Phượng Vu Cửu Thiên

Quyển 15 - Chương 7



Hạ Địch thong dong ngồi trên chiếc đệm làm bằng tơ lụa phủ kín cả mã xa, tâm trạng thích thú như đi du sơn ngoạn thủy, nhàn nhã tiến về Đồng Trạch - thủ phủ của Đồng quốc.

Sự mãn nguyện đặc biệt này, đương nhiên không phải vì rượu quý trong chén, cũng không phải do sự hưởng thu xa hoa khiến người ta không thốt lên lời trên suốt đường đi, càng không phải vì núi sông Đồng quốc đẹp như họa.

Nguyên nhân duy nhất, đương nhiên là vì Tây Lôi Minh vương ngốc nghếch đã hồ đồ ký xuống tờ hiệp ước hòa bình kia.

Ma xui quỷ khiến thế nào lại khiến cho nam nhân vẻ ngoài đoan chính, trên mặt mang theo nét cười thanh lãnh vẫn luôn khiến hắn toàn thân sôi sục kia bị cục diện chính trị biến hóa khôn lường đưa vào trong tay hắn.

Việc này càng khiến Hạ Địch hưng phấn hơn so với việc lợi dụng điểm yếu mà uy hiếp người khác.

Thời gian này, số lần hắn cười như điên nhiều hơn hẳn so với những năm trước đây.

Còn gì thú vị hơn so với việc Tử Nham - một kẻ cao ngạo từng nhất quyết từ trên thuyền nhảy xuống, mang theo một dạng nhiệt huyết "tiễn đã lên dây, không thể thu hồi" của nam tử - rất nhanh sẽ bị ép phải tuân theo hòa ước, cùng hắn trở lại địa bàn của mình.

"Ha hả..." Khóe môi Hạ Địch giương lên tạo thành một đường cong tà ác.

Hắn quả thực không thể chờ thêm được nữa.

Hạ Địch không mảy may lo lắng Tây Lôi sẽ bội ước, bởi hắn tin rằng âm mưu của mình hoàn toàn không có sơ hở.

Tây Lôi vương Dung Điềm là người cực kỳ lợi hại, nhưng cũng bởi lợi hại, cho nên sẽ không thể thiếu lý trí mà xé bỏ hòa ước. Lợi nhuận từ song lượng sa, còn có tác dụng tuyệt vời của song lượng sa trong việc rèn đúc vũ khí, mọi người đều biết.

Hắn đưa ra một miếng mồi mà bất cứ quốc gia nào cũng không thể cự tuyệt.

Với Đan Lâm mà nói, đây chẳng qua chỉ là một cuộc tuyển chọn, từ trong các quốc gia chọn ra một nước lớn có tiềm lực nhất làm đồng minh mà thôi.

"Không Lưu!"

Mã xa này được mở rộng bốn phía, khác hẳn với mã xa thông thường. Cột chống làm bằng hoàng kim sừng sững dựng ở bốn góc, phía trên có mái che che đi ánh nắng mặt trời, thuận tiện cho Hạ Địch trong quá trình di chuyển, vừa không bị ánh nắng chiếu thẳng vào, vừa có thể nhìn ngắm cảnh sắc xung quanh không sót một thứ gì.

Quay đầu, biếng nhác gọi một thuộc hạ đang cưỡi ngựa bên cạnh, "Nơi này cách Đồng Trạch còn xa không?"

"Bẩm vương tử, không xa, đại khái còn ba bốn dặm nữa là đến ngoại thành Đồng Trạch." Không Lưu ngữ khí thâm trầm, tựa hồ không khác gì so với bình thường. Sắc bén nhận thấy một tia nôn nóng của chủ nhân, trên mặtliền trưng ra nét cười kính cẩn, "Thuộc hạ đã sớm phái người đưa tin cho Đồng quốc Đại vương tử Khánh Ly. Hắn nhất định sẽ phái người an bài hành quán cho Vương tử. Những sứ giả kia hẳn là đang đợi chúng ta, không chừnghiện tại đã chực ở ngoài cửa thành rồi."

"Khánh Ly? Hừ, tên vô dụng đó..." Hạ Địch cười khẩy một tiếng.

Dọc đường tới đây, còn có một thu hoạch nho nhỏ.

Một đêm khuya, thị vệ bắt được một nữ nhân che mặt, cưỡi ngựa đi qua đoàn người của bọn họ.

Nguyên nhân động thủ rất đơn giản: những người Hạ Địch mang theo lần này, phân nửa là thị vệ Đan Lâm, phân nửa lại là cao thủ trong đám hải tặc.Chưa tính thị vệ, riêng đám cướp biển lãnh huyết dũng mãnh kia đã là những kẻ có giữ thói quen vẫn đặc biệt cảnh giác những người xuất hiện bên cạnh mình.

Một nữ nhân đơn độc hành tẩu, lại he mặt, nhãn thần lóe ra tia khẩn trương rõ rệt, làm sao có thể không khiến bọn chúng nghi ngờ nàng chỉ giả vờ đi ngang, nhưng trên thực tế là gian tế tới điều tra?

Không ngờ bắt người đem tới trước mặt Hạ Địch, lục soát một hồi, cư nhiên lại soát ra được một phong thư rất thú vị.

Lạc khoản đúng là của Tiêu gia Thiếu chủ Phượng Minh - người vừa mới hai tay dâng tặng Tử Nham cho mình, mà nội dung, dĩ nhiên vô cùng tỉ mỉ.

Tên phế vật Khánh Ly cuồng ngạo vô dụng kia, cả ngày rêu rao cái gì mà muốn thành đại nghiệp, hoàn toàn không biết Hạ Địch sở dĩ vứt bỏ Khánh Chương mà chọn liên kết với hắn, chỉ vì hắn ngu xuẩn, dễ dàng khống chế.

Hiện tại ngay cả phu nhân của mình cũng không quản được, đường đường Khánh Ly Vương phi, cư nhiên lén cấu kết với Tây Lôi Minh vương, tiết lộ bí mật mưu đồ ám sát Minh vương của chính phu quân mình.

Lần này tới Đồng Trạch, xem ra sẽ thật náo nhiệt.

Thị nữ tên Sư Mẫn kia, khi bị hắn soát ra thư, đã mấy lần muốn tự sát.

Nghĩ đến cái bí mật con con này tương lai có lẽ có chỗ hữu dụng, Hạ Địch ngàn năm hiếm thấy một lần mà nảy sinh ý định làm người tốt, giơ ra hòa ước vừa mới hảo hảo kí kết với Tiêu gia Thiếu chủ Phượng Minh.

"Không cần sợ. Bí mật này ta nhất định giúp công chúa của ngươi che giấu, bởi vì ta và Tây Lôi Minh vương, là đồng minh."

Hòa ước vừa lấy ra một cái, liền trở thành bằng chứng tốt nhất không thể nghi ngờ.

Lúc này đây, Lạc Trữ vẫn luôn làm việc tỉ mỉ chu đáo lần thứ hai cho thấy sự chu toàn của mình. Mặc dù không dự đoán được Sư Mẫn có dịp so sánh chữ ký của Phượng Minh ở nơi khác, nhưng ở vị trí cần kí tên trên thư hồi đáp, hắn vẫn bắt chước theo bút tích của Phượng Minh.

Phượng Minh đợi chờ nhiều ngày trên thuyền lớn Tiêu gia, nhàn rỗi vô sựnên bị Dung Hổ đốc thúc luyện chữ.

Những tờ giấy đã viết xong đem bỏ, thỉnh thoảng cũng tiện tay ném xuống nước, một vài cái trong số đó ngẫu nhiên lọt vào tay Lạc Trữ. Mà mô phỏng bút tích, vừa hay lại là chuyên ngành bậc nhất của Tiêu gia sát thủ đoàn.

Ngày đó lúc Lạc Trữ luyện theo bút tích của Phượng Minh, thực sự cũng không nghĩ gì nhiều, thuần túy chỉ là rèn luyện kỹ năng một cách chuyên sâu mà thôi. Khi giả mạo Phượng Minh viết thư hồi đáp, ký tên cũng là theo thói quen, giả dạng bút tích của người khác mà viết.

Cho nên sát thủ chuyên nghiệp là kẻ phi thường có đạo đức nghề nghiệp và nề nếp.

Thâm tâm Sư Mẫn đương nhiên không nghi ngờ lá thư kia là giả. Nàng ngược lại rất hoài nghi bản hòa ước của Hạ Địch đưa cho mình xem là có vấn đề. Cầm hai món đồ đối chiếu hồi lâu, nét ký đều rất qua loa, dường như không sai biệt.

Về chuyện ấn tín bất đồng, nguyên nhân Hạ Địch giải thích cũng thực hợp lý, lúc ấy Phượng Minh không rảnh tìm con dấu, sự việc cấp bách, nên dùng tay điểm chỉ.

"Như vậy..."

"Ta hiện tại thả ngươi đi. Ngươi trở về báo tin cho Trường Liễu công chúa đi. Về việc của ta, ngươi không cần giấu giiếm, cứ bẩm báo sự thật với nàng."

Hạ Địch để cho Sư Mẫn cảm động đến rơi lệ mà rời đi, tâm tình càng thêm khoan khoái.

Hạ Địch chẳng những muốn giữ Tử Nham trong tay mình, mà, hắn, Đan Lâm nhị vương tử lấy danh nghĩa hải thần phát thệ, nam nhân một khi đã ở bên cạnh hắn, tuyệt đối sẽ không có thời gian rảnh rỗi mà đi quản sống chết của Minh vương kia.

Đối với đảo quốc Đan Lâm tồn tại độc lập ngoài biển khơi, lại nhờ song lượng sa mà trở nên giàu có mà nói, mảnh đất liền này, càng loạn càng tốt.

Hạ Địch mang tâm tình phi thường tốt mà kết thúc một chặng đường không dài lắm. Khi đến ngoại thành Đồng Trạch, liền thấy không chỉ có sử giả Khánh Ly phái tới, mà ngay cả Khánh Ly cũng tự mình nghênh đón bọn họ.

Nhìn thấy Khánh Ly tách khỏi đám người, khuôn mặt tươi cười đi về phía mình, Hạ Địch dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra, hắn tất nhiên có mục đích.

"Thật tốt quá, cuối cùng cũng được gặp Đan Lâm vương tử Hạ Địch."

Mặc dù sắc mặt tái nhợt, vừa nhìn đã biết hoang dâm vô độ, Khánh Ly vẫn giữ được một chút phong độ tao nhã của Đại vương tử.

Hai bên chào hỏi xong, Khánh Ly nhiệt tình mời Hạ Địch ở lại Đồng Ân Viện của mình, "Hành quán thông thường không đủ lịch sự, chỗ ta cũng không có trở ngại gì, nếu vương tử không chê, mời hạ cố."

"Được."

Vì xe ngựa của Hạ Địch bốn phía thoáng đãng nên không thể nói chuyện riêng.

Đội ngũ khổng lồ kéo đến Đồng An viện, tạo nên tiếng động rầm rĩ rung trời. Hạ Địch lập tức được Khánh Ly phi thường hiếu khách mời vào trong viện, dẫn hắn tới gặp Thường Y mỹ nhân mình sủng ái nhất, "Thường Y, đây là Đan Lâm vương tử Hạ Địch ta vẫn nói với nàng, mau tới bái kiến."

"Thường Y xin ra mắt Hạ Địch điện hạ."

Hạ Địch chỉ liếc mắt một cái đã hiểu được sắc mặt như quỷ do buông thả quá độ của Khánh Ly từ đâu mà đến.

Cửa phòng đóng lại, chào hỏi một phen, sau đó thẳng thắn hơn nhiều.

"Vương tử đúng là người sảng khoái. Lần này ngàn dặm xa xôi vì việc của phụ vương ta mà đến, Khánh Ly ta cũng không nhiều lời. Thực không dám giấu, kẻ thù giết cha ta, tức đám người Tây Lôi Minh vương, sáng sớm hôm nay đã cùng Vương thúc đáng giận của ta đến Đồng Trạch." Khánh Ly hưng phấn nói ra kế hoạch của mình, "Ta và vương tử đã thiết đặt liên minh lâu dài, ta cũng đã dâng tặng vương tử không ít hoàng kim mỹ nữ, lần này thỉnh vương tử giúp ta một chuyện nhỏ. Nghe nói Đan Lâm có một lượng lớn song lượng sa hỗn hợp, đặc biệt thích hợp dùng trong rèn đúc bảo kiếm, sắc bén đáng sợ, là binh khí lợi hại nhất thiên hạ, vương tộc bình thường bỏ ra ngàn vàng cũng khó lòng mua được, nhưng thị vệ tùy thân của vương tử, mỗi người đều được trang bị, việc này là thật sao?"

"Không sai."

"Thật tốt quá!" Khánh Ly xoa xoa tay, bỗng nhiên lộ ra biểu tình chăm chú, "Ta nguyện dùng hoàng kim nhiều gấp ba lần để mua của Vương tử hai mươi thanh bảo kiếm như thế, được không?"

Hạ Địch đáy lòng cười lạnh, nhàn nhã đánh giá Khánh Ly từ đầu đến chân, nhếch môi hỏi, "Khánh Ly Đại vương tử định dùng những bảo kiếm này làm vũ khí ám sát Minh vương?"

"Đúng vậy!" Khánh Ly hăng hái mong mỏi, "Ta đã chuẩn bị thỏa đáng, hơn nữa có bảo kiếm vô địch đó, lại càng thêm chắc chắn."

Hạ Địch tỉ mỉ quan sát ánh mắt hắn, thấy đã hơi rã rời.

Trong đầu minh bạch một chút, cũng không lên tiếng, tiếp tục theo dõi kịch hay.

"Bảo kiếm thì có, nhưng hiện tại không thể cho ngươi."

"A? Như thế là có ý gì? Chẳng lẽ chúng ta không phải đồng minh? Châu báu mỹ nữ ngày trước ta đưa tới..."

"Ha hả, Khánh Ly điện hạ không nên hiểu lầm, chúng ta đương nhiên là đồng minh." Hạ Địch thoải mái như không có tâm địa gì, giải thích, "Thích khách của ngươi che mặt, nếu bị bắt sống sẽ tự sát, không khai ra ngươi, nhưng bảo kiếm chỉ riêng Đan Lâm ta có, sẽ lộ ra ta. Như vậy đi, bảo kiếm ta có thể cho ngươi dùng hoàng kim để đổi, nhưng thời điểm ta đang ở Đồng Trạch, ngươi tuyệt đối không được hạ thủ. Nếu không, một khi tiến hành kiểm nghiệm trên thi thể Minh vương hoặc hiện trường ám sát, phát hiện ra bảo kiếm của Đan Lâm ta, chẳng phải muốn ta gánh tội danh này cho Vương tử?"

Lý do phi thường hợp lý khiến Khánh Ly nhất thời sửng sốt, cười ngượng nói, "Hắc hắc, vẫn là Hạ Địch vương tử suy nghĩ chu toàn, bất quá..."

"Yên tâm đi, ta không lưu lại đây lâu. Trước khi Minh vương rời đi, ta nhất định sẽ ly khai, tạo thời cơ cho Đại vương tử ngươi động thủ ám sát."

"Vậy còn bảo kiếm kia?"

"Trước tiên mang hoàng kim tới, chờ đến khi ta rời khỏi sẽ giao kiếm cho ngươi."

"Được!" Khánh Ly cười ha ha, vươn bàn tay trắng nhợt ra với Hạ Địch, "Nói như vậy, mọi chuyện đã được ấn định. Vương tử quả nhiên phóng khoáng".

Hạ Địch trong lòng thầm mắng một câu, đúng là kẻ đần độn tự tìm đến cáichết, ngoài mặt lại tươi cười, vươn một tay ra bắt tay với hắn, đột nhiên nói, "Ban nãy Đại vương tử nói, đoàn người của Minh vương nay đã sớm tới Đồng Trạch?"

"Đúng vậy." Khánh Ly gật đầu, nghiến răng nói, "Thù lớn của Đồng quốc, tên hỗn đản đã sát hại phụ vương ta, cư nhiên dám ngông nghênh đi vào thủ phủ nước ta, ở bên cạnh vương thúc ta, được đối đãi như khách quý, thực sự là đáng hận! Hừ, hắn lại còn an bài cho Minh vương ở lại vương phủ của mình, quả thực là muốn chết! Có điều hắn là thân thúc của ta, chờ sau khi ta lên ngôi, nhất định sẽ không bỏ qua cho tên gian tặc phản bội phụ vươngta."

Hắn ăn dược đã một thời gian dài, gần đây càng thêm mê muội.

Thường Y thấy hắn nói không lựa lời, thầm hối hận dạo này đã cho hắn ăn quá nhiều. Quân cờ nếu như có hành động vượt quá công dụng của nó, liền nhất định phải phế đi. Khi đó làm sao ăn nói với Vương thúc.

Ở một bên quan sát, thấy Đan Lâm vương tử vẫn luôn giương ra khóe miệng khiệt ngạo bất tuân, toàn thân tà khí, nàng dịu dàng kéo cánh tay Khánh Ly, nhẹ nhàng nói, "Điện hạ không nên nói nữa. Đã không còn sớm, ta muốn thay y phục trang trọng, đêm nay còn phải dự yến tiệc trong hoàng cung chứ. Vả lại, Hạ Địch vương tử điện hạ cũng không cần đổi y phục dự tiệc sao?"

Đối với Thường Y, Khánh Ly chính là vâng lời răm rắp, lúc này bị nàng cắt ngang cũng không hề tức giận, chỉ vỗ trán cười nói, "Đúng rồi, đêm nay còn có yến tiệc hoàng cung. Bảo bối ngoan, nàng đi thay y phục trước đi, trang điểm xinh đẹp một chút, châu báu trang sức các loại cứ việc chọn mang lên người cho phù hợp, đừng để thua kém ả tiện nhân Trường Liễu kia. Ha ha, Hạ Địch vương tử, tối nay hoàng cung Đồng quốc ta bày dạ tiệc linh đình, thỉnh ngươi nhất định tham dự. Đêm nay vốn là chuẩn bị một bữa tiệc tẩy trần cho ngươi tại Đồng An Viện, tiếc rằng sự tình cùng lúc phát sinh, mấy tốp người ngựa cùng đến trong một ngày, thân phận mỗi người đều không thể coi thường, ai... không còn cách nào, chỉ có thể đãi tiệc cùng một chỗ."

Hạ Địch cũng không ngăn nổi tò mò, hỏi, "Mấy tốp người nào mà thân phận không thể xem thường?"

"Tốp đầu tiên, đương nhiên là Hạ Địch vương tử ngươi thay mặt Đan Lâm vương mà tới." Khánh Ly cười rộ lên khiến cho khuôn mặt hằn lên những nếp gấp, cười xong lại bày ra vẻ mặt thâm trầm, "Tốp thứ hai là do Vương thúc không đếm xỉa đến mặt mũi Đồng quốc mà mời tới, chính là cái gì mà Tây Lôi Minh vương, Tiêu gia Thiếu chủ quỷ tha ma bắt kia!"

"A." Hạ Địch lại hỏi, "Còn tốp thứ ba?"

"Tất nhiên, tốp thứ ba, có thể nói cũng giống như ngươi, là đồng minh của ta." Khánh Ly đắc chí, thần bí nhìn Hạ Địch, hạ giọng nói, "Chính là chánh sứ và phó sứ lo việc công văn do Tây Lôi vương Dung Đồng phái đến Đồng Quốc".

"A." Hạ Địch thuận miệng lên tiếng. Sứ giả đương nhiệm của Tây Lôi vương Dung Đồng? Cái này càng thú vị! Trên gương mặt tuấn tú đầy tà khí của Hạ Địch bỗng nhiên lộ ra một nụ cười quỷ dị, "Đúng rồi, trước hết nói qua vớiĐại vương tử, vì tương lai vạn nhất Minh vương bị giết, bổn vương tử lại không muốn liên lụy vào, nên sẽ ở ngoài mặt tạo quan hệ tốt với Minh vương, tạm thời liên minh. Đương nhiên, kế hoạch của Đại vương tử, người của chúng ta sẽ không để lộ dù chỉ một chút."

"Việc này..."

"Đại vương tử không tin ta?"

"Đương nhiên! Đương nhiên tin chứ."

Trong lòng Hạ Địch thầm khinh thường.

Cho dù ngươi không tin, cũng có thể gây khó dễ gì cho lão tử?

Chờ ta bắt được Tử Nham thu vào trong tay, mang về Đan Lâm, các ngươi cứ việc thoải mái quyết đấu một mất một còn. Kết cục tốt nhất, chẳng có gì tốt hơn việc giá của song lượng sa vĩnh viễn ngang với hoàng kim, mà hết thảy những kẻ khiến cho Tử Nham vướng bận trong lòng, đều chết hết không còn một mống.

Hạ Địch đôi khi cũng cảm thấy bản thân mình không nên sinh ra trong vương tộc. Trong xương tủy hắn, căn bản hoàn toàn là một hải tặc trời sinh yêu thích việc cướp bóc.

*****

Đồng quốc, vương phủ Hợp Khánh của vương thúc Khánh Chương.

Phốc!

Phượng Minh vừa uống vào một hớp nước lại phun hết ra, vừa ho khan kịch liệt, vừa kinh ngạc quay đầu trừng mắt nhìn Dung Hổ đang báo cáo tin tức, "Khụ khụ... cái gì? Khụ... trong yến tiệc hoàng cung đêm nay, sẽ có sứ giảcủa Tây Lôi?"

Thu Lam và Thu Nguyệt lo lắng dùng bàn tay nhỏ bé mềm mại giúp Phượng Minh vỗ lưng thuận khí.

"Mấy sứ giả kia không phải đã chết rồi sao?" Phượng Minh quay đầu lại hỏi Dung Điềm, cau mày nói, "Ta nhớ rõ ngày trước lần đầu tiên gặp ngươi... khụ, ý của ta là, lần đầu tiên bị ngươi bắt đi nghị chính, lúc đó hình như là đang nói về việc sứ giả trú tại nước ngoài bị thủ tiêu, không phải sao?"

Dung Điềm thấy hắn vừa nói vừa ho, gạt Thu Lam Thu Nguyệt ra, tự mình kéo Phượng Minh lại, vỗ lưng cho hắn, nói, "Sứ giả là một chức quan, cótrách nhiệm thay mặt Tây Lôi vương đi ngoại giao với các nước khác, làngười có địa vị vô cùng tôn quý. Những người bị giết ngày trước, sau khi ta kế thừa vương vị đã tái bổ nhiệm. Bất quá tên Đồng nhi kia có đổi người đảm nhiệm hay không, ta cũng không biết." Con ngươi đen láy đảo qua chỗDung Hổ một chút.

Dung Hổ lập tức tiếp tục bẩm báo, "Đại vương, những đại thần trong triều ngày trước người bổ nhiệm, một phần bị coi là phản tặc và bị cách chức, một phần khác nếu như được giữ lại thì cũng không có thực quyền gì. Chánh sứ lần này là Hách Viên Giáng".

"Cư nhiên lại là tên hỗn đản đó". Dung Điềm cười rộ lên, nháy mắt với Phượng Minh, nói, "Người này ngươi cũng đã từng gặp qua, chính là Háchthuế trưởng trước đây từng thỉnh giáo ngươi về chế độ thuế mới. Hắn tính tình dè dặt nhát gan, bất quá lại xuất thân từ đại gia tộc cao quý của Tây Lôi. Đồng nhi này cũng không phải là một kẻ ngu ngốc, thăng chức cho Hách Viên Giáng, hơn phân nửa là để lôi kéo gia tộc của hắn."

Chính là lão nhân quản lí thuế má này nọ, ngày thường rất thích lải nhải kia a!

Nguyên lai là người quen.

Được Dung Điềm nhắc nhở, Phượng Minh lập tức nhớ ra, tiếp nhận sự dạy dỗ mà "a" một tiếng.

Dung Điềm nhìn vẻ mặt đáng yêu của hắn, nhịn không được vươn ngón tay trêu chọc cần cổ mẫn cảm của hắn.

Phượng Minh giận dữ trừng mắt liếc hắn một cái, "Không được lộn xộn, đêm nay ta phải tham gia yến hội trọng đại a! Ngươi đừng cản trở ta chuẩn bị lên lớp học bài! Dung Hổ, nói tiếp đi."

"Vâng, Minh vương." Nhìn thấy hai người bọn họ mắng yêu nhau, ngọt ngào đến không nói nên lời, tất cả những người có mặt ở đó, kể cả Dung Hổ,trong thâm tâm cũng không khỏi tràn đầy tin tưởng và vui vẻ. Tuy rằng lo lắng cho thân đệ Liệt Nhi đến nay vẫn chưa có tin tức, nhưng Dung Hổ đãtừng trải qua rất nhiều phong ba, tạm thời buông lỏng chút lo âu, lộ ra một nụ cười ấm áp, nói tiếp tin tức vừa nhận được, "Phó sứ, lại là Tô Cẩm Siêu."

"A?"

Cái tên này, thực sự một chút ấn tượng cũng không có.

Chẳng lẽ trước đây rèn luyện ở hoàng cung Tây Lôi rộng lớn thật phí công, những thứ từng học qua tất cả đều quên sạch? Tên quan lại cũng quên hết rồi? Phó sứ hẳn là cũng được xem như đại quan chứ, không lý nào là mới được đề bạt, ít nhất cũng đã từng giữ một chức quan nào chứ?

Thấy Phượng Minh vò đầu trầm tư suy nghĩ, thỉnh thoảng lại liếc qua cầu cứu Dung Hổ, trên mặt lộ vẻ xấu hổ, chỉ sợ bị người khác vạch trần lúc trước không hề chuyên chú nghe giảng, Dung Điềm cười cười, mở lòng từ bi mà không tiếp tục trêu chọc hắn, nói cho hắn biết, "Người này ngươi đúng là không biết. Tô Cẩm Siêu tuổi không lớn lắm, còn nhỏ hơn ngươi một tuổi. Hắn trước kia nằm trong đám cẩu hữu ở thủ phủ của Đồng Nhi, cậy mìnhxuất thân từ gia đình quyền quý mà cả ngày gây chuyện thị phi, ngang ngược ác bá. Bổn vương còn vì thấy hắn áp bức bách tính mà từng ban cho hắn mười roi. Đáng tiếng hạng người vô năng này, cuối cùng lại làm phó sứ Tây Lôi, thật là mất hết mặt mũi Tây Lôi ta."

"Cho dù mất mặt, cũng là mất mặt Đồng Nhi thôi." Phượng Minh tùy tiện an ủi một câu, lại hỏi, "Hắn gây chuyện như vậy, ngươi thân là Đại vương, lúc ấy nên xử phạt hắn. Đánh mười roi rồi, có sửa đổi được chút nào không?"

Dung Điềm miễn cưỡng cười, "Sửa cái gì? Ngươi cho rằng mọi người ai cũng như ngươi ngoan ngoãn nghe lời sao? Sau đó lại như cũ ức hiếp dân lành khắp nơi, bất quá người trong gia đình hắn dù sao cũng là trọng thần Tây Lôi..."

"Trọng thần sao?"

"Minh vương, "Dung Hổ nhắc nhở, "Gia gia của Tô Cẩm Siêu này, chính là Tô Kiên Quyết, là Lễ nghi tông viện sử tiềm nhiệm mà thuộc hạ đã từng nhắc với người. Còn nhớ không?"

"Ách..."

Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Phượng Minh, tuyệt đối là một chút cũng không nhớ.

Quan lại cổ đại vì sao lại nhiều như vậy a?

Càng thêm quá đáng chính là, mười hai quốc gia, mỗi nước lại xây dựng mộthệ thống quan lại khác nhau!

Thu Lam thấy Phượng Minh xấu hổ liền vội vàng giải vây, đến bên cạnh Phượng Minh, cúi người nhắc, "Thờn gian không còn sớm. Minh vương, không bằng trước tiên tắm rửa thay y phục đi, dù sao cũng là thịnh yếntrong hoàng cung Đồng quốc, ăn mặc không thể qua loa."

Phượng Minh đương nhiên hiểu rõ Thu Lam tới thay hắn bắc thang mà bước xuống, thầm khen Thu Lam biết chăm sóc, lập tức gật đầu, "Ân, bây giờ bắt đầu thay đồ thôi".

Lại chọc chọc vào ngực Dung Điềm, "Bản Minh vương phải làm chính sự, đêm nay không rảnh ở cùng ngươi, ngươi ngoan ngoãn đợi ở đây, đừng chạy loạn, chờ ta trở lại sẽ nói chuyện với ngươi."

Quá sung sướng!

Lúc trước mỗi lần đều là Dung Điềm để hắn ở lại chầu trực. Lần này Dung Điềm buộc phải che giấu hành tung, không thể lộ diện, cuối cùng đến phiên hắn giương mi nhướng mày, sắm vai một nam tử hán ra ngoài làm đại sự.

Dung Điềm ôn hắn hung hăn hôn một cái, "Chờ ngươi quay về, đã không nhìn thấy ta nữa rồi."

"Cái gì?" Phượng Minh hoảng sợ.-----

"Hách Viên Giáng tuy rằng nhát gan, sợ phiền phức, kỳ thật cũng được xem là một người thông minh, đối với thế cục quan sát rất rõ ràng. Gia tộc của hắn tại hoàng cung Tây Lôi lại rất có sức ảnh hưởng. Hiếm khi hắn đến đây, bổn vương nhân dịp này đi gặp hắn một lần. Nếu như có thể, bổn vương đêm nay sẽ tìm một cơ hội cùng hắn nói chuyện riêng một chút."

"Ân, Dung Điềm..."

"Không cần lo lắng, ta sẽ không dại dột mà lẻn vào hoàng cung Đồng Quốc. Hành quán nghỉ ngơi dành cho sứ thần ngoại quốc, lẻn vào sẽ tương đối dễ dàng hơn."

Phượng Minh vẻ mặt lo lắng, "Ngươi muốn đi, ta không ngăn cản ngươi, nhưng ngươi phải dẫn cả Dung Hổ, Tử Nham, Miên Nhai theo."

"Ta dẫn theo Miên Nhai, nhưng Dung Hổ cùng Tử Nham không thể rời khỏi ngươi." Dung Điềm không cho Phượng Minh cự tuyệt mà ra lệnh, ngưng mắt nhìn hắn, nghiêm túc dặn dò, "Dựa vào thân phận nhạy cảm của ngươi, lại có Khánh Chương đi cùng, chắc hẳn sẽ không có người dám xuống tay với ngươi trong vương cung Đồng Quốc. Bất quá, tiệc tối trong cung đình là một nơi rất thích hợp để làm khó dễ người, ngươi phải cẩn thận."

"Làm khó dễ? Bọn họ tại sao phải làm khó dễ ta?"

Dung Điềm vỗ vỗ khuôn mặt căng mịn của hắn, cười nói, "Ngươi là Tây Lôi Minh vương mà, cơ trí hơn người nổi danh thiên hạ."

Dẹp cái cơ trí của hắn đi!

Chỉ biết danh tiếng quá lớn sẽ gặp xui xẻo.

Phượng Minh bĩu môi rồi dẫn vài thị nữ đi tắm rửa thay quần áo. Dung Điềm trước khi rời đi, hạ giọng phân phó Dung Hổ, "Sau khi vào cung, người của chúng ta thủ bên trong, người của Tiêu gia thủ bên ngoài."

"Vâng, thuộc hạ sẽ thương lượng trước với Lạc Vân của Tiêu gia."

"Hai sứ giả Tây Lôi không phải là loại người dám tùy tiện động thủ, Khánh Ly cũng không có gan động đao động thương trên cung điện của phụ vương hắn, chỉ có cái người Đan Lâm tên Hạ Địch kia..." Dung Điềm trầm giọng nói, "Người này không thể xem thường. Tuy nói là đồng minh, nhưng tuyệt đối không thể để Phượng Minh đơn độc tiếp xúc với hắn."

"Vâng, thuộc hạ hiểu rõ."

"Còn có, tận lực để Phượng Minh cùng Khánh Chương ở chung một chỗ, tìm một cao thủ thân thủ nhanh nhẹn theo dõi Khánh Chương mọi lúc." Khóe môi Dung Điềm khẽ nhếch lên, chậm rãi lộ ra một tia ý cười vô tình, "Nếu như yến hội có biến, lập tức bắt ép Khánh Chương, lấy tính mạng của Đồng Quốc vương thúc ra uy hiếp, ép Ngự tiền tướng quân Trang Bộc của Đồng Quốc phải thỏa hiệp, đồng thời bảo hộ Phượng Minh rời khỏi hoàng cung."

"Vâng."

Yến tiệc long trọng thế nào cũng vô cùng đặc sắc của Đồng Quốc, cuối cùng cũng mở màn.