất tay anh ra rồi lạnh nhạt nói, “Không cần đâu, bọn em có xe mà”

“Tối nay anh về thành phố”, Lục Thần Hòa cau mày nói.

Chu Kiều Na là người tinh tế, vừa liếc mắt nhìn đã biết hai người họ chắcchắn cãi nhau, cho nên cô ấy ra sức tạo cơ hội cho Y Thần và Lục ThầnHòa, “Để anh ấy đưa cậu và Điểm Điểm về cũng được, đỡ phiền thầy Mã phải đi một vòng đưa mọi người về rồi mới được về, vậy sẽ rất mệt”.

Thị Y Thần vẫn mím môi, làm ra vẻ từ chối như cũ.

“Cậu đừng có mà làm nũng nữa, những kẻ quái gở nhất của cung Xử Nữ cũngkhông khó khăn như cậu. Mau về đi, cậu xem Điểm Điểm ngáp từ nãy đến giờ kìa”, Chu Kiều Na đẩy cô về phía Lục Thần Hòa rồi ngồi vào xe, vẫy taychào tạm biệt sau đó ra hiệu cho thầy Mã nhanh chóng nổ máy lái xe đi.

Nhìn chiếc xe lao vút đi chỉ để lại làn khói bụi, Y Thần đành bất đắc dĩ ngồi vào xe Lục Thần Hòa.

Điểm Điểm lên xe, chẳng mấy chốc đã lăn ra ngủ thiếp đi.

Chiếc xe lao vút trên đường quốc lộ. Trong xe không khí vô cùng tĩnh mịch,hai người chẳng ai nói lời nào, cả hai đều tự đắm chìm vào trong nhữngsuy nghĩ riêng khiến không khí càng thêm kì quái. Lục Thần Hòa mở mộtchiếc CD ra, một ca khúc theo phong cách Bắc Âu với giai điệu êm dịuđược phát ra từ loa trong xe.

Y Thần đã từng nghe qua ca khúcnày, nó có tên là Liekkas, dịch sang tiếng Trung có nghĩa là luồng sángBắc cực. Ca từ đơn giản, giai điệu êm dịu ấm áp, thanh âm thuần khiết.Việc nghe không hiểu ca từ ngược lại có thể khiến trái tim cô dần dầnbình ổn.

Không khí tĩnh mịch như vậy kéo dài mãi tới khi đến trước cửa nhà Thị Y Thần.

Sau khi xe được đỗ hẳn lại, Thị Y Thần liền tháo dây an toàn, nhưng bỗng bị Lục Thần Hòa ấn ngược trở lại.

Y Thần cau mày, lạnh nhạt nói, “Làm gì vậy? Kịch đã hạ màn rồi, đâu còn khán giả nữa”.

“Tâm trạng anh bây giờ đang rất tồi tệ”, hai hàng lông mày anh khẽ nhíu lại, đôi mắt u tói mang theo vẻ lạnh lẽo.

“Tâm trạng anh không vui thì liên quan gì đến em chứ?” Cô mới là người đang không vui đây này.

Lục Thần Hòa trầm mặc không nói gì, cứ lặng lẽ nhìn khuôn mặt không vui của cô, dường như đang cố gắng đọc xem rốt cuộc cô tức giận vì cái gì.

Y Thần không nhìn anh, mặt mũi lạnh lùng cứng ngắc nói, “Cảm ơn anh dùbận rộn trăm công nghìn việc nhưng vẫn bớt chút thời gian vàng ngọc đểtiếp đãi kẻ hèn đây”.

Lục Thần Hòa khẽ nheo mắt lại, đôi mắt đenláy dưới sự phản chiếu của ánh đèn neon khiến nó càng thêm lấp lánh,khóe môi anh cũng khẽ cong lên để lộ ý cười ôn hòa.

Thấy anh cười, Y Thần lại càng thêm phiền não, “Em có thể xuống xe được chưa?”.

Anh bá đạo nói, “Nghe anh nói xong thì hẵng xuống”.

Y Thần bị ép ngồi lại chỗ cũ.

“Như những gì em đã thấy, mối quan hệ giữa anh và bố vô cùng tồi tệ. Năm anh mười bảy tuổi mẹ qua đời vì chứng trầm cảm. Trước khi qua đời, mẹ vẫnluôn cùng anh sống ở căn biệt thự tại khu Hà Kê, còn bố và chị gái anhdọn ra sống ở một nơi khác. Sau khi mẹ qua đời, anh liền bị ném sang Mỹ, mới chỉ về nước được khoảng ba năm. Mẹ anh qua đời chưa được bao lâuthì bố đã cưới ngay cô thư kí của ông ấy, sau đó sinh ra em trai anh”,giọng điệu anh vẫn bình thản đến kì lạ, không hề mang theo một chút cảmxúc nào. Kể về chuyện gia cảnh phức tạp của mình mà cứ như đang kểchuyện của gia đình người khác vậy, hệt như không hề liên quan đến mình.

Y Thần kinh ngạc nhìn chằm chằm vào anh, thật không ngờ anh lại đột ngộtkể chuyện của mình như vậy. Trước đây, dù cô có hỏi thế nào anh cũngkhông chịu nói, chỉ nói duy nhất một câu là khi nào tâm trạng không tốtthì sẽ nói cho cô biết. Cô còn tưởng đó chẳng qua là anh đang đùa màthôi, thật không ngờ một câu nói đùa đó của anh lại là thật. Ngoài việcmẹ qua đời từ sớm, thì dường như mọi chuyện anh trải qua cũng không khác cô là mấy. Cô cũng bị ném ra nước ngoài sau khi tốt nghiệp xong cấp ba, học xong đại học lại phải ở lại một hai năm mới được gọi về nước.

Đọc được sự kinh ngạc, thương hại cùng suy đoán trong ánh mắt của Y Thần,Lục Thần Hòa chỉ khẽ cười rồi bổ sung thêm một câu, “Không có chuyện cẩu huyết người thứ ba xen ngang như trong phim truyền hình đâu, loạichuyện như vậy tuyệt đối không thể xảy ra ở gia đình anh được. Mẹ kế của anh cũng giống hệt như mẹ anh vậy, là một người phụ nữ dịu dàng lươngthiện, có đức tính tốt đẹp truyền thống, một lòng một dạ yêu thươngchồng mình. Nhưng anh thấy đáng tiếc thay cho dì ấy, đáng ra không nênchọn bố anh thì hơn”.

Đôi hàng lông mày cô khẽ nhướng lên, khóemiệng cũng có chút giật giật. Quả thực thật khó mà tin nổi, rốt cuộcphải oán hận bố mình đến mức nào mới hình dung về người bố của mình nhưvậy, lại còn khen ngợi mẹ kế nữa.

“Anh sở dĩ không hòa hợp đượcvới bố mình là bởi anh không thể chấp nhận nổi ông. Ông là người giatrưởng với quan điểm bảo thủ, trong mắt ông phụ nữ chẳng qua chỉ là kẻhầu người hạ, nên đi theo phục dịch đàn ông cả cuộc đời mà thôi. Phụ nữphụ thuộc tất cả vào đàn ông, ở trong nhà chỉ cần lo nấu cơm ngon canhngọt, chăm sóc tốt con cái, phục vụ tốt cho đàn ông… làm tốt mọi thứ đólà được, những chuyện khác không được phép lắm lời. Phụ nữ nhất địnhphải khiến cho người đàn ông của mình không phải lo lắng bất cứ điềugì.”

“Đàn ông các anh chẳng phải đều suy nghĩ như vậy sao? Muốnphụ nữ cả đời như người hầu kẻ hạ bên cạnh mình, cả đời không được phépoán thán cũng không được hối hận”, nếu không thì cô cũng không gặp phảicả gia đình cực phẩm đó.

“Đúng, không sai. Nhưng phụ nữ bọn em có bằng lòng không? Tình yêu gì đó chỉ là phù du thôi, nếu như vậy bọn emcó bằng lòng không?”

“… Trừ khi yêu người đàn ông đó đến mức khắc cốt ghi tâm, nguy cấm như bệnh nan y, thiếu người đó là không thể sốngnổi. Nhưng em cảm thấy người đàn ông như vậy vốn không đáng để yêu, thứanh ta cần chí là một người hầu. Nếu như thứ anh ta cần chỉ là chuyệnđó, thì đi tìm dịch vụ giải quyết cho xong.”

Anh cụp mắt xuống,hàng lông mi dài dày cong vút khẽ chớp chớp rồi phủ xuống như chiếc quạt giấy, dưới luồng ánh sáng nhàn nhạt phản chiếu hình thành nên chiếcbóng mờ ảo, khóe môi để lộ ra nụ cười ảm đạm. Anh cười một lúc mới dừnglại được, nhưng nụ cười đó tan biến rất nhanh, “Cho nên, cuộc sống màkhông có tình yêu thì khắp nơi chỉ là gượng ép. Mẹ anh dần dần mắc chứng trầm cảm, cuối cùng đột tử vì uống thuốc quá liều. Con người suy chocùng là loài động vật cảm tính, cho dù có là ai đi chăng nữa, một khimất đi cột đỡ tinh thần như vậy, thì dù có là bông hoa kiều diễm rực rỡnhất cũng sẽ khô héo tàn lụi nhanh thôi”.

Mặc dù vẻ mặt anh rấtbình thản, nhưng trước bữa tối được chứng kiến cuộc chạm trán giữa haibố con anh, Y Thần có thể tưởng tượng được thực ra anh không hề vui vẻ.Lúc mới gặp anh, Y Thần luôn cảm nhận được sự lạnh lùng cùng cô độc mộtcách đầy mơ hồ khó nắm bắt từ ánh mắt cũng như lời nói của anh. Ánh mắt Y Thần mang theo vẻ thương xót, cô kìm lòng không được, khẽ đưa tay đặtlên mu bàn tay có chút lạnh của anh.

Lục Thần Hòa ngước mắt lên,ánh mắt anh đượm ý cười, giọng điệu dịu dàng cất lên, “Phụ nữ đúng làthích nghe mấy chuyện tán dóc, vừa nghe được mấy chuyện tán dóc là đã có thể quên sạch mọi thứ không vui”.

Thật đáng ghét, lần nào cũngnhư vậy. Cô vốn dĩ còn định an ủi anh thêm chút nữa cơ đấy, vậy mà chỉmột giây sau thôi miệng lưỡi đã độc địa ngay được rồi, anh vốn không cần đến sự an ủi của người khác.

“Em đau có muốn nghe, là anh tự nói ra đấy chứ”, cô muốn rút tay lại, nhưng anh liền lật tay nắm lấy tay cô càng chặt hơn.