Phượng Vu Cửu Thiên

Quyển 22 - Chương 4-2



Phượng Minh ngồi bên cạnh bàn, lộ ra vẻ mặt của một tiểu sủng vật đầy bất lực, nhìn đám người xung quanh, cười khổ hỏi: ”Các ngươi… sẽ không thật sự tin câu kia của Dung Hổ, rằng ta có thể tạo ra kỳ tích này nọ chứ?”

Khi mà hắn vạn phần chờ mong có người sẽ đưa ra ý kiến hoài nghi hoặc phản bác, thế nhưng kết cục, cư nhiên lại là cả đám đồng loạt lặng lẽ gật đầu. Phượng Minh kêu than một tiếng, giơ hai tay ôm lấy mặt mình. Đáng chết… Dung Hổ này, thoạt nhìn bộ dáng luôn luôn thành thật, song lại thường xuyên bất thình lình đâm vào lưng hắn một phát. Sau khi câu nói ‘Minh vương chính là người chuyên môn tạo ra kỳ tích ở trong tuyệt cảnh’ được thốt ra, tự dưng hy vọng trong lòng mọi người đều bắt đầu nhen nhóm. Mà cái hy vọng ấy, chẳng khác nào một ngọn lửa vô danh bốc cháy ngay dưới mông của Phượng Minh, khiến hắn đứng không yên mà ngồi cũng không yên.

Chỉ có trong lòng Phượng Minh hiểu được, chính mình tuyệt đối không phải là một thiên tài được thần linh phù hộ, có thể tạo ra kỳ tích gì hết. Từ trước đến nay, cái mà người khác vẫn gọi là ‘kỳ tích’, ví như thả đèn Khổng Minh tại Bác Gian, chế tạo dù lớn nhảy vực ở Ly Quốc, hay liên kết với Dung Điềm hỏa thiêu đại quân nước này trên dòng Ô Mạn, kỳ thực đều là những đòn phản kích bất đắc dĩ khi hắn bị người khác bắt cóc và cầm tù mà nghĩ ra.

Nhiều lắm, hắn cũng chỉ có thể coi là một con giun đánh hoài không chết thôi. Hiện tại, Dung Hổ khiến cho mọi người đem tâm tư ký thác lên người hắn, chuyện này thật sự là…

Đối tượng đuổi theo phía sau bọn họ chính là thủy binh Đồng Quốc có quy mô, có nhân số, có binh khí, chứ không phải một đám ô hợp. Nếu hai bên chân chính giao tranh, không phải chỉ dùng chút tinh ranh nho nhỏ là có thể hóa giải được!

Nhiễm Thanh trầm giọng nói: ”Không phải chúng ta không tận lực đã đem hy vọng hoàn toàn ký thác lên người thiếu chủ, mà là bây giờ, đích thực thế cục bức người, đã không còn biện pháp nào khác nữa.”

Khoang thuyền mà Phượng Minh đang ở tạm này, không gian không tính là nhỏ, song bởi vì tập trung đông đảo tâm phúc cùng với nhân thủ tinh nhuệ của hai phe Tiêu gia và Tây Lôi, mà nhất thời trở nên chật chội. Lần bàn bạc trên thuyền này, có Phượng Minh, Dung Hổ, Thượng Tái Tư, Lạc Trữ, Nhiễm Thanh, Nhiễm Hổ, Khúc Mại, và đám người Thu Lam tham gia, ngay cả La Đăng tổng quản có trách nhiệm lái thuyền, cũng tạm thời giao sự vụ lại cho thủ hạ, tự mình tới đây nghe thảo luận. Mọi người tự lấy ghế cho bản thân, ngồi xuống xung quanh Phượng Minh, chỉ riêng hai đại thị nữ sắc mặt lo âu thì ngồi ở bên giường.

Trên đội thuyền của Tiêu gia, phàm là người có tư cách tham gia thảo luận, cơ hồ đều có mặt đông đủ. Từ đó có thể thấy được, sự tình đã nguy cấp tới đỉnh điểm rồi.

“Chúng ta cũng không tính là quá thất bại. Ít nhiều với kỹ thuật lái thuyền cao siêu của La tổng quản, thuyền của chúng ta đã thoát khỏi vòng vây của thủy binh Đồng Quốc ở Lục Điền một lần nữa, rốt cục thuận lợi rời sông Ô Mạn, chỉ cần qua được eo biển Mạc Đông Hải, rất nhanh có thể đổ bộ lên đảo Kinh Chuẩn rồi.” Thượng Tái Tư cân nhắc tình thế địch - ta một chút, trước tiên an ủi Phượng Minh mấy câu.

Tất nhiên lời hắn nói cũng là sự thật. Sau lần đầu tiên thoát khỏi bao vây hai mặt trước - sau của thủy binh Đồng Quốc, đội thuyền Tiêu gia vẫn luôn gia tăng tốc độ chạy tới cửa sông. Chính là ngay ở khúc sông cuối cùng tiếp giáp với eo biển Mạc Đông Hải, bọn họ lại bị những chiến thuyền hoàn hảo của thủy quân Đồng Quốc đuổi theo. Tình thế vây đánh lần thứ hai, vẫn là địch mạnh ta yếu. Nếu không nhờ vào kỹ thuật lái thuyền xuất thần luyện ra từ thực chiến của La Đăng, đồng thời lợi dụng gió to mà lão thiên gia hảo tâm ban tặng để tăng tốc, có lẽ đội thuyền Tiêu gia đã bị đánh thành mấy trăm tấm ván gỗ khổng lồ, trôi nổi trên dòng Ô Mạn rồi.

La Đăng đỏ mặt, xấu hổ xua tay, nói, “Thượng thị vệ đừng nhắc lại, lần này, khiến cho thiếu chủ lâm vào hiểm cảnh, là lỗi của La Đăng ta. Nếu không phải ta đánh giá sai độ kiên cố của chiến thuyền Đồng Quốc, tưởng rằng thuyền quân ta sau khi gia cố có thể đối đầu với chúng mà tùy tiện va chạm, vậy thì mọi người đã không rơi vào hiểm cảnh. Ai nha, La Đăng có tội, nếu không phải hiện tại hiểm nguy chưa được hóa giải, Tiêu gia còn cần nhân thủ, ta đã sớm chiếu theo quy củ lão chủ nhân lập ra mà tự sát tạ tội rồi.”

“Không thể a!” Phượng Minh hoảng sợ, vội vàng tiếp lời: “Đó là quy củ của lão chủ nhân, hiện tại ta mới là thiếu chủ, quy củ ta lập là không một ai được phép tự sát tạ tội hết. La tổng quản, hiện tại chúng ta đã yếu thế hơn quân địch rất nhiều, ngươi ngàn vạn lần đừng có kích động.”

Nhiễm Hổ ở một bên thấp giọng nói: “Sư phụ thật sự đã tận lực, chúng ta chưa từng giao thủ với thủy binh Đồng Quốc, không biết tình huống chiến thuyền đối phương cũng không có gì kỳ lạ cả, thêm nữa lúc trước, cho dù có nghĩ nát óc, chúng ta cũng không ngờ sẽ có một ngày bị toàn bộ thủy binh Đồng Quốc đuổi cùng giết tận như thế này.”

“Chuyện tự sát tạ tội không được nhắc lại nữa. Tốt rồi, bây giờ nói cho ta biết tình huống về mọi phương diện đi. Thủy binh Đồng Quốc truy đuổi sau lưng chúng ta không thể loại bỏ, cái chuyện hết sức nguy hiểm này ta đã nghe rất nhiều rồi, có tin tức gì tốt hơn không?”

Phượng Minh mạnh mẽ giữ vững tinh thần, quay đầu, ánh mắt dừng trên người Dung Hổ. Chỉ thấy Dung Hổ trầm giọng hồi đáp: ”Thủy binh Đồng Quốc luôn truy kích đội thuyền, khỏi phải bàn đến bất luận cơ hội lên bờ nào nữa, chúng ta cơ bản đã mất liên lạc với mọi người, cũng không ai có thể liên hệ với chúng ta. Hiện tại chỉ hy vọng Trường Hoài – người được phái đi truyền tin lúc trước, có thể sớm gặp được Đại vương. Miễn là Đại vương nắm được tình huống của Minh vương, hẳn là sẽ tới cứu viện.”

“Đúng vậy,” Thượng Tái Tư bổ sung: “Tuy rằng hiện tại không có cơ hội gửi thư cầu cứu Hạ Địch vương tử, thế nhưng hành động truy kích của đại quân Đồng Quốc lớn như vậy, không có khả năng giữ bí mật hoàn toàn, nhất định sẽ có tin đồn liên quan truyền từ sông Ô Mạn tới hải vực Đan Lâm. Hạ Địch vương tử nghe được đồng minh bị đuổi giết, hẳn là sẽ điều động viện binh. Bất kể như thế nào, chỉ cần Tử Nham biết được sự tình, cũng sẽ thay Minh vương thỉnh cầu Hạ Địch vương tử phái người đi trợ giúp.”

Phượng Minh buồn bực nói: “Hai cái ‘hẳn là’ này, đều không chắc chắn, không có cơ sở đặt niềm tin. Trường Hoài khi nào mới có thể gặp được Dung Điềm chứ? Tin tức chúng ta bị đuổi giết rốt cuộc bao giờ mới có thể lọt vào lỗ tai Hạ Địch vương tử đây?”

Tuy rằng Trường Hoài trung thành tận tụy cấp tốc tới chỗ Dung Điềm báo tin, vất vả lắm mới có thể chém giết thoát khỏi mai phục trùng trùng điệp điệp, song vẫn là xui xẻo mà ngã vào lồng ngực Lang Duệ - một vị bằng hữu năm xưa. Như thế, cái nhiệm vụ báo tin cho Dung Điềm kia, đương nhiên cũng liền chết yểu. Nếu Phượng Minh biết được chuyện này, khuôn mặt nhỏ nhắn đang lộ vẻ buồn bực của hắn chỉ sợ lại càng muộn phiền hơn gấp bội.

Trong lúc mọi người trầm mặc, La Đăng ho nhẹ một tiếng. Tất cả đều biết hắn muốn nói ra suy nghĩ của mình, vì thế đồng loạt đem tầm mắt chuyển về phía hắn.

“Thuộc hạ còn có một tin xấu mà thiếu chủ không thể không nghe.” La Đăng thở dài một hơi.

“A?” Phượng Minh nhíu mày, “Được rồi, nói nghe một chút.”

“Chúng ta sắp hết vũ khí.”

“Cái gì?” Phượng Minh sửng sốt một chút, sau đó bỗng nhiên quái dị kêu lên, “Sắp hết vũ khí?” Nương ta a! Địch nhân đông như kiến cỏ, chiến thuyền cũng gấp bội phe ta, chính mình bên này không tới một ngàn nhân thủ, tàu thuyền trải qua hai lần va chạm để phá vỡ vòng vây, không vỡ nát trước khi đổ bộ lên đảo Kinh Chuẩn đã phải cảm tạ trời đất rồi. Hiện tại, cư nhiên ngay cả vũ khí cũng thiếu thốn? Thế thì còn đánh cái đầu a? Loại này chiến đấu không công bằng đến bất ngờ này phải chiến như thế nào đây!

“Kỳ thật, đó cũng là chuyện hợp với lẽ thường.”

“Cái này… Vậy mà cũng là hợp với lẽ thường?” Phượng Minh khóc không ra nước mắt.

Nhiễm Hổ hiểu rất rõ tình huống của đội thuyền, vì thế giải thích với Phượng Minh: “Thiếu chủ, trước tiên phải hiểu là, mặc dù đội thuyền có một ít vũ khí và trang bị phòng ngừa tập kích, thế nhưng vẫn là thương thuyền, không có khả năng giống như chiến thuyền, chất đầy lương thảo và vũ khí được. Lúc này sự tình phát sinh quá đột ngột, hiển nhiên không có thời gian chọn mua vũ khí, nhân thủ Tiêu gia chúng ta quen dùng nhất chính là kiếm, về phần cung tiễn, mỗi người chỉ mang theo nhiều nhất một hai túi tên mà thôi, trải qua hai lần công phá vòng vây, tên mang theo cũng tiêu hao không ít.”

Nhiễm Thanh ngưng trọng gật đầu, “Cung tiễn thuộc hạ tự mình mang theo, đã dùng hết rồi.” Ở cửa thành Đồng Trạch, khi hắn tới cứu viện đám người Phượng Minh, đã đứng trên cao bắn xuống không ít tên, lại thêm hai lần đội thuyền phá vây, cùng với Dung Hổ phụ trách bắn thủy thủ lái thuyền của quân địch, dùng hết cũng là chuyện bình thường.

Phượng Minh nghe mà đau đầu nhức óc, ngay cả hưng trí giơ tay lên vò tóc cũng hoàn toàn tiêu tan, chỉ thấy run sợ một hồi. Nhìn vào đám tâm phúc ở xung quanh, hắn khổ não hỏi: ”Còn có tin xấu nào khác không? Nói hết ra đi, gọn gàng trong một lần, chung quy cũng dễ chịu hơn phân ra thành mấy lần phiền muộn.”

“Còn có một tin tức xấu,” Thượng Tái Tư bình tĩnh nói, ”Kỳ thật, vừa rồi Nhiễm Hổ đã nhắc tới, hắn nói thương thuyền khác với chiến thuyền, chính là ở chỗ chiến thuyền tích trữ một lượng lớn lương thảo cùng vũ khí, để phòng ngừa biến cố bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra. Từ đó rõ ràng thấy được, chúng ta chẳng những thiếu vũ khí, mà chỉ sợ lương thực cũng không nhiều. Đúng không?”

Hai chữ cuối cùng, là hắn hỏi Nhiễm Hổ.

Nhiễm Hổ không ngờ Thượng Tái Tư lại phản ứng nhanh như thế, trên mặt lộ ra kinh ngạc cùng bội phục, có điều nghĩ tới tình huống hiện tại, lại vô pháp giấu diếm một tia suy sụp nảy sinh. Tựa hồ cảm thấy áy náy vì không ngừng báo tin xấu cho Phượng Minh, hắn ngập ngừng nói, ”Lương thực… của chúng ta… cũng không ổn rồi.”

Phượng Minh ngây ngốc, trừng mắt nhìn mọi người. Hắn vốn dĩ không biết, trở thành một chủ soái lại là một chuyện đáng sợ như vậy. Cái tình trạng trước mắt này, vỡ thuyền, thiếu lương, vậy thì ở giữa đại dương mênh mông rộng lớn, cho dù phía sau không có truy binh, cũng đủ để người ta phải đau đầu.

“Vậy, lương thực đủ ăn cho mấy ngày?” Tiêu gia thiếu chủ đờ đẫn mặt mày, hồi lâu mới ỉu xìu hỏi.

“Vốn là, dựa theo nhân số thủy thủ trên thuyền, dự trữ lương thực cho mười lăm ngày, song lần này bởi vì có thiếu chủ, cho nên đã chuẩn bị nhiều hơn một chút.”

“Thế nhưng?” Phượng Minh chờ đợi câu nói tiếp theo. Hắn đã phỏng đoán được phía sau lời này sẽ có chuyển biến.

“Thế nhưng hiện tại, trên thuyền, chẳng những có tất cả thủy thủ và đám người hầu cận bên cạnh thiếu chủ, còn có rất nhiều nhân thủ vốn dĩ không thuộc đội chúng ta. Nhất là những thủ hạ Tiêu gia phân bố khắp nơi bị triệu tập về Đồng Trạch đêm qua, bao gồm cả nhóm thợ thủ công nữa.”

Khi Phượng Minh bị bao vây ở Đồng An viện, vì phòng ngừa cho trường hợp không may, La Đăng đã vội vàng triệu tập tất cả những nhân thủ có thể triệu tập, thậm chí ngay cả một ít thợ thủ công không phải cao thủ Tiêu gia cũng được gọi tới. Vì thế cho nên, trong số gần một ngàn nhân thủ trên thuyền lúc này, có một bộ phận là thợ thủ công không có bao nhiêu sức chiến đấu, song đương nhiên, bọn họ cũng phải ăn cơm. Cuối cùng, Nhiễm Hổ đưa ra kết luận, ”Lương thực hiện tại, nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ bốn - năm ngày.”

Phượng Minh hít vào một hơi lãnh khí, nhìn về phía Dung Hổ, “Ngươi đoan xem, viện binh của Dung Điềm và Hạ Địch sẽ đuổi tới nơi này trong vòng bao nhiêu ngày?”

Sắc mặt Dung Hổ cũng rất khó coi, hắn ngẫm nghĩ một chút, dùng ngữ khí tương đối bình ổn đáp: “Hạ Địch vương tử có hiểu biết phong phú về biển cả, đội thuyền lại được trang bị hoàn mỹ, tốc độ cũng rất nhanh, hẳn là sẽ tới sớm hơn so với Đại vương. Nếu mọi thứ thuận lợi, viện binh của Hạ Địch vương tử, có lẽ có thể xuất hiện nội trong mười ngày.

Ai cũng có thể nghe và hiểu được, bốn chữ ‘mọi thứ thuận lợi’ này, thật đáng được phi thường nhấn mạnh. Hiện tại Hạ Địch đang ở đâu? Khi nào thì hắn nhận được tin tức? Sau khi nắm bắt được tình hình hắn có thể lập tức phái binh viện trợ hay không? Những vấn đề này, bất cứ kẻ nào trên thuyền cũng không thể đưa ra đáp án chính xác.

“Mười ngày?” Phượng Minh thật sự muốn lăn ra hôn mê bất tỉnh. Một khi thiếu thốn lương thực, liên tục nhiều ngày không ăn, ai còn có khí lực chống đỡ sự vây hãm cùng công kích của thủy binh Đồng Quốc? Tất cả đều đói rũ mà nằm bẹp cả rồi. Nhìn vào toàn cục, sự ác liệt của tình thế lúc này đây, quả thực khiến người ta phải run như cầy sấy.

Ngay thời điểm khoang thuyền rơi vào trầm mặc, cơ hồ hít thở không thông, một tiếng gõ cửa bất chợt vang lên.

“Vào đi.”

Một người cao thủ Tiêu gia đẩy cửa bước vào.

“Thiếu chủ,” Hắn bẩm báo: “Tin tức từ đài quan sát trên thuyền truyền tới, đã mơ hồ nhìn thấy lục địa phía trước rồi.”

Phượng Minh ”A” một tiếng sau đó cấp tốc đứng lên, nhanh chân ra khỏi khoang thuyền. Mọi người đồng loạt đi theo phía sau, cùng hắn lên boong, nhìn về phía trước. Gió biển nhẹ nhàng thổi lên gương mặt chất chứa biểu tình phức tạp của tất cả bọn họ. Dần dần, ở đường chân trời xa xa, một mảnh lục địa loáng thoáng lộ ra, chậm rãi, chậm rãi lọt vào tầm mắt.

Đảo Kinh Chuẩn!

Chốn chứa đựng sinh cơ cuối cùng cho tất cả những người trên đội thuyền Tiêu gia, cũng là một nơi cực kỳ nguy hiểm với đầy rẫy phiên lưu. Bởi vì sau khi đổ bộ lên đó, chắc chắn bọn họ sẽ bị thủy binh Đồng Quốc vây hãm, khi ấy, cuộc đại chiến không cân sức mà bọn họ không muốn đối diện nhất bất cứ lúc nào cũng có thể nổ ra.

Đảo Kinh Chuẩn, nơi này lúc trước Phượng Minh chỉ được nghe tên, hiện tại lại phải đem cả tính mạng mình phó thác cho nó!

Đảo Kinh Chuẩn, rốt cuộc xuất hiện rồi.