Phượng Tàn Phi Cẩm Tú Thiên Hạ

Chương 69: Một chút tình cảm



Buổi trưa, những người đó theo ước hẹn ngày hôm qua lại tới, Lạc Tuyết chẩnmạch cho từng người, mười mấy người đã được Lạc Tuyết chuẩn trị khỏi,nhưng vì quá nhiều người, Lạc Tuyết ước hừng bận rộn đến mười ngày, mớicơ bản hoàn thành.

Lạc Tuyết cùng bọn họ giao hẹn mười ngày sausẽ gặp nhau ở thành Uyển An, bởi vì còn vài ngày, Uyển An cách Cảnh Châu chỉ có ba ngày lộ trình, cho nên Lăng Quân Diệp hi vọng Lạc Tuyết ở lại thêm vài ngày.

Lạc Tuyết muốn giải quyết vấn đề của Nhược Lantrước, nàng ấy vẫn cùng nàng ở "Nghịch Kiếm Các", thời gian dài, LạcTuyết thật sự rất ngại, nàng muốn khuyên Nam Cung Nhược Lan trở về NamCung thế gia.

Cho nên sau khi ăn xong, Lạc Tuyết liền trịnh trọng nói: "Nhược Lan, ta còn rất nhiều chuyện phải làm, ngươi không cần đitheo bên cạnh ta nữa, ta không ở nơi nào cố định, cũng chỉ vì có Lăngđại ca nên mới tạm thời ở lại, cho nên, ngươi mau trở về nhà đi."

"Vân đại ca, ngươi lại muốn đuổi ta đi sao?" Nhược Lan vừa nghe thấy vậy nên gấp gáp, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống, lại vội hỏi hướng Lăng Quân Diệp hỏi, "Lăng đại ca, Huynh không thích ta ở lại đây có phải không?"

"Sao lại nói vậy, Nhược Lan cô nương muốn ở lại bao lâu thì cứ ở lại, Lăngđại ca tại sao lại tức giận chứ?" Lăng Quân Diệp cười nói.

"Vậytại sao Vân đại ca lại muốn ta trở về? Diễm ca ca, ngươi khuyên nhủ Vânđại ca hộ ta đi!" Nhược Lan liếc mắt ánh mắt kiên quyết của Lạc Tuyết,lại chuyển hướng Phong Liệt Diễm cầu cứu.

Phong Liệt Diễm liếcmắt nhìn nét mặt Lạc Tuyết, Lạc Tuyết hơi lắc đầu, Phong Liệt Diễm liền hiểu, hắn lại không muốn đi đụng đến Lạc Tuyết, tránh cho gây họa đếnhắn sẽ không tốt. Vì vậy, liền "Hắc hắc" cười một tiếng nói: "Nhược Lan, theo ý của Diễm ca ca, muội đi bên cạnh Vân Thiên, thật sự sẽ mang chođệ ấy rất nhiều bất tiện, ví dụ như đệ sắp phải đi thành Uyển An, đếnTrang vương phủ ám sát Thượng Quan Vũ Điệp, võ công của muội không cao,mà Trang vương phủ đã điều rất nhiều Cao Thủ Đại Nội, ngộ nhỡ muội gặpnguy hiểm, Vân Thiên còn phải phân tâm để cứu muội, như vậy sẽ vướngchân của đệ ấy rồi?"

"Đúng vậy, Nhược Lan cô nương, ngươi đã rangoài nhiều ngày như vậy vẫn nên trở về xem cha mẹ nàng như thế nào cóphải không? Lăng đại ca nơi này lúc nào cũng hoan nghênh ngươi đến ."Lăng Quân Diệp cũng phụ họa khuyên nhủ.

Nhược Lan bộ dáng không cam lòng, ra vẻ đáng thương kêu lên: "Vân đại ca, thật như vậy sao?"

Lạc Tuyết nặng nề gật đầu, Nhược Lan mới chu môi, không đành lòng nói: "Vậy cũng tốt, nhưng là Vân đại ca huynh giải quyết xong chuyện này rồi,nhất định phải đến Tề Châu thăm muội đó."

"Ừ." Lạc Tuyết mỉm cười lên tiếng, rồi hướng Lăng Quân Diệp nói: "Phiền toái Lăng đại ca phái người đưa Nhược Lan trở về."

Lăng Quân Diệp vừa lòng nói, "Được, ta sẽ sắp xếp người đi." Lạc Tuyết rốtcuộc cũng đổi lại cách xưng hô, một tiếng "Lăng đại ca" nghe vào taiLăng Quân Diệp rất thoải mái, vì vậy tâm trang rất tốt bước ra ngoài.

Lạc Tuyết lần này đi Uyển An còn phải làm một chuyện, chính là mang Phong Liệt Diễm đến "Hồi hồn cốc" gặp Ngọc Trần Tử.

"Phong Đại Ca, Huynh không phải trở về Liệt Diễm Sơn Trang sao?" Lạc Tuyết đầu tiên muốn xác định hướng đi của Phong Liệt Diễm, liền hỏi.

"Tạm thời không trở về." Phong Liệt Diễm đáp lấp lửng, nhìn vào hai mắt Lạc Tuyết.

"Phong Đại Ca, huynh đi theo đệ, đệ có việc muốn nói với huynh." Lạc Tuyếtkhông muốn chuyện bọn họ nói bị Nhược Lan và Băng Nguyệt nghe được, liền nói với Phong Liệt Diễm.

Hai người ra khỏi "Nghịch Kiếm Các",hướng về phía rừng cây đi, lúc này thời tiết đã là cuối mùa thu rồi,trong rừng cây chỉ còn lại những gốc cây khô, lá vàng khô rơi xuống đâyđất, dẫm lên trên mềm nhũn, thỉnh thoảng phát ra một hai tiếng "Rắc rắc” một tiếng, cúi đầu nhìn xuống thì phát hiện đã dẫm lên một cành câynhỏ.

Lạc Tuyết cảm nhận thời tiết dịu mát này khiến cho lòng nàng bình tĩnh hơn, không tự chủ được nở một nụ cười khuynh thành, bỏi vì mi tâm màu đỏ khiến nàng trỏ nên rất quyến rũ, nếu không phải trên ngườiđang mặc nam trang, thì bất cứ người nào cũng bị dáng vẻ tuyệt thế nàymê hoặc, kinh ngạc không thôi.

Biết rõ đây là một nam nhân, nhưng Phong Liệt Diễm vẫn yêu như một con thiêu thân lao vào lửa, cho nên tựnguyện chìm đắm trong đó, cam nguyện bảo vệ.

Nghiêng mặt sang bên nhìn thoáng qua Lạc Tuyết, này môi đỏ mọng vẫn hấp dẫn hắn bước về phía nàng, đến gần bên cạnh, trên người truyền đến Lạc Tuyết mùi thơm cơ thể nhàn nhạt, làm Phong Liệt Diễm nhớ lại đêm ở Nghiễm Dương phủ, nếu làcuộc đời này cho hắn mỗi đễm đều có thể được ở bên cạnh hắn, vậy cũngthấy đủ rồi.

Một chiếc lá bị gió thổi bay, rơi vào trên mặt LạcTuyết, Lạc Tuyết đang muốn lấy tay lấy xuống, nghe được Phong Liệt Diễmnhẹ nhàng lên tiếng: "Đừng nhúc nhích!"

Lạc Tuyết kinh ngạc,Phong Liệt Diễm vươn tay, dịu dàng chạm vào mặt Lạc Tuyết, cầm lấy lácây ngón tay nhẹ lướt qua khuôn hiểu vì sao khẩn trương, Phong Liệt Diễm đem ngón tay chậm rãi vứt lá cây đó trên mặt đất, đôi mắt như ngọn lửanóng rực dường như muốn đem trái tim Lạc Tuyết bốc cháy, hai người gầnnhư chóp mũi sắp đụng nhau, trong đôi mắt Phong Liệt Diễm chứa đầy tìnhyêu sâu đậm, môi mỏng thở khẽ, hơi thở ấm áp quanh quẩn ở trên mặt LạcTuyết, "Vân Thiên, làm sao bây giờ? Huynh càng ngày càng không cách nàorời xa đệ được nữa, đệ nói, huynh có phải là một đứa con xấu của Phonggia không? Nhất định, yêu một nam nhân?"

Lạc Tuyết không dámngẩng đầu lên, chỉ chạm vào mặt của Phong Liệt Diễm, lại bởi vì nhữnglời nói vừa rồi khiến cho nàng trở nên kinh hãi và băn khoăn, cứ nhưvậy, môi Lạc Tuyết chạm lên môi của Phong Liệt Diễm, hai người đều kinhhãi bốn mắt nhìn nhau, Phong Liệt Diễm cảm thấy Lạc Tuyết có ý muốn lùira, hai cánh tay nhanh chóng giữ chặt đầu Lạc Tuyết, đem cả thân thể Lạc Tuyết dính vào trên người của mình.

Hai cánh tay của Phong LiệtDiễm dùng lực siết chặt lại đem Lạc Tuyết giam cầm trong ngực, Lạc Tuyết không cách nào nhúc nhích được, há miệng tính nói chuyện, lại bị đôimôi cực nóng của Phong Liệt Diễm chặn laok, chỉ có thể phát ra tiếng ôô.

Nụ hôn của hắn bá đạo mà không mất đi sự dịu dàng, cứ như vậytrằn trọc dây dưa, hôn cho đến khi Lạc Tuyết gần như hít thở khôngthông, trong đầu trống rỗng, thân thể suy yếu vô lực tựa vào lồng ngựcnam nhân, ý thức dần dần rời xa.

Nụ hôn vừa ôn nhu vừa mãnh liệtnày, làm Lạc Tuyết quên giãy giụa, cũng không nhiệt tình đáp lại, cứ như vậy mơ hồ cảm thụ rung động và ngọt ngào đã lâu rồi chưa nhận được,nhưng một lúc sau Lạc Tuyết thanh tỉnh phản ứng kịp, liền tự nhiên dùnglực đẩy Phong Liệt Diễm ra, mà chưởng này phát ra Phong Liệt Diễm lạikhông hề tránh né mà trên gương mặt còn mang theo nụ cười hạnh phúc khibị Lạc Tuyết đánh một chưởng.

Lạc Tuyết kinh hãi, thu lại chưởng kế tiếp của mình, vừa lạnh lùng vừa hận hỏi: "Tại sao huynh không tránh ra?"

"Huynh hiểu rõ bản thân đang làm cái gì, huynh xâm phạm đệ, cam tâm chịu mộtchưởng này của đệ, chỉ có như thế, trong lòng của đệ mới có thể tốt hơn, vì đệ, huynh nguyện ý. . . . . ." Phong Liệt Diễm cười khổ nói, độtnhiên trong cổ họng xông cỗ tanh nồng, "Phốc" một ngụm máu tươi phun rangoài, thân thể cũng nhịn không được nữa, chậm rãi ngã xuống. . . . . .

Lạc Tuyết hoàn toàn ngây ngốc, đột nhiên hét lên một tiếng: "Phong Đại Ca?" Sau đó ôm lấy thân thể Phong Liệt Diễm, lệ rơi đầy mặt, "Phong Đại Ca,huynh không thể có chuyện, đệ không trách huynh, không trách, huynhkhông được chết, đệ còn muốn dẫn huynh đi gặp sư công !"

Khóemiệng nhuốm máu đỏ tươi của Phong Liệt Diễm kích thích thần kinh LạcTuyết, nàng đột nhiên rất sợ, sợ nam nhan có nụ cười như ánh mặt trờinày sẽ rời nàng mà đi, "Vân Thiên. . . . . . huynh không quan tâm. . . . . . Đệ đừng khóc. . . . . . Nếu như đệ thật sự luyến tiếc không muốnhuynh chết, thì nhanh cứu huynh đi, ha ha. . . . . . huynh còn chưa chết được, huynh còn muốn báo thù rửa hận thay đệ. . . . . ." Phong LiệtDiễm bởi vì ngực đau đớn, nói đứt quãng.

Lạc Tuyết nghe thấy Liệt Diễm còn nhàn rỗi nói đùa, lại tức giận, nhẹ buông tay, Phong Liệt Diễm "Bùm" một tiếng bị rơi xuống đất, nhìn Phong Liệt Diễm khổ sở mày caulại, Lạc Tuyết lại vội vàng đỡ dậy, oán hận nói: "Đệ và huynh đều là nam nhân, huynh làm chuyện như vậy với đệ, không sợ người đời chê cườisao?"

"Ha ha. . . . . . huynh không sợ điều gì cả, huynh chỉ sợđệ bỏi vì vậy mà rời xa ta." Phong Liệt Diễm nói xong, tay phải nhẹ chạm vào giọt lệ trên mặt Lạc Tuyết, "Có đệ đau lòng rơi nước mắt vì huynh,huynh có chết cũng đáng!”

"Ngươi câm miệng!" Lạc Tuyết xấu hổ,nhẹ nhàng đỡ Phong Liệt Diễm nằm ngang, nắm cánh tay phải của hắn xemmạch, nàng dùng bảy phần công lực, vì Phong Liệt Diễm có võ công tráctuyệt, mặc dù không vận công ngăn cản, nhưng nội công vốn không yếu, cho nên thương tích khong quá nặng, Lạc Tuyết từ trong ngực lấy ra một viên "Thất Huyết Đan" để cho Phong Liệt Diễm uống, lại vận công chữa thươngcho Phong Liệt Diễm nửa ngày, mới dừng tay, thân thể Phong Liệt Diễm mặc dù đã không còn đáng ngại, nhưng dù cũng không bằng lúc trước.

Lạc Tuyết xoa một chút mồ hôi trên trán, giọng nói mang theo ý cảnh cáo: "Phong Liệt Diễm, Đệ nói rõ cho huynh biết, huynh hãy chú ý lời nói của mình, không được để chuyện ngày hôm nay tái diễn."

"Vừa rồi đệ không phải nói có chuyện cần nói với huynh sao?" Phong LiệtDiễm cố ý tránh đề tài vừa rồi nụ hôn kia, hắn vẫn chưa thỏa mãn, mùihương này lại khiến hắn lại một lần nữa lầm tưởng đang ơ bên cạnh một cô nương, mê hoặc hắn thật lâu.

Lạc Tuyết bị ngắt lời, quên măt lời cảnh cáo đang định nói, mà hỏi vấnđề tiếp theo: "Đúng vậy, sau khi đến Trang Vương Phủ xong, đệ dẫn huynhđến "Hồi hồn cốc" gặp sư công của đệ, huynh có đồng ý không?"

"Dĩ nhiên là đồng ý rồi! Huynh đã tìm kiếm nhiều năm như vậy, rất vất vả để hoàn thành nhiệm vụ, làm sao có thể buông tha được chứ?" Phong LiệtDiễm khó nhịn được xúc động, dù sao có thể nhìn thấy cao thủ thiên hạ mà bao nhiêu người mơ ước?

"Được." Lạc Tuyết gật đầu một cái.

Sau đó hai người trầm mặc, thậm chí Lạc Tuyết hình như còn có chút lúngtúng. Hồi lâu, Lạc Tuyết ngồi đến mức tê chân, lại nghĩ đến Phong LiệtDiễm không thể cứ nằm mãi trên lá khô đươc, hơi ẩm sẽ xâm nhập thân thể, liền đứng lên, nói: "Chúng ta cần phải trở về, nếu không Phong đại casẽ lo lắng."

"Được." Phong Liệt Diễm vốn không muốn trở về nhanh như vậy, kết thúcthế giới hai người của bọn họ, nhưng không tìm được lý do để phản bác,nên đã cố gắng đứng lên, Lạc Tuyết muốn đỡ hắn, kết quả Phong Liệt Diễmkhoát khoát tay, "Không cần, sẽ bị Lăng huynh nghi ngờ. Đệ cũng khôngmuốn chuyện ngày hôm nay giữa ta và đệ bị người khác biết đúng không?"

Lạc Tuyết vừa mạnh mẽ trừng mắt với Phong Liệt Diễm, thật là không mởbình thì ai mà biết trong bình có gì, nàng không tiếp tục xuống tay, làbởi vì nàng biết Phong Liệt Diễm trong lòng của nàng, nàng không thể nói rõ được, lòng mang áy náy, cho nên tha cho hắn một lần.

Hai người yên lặng trở về, Phong Liệt Diễm thấy sắp tới "Nghịch KiếmCác", liền lập tức chỉnh lại tinh thần, giống như người bình thường bước vào cửa chính, Lạc Tuyết đi theo sau đó, khẽ mỉm cười, người này thậtlà đáng yêu!

Lăng Quân Diệp đi xử lý công sự trong bang, chỉ còn lại Băng Nguyệt cùng Nhược Lan hai người trong vườn sau đánh cờ giải buồn.

Nhìn thấy Lạc Tuyết và Phong Liệt Diễm trở lại, hai người lập tức hưngphấn chạy nhanh tới, Nhược Lan mở miệng đầu tiên nói: "Vân đại ca huynhđi đâu vậy? Lăng đại ca nói rõ ngày mai sẽ phái người đưa ta về nhà, tachỉ có thể nhìn huynh một ngày thôi."

"Nhược Lan về sau cũng đâu phải không gặp lại Vân đại ca chứ? Không nênđau lòng." Lạc Tuyết an ủi, cũng mắt nháy mắt ý bảo Phong Liệt Diễm trởvề phòng đi nghỉ ngơi. Phong Liệt Diễm liền ngáp một cái, "Nhược Lan,Băng Nguyệt, các muội cứ chơi đi, huynh đi về nghỉ một lát, đêm qua ngủkhông ngon, đầu có chút đau."

Lạc Tuyết đuổi hai cô nương đi, cũng trờ về phòng.

Chuyện bây giờ càng ngày càng rối loạn, Lạc Tuyết đau đầu vô cùng, hômnay Phong Liệt Diễm tại sao lại có thể hôn nàng chứ? Haz, nàng đem hắnbiến thành Bất Tiếu Tử Tôn*, lại đánh hắn một chưởng, coi như là hòanhau đi! Hi vọng sau khi hắn gặp sư công, bọn họ sẽ không còn gặp mặtnữa, lâu dần, Phong LiệtD có lẽ sẽ quên nàng,

rồi cưới một phòng nàng dâu!

(*)một đứa con xấu xa.

Thời gian Lạc Tuyết đi đến thành Uyển An cũng đã đến, Lăng Quân Diệp vốn dĩ cũng muốn đi, nhưng bị Lạc Tuyết cự tuyệt, “Lăng đại ca, huynh còncó nhiệm vụ để xử lý? Không cần đi cùng Vân Thiên đến thành Uyển An đâu? Đệ đồng ý với huynh, sau khi xử lý xong mọi chuyện, có thời gian sẽ đến thăm huynh và Băng Nguyệt.”

Lăng Quân Diệp chỉ đành phải gật đầu, “Vậy Liệt Diễm?”

“Đệ muốn mang Phong Đại Ca đi Uyển An gặp mặt một người, cho nên huynh ấy sẽ đi cùng đệ.” Lạc Tuyết đáp.

“Được rồi. Các ngươi mọi việc phải cẩn thận!” Lăng Quân Diệp không nhiều lời, lại ân cần dặn dò.

Trên đường lớn có hai bóng dáng một trắng một lam đang điều khiển ngựa phi thật nhanh.

“Vân Thiên, huynh muốn cùng đệ đến Trang vương phủ.” Phong Liệt Diễm nói.

“Không được, Phong Đại Ca huynh ở bên ngoài thành chờ đệ là được.” LạcTuyết kiên quyết cự tuyệt, Phong Liệt Diễm bị nàng đánh một chưởng gâythương tích, vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, không thể đi mạo hiểm như vậy được.

“Huynh không đồng ý, huynh nhất định phải gặp Trang Thân Vương gia còncả nữ nhân chất tiệt kia nữa!” Phong Liệt Diễm lần này không đồng ý, hắn nhất định phải cùng Vân Thiên có nạn cùng chịu!

Lạc Tuyết cau mày không nói thêm gì nữa, nghĩ thầm chờ đến thành Uyển An rồi nói. Hai người phi ngựa đợi đến ba ngày sau bước chân vào thànhUyển An thì đã buổi trưa rồi.

“Ha ha, Vân Thiên, chúng ta vào thành ăn cơm đã.” Phong Liệt Diễm cườinói, “Sẽ không phải không cho huynh ăn cơm mà cứ đợi ở đây chứ?”

Lạc Tuyết tức giận trừng mắt với Phong Liệt Diễm, nam nhân này từ lúcgặp nàng cho đến giờ, da mặt đặc biệt dày, luôn tìm cách quấn lấy nàng,bây giờ như vậy, nàng thật sự không tìm ra lý do để cự tuyệt.

Ai ngờ hai người mới vào thành, đang tìm kiếm một quán rượu gần đây thìtháy giữa ban ngày khắp tứ phía bị một nhóm người mặc trang phục sát thủ bao vây, vì sao gọi là sát thủ bởi vì đối phương có mười người mangtheo trường kiếm sáng loan vây quanh hai người.

Đường lớn vốn dĩ đang náo nhiệt, trong phút chốc đã cực kỳ yên tĩnh, chỉ còn hai bên đang giằng co.

Lạc Tuyết và Phong Liệt Diễm liếc mắt nhìn nhau, Lạc Tuyết nhún nhúnvai, bất đắc dĩ nói: “Xem đi, đã nói huynh không nên vào thành, huynhđang muốn đi ăn cơm gặp một hồi đổ máu như thế này, lại không khẩu vị ăn cơm!”’

“Ha ha, Vân Thiên, người là sắt cơm là thép, không ăn cơm thì làm saođược? Nêu như không có khẩu vị, chúng ta sẽ ăn nhẹ một ít gì đó, như thế nào?” Phong Liệt Diễm mỉm cười, quanh thân cũng đã phát ra sát khí lạnh lẽo, con ngươi khát máu lạnh lùng quét qua đám người trước mặt.

Hai người không coi air a gì tán gẫu với nhau, giống như xem đám sát thủ trước mặt xem như không khí, người đàn ông trung niên dẫn đầu vẻ mặtvốn dĩ bình tĩnh lại tăng thêm mấy phần tức giận, trường kiếm đưa lên,lạnh lùng nói: “Hôm nay chính là ngày chết của các ngươi! Muốn ăn cơmthì đến âm phủ mà ăn!”

“Ha ha ha! Nếu hai người bọn ta đã dám nói thì sẽ có đủ khả năng. Nói!Các ngươi là ai? Vì sao lại cản đường bản công tử!” Lạc Tuyết cười dàimột tiếng, sau đó lạnh lùng quát.

“Bọn ta phụng hoàng mệnh thề phải giết hai người ngươi! Sát!” Nam nhântrung niên dẫn đầu nói vừa dứt, nhóm sát thủ xông lên, Lạc Tuyết khôngmuốn để cho Phong Liệt Diễm động thủ, tránh động tới vết thương ở ngực,nhưng trong lòng biết rõ một khi đánh Phong Liệt Diễm nhất định sẽ gianhập chiến đấu, nên đã nhanh chóng nói vào tai Phong Liệt Diễm: “PhongĐại Ca, huynh đến Túy Tiên lâu gọi thức ăn trước đi, lát nữa đệ tới!Huynh yên tâm, đệ sẽ không hao tổn cọng tóc nào đến gặp huynh!"

“Vân Thiên! Không được! Huynh không thể để một mình đệ đối phó với nhiều người như vậy!” Phong Liệt Diễm trực tiếp cự tuyệt, cũng đã rút kiếmxông thẳng hướng vòng vây, Lạc Tuyết bất đắc dĩ, chỉ đành phải nhanhchóng giải quyết nhóm người này, không thể kéo dài quá lâu.

Lạc Tuyết chưa bao giờ hạ độc thủ như vậy, Tiêu Dao Thập Tam Kiếm từngchiêu từng chiêu được nàng xuất ra, nhiều chiêu tàn nhẫn, kiếm công kích đến chỗ yếu hại của kẻ địch, kiếm pháp nhanh, làm đối phương căn bảnkhông kịp ngăn cản, mà căn bản cũng không có khả năng chống đỡ lực, mũikiếm đến chỗ nào thì máu tươi văng khắp nơi, máu dính lên Hỏa Vân Kiếm,càng ngày càng sắc bén, thân Kiếm đỏ rực đã làm những tên sát thủ đangcố gắng chống cự kinh sợ, cuôi cùng nàng sử dụng một chiêu “Tiêu Daothiên hạ”, tất cả không còn một ai đứng thẳng nữa, toàn bộ đã bị mấtmạng ngã trên mặt đất, khắp trên đường phố, thi thể rải rác khắp nơi,máu chảy thành song…

Chỉ trong vòng một khắc, sống chết đã định. Lạc Tuyết lạnh lùng xé mộtmảnh áo, đem Hỏa Vân Kiếm lau sạch sẽ, thả lại bên hông, “Phong Đại Ca,chúng ta đi ăn cơm, cơm nước xong ta muốn hoàng cung một chuyến.”