Phượng Nghịch

Chương 65: Nghe an vạn thiện thổi tất lật ca (37)





Thân thể Thượng Quan Mạn chợt sững lại, chỉ sợ thái tử thật sự muốn ra gặp mặt, nếu rời đi sẽ khiến hắn càng thêm sinh nghi, toàn thân liền ướt đẫm mồ hôi. Thái tử lại khẽ cúi đầu, thì thầm mấy tiếng bên tai Huyên cô nương, hoa văn chạm trổ của bức bình phong làm cho bóng người của thái tử biến dạng, khó thấy rõ gương mặt hắn. Huyên cô nương nghe vậy lại cười: "Nếu người sợ thất lễ, vậy thì thôi." Thái tử mới nói: "Hôm nay không tiện gặp nhau, ngày khác nhất định tạ tội với hai vị."
Hàn gia cách bình phong cười nói: "Công tử khách khí." Thượng Quan Mạn mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhỏm. Không ngờ Hàn gia đột nhiên chuyển dời ánh mắt sắc bén như điện, khiến cho nàng sợ hãi cả kinh. Hàn gia không chút để ý châm trà cho nàng: "Ta và đệ quen biết đã lâu, cũng không gặp lệnh tôn lệnh đường, không biết Mạn đệ là công tử nhà nào."
Thượng Quan Mạn tránh né sự dò xét của hắn, cũng cười: "Tiểu bối vô danh, chỉ sợ Hàn gia chê cười, huống hồ tiểu đệ và Hàn gia quân tử chi giao, để ý đến người khác làm chi."
Hàn gia cười có thâm ý nói: "Tại hạ lại muốn thăm viếng lệnh tôn lệnh đường." Thượng Quan Mạn đang muốn từ chối nhã nhặn. Huyên cô nương bưng một hộp gấm đặt trên khay trà của hai người, tiếng cười như gió: "Hàn gia nói là cái này sao."
Là hộp gấp đáy vàng, hình như dùng cũng đã vài năm, chỗ rẽ đã hơi mòn, nói lên năm tháng vô tình, ánh mắt Hàn gia nhìn nó dần dần mềm mại mang theo nét cười khẽ vuốt mặt hộp. Nhiều loại hoa nở từ từ mở ra dưới đầu ngón tay trắng nõn của hắn, như nhìn một người bạn cũ đã lâu chưa gặp.
Hồi lâu, hắn giương mắt nhìn về phía Thượng Quan Mạn, ánh mắt kia ôn nhu như bóng đêm, mặt hồ dâng lên sóng lăn tăn, Thượng Quan Mạn hơi ngẩn ra.
Huyên cô nương lặng lẽ lui xuống.
Gió mát từ từ thổi tới, thổi tung tóc mai hai bên của hắn, gương mặt Hàn gia như vẽ, cười nói: "Mở ra nhìn một chút đi."
Trực giác Thượng Quan Mạn nói rằng không chạm được, nhưng ánh mắt ấm áp như thế, không cho nàng nhẫn tâm cự tuyệt. Mở nắp đồng đã rỉ phía trên, nắp hộp nhẹ nhàng không tiếng động mở ra, nhung đen bên trong đáy, một vòng tay ngọc bích lặng lẽ nằm đó. Ánh sáng lung linh lan tỏa, chỉ thấy thân vòng như có dòng nước chảy màu xanh lưu động, bên tai tựa như có thể nghe tiếng nước chảy róc rách, bên trong khoang thuyền vốn là sáng ngời, trông thấy vòng ngọc kia, chỉ cảm thấy nháy mắt mọi thứ trở nên mờ nhạt.
Thượng Quan Mạn nhìn không chớp mắt, trong lòng thật là thích, nàng sinh ra ở hoàng cung, đã nhìn quen vật bất phàm, nhìn vòng ngọc trước mắt cũng không khỏi thổn thức.
Hàn gia nhìn nàng mỉm cười, cầm bàn tay trắng nõn muốn đeo vào cổ tay nàng, ngọc kia cực kỳ mát mẻ, chạm vào da thịt chỉ cảm thấy tục khí trong cơ thể biến mất. Nháy mắt sáng rõ, nàng thu hồi thần trí, rút tay ra lùi người về phía sau. Tay Hàn gia cầm vòng ngọc chững lại ở không trung. Ánh mắt nàng che giấu sự luống cuống, cười nói: "Vật quý trọng như thế, bây giờ tiểu đệ thu nhận không nổi."
Hàn gia khó nén chán nản, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, cũng không để vòng ngọc trở lại trong hộp, vẫn mỉm cười: "Vật này vốn là của tổ mẫu ta, sau lại truyền cho mẫu thân, mẫu thân đi về cõi tiên cũng không còn người nào đeo nó, từ đó bị long đong. Ngọc cần người nuôi, nếu không có người đeo ngọc, tựa như đóa hoa mất nước, sớm muộn sẽ khô héo."
Thượng Quan Mạn nghe hắn nói liền động lòng, trong lòng cũng cảm thấy thẹn, an ủi: "Ngọc Sanh huynh chớ thương tâm, sao không tìm cô gái trong lòng rồi tặng cho nàng, nếu để cho ta, chính là đốt hạc nấu cầm, lãng phí đồ tốt."
Ánh mắt Hàn gia chợt động, cười nói thật thấp: "Nếu ta nói là Mạn đệ thích hợp nhất thì sao?"
Ngực nàng giống như bị đánh mạnh, vừa đau lại tức, không thể nói ra cảm giác này, cũng đau buồn âm thầm, nhíu đầu lông mày. Chẳng lẽ hắn đã sớm nhìn ra nàng cũng không phải là nam tử sao, giãy giụa mở miệng: "Tiểu đệ là nam tử, không hợp với khí chất của ngọc này, chỉ sợ không thể đảm nhiệm."
Ngày hôm đó có mây mỏng, bên trong khoang thuyền nhất thời tối sầm lại, bóng tối nồng đậm che kín hình dáng tuấn tú của hắn, nhìn không rõ là vẻ mặt gì, hắn vẫn cầm ngọc ngồi ở nơi đó, chỉ cảm thấy trời đất đều tĩnh, bỗng nhiên hút sạch sẽ không khí, khó có thể hô hấp.
"Nam tử?" Hàn gia cười nhẹ lên tiếng, lửa giận như một ngọn gió lạnh lượn quanh ở phía sau gáy, nghe kinh người.
Chỉ một tiếng hỏi ngược này, mặt Thượng Quan Mạn nháy mắt trắng bệch, thân thể cứng đờ, lặng lẽ vò ống tay áo, mím môi cảnh giác nhìn hắn. Mặt nàng trắng như sứ, một đôi mắt như nước mùa thu trong như ngọc, tỏa ra một chút ý lạnh.
Một khắc sau không khí bỗng trở nên giương cung bạt kiếm, giấu giếm sát cơ.
Hàn gia nhìn nàng hồi lâu, thần sắc lại chậm rãi ôn hòa, ánh sáng mặt trời nhẹ nhàng chuyển vào bên trong khoang, chiếu sáng nụ cười của hắn: "Mạn đệ không thích, vậy thì thôi." Cử chỉ thong dong đem vòng ngọc bỏ vào trong hộp gấm, khóe mắt dâng lên nụ cười ấm áp, một thoáng vừa rồi, chỉ như cảnh mộng.
Thượng Quan Mạn duỗi đầu ngón tay, chỉ cảm thấy dùng hết sức lực, cực kỳ mệt mỏi. Nhưng trong lòng thì âm thầm kinh hãi, Hàn gia này thường ngày đối với nàng thật là ôn hòa, chẳng biết đã trút bỏ đề phòng từ lúc nào. Hắn rốt cuộc không phải là nhân vật đơn giản, còn phải lên tinh thần toàn lực ứng đối, liền nói: "Quấy rầy cô nương hồi lâu, tiểu đệ thân thể khó chịu, cáo từ trước." Hàn gia nói: "Uh, ta cũng đang muốn đi."
Trên đường trở về, một mình Thượng Quan Mạn chắp tay đứng ở mũi thuyền, gió sông lay động vạt áo tuyết trắng của nàng, không chỗ nào là không lạnh lùng. Hàn gia đứng ở đuôi thuyền nhìn nàng, cười khổ.
Lên bờ, nàng vẫn khách khí xa lạ như cũ, cười nói: "Tiểu đệ còn có chuyện quan trọng, chỉ sợ không thể cùng đi."
Hàn gia không tiện quấy nhiễu, nghe theo nàng. Đạo Chi thấy thần sắc hắn buồn bực, lấy làm lạ hỏi: "Hàn gia, nàng lại không đồng ý sao?" Hàn gia nhìn theo hướng nàng rời đi nhẹ nhàng vuốt trán, nặng nề thở dài: "Chỉ e đã làm nàng sợ." Quay đầu hỏi: "Hách Liên Du ở nơi nào?" Đạo Chi nói vài tiếng nhỏ bên tai hắn, gương mặt thâm trầm của hắn ẩn hiện nụ cười khó có thể nắm bắt, nói: "Gọi Lâm Bình đi tiễn nàng."
Đạo Chi chắp tay: "Vâng"
Thượng Quan Mạn rốt cục dừng bước, cau mày quay đầu: "Ngươi đi theo ta làm gì?"
Lâm Bình xa xa đi theo phía sau nàng, kiêu căng khoanh tay: "Ngươi cho rằng ta tình nguyện sao, nếu không phải Hàn gia ra lệnh, ta không thèm đi theo thứ ẻo lả như ngươi."
Nàng vốn đang giận, nghe hắn gọi nàng "Ẻo lả" không khỏi cười, lắc đầu nói: "Ngươi muốn theo thì cứ theo đi." Nàng đi theo đường nhỏ, bên tai yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng bước chân của mình, rẽ xuyên qua ngõ hẻm cách phủ đệ không xa. Không ngờ Lâm Bình đột nhiên giữ lấy nàng, đem nàng đến một con đường khác, nàng không ngờ hắn sẽ động thủ, lạnh lùng hất ra, lui ra nheo mắt nhìn hắn. Lâm Bình chỉ cảm thấy cổ tay nàng yếu như không có xương, da thịt nhẵn nhụi mềm mại, bất giác tâm thần rung động, chạm đến ánh mắt lạnh lùng của nàng, lúng túng nghiêng đầu đi, cứng cổ nói: "Bên kia không thể đi."
Thượng Quan Mạn liền bình tĩnh nhìn hắn, trên khuôn mặt trắng nõn của hắn dần dần hiện lên ửng đỏ, liền trừng nàng một cái, quát: "Tin hay không cũng được." Lại đi lướt qua nàng, Thượng Quan Mạn kinh ngạc nhìn hắn, không biết nên khóc hay cười, Lâm Bình này, thật có thú vị.
Ngõ nhỏ khúc chiết quanh co, nơi cuối cùng chính là phố Thiên Khuyết, nàng nghĩ nên đến kỳ xã thăm một chút cũng tốt, chợt nghe một giọng nói dễ nghe: "Tử Thanh..."
Thượng Quan Mạn bỗng nhiên dừng chân, chậm rãi quay đầu đi. Quả nhiên thấy trước quán rượu kia một người thường phục màu lam đứng chắp tay, một bóng màu đỏ từ đối diện quán rượu chạy như bay ra, lao thẳng vào trong ngực hắn. Ánh nắng sáng ngời chói mắt, đâm vào đáy mắt đau nhói.... Nàng không khỏi nhắm mắt, nghiêng đầu đi ngược lại. Lâm Bình nhìn bóng lưng của nàng khoanh tay dựa tường, mặt như có điều suy nghĩ.
Hách  Liên Du cau mày, lạnh lùng liếc nhìn Chiêu Dương. Chiêu Dương ngượng ngùng buông hắn ra, ngập ngừng nói: "Chàng bệnh nặng cũng không cho thiếp đi thăm chàng, hỏi thăm được chàng ở nơi này, thiếp mới đi theo." Mặt Hách Liên Du không kiên nhẫn: "Điện hạ nên về cung đi." Chiêu Dương dần dần giận, thấy hắn cũng không quay đầu lại, nói: "Thiếp cầu xin phụ hoàng để người tứ hôn, người đã đồng ý, nếu như chàng tránh thiếp, chẳng phải là kháng chỉ sao?" Hách Liên Du nghe vậy dừng chân, xoay mắt chỉ thấy con ngươi xanh thẳm tựa như thú trong đêm, phát ra ánh sáng kinh người. Chiêu Dương cả kinh liền lùi lại mấy bước, hắn chậm rãi cười: "Điện hạ có biết ta chán ghét nhất là người uy hiếp ta."
Chiêu Dương mặt trắng như tờ giấy, lắc đầu lui về phía sau, kinh sợ nói: "Thiếp... Thiếp..." Nàng nhất thời không biết ứng đối như thế nào, lại rơi nước mắt. Hách Liên Du nhìn thấy liền chán ghét, lơ đãng nhìn bóng người vội vàng đi ở góc đường, tròng mắt trầm xuống, nói: "Đưa Điện hạ trở về."
Thượng Quan Mạn bước nhanh như bay, hình như có người đang đuổi theo sau lưng nàng. Đột nhiên một cái cổ tay đưa ra, mạnh mẽ kéo nàng vào góc hẹp. Cũng chỉ qua một cái chớp mắt, Lâm Bình đi theo đằng sau nhìn phía trước trống trơn cảm thấy mờ mịt, lên tiếng gọi: "Công tử?" Rồi nghi ngờ chạy đi.
Bóng dáng Lâm Bình chợt biến mất, lông mi dày của nàng khẽ run, bàn tay đang che miệng chậm rãi buông ra. Bóng người trước mắt chuyển một cái, nàng bị đè dựa vào tường gạch phía sau. Hách Liên Du đặt tay hai bên nàng, nghiêng thân hình cao lớn che kín nàng, ngón tay hắn lướt qua gương mặt mịn màng của nàng, thấp nói: "Rõ ràng đã nhìn thấy, còn chạy cái gì?"
Ngón tay mang theo nhiệt độ của hắn, chạm trên má ngứa ngáy, nàng khẽ nghiêng đầu: "Chỉ sợ quấy rối chuyện tốt của Đại nhân." Đầu ngón tay hắn dừng lại, nheo mắt nhìn nàng, lông mi dài của nam tử sâu dày như đầm, phiếm một chút ánh sao, hồi lâu mới cười: "Nếu ta không đoán sai, Mạn nhi.... là đang ghen sao?"
Một câu buông ra, má nàng dần dần nóng lên, liếc thấy sự thúc giục trong mắt hắn, nâng gương mặt nóng bỏng lên khiêu khích nhìn hắn: "Đại nhân đoán không sai, nam nhân của ta, đương nhiên cũng không phải để người khác đụng vào!"
Hắn kinh ngạc mở to mắt, đôi mắt như bảo thạch kia nở rộ ánh sáng ngạc nhiên khó hiểu, ngay sau đó hắn cười nhẹ một tiếng, cúi người nhẹ lướt qua đôi môi của nàng, luôn miệng cười nói: "Tuy là có bá đạo một chút, nhưng ta cũng thích."
Mặt nàng đỏ tới mang tai xoay mặt qua bên, tình cảnh mới vừa rồi như đèn kéo quân thoáng qua ở trước mặt. Chiêu Dương một thân đỏ tươi, con ngươi như lửa đốt, không khỏi suy nghĩ, trong lòng hắn có nàng, vì sao không đi hỏi cưới đi. Nếu như trong lòng hắn không có nàng, vì sao còn đem ngọc để lại trên gối......
Gia tộc Hà Hoàng hậu thế lớn, cưới Chiêu Dương chính là một đám cưới gia tộc. Thần tử có chút khôn ngoan, cũng sẽ không bỏ qua Chiêu Dương mà chọn nàng. Trong lòng lạnh dần, đọng lại trong lồng ngực không thở nổi, hắn đối với nàng, là thật hay là đùa bỡn? Không khỏi lạnh lùng trào phúng: "Đại nhân không phải là muốn đi Cố phủ cầu hôn sao, ta vẫn chờ Đại nhân."
Hách Liên Du nghe nàng nhắc lại việc xưa, chỉ nặng nề nhéo gò má nàng, mơ hồ cắn răng: "Nàng lại to mồm."
Nàng tránh né ra, trong lòng ngàn vạn thanh âm hô hào, muốn biết đáp án, nào sợ cho nàng một lời giải thích, biết rõ không thể hỏi, cuối cùng không nhịn được mở miệng, thầm hít một hơi, cúi mắt nói: "Lâm Quan vẫn muốn hỏi Đại nhân, Đại nhân đã sớm nhận ra ta, vì sao làm như không biết. Nếu biết ta tự mình xuất cung, vì sao không hỏi ta làm sao ra được?"
Nàng bỗng nhiên ngước mắt, một đôi con ngươi trong trẻo lạnh lùng như trăng, bình tĩnh nhìn hắn.