Phượng Hoàng Đồ Đằng

Chương 34: Đào hoa thiên chướng



(Bức tường hoa đào)

Kỳ thật Minh Đức không cảm thấy đau đớn lắm. Trác Ngọc đã hạ thủ lưu tình với y, nếu thật sự xuống tay, có lẽ y đã không có cơ hội đâm y.

Thương thế của y chủ yếu là do lúc cõng Dung Thập Bát lên. Nếu cho y quay lại thời điểm đó, chắc y sẽ không có dũng khí để nhảy xuống vực như vậy. Vực thẳm sau trăm thước, trên đường rơi xuống chẳng may có nhánh cây trồi ra thì rất dễ dàng đoạt lấy mạng nhỏ của y.

Minh Đức ở Thanh Trinh ngủ li bì suốt ba ngày, lúc tỉnh dậy thì mưa xuân rả rích suốt cả ngày.

Hồ Chí Thành khuôn mặt tiều tụy nhận không ra, hắn ngồi phịch xuống ghế, thì thào nói:

– Còn sống là tốt rồi… Còn sống là tốt rồi.

Minh Đức trở mình ngồi dậy, xương cốt chỗ khuỷu tay với mấy đốt ngón tay lập tức truyền đến một trận đau đớn đến thấu người. Thế nhưng y cơ hồ không mảy may chú ý, lớn tiếng hỏi Hồ Chí Thành:

– Dung Thập Bát đâu?

Hồ Chí Thành nói:

– Nếu ta là ngươi, thì ta sẽ ngoan ngoãn nằm xuống tĩnh……

– Dung Thập Bát đâu!

Hồ Chí Thành nhìn bàn tay đang bóp lấy cổ mình, nói:

– …… Ở Thiên điện.

Vết thương ở các đốt ngón tay lại chảy máu, thấm đẫm cả lớp vải băng ở ngoài. Bàn tay vẫn bóp chặt lấy cổ Hồ Chí Thành, tựa hồ như lấy chính những mạch máu của mình mà bóp lấy. Mỗi ám vệ đều đã từng tiếp xúc qua hài cốt với thịt thối rữa, cho dù Minh Đức được hưởng sự che chở vĩ đại từ Hoàng đế, cũng không có thể được coi là một người lương thiện được.

Hồ Chí Thành mồ hôi chảy ròng ròng, ngã phịch xuống ghế. Minh Đức chật vật xuống khỏi giường, lảo đảo một chút rồi chạy ra ngoài.

Con đường lát đá nhỏ dưới trời mưa càng trở nên trơn trượt, xen giữa vùng đất lầy lội là mùi hương cỏ xanh mới mọc. Minh Đức đẩy mạnh cánh cửa nặng trịch của Thiên điện ra, một chút ánh sáng từ bên trong theo cửa điện mà ùa ra ngoài, rọi lên một con đường ánh sáng. Dung Thập Bát nằm ở phòng ngủ phía Đông Nam, Lộ Cửu Thần vừa mới vận công trị thương cho hắn, đang đứng dậy.

Minh Đức cảm thấy cả người mình khí lực như biến đâu mất. Y nhìn chằm chằm vào một Dung Thập Bát vẫn đang sống sờ sờ trước mặt, ánh mắt hắn lướt qua người y rồi trở lại vẻ ôn hòa, bình thản.

Lộ Cửu Thần trầm thấp nói:

– …… Quả là may mắn. Bình thường Trác Ngọc ra tay không bao giờ lưu tình thế này, chỉ chặt đứt hai chân ngươi.

Minh Đức đứng khựng lại:

– Ngươi nói gì?

Dung Thập Bát nghe thấy thanh âm của y, liền cố gắng quay đầu về phía y, mỉm cười. Động tác hắn có vẻ gượng gạo, chỉ cần hơi chú ý mọt chút là có thể phát hiện ra đôi chân hắn đã không còn có thể chuyển động được nữa.

Có lẽ do ánh mắt Minh Đức quá kinh ngạc, Dung Thập Bát liền cố gắng cười thật tươi:

– Không sao, kỳ thật không liên quan đến Trác Ngọc, hắn coi như cũng đã hạ thủ lưu tình…… Là do ta ngã xuống nên mới bị đứt thế này, tuy rằng về sau không đứng lên nổi, nhưng còn hơn là mất mạng. Minh Đức, ngươi nói có phải hay không……

Lộ Cửu Thần thở dài, xoay người đi, từng bước chậm rãi rời khỏi điện. Hắn vẫn mặc áo bào màu tro, cao to mà trầm mặc, yên tĩnh như núi đá. Người này tuy diện mạo bình thường, nhưng cách đi đứng rất vững chắc, rất bình thản, tuy vậy hắn vẫn khiến người khác có cảm giác…… cảm giác âm trầm, đầy uy hiếp.

Mọi đường nét trên khuôn mặt đã bị năm tháng bào mòn, chỉ còn lại vẻ giản dị mà cứng rắn. Minh Đức chợt nhớ tới một người, nghe nói nhiều năm về trước trong hoàng cung Tây Uyển có một vị đại nội tổng quản, cực kỳ am hiểu thuật ngũ hành cùng công phu tuyệt mật. Nhiều người nói hắn ra tay không cần đao, chỉ điều đó thôi cũng khiến cho các cao thủ của thiên triều phải e sợ.

Thế nhưng sau khi Trác Ngọc thao túng triều đình, người kia cũng im hơi lặng tiếng. Có người nói hắn bị giam giữ, có người lại nói võ công của hắn thừa sức giúp bản thân thoát khỏi cảnh khốn cùng, chẳng binh lính hay nhà giam nào của Trác quốc sư có thể giữ được hắn. Có người thì nói, hắn chỉ giả vờ nhắm mắt cho qua mà thôi, một ngày nào đó sẽ đứng lên can thiệp, thậm chí một khi đã can thiệp vào sẽ đoạt ngay mạng Trác Ngọc.

Nhưng tất cả chỉ là lời đồn mà thôi. Lộ Cửu Thần lẳng lặng đi lướt qua người Minh Đức, cơ hồ vô thanh buông ra một câu:

– …… Để hắn chết đi.

Để Dung Thập Bát chết.

…… Một ám vệ không thể đi đứng được…… Cho dù chuyển minh, bất quá cũng chỉ nhận được chút vàng bạc đủ mưu sinh, sống trong kinh thành dưới sự kiểm soát của các ám vệ khác đến suốt đời mà thôi……

Nếu một ngày nào đó, kẻ bề trên cho rằng hắn có thể tiết lộ những bí mật trọng yếu, thì sẽ lập tức giải quyết hắn gọn ghẽ, không để lại dấu vết……

Minh Đức đứng nguyên tại chỗ. Mưa xuân không biết đến khi nào mới ngớt. Khuôn mặt Dung Thập Bát hiện ra giữa hoàng hôn, cô đơn vô cùng.

– Ta có lẽ không thể đến Vân Nam làm mưa làm gió được rồi. – Hắn nghiêng mặt, dường như đang lắng nghe tiếng mưa tí tách trên hiên. Dáng vẻ chuyên chú, ngữ điệu cũng ra vẻ không có chuyện gì. – …… Có thể ở lại kinh thành, bất quả cũng để cho hai huynh của ta có thể thường xuyên gặp mặt, ngồi uống rượu rồi vân vân…… Mấy năm nay ta cũng tiết kiệm được chút tiền, cũng đủ sống về sau……

Hắn quay đầu nhìn Minh Đức, cười khì:

– Sao sắc mặt lại khó coi như vậy? Ta chết đi, cũng không phải là do ngươi giết. Lại nói đến Trác quốc sư, hắn cũng đã hạ thủ lưu tình, bằng không chắc giờ này ta thăng thiên rồi…… Đúng là khó mà có chút tình cảm đồng môn từ phía hắn, đáng lẽ phải biết hắn là loài lang sói, xuất sư rồi cũng giết cả sư phụ, tính tình thâm độc, gặp thần sát thần, gặp ma sát ma. Bao nhiêu năm qua, ngoại trừ Lộ Cửu Thần, có thể sống sót qua tay hắn thì có ta với ngươi nữa! Nói thực, đúng là may… may mà ngươi xuống đó đưa ta lên, không ngờ ngươi lại có tình có nghĩa như vậy……

Minh Đức mấp máy môi, thanh âm có điểm nghẹn ngào:

– …… Ngươi thực sự không thể đứng lên được nữa?

Dung Thập Bát đột nhiên nghẹn lời, sau đó mắt hắn dần đỏ lên. Hắn lấy tay che mặt lại rồi ra lệnh:

– Minh Đức, ra ngoài!

Minh Đức đứng lên, cơ hồ muốn bổ nhào về phía trước:

– Chẳng phải ngươi nói ngươi muốn đi Vân Nam hay sao? Chẳng phải ngươi nói ngươi muốn xây một tòa nhà thật lớn ở vùng quê, trồng thật nhiều hoa đào hay sao? Chẳng phải ngươi còn nói ngươi muốn kết hôn, sống chết……

– Ra ngoài!

– Tại sao ngươi lại không thể đứng lên được? Chẳng phải ngươi phải sống thật tốt hay sao!

Thanh âm Dung Thập Bát gần như thất thố, mang theo tiếng nghẹn ngào:

– Ra ngoài! Không cần nói nhiều với ta làm gì!

Minh Đức nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy tất cả bỗng trở nên thật xa vời. Cảnh Giang Nam sông nước cùng hoa đào hòa lẫn khói sóng đẹp đến mê người, thật giống như đang tan vỡ trong bóng đêm vô tận, vĩnh viễn bị ngăn cách bởi màn mưa phùn mờ mịt, bởi bốn bức tường thành sừng sững.

Y quay ngoắt người lại, chạy như bay ra khỏi cửa điện. Trương Khoát không biết đã đứng ở cửa từ lúc nào, dường như đang âm thầm đợi chờ thứ gì đó, lúc thấy y đi ra có hơi mỉm cười, còn cúi người thật sâu.

Minh Đức tóm lấy hắn, hỏi dồn dập:

– Lý Ký đâu? Lý Ký hắn đâu?

– Hoàng thượng đang ở chính thái điện…… – Trương Khoát nhẹ nhàng nói. – Hoàng thượng đang ở chính thái điện…… chờ ngài……

Minh Đức dường như không cảm giác được cơn đau truyền từ dưới chân lên. Y chạy chân trần, trên con đường trơn trượt, dưới cơn mưa ướt át. Y chỉ khoác trên người một chiếc áo khoác đơn bạc, gió lạnh hoàng hôn dần dần thấm vào da thịt, xuyên thẳng vào xương cốt.

Trên đường không một bóng người. Tất cả cung nhân đều được điều đi nơi khác, trên đường đi vào chính thái điện, không có kẻ nào ngăn cản y xông thẳng vào ngự thư phòng. Thậm chí lúc y đá văng cánh cửa ngự thư phòng sang một bên, ngay cả viên quan bút mặc thái giám thường ngày vẫn ngồi trực ở cạnh cửa cũng chẳng thấy tăm hơi đâu.

Kiền Vạn Đế ngồi trên long ỷ, từ trên cao nhìn xuống y.

Minh Đức đứng giữa cửa, ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn nam nhân đang ngồi ở nơi khuất sáng kia. Tóc y rối tung, xõa xuống vai, một vài sợi dính trên trán, hơi thở dồn dập, trước ngực cũng phập phồng. Áo khoác đơn bạc của y giờ cũng nên tàn tạ, vạt áo bị bùn bắn tung tóe, nhưng ngược lại hai bàn chân lại lộ ra một màu trắng nhợt, giống như màu của loại sứ men xanh cao cấp, không chút nhân khí.

Kiền Vạn Đế rất muốn đứng dậy, lao xuống kia, sau đó hung hăng ôm vật nhỏ kia vào lòng. Thế nhưng hắn vẫn không hề động đậy, vẻ mặt hắn lãnh đạm, ngược lại bàn tay lại cuộn thành nắm đấm, móng tay cắm sâu vào da thịt.

– Ngươi tới đây làm gì?

Minh Đức đưa tay lau đi vết nước mưa trên khóe mắt, giống như đang xóa đi nước mắt. Kiền Vạn Đế trong phút chốc đứng ngồi không yên.

Minh Đức một bên lau nước mưa, một bên cúi đầu nói:

– Thần muốn cầu…… cầu Hoàng thượng ra một đạo thánh chỉ……

Kiền Vạn Đế im lặng nhìn y.

– Thần cầu Hoàng thượng hạ chỉ, phong cho Dung Thập Bát chức Vân Nam trấn Nam tướng quân, ban thưởng một căn nhà lớn, bảo đảm áo cơm một đời, vĩnh viễn không can dự đến chính sự……

Vừa mới mấy ngày trước, y rõ ràng đã cầu xin chuyện khác.

Kiền Vạn Đế mở miệng, thanh âm cứng ngắc như đóng băng:

– …… Minh Đức.

– Có thần.

– Ngươi chỉ có thể cầu một thứ.

Minh Đức ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt lộ vẻ cầu xin yếu ớt. Kiền Vạn Đế bắt chính mình phải nhìn chăm chăm vào y, chậm rãi, nhả từng chữ từng chữ:

– Ngươi được xuất thành hay Dung Thập Bát được xuất thành, ngươi chỉ có thể chọn một……

– Tô Hàng (Giang Tô và Hàng Châu) và Vân Nam, ngươi chỉ có thể chọn một……

– Ai đi, ai ở lại, ngươi chỉ có thể chọn một……

Minh Đức nhìn vào mắt hắn, giống như con thú nhỏ bị mắc kẹt trong hố bẫy, trơ mắt nhìn thợ săn cầm đao, từng bước từng bước một tiến lại gần.

Có oán hận, nhưng không chỉ có oán hận, mà còn có hoảng sợ cùng đau đớn nhiều hơn gấp mười lần.

Kiền Vạn Đế nhắm mắt lại. Sau một lúc lâu thật lâu, hắn nghe thấy một thanh âm truyền lên từ dưới thảm, hẳn lả phát ra từ vật nhỏ được Hoàng đế nâng niu trong lòng bàn tay, nuông chiều đến mức dung túng, yêu thương nhất, trân trọng nhất. Thanh âm y cơ hồ yếu ớt đến phát run, nghẹn ngào như muốn khóc, mỏng manh tựa hồ ai cũng có thể làm tổn thương đến y.

– Cầu Hoàng thượng…… phong cho Dung Thập Bát…… chức Vân Nam trấn Nam tướng quân……

Kiền Vạn Đế đứng phắt dậy, lao nhanh về phía trước, quỳ rạp trước mặt Minh Đức, ôm chặt y vào lòng.

Hắn nghe được tiếng khóc nức nở như tiếng mèo con truyền ra từ lòng ngực mình, ngay cả tiếng nghẹn ngào cũng bị đè nén, cố sức giấu giếm, không muốn bị phát hiện. Nhưng những giọt nước mắt vẫn không kìm được mà rơi xuống, ướt đẫm long bào của bậc đế vương. Từng giọt từng giọt rơi xuống như từng ngọn lửa nhỏ thiêu cháy sâu tận xương tủy hắn.

– Về sau có đi tuần tra phía Nam, ta nhất định sẽ đưa ngươi đến thăm Giang Nam…… – Kiền Vạn Đế run rẩy hôn lên mái tóc ướt sũng nước của Minh Đức, thì thào nói. – …… Nhất định sẽ đưa người đến đó, sẽ đưa ngươi đi thăm Tây hồ, ngươi muốn đi đâu cũng được. Cả thiên hạ này là của ngươi, tất cả đều là của ngươi……

Không giống nhau…… Minh Đức thầm nói, thanh âm tuyệt vọng, cố gắng nói hết câu.

Không giống nhau…… Vốn…… là hai chuyện khác nhau……

Bầu trời hoàng hôn nặng nề chiếm hết chút ánh sáng cuối cùng của ban ngày. Ngoài cửa sổ, vạt mây chiều mỏng manh cuối cùng cũng tan hết. Chim bay về tổ, tiếng kêu nỉ non.

Gió lùa qua kẽ lá, âm thanh xào xạc dần nhấn chìm tiếng khóc yếu ớt mà tuyệt vọng, rồi biến mất hẳn.

Hôm sau, Hoàng đế hạ chỉ, nguyên đội trưởng ám vệ Dung Thập Bát có công hộ giá, phong chức trấn Nam tướng quân, thuộc hàng nhất phẩm, ban cho quyền cai quản, khởi hành đến Vân Nam nhậm chức ngay lập tức.

Cả triều đình xôn xao, người người đều kinh hãi. Dung Thập Bát đã bị phế hai chân, lai lịch không rõ ràng, tại sao lại có thể đường đường trở thành đại quan nhất phẩm, cai quản cả vùng biên giới như vậy?

Trấn Nam tướng quân cũng có nghĩa là vua một cõi Vân Nam, được cắt cho đất đai một phương, thuế má thu về, đừng nói là cả đời, ngay cả mấy đời con cháu chưa chắc đã tiêu hết. Mấy cựu thần khóc rống lên, hết lần này đến lần khác cầu xin Hoàng thượng cân nhắc lại. Thế nhưng, thánh chỉ đã hạ, không thể thu hồi. Kiền Vạn Đế cũng dị thường kiên quyết, bắt tất cả đứng ở ngoài, không ai được phép vào ngự thư phòng.

Nửa tháng sau, thương thế của Dung Thập Bát đã khá hơn, lập tức khởi hành.

Từ cổng thành nhìn ra xa, một đội xa mã dần trở nên lờ mờ, gần như biến mất về phía chân trời. Gió càng ngày càng mạnh, Minh Đức co mình vào trong áo khoác dày cộm. Kiền Vạn Đế ôm y, thấp giọng hỏi:

– Lạnh?

Minh Đức nháy mắt mấy cái, nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống, thấm lên góc áo.

Kiền Vạn Đế liền ôm y rời khỏi. Ngay sau đó, phía xa xa, một người một ngựa phi như điên về phía cổng thành, tới gần một khoảng mới ghìm cương lại. Tên thị vệ té từ trên ngựa xuống, hét lên:

– Hoàng thượng! Không hay rồi!

Kiền Vạn Đế quay lại nhìn hắn. Tên thị vệ cơ hồ khuôn mặt vặn vẹo đến mức câu chữ không rành mạch:

– Hoàng thượng! Tây Uyển quốc…… Tây Uyển quốc lập tân vương! Trác quốc sư đích thân mang theo ba mươi vạn quân! Hướng biên cương âm mưu xâm chiếm! Hoàng thượng, quân địch đã áp sát đường biên giới!