Phượng Tôn Cửu Thiên: Khuynh Thành Tuyệt Sắc Linh Trận Sư

Chương 174: Hoàng Vị Chi Tranh (3)



“Tiểu nhân hồ ngôn loạn ngữ, hà cớ gì nghe hắn nói nhảm, trực tiếp xử chết !”

Phó Lẫm tức giận quát, râu mép cũng rung lên. Thượng triều không thể mang theo binh khí, dù là thừa tướng như hắn cũng không được. Phó Lẫm vận linh lực, nấm đấm bị một vòng linh lực đỏ sẫm vây lấy, hắn thủ thế một quyền mạnh mẽ vung về phía Bắc Ly Dạ. Một quyền này mang sát khí không hề che lấp, linh lực cuồng bạo nhắm thẳng vào ngực của Bắc Ly Dạ.Chỉ là trong nháy mắt, một bóng người nhanh chóng xẹt qua, tốc độ còn nhanh hơn cả nắm đấm của Phó Lẫm, một quyền tung ra chặng đứng công kích của hắn.

“Cái gì !”

“Là kẻ nào !!”

Linh lực va chạm nổ tung, khiến người xung quanh không thể nhìn thẳng. Đợi đến lúc khối bụi tan đi, chỉ thấy một người chắn trước mặt Bắc Ly Dạ.

“Hừ, Mộ Dung Viễn Hà !!! Ngươi đây là muốn tạo phản hả !”

Phó Lẫm vung tay áo lùi về sau, ánh mắt hơi trầm xuống. Tên này từ lúc đến đều một bộ thuận theo không chút nổi bật, lúc này lại đứng ra bảo vệ Bắc Ly Dạ. Bắc Ly Dạ và Mộ Dung thế gia có dính líu đến nhau ?

Nói đến mới thấy, rõ ràng thế lực của Đông Phương gia đã phong tỏa toàn bộ Hoàng cung, làm sao Bắc Ly Dạ có thể xuất hiện ở đây ? Cả Mộ Dung Viễn Hà này nữa. Tiếp theo sẽ là kẻ nào xuất hiện ?

“Làm sao ? Chẳng lẽ Phó tướng còn muốn giết Hoàng tử sao !”

Sắc mặt Phó Lẫm quả thật là đặc sắc, bất quá không cần đợi hắn phản bác, thanh âm uy nghiêm của Đông Phương Thái hậu đã vang lên:

“Thiên hạ đều biết, Thất hoàng tử bị kẻ gian ám sát, rơi xuống vực sâu thân tán hồn tiêu, ngươi lúc này xuất hiện ở đây, lại mưu đồ rối loạn đăng cơ đại điển, ai đảm bảo không phải kẻ giả mạo ?”

Lam Nguyệt có chút đánh giá cao vị Thái hậu này, mặc dù lời vừa rồi của Bắc Ly Dạ quả thật khiến bà ta thất thố một chút, nhưng đầu óc cực kỳ nhạy bén, nhanh chóng nắm bắt được tình hình, lần nữa nắm được quyền chủ động. Nếu không phải Đông Phương gia và Thái tử có quá nhiều nhược điểm, kéo chân sau của bà ta, sợ là không dễ dàng lật đổ được người phụ nữ này.

“Nếu nương nương đã nói như vậy, tại hạ có thể đảm bảo, đây đúng là Thất hoàng tử điện hạ. Hôm đó điện hạ bị người tập kích rơi xuống vách núi, Thần đúng lúc đi ngang qua, cứu ngài ấy một mạng. Chuyện này Nạp Lan gia chủ cũng chứng kiến, cũng có thể làm chứng được.”

Mộ Dung Viễn Hà đứng ra làm chứng, hắn dừng một chút, đưa mắt qua Bắc Ly Danh một cái, mới tiếp tục nói:

“Lúc đó, Điện hạ nói với thần, đã biết được một bí mật động trời, nên bị người cố tình ám sát hòng diệt khẩu, Thần đã nghe được bí mật này, hơn nữa còn có chứng cứ trong tay.”

Tiêu Lẫm lẫn Đông Phương thái hậu không chút tiếng động nhìn nhau. Chứng cứ, bọn họ thì có chứng cứ gì chứ. Chuyện này đã qua hơn hai mươi năm, còn dám hùng hồn nói có chứng cứ ? Đúng là người si nói mộng !

Ánh mắt Bắc Ly Danh hơi lóe, tràn ngập phẫn nộ vỗ ngự án đứng lên:

“Đúng là nực cười, trẫm là thiên tử, đương nhiên là con của phụ hoàng, các ngươi muốn tạo phản thì tạo phản, còn dám nói bậy, trẫm một đao chém hết tất cả các ngươi !”



Bắc Ly Danh phẫn nộ không phải giả, hắn chắc chắn mình là con của Tiên hoàng đế, chuyện này không sai. Bởi chính hắn cũng không biết, thật ra hắn chỉ là con hoang do Đông Phương hoàng hậu năm đó cùng Tiêu Lẫm vụng trộm mà có.

“Bắc Ly Danh, ngươi không cần gấp. Ngươi có biết Thiên Nguyên Đan ngươi dùng là của ai không ?”

“Ngươi có ý gì ? Đây là mẫu hậu trẫm trăm phương ngàn kế tìm được cho trẫm.”

“Thật đúng là tiêu tốn không ít. Ai không biết Tiêu thừa tướng tốn ba năm treo thưởng khắp đại lục tìm Thiên Nguyên Đan này chứ. Trả giá còn không nhỏ, đến cuối cùng còn đem bảo vật của Tiêu gia đổi luôn rồi, chỉ vì Thiên Nguyên Đan này trị được chứng bệnh cũ đó của ngươi !”

Nghe lời này, Bắc Ly Danh cũng có chút bất ngờ, bởi đan dược này mẫu hậu hắn không nói rõ là như thế nào đạt được, nhưng hắn cũng không hề nghi ngờ gì, nhàn nhạt nói:

“Tiêu thừa tướng cũng là sư phụ của trẫm, vì cứu trẫm làm như vậy cũng không có gì không thỏa đáng. Người xưa nói một ngày là thầy cả đời là cha, Tiêu thừa tướng cũng không khác gì phụ thân của trẫm.”

Bắc Ly Dạ cười một tiếng, khẽ gật đầu:

“Không sai, hay cho câu một đời là thầy cả đời là cha a, sẵn tiện đêm đêm lẻn vào Phương Nghi cung cùng hoàng hậu ân ái, có được mẹ lẫn con, đúng là không sai.”

“Cái gì ! Ngươi dám bôi nhọa mẫu hậu của trẫm, muốn chết !”

Bắc Ly Danh con người tàn nhẫn bạo ngược, nhưng ngược lại rất tôn sùng vị mẫu thân này của hắn, Linh lực bạo phát, uy áp thục về Thiên Dương Cảnh cường giả ập xuống người Bắc Ly Dạ. Bất quá Bắc Ly Dạ cũng một đòn đáp trả, uy thế còn không thua kém. Con ngươi Bắc Ly Danh hơi co lại, kinh ngạc:

“Ngươi cũng là linh giả Thiên Dương Cảnh !!? Không thể nào ! Rõ ràng ngươi chỉ là một võ giả, từ khi nào có thể tu luyện chứ !!”

Lam Nguyệt nhìn biểu hiện kinh ngạc của tất cả người ở đây, khẽ xoa cằm nói với Huyền Tịch:

“Bắc Ly Dạ này không tồi nha, nhìn đám người này kinh ngạc như vậy, hắn đúng là che giấu rất sâu đó.”

“Ừm, rất biết che giấu tính toán.”

Huyền Tịch nâng mắt nhìn qua một cái, rồi khẽ đáp.

Bên trong vẫn chưa hết kinh ngạc, Bắc Ly Dạ nhìn Bắc Ly Danh, ánh mắt hiện lên một tia trào phúng nhàn nhạt.

Bắc Ly Danh luôn tự nhận mình là người có thiên phú nhất trong hoàng thất, luôn đè đầu cưỡi cổ các huynh đệ tỷ muội khác. Hiện tại đột nhiên xuất hiện một Bắc Ly Dạ tu vi lẫn thiên phú không hề kém cạnh hắn, Bắc Ly Danh quả thật rất sốc.



Bắc Ly Danh nghiến răng nghiến lợi, lần này tuyệt đối không thể để tên này sống ! Bắc Ly thị chỉ có hắn mới xứng đáng với hoàng vị, những kẻ khác đều là rác rưởi !!

“Trẫm hà tất ở đây nghe ngươi nhiều lời ngụy biện ! Chống đối trẫm, giết không phải là xong rồi sao ?”

Bắc Ly Danh đột nhiên cười quái dị một tiếng, trên tay lập tức nhiều hơn một thanh trường thương vàng óng, hắn cởi bỏ áo ngoài vướng víu của Long bào, phi thân chém về phía Bắc Ly Dạ, hét lớn:

“Kẻ phản nghịch, giết !!”

Lam Nguyệt không ngờ Bắc Ly Danh này lại không màn thể diện trước triều thần như vậy, ngang nhiên muốn giết Bắc Ly Dạ. Hiện tại nếu không ai đứng ra ngăn cản, quả thật Bắc Ly Danh này sẽ thật sự xuống tay.

“Điện hạ, khoan đã.”

Một giọng nói vang lên trong đại điện, bóng người cũng cùng lúc xuất hiện trước mặt Bắc Ly Danh, ngăn hắn lại. Là một vị lão giả bạch y tóc bạc, trên tay còn cầm theo một quyền trượng bằng gỗ, trên đầu quyền trượng còn gắn một viên ngọc đỏ tươi. Hắn chỉ dùng một tay, nhẹ nhàng ngăn lại Bắc Ly Danh.

Là ma hạch của ma thú cấp cao. Hơn nữa tu vi của người này, là Thiên Dương Cảnh hậu kỳ !

Đạt đến cấp bật Thiên Dương cảnh, khoảng cách chênh lệch thực lực càng lớn hơn so với cảnh giới khác. Cảnh giới này giống như một bước ngoặc, một vị Thiên Dương Cảnh trung kỳ, có thể giết mười Thiên Dương Cảnh sơ kỳ không tốn chút sức lực. Đương nhiên đối với Vô Sắc linh căn như Lam Nguyệt lại là một trường hợp đặc biệt.

Có thể nói Vô Sắc Linh Căn có thể hấp thụ mọi loại linh khí, tốc độ tu luyện đã hơn người thường một bậc, hơn nữa vì có thể sử dụng nhiều loại linh lực, át chủ bài so với người cùng cảnh giới lại thêm một bậc. Huống hồ Lam Nguyệt tu luyện công pháp, cũng so với người khác hơn một bậc. Hiện tại nàng mặc dù chỉ là Thiên Dương Trung kỳ, nhưng trong cấp bậc Thiên Dương Cảnh, tuyệt không có đối thủ. Dù là người có Vô Sắc linh căn như nàng, hệ thống công pháp tu luyện như nàng, cũng chỉ là sức mạnh ngang bằng, hai bên cũng không thể giết đối phương.

“Quốc sư ?”

Bắc Ly Danh kinh ngạc một chút, nhưng cũng thu hồi tay. Ngoài người kia ra, có thể nói vị này chính là người có tu vi cao nhất của Nam Huyền quốc. Lão quốc sư xuất hiện, Đông Phương hoàng hậu lẫn Tiêu Lẫm sắc mặt đại biến. Nên biết, dù bọn họ toang tính đến đâu, nếu thân phận của Bắc Ly Danh bại lộ, vị trước mặt một lòng trung thành với Bắc Ly thị chắc chắn không để yên chuyện này.

“Sao ngài lại đến đây ?”

Lão Quốc sư thu tay, khẽ vuốt chòm râu bạc trắng. Lão chậm rãi lên tiếng:

“Bệ hạ, chớ có nóng vội. Chuyện liên quan đến Huyết mạch hoàng thất, dù là tin đồn nhảm, cũng nhất định phải cẩn thận. Chúng ta vẫn nên kiểm chứng trước bách quan, tránh dao động lòng chúng thần tử.”

Lão quốc sư gõ nhẹ quyền trượng xuống đất, chấn động vô hình lan tỏa. Cả đại điện im lặng như tờ. Ánh mắt Lão quốc sư sắc bén, nhàn nhạt mở miệng:

“Tiến hành nghiệm Huyết đi.”

!!!!