Phượng Tương Sồ

Chương 43



Dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, Ngô Duyệt nhanh nhảu nói với Lăng Tri: "A Tri, muội mau đi gọi dì Tạ tới đây."

Lăng Tri: "..." Nếu nàng mà dẫn một đám người như thế này đến tìm Diệp Nghi thì chàng sẽ trừng mắt nhìn nàng đến chết luôn mất.

Nàng cứ mãi chần chờ khiến họ nóng lòng thúc giục. Trước đây nàng đã bịa ra nhiều chuyện xưa như thế, bây giờ lại không chịu để mọi người giúp đỡ thì có vẻ không hợp lý lắm, nàng đứng im tại chỗ một lúc, cuối cùng đành thở dài nói với họ: "Vậy mọi người... chờ con một lát."

Mọi người nhanh chóng gật đầu. Một thiếu niên khác đứng bên cạnh Ngô Duyệt cũng vội chạy lại hối thúc nàng, Lăng Tri thấy hắn trông khá quen mắt, chốc sau nàng mới nhận ra hắn ta là Thường Thịnh, người lúc nhỏ hay chạy nhảy khắp núi cùng Ngô Duyệt.

Lăng Tri chán nản không nói lời nào, nàng xoay người đi đến trước phòng Diệp Nghi.

Hình như Diệp Nghi chưa ngủ nên phòng chàng vẫn thắp nến, Lăng Tri nhẹ nhàng gõ mấy tiếng, chờ chàng đáp lại.

Dường như họ đã từng trải qua khung cảnh như vậy. Hồi hai người vẫn còn sống ở Trấn Thu Phong, cứ hễ đêm nào Lăng Tri khó ngủ là nàng lại chạy sang gõ cửa phòng Tạ Thanh Li, một hai đòi ngủ cùng mẫu thân cho bằng được.

Nghĩ đến đây, nàng chợt nhận ra lúc ấy mình đã làm ra loại chuyện ngu ngốc đến nhường nào.

Nhớ lại khuôn mặt lạnh lùng từ chối ngủ chung với nàng của Tạ Thanh Li khi ấy, cuối cùng nàng cũng hiểu được cảm xúc trong lòng chàng.

Nhưng lúc đó nàng nào để ý đến sự kỳ lạ gì đâu, thậm chí nàng còn dính chặt người mình lên cơ thể Tạ Thanh Li, giơ hai tay hai chân ôm nàng ấy không chịu buông ra nữa chứ. Đúng thật là...

Khi Lăng Tri vẫn còn luẩn quẩn với những chuyện trong quá khứ thì người trong phòng đã dừng lại trước cửa phòng, tiếng cọt kẹt vang lên, Lăng Tri vừa ngẩng đầu đã thấy Diệp Nghi dịu dàng đứng dưới ánh nến mờ nhạt.

Dù nàng có nhìn gương mặt này bao lần thì vẫn cảm thấy chưa đủ.

Lăng Tri nhìn chàng với vẻ mặt thất thần, Diệp Nghi không để ý lắm mà chỉ quay vào phòng lấy thêm y phục.

Vốn là chàng định khoác thêm áo ngoài cho Lăng Tri, nhưng chàng chỉ mới giơ tay lên đã vội ngừng lại, chàng đưa cho Lăng Tri bảo, "Trời ban đêm lạnh nên dễ bị cảm lắm, mặc vào đi."

Lăng Tri khẽ lắc đầu, Diệp Nghi càng quan tâm đến nàng thì nàng lại càng thêm áy náy, hôm nay những người đó tới đây và làm như vậy đều do nàng nói bậy mà ra cả.

Diệp Nghi thấy nàng trông cứ là lạ bèn hỏi: "Sao vậy?"

Lăng Tri cứ ấp a ấp úng ngẩng đầu nhìn chàng, cuối cùng vẫn kể hết chuyện của Ngô Duyệt ra.

***

Ánh nến bập bùng, làn gió đêm từ bên ngoài nhẹ thổi bay màn lụa, Lăng Tri e dè quan sát vẻ mặt Diệp Nghi, nàng cũng không biết cảm xúc bây giờ của chàng ra sao.

Nhưng giờ trông chàng không khác lúc bình thường lắm, vẫn là khuôn mặt với biểu cảm bình tĩnh như thể dù muôn binh nghìn mã có đứng trước mặt thì chàng cũng không hề sợ hãi.

Lăng Tri không đoán được chàng nghĩ gì nên đành hỏi lại: "Bây giờ chúng ta... phải làm sao đây?"

Diệp Nghi im lặng một lát, cứ muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng cũng chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, "Thôi vậy."

Chuyện đã tới nước này rồi, bây giờ họ cũng đã đứng chờ ở đó, dù chàng không muốn ra đến mấy thì cũng đâu còn cách nào khác.

Lăng Tri buồn bã nhìn chàng, suy nghĩ một chút rồi vẫn lí nhí, "Con xin lỗi."

Diệp Nghi nhìn sang thì thấy đầu nàng càng cúi thấp hơn, chàng thì thầm, "Chuyện này..."

Diệp Nghi vào phòng để tìm mấy bộ y phục mà lão quản gia mang về mấy hôm trước, Lăng Tri đi sau lưng chàng, "Khi đó con không nghĩ ra lý do nào khác nên mới bịa đại một cái như vậy, không ngờ họ lại tin là thật, đã vậy còn làm nhiều việc giúp chúng ta như thế. Con... con không biết chuyện sẽ đi xa đến mức này, con biết người không thích vẻ ngoài như vậy..."

Nghe Lăng Tri cứ mãi giải thích với vẻ hoảng loạn, Diệp Nghi chớp mắt một cái, không nhịn được mà mỉm cười.

Lăng Tri sững sờ nhìn nụ cười của chàng.

"Người không giận con sao?" Lăng Tri lẩm bẩm.

Diệp Nghi đã tìm được thứ mà chàng muốn, chàng đi tới cạnh bức bình phong, quay đầu lại nhướn mày, "Tất nhiên là giận rồi, ngươi muốn ở lại xem ta thay quần áo hả?"

Chàng nói nhẹ nhàng tựa mây bay, không có chút tức giận nào. Lăng Tri không ngờ cũng có lúc Diệp Nghi sẽ dọa nàng như thế, nàng đứng im ấp úng, "Khi người thay đồ xong thì con có thể vấn tóc cho người không?"

Diệp Nghi ngẩn ngơ, chàng không đoán được Lăng Tri sẽ đưa ra yêu cầu này.

Lăng Tri làm bộ đáng thương năn nỉ, "Được không?"

Diệp Nghi im lặng khép cửa lại.

Lăng Tri không đi mà chỉ đứng lặng người giữa gió đêm, nàng ngồi xuống dựa lưng lên tường lắng nghe tiếng động nhẹ vang bên trong phòng. Khi nàng vẫn đang bó gối ngồi suy nghĩ lung tung thì cánh cửa lại được mở ra lần nữa.

Nghe thấy tiếng cửa vang lên một cái là Lăng Tri đã vội đứng dậy ngay, nàng phủi sạch bụi bám trên váy rồi ngẩng mặt nhìn chàng.

Diệp Nghi thay sang bộ váy màu xanh nhạt bằng lụa mỏng, làn váy lượn lờ vẽ nên thân hình thon gọn của chàng. Đã lâu lắm rồi Lăng Tri không được thấy chàng mặc y phục nữ, dường như thời gian không để lại vết tích gì trên khuôn mặt chàng, da chàng trắng mịn không cần dùng phấn, trong sáng tựa ánh trăng, đẹp đến mức khiến người ta mê mẩn.

Lăng Tri ngẩn ngơ đứng nhìn, khẽ lẩm bẩm, "Người đẹp quá."

Không biết Lăng Tri đã nói câu này biết bao nhiêu lần, Diệp Nghi không đáp lại mà chỉ nghiêng người gọi nàng, "Vào đi."

Lăng Tri nhanh chóng hiểu ra ý chàng là gì, nàng cong mắt cười vui vẻ, vì sợ chàng sẽ đổi ý nên nhanh chân chạy vào phòng. Diệp Nghi đóng cửa lại, chàng dẫn Lăng Tri đến bên cạnh ghế rồi dúi chiếc lược vào tay nàng.

Diệp Nghi làm rất khẽ, nhưng khi chàng đặt chiếc lược vào tay Lăng Tri vẫn vô ý chạm phải ngón tay nàng.

Cảm giác tê dại bắt đầu từ ngón tay rồi khuếch tán khắp cơ thể nàng, lòng Lăng Tri khẽ run lên, nàng ngước mắt, đứng im một lát mới nói: "Tay người lạnh quá."

Diệp Nghi liếc Lăng Tri một cái, chàng ngồi xuống ghế nhỏ giọng hỏi: "Không phải ngươi muốn chải tóc giúp ta sao?"

"Có chứ!" Lăng Tri gật đầu liên tục, nàng tạm thời bỏ qua cảm giác kỳ lạ vừa xuất hiện lúc nãy, cầm lược gỗ từ từ chải tóc cho Diệp Nghi.

Mái tóc đen dài của chàng thả xuống hết sau lưng, chạm vào thoải mái như chạm vào tơ lụa, Lăng Tri cẩn thận chải chuốt, khuôn mặt cũng dần dịu xuống, nàng cười nói nhỏ: "Con nhớ hồi con còn nhỏ thì chẳng bao giờ tự mình chải tóc cả, toàn là người làm giúp con thôi."

Nàng đắm chìm vào hồi ức, giọng nói ngập tràn ý cười vui vẻ, "Lúc ấy con cảm thấy người tuyệt lắm, vừa khéo tay vừa chải tóc đẹp."

"Sau đó con lại nghĩ, khi nào lớn lên thì cũng phải chải tóc giúp người một lần mới được, tóc người đen nhánh và mềm mượt như thế, sờ vào tay chắc là thích lắm." Nói xong, nàng nắm một lọn tóc dài của chàng trong tay, "Đúng là thích thật."

Diệp Nghi chỉ ngồi quay lưng về phía Lăng Tri chứ không làm gì, ở nơi mà nàng không nhìn thấy, môi chàng khẽ cong lên.

"Ngươi sợ ta lắm sao?" Lúc Lăng Tri đang nghiêm túc chải mái tóc dài cho chàng thì đột nhiên chàng lại hỏi.

Lăng Tri ngừng lại, nàng nghiêng đầu nhìn Diệp Nghi đầy khó hiểu.

"Sao lúc nào bên ta ngươi cũng phải cẩn thận như thế?"

Lăng Tri nhẹ "À." một tiếng, nàng hiểu vì sao Diệp Nghi lại nói như vậy rồi, nàng chớp mắt, đáp: "Không phải con sợ người đâu, chỉ là con... Con cũng không biết vì sao nữa, mỗi khi đứng trước mặt người là con lại hồi hộp."

"Hồi hộp?"

"Vâng, lo lắng lắm." Lăng Tri suy nghĩ rồi nói ra hết cảm xúc trong lòng mình, "Con lo người sẽ giận con, lo người sẽ buồn khổ, lo rằng lỡ như người không vui thì sẽ ghét con."

Diệp Nghi không nói gì cả.

Lăng Tri nín thở, không dám làm thêm hành động gì.

Cuối cùng Diệp Nghi cũng nói: "Vì thế nên ngươi luôn nhìn ta với ánh mắt như vậy sao?"

Lăng Tri không dám gật đầu mà cũng không dám lắc đầu, tâm tư Diệp Nghi sâu không thấy đáy, ngày nào nàng cũng phải tốn rất nhiều thời gian để đoán được ý nghĩ của chàng, nhưng cũng đâu đoán ra được gì đâu.

Diệp Nghi trấn an, "Không cần lo lắng."

Lăng Tri lặng nhìn cái ót của chàng, bỗng nhiên chàng quay đầu lại nhìn nàng đầy nghiêm túc, "Dù ngươi nói gì hay làm gì thì ta cũng không giận đâu, vậy nên đừng lo lắng nữa."

Câu nói này hệt như ánh sáng xua tan đi mây mù bao phủ lòng Lăng Tri, nàng mơ màng nhìn Diệp Nghi, chiếc lược tuột khỏi tay nàng rơi xuống đất. Âm thanh lanh lảnh vang lên, chợt Lăng Tri tỉnh táo lại, nàng nhặt chiếc lược lên chà trên vạt áo mình. Niềm vui trong đáy mắt dần lan rộng, Lăng Tri dịu dàng gật đầu, "Vâng!"

Quay qua quay về một lúc, cuối cùng Lăng Tri cũng đã vấn xong mái tóc dài của Diệp Nghi.

Diệp Nghi yên lặng đứng dậy, trước đây trông chàng đã thanh tú nhã nhặn lắm rồi, sau khi ăn vận xong lại càng khiến người ta không dời mắt được. Lăng Tri nhìn "nàng" chăm chú một lúc, đột nhiên nàng mỉm cười vươn tay ôm chặt Diệp Nghi.

Diệp Nghi không ngờ nàng sẽ làm vậy, chàng cứng người đứng im tại chỗ. Lăng Tri nào thấy được biểu cảm kỳ lạ của chàng bấy giờ, nàng thì thầm bên vành tai Diệp Nghi, "Mẫu thân đẹp quá đi mất!"

Diệp Nghi: "..."

Cảm xúc vừa kịp trào dâng đã bị lời này thổi bay sạch sẽ.

Chàng im lặng đẩy Lăng Tri ra, đang định nói thêm với nàng vài câu thì lại nghe thấy âm thanh ồn ào bên ngoài.

Diệp Nghi đang muốn ra ngoài xem thử nhưng Lăng Tri lại còn nhanh hơn cả chàng, nàng đi đến bên cửa sổ quan sát xung quanh, vừa thấy là đã vội lùi về sau hai bước, quay đầu lại nói với Diệp Nghi đầy lo lắng, "Hình như đánh nhau rồi, bên ngoài có ánh lửa!"

Lăng Tri chỉ tay về hướng nàng mới nhìn, quả nhiên chỗ đó lửa bốc lên cháy phừng phực.

Diệp Nghi không chần chờ ra quyết định, "Đi xem thử."

Lăng Tri nóng lòng chặn ngang Diệp Nghi lại, nàng biết kinh thành bây giờ rối loạn, nếu có người đuổi theo đến đây thì chắc chắn là nhằm vào Diệp Nghi chứ không ai khác, giờ chàng mà ra đó thì quá nguy hiểm, không bằng để nàng ra xem trước thì hơn. Nàng nhanh chân chạy lên phía trước đẩy nhẹ Diệp Nghi vào bên trong, hét lên: "Để con đi, người cứ ở lại đây đừng đi đâu cả! Mục tiêu của chúng không phải con đâu!"

Không chờ Diệp Nghi mở miệng thì nàng đã xoay người đi mất.

Tình hình nơi đó đã bắt đầu trở nên hỗn loạn.

Nhân lực hai bên giằng co kịch liệt, mấy chục người lẫn lộn đứng chen chúc nhau chật cả sân nhà, có người đã giơ đao tranh đấu, có người lớn tiếng mắng chưởi lẫn nhau, trông có vẻ rộn ràng lắm.

Có tổng cộng hai phe, một bên là đám người dân trong Trấn Thu Phong muốn bảo vệ Tạ Thanh Li, bên còn lại là một đám nam nhân cao to mang y phục đen lộ rõ sát khí.

Lúc Lăng Tri đến thì hai bên đang đánh nhau hăng say, Lăng Tri lo lắng không thôi, tuy nàng không biết rõ lai lịch của đám người áo đen nhưng nhìn cảnh này thì cũng đủ biết chúng đến đây không có ý tốt. Nàng muốn chạy đi thật nhanh để báo tin này cho Diệp Nghi, nhưng không ngờ rằng, lúc nàng vừa quay đầu thì đã thấy Diệp Nghi mang y phục nữ nhân đang chầm chậm đi tới từ khúc quanh.

Lăng Tri thầm lo sợ, nàng muốn thừa dịp bên bọn họ đang rối loạn mà sang kéo chàng chạy đi, nhưng nàng còn chưa kịp làm gì thì Thường Thịnh đứng bên kia đã thấy rõ người tới là ai. Hắn dụi mắt không thể nào tin nổi, sau khi xác định đó đúng là Tạ Thanh Li đã mất tích bao lâu nay, hắn không suy nghĩ gì nữa mà gân cổ gọi to: "Dì Tạ!"

Bước chân Lăng Tri dừng lại, trong lòng nàng thầm chưởi một tiếng.

Nghe tiếng kêu của hắn khiến mọi người ngạc nhiên lắm, họ không hẹn mà cùng dáo dác tìm kiếm bóng dáng người trong lời hắn ta, một lát sau, ánh mắt mọi người dừng lại trên người Diệp Nghi và Lăng Tri.

Lăng Tri sa sầm mặt trước bầu không khí kỳ lạ này, nàng không biết bọn chúng đang âm mưu làm chuyện gì tiếp theo.

Mãi cho đến khi một tên nam nhân cao lớn, mặt mày dữ tợn, mang y phục đen vác đao đi ra từ đám đông...