Phượng Hoàng

Quyển 2 - Chương 69: An toàn



Dập dềnh trong biển không biết bao lâu thì một con thuyền lớn đạp sóng tới. Nhìn lá cờ có bông hoa xanh ở góc phải, ta ngạc nhiên. Là thuyền của Vịnh Khanh.

Con thuyền dừng lại thả những chiếc thuyền nhỏ xuống, hướng chúng ta đi đến. Khi bước lên khoang thuyền, Vịnh Khanh lạnh lùng nhìn ta. Thân trên của hắn vẫn băng trắng, chỉ khoác một cái áo hờ bên ngoài, gương mặt góc cạnh tái nhợt, đôi môi trắng bệch cắn chặt, mồ hôi lấm tấm trên trán.

Tình Văn đứng sau hắn, cúi đầu im lặng. Không khí có vẻ kỳ lạ.

Cầm lấy mái tóc vắt cho sạch nước. Ta một thân ướt mem so sánh với Vịnh Khanh tráng kiện phía trước nhìn thế nào cũng không có khí thế. Thẳng lưng đối mắt với Vịnh Khanh. Mới làm tướng quân nửa năm mà muốn đối chọi với ta sao?

Hắn cụp mắt, quay lưng đi vào trong. Từng bước chân vô lực, loạng choạng đi vào khoang thuyền. Tình Văn ngoảy lại nhìn ta một cái rồi nhanh chóng đi theo Vịnh Khanh. Ánh mắt của Tình Văn làm ta không thoải mái. Giống như ta đã làm sai. Bản tướng quân chỉ kháng chỉ thôi, nhìn ta như vậy làm gì?

- Tướng quân, thay y phục đã.

Tạ Thảo khoác cho ta một cái áo choàng. Nàng một thân khô ráo, hẳn là được cứu lên từ trước rồi.

Ta gật đầu đi vào khoang thuyền thay y phục khô. Ngâm dưới biển quá lâu khiến cơ thể ta trắng bệch, tay chân lạnh buốt không có cảm giác.

Khi đi ra, Tạ Thảo đưa cho ta một bình rượu. Ta không nói nhiều, đưa lên tu một ngụm. Đi biển nhiều năm, ta cũng không nhớ mình uống rượu từ năm bao nhiêu tuổi chỉ biết bây giờ không có rượu liền thấy buồn. Trên thuyền không thể sắc thuốc, cũng không thể nấu ăn, muốn trục khí lạnh chỉ có thể dựa vào rượu mà thôi. Ban đêm trên biển rất lạnh, không có rượu thì không thể chịu đựng nổi.

Thuyền còn lệnh đênh trên biển vài ngày, khi cứu hết những binh lính mới quay về. Tạ Thảo điểm lại quân số, chúng ta mất một trăm người. Ta lặng lẽ đổ bình rượu xuống biển.

Thuỷ quân, khi chết đi đến xác còn không thể mang về chôn cất. Sinh ra trên đất liền nhưng táng thân ở trong lòng biển...

- Tạ Thảo, mang đến nhà những binh lính tử nạn một trăm lượng tiền bồi táng. Nếu trong nhà có phụ mẫu thì báo lại với Điệp Nhã để nàng thu xếp cho họ. Nhà có huynh đệ, hài tử còn nhỏ thì đưa vào với Ngân Sương, để nàng dạy chúng võ công và chữ viết.

- Vâng.

Biển xanh rì rào, sóng vỗ nhè nhẹ vào mạn thuyền, từng cơn gió nhẹ nhàng đùa giỡn cánh buồm, ánh nắng ấm áp vuốt ve từng đầu sóng bạc, soi sáng mặt biển xanh ngọc. Hiền hoà như thế, ấm áp như thế nhưng khi tức giận cũng đáng sợ như thế.

****

Ta quay về Hoả Hương, mọi chuyện vẫn bình thường. Chỉ là mùa mưa bắt đầu khiến công việc xây cảng biển chậm đi.

Vịnh Khanh để Tình Văn ở lại tuần tra trên biển, bản thân thì về Hoả Hương tiến hành huấn luyện thuỷ quái. Ta muốn nói chuyện nhưng hắn luôn tìm cách trốn, chỉ khi trong doanh có chuyện mới vác mặt tới nghị sự.

Kính Thiên không đơn giản như vậy, hắn không những cấm Thiên nhi đến chơi với ta ba tháng mà còn để ta ăn cháo trắng nửa năm, giam lỏng trong phủ tướng quân suốt một tháng. Ba năm ngắn ngủi mà đã có thể biến phủ tướng quân thành nhà của mình, tiếng nói của ta so với hắn thì thấp kém hơn không chỉ một chút thôi.

Khả Vinh thì tốt hơn nhiều lắm, hắn tìm ra cách xây cửa cảng thành từng lớp mỏng, dựa vào sức nước chảy mà kéo lên. Hắn còn xây thêm những bức tường mới, có thể giam giữ được thuỷ quái và ngăn chúng cắn phá tường thành.

Binh lính đông nên công việc nhanh chóng được hoàn thành nhưng xích mích giữa các phó tướng luôn luôn xảy ra, mỗi ngày ta đều phải giải quyết những rắc rối của bọn họ. Hôm nay Lạp Chỉ và Vân Nhã đánh nhau, hôm sau thì Tiêu Tường và Kỳ Xuyên tuyên chiến, Khả Vinh và Vịnh Khanh không quan tâm chuyện gì, Điệp Nhã tức giận chỉ quản việc trong phủ tướng quân, Lão Ông viện cớ tuổi già không còn sức nói. Mỗi người một mạng làm ta bận rộn không thể ngừng. Quả thật không thể để bầy sói hoang này ở cùng một chỗ.

Nhưng điều ta lo ngại là Phượng Âm và kinh thành không có động thái gì. Tin ta kháng chỉ ra biển nhất định đã truyền về, tại sao nàng không có động tĩnh? Phượng Âm đang tính toán cái gì? Không lẽ nàng định dựa vào điều này mà thu lại binh quyền của ta?