Phượng Chưởng Cửu Thiên

Chương 3: Ngươi đến thật đúng lúc



Tư Thương đi đến trước mặt Vân Tử Thù, khẽ mím môi mỏng, ánh mắt thâm thúy dừng ở trên mặt cô, thần sắc trong mắt phức tạp khó phân biệt, giây sau, cúi đầu hướng về phía cô hành lễ, "Ty chức tham kiến công chúa điện hạ, điện hạ có sao không?"

"Ta rất ổn." Vân Tử Thù nhìn thấy hắn, thần sắc trong mắt cũng phức tạp, "Ngươi tới thật đúng lúc."

Tiêu Vân Hành nghe vậy, sắc mặt lại biến đổi, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Vân Tử Thù.

Đây là ý gì?

Vân Tử Thù không để ý đến hắn, lại nói "Ngươi tới đây phụ hoàng có biết không?"

"Hoàng Thượng tạm thời còn chưa biết." Tư Thương ngữ khí cung kính, "Nhưng mà ty chức đã sai người đi bẩm báo Hoàng Thượng, tin rằng Hoàng Thượng rất nhanh sẽ biết."

"Như vậy," Vân Tử Thù áp chế cảm xúc dao động trong lòng, "Ngươi sẽ nghe lời bổn chúa nói chứ?"

Tiêu Vân Hành kinh sợ nhảy ra "Vân Tử Thù!"

"Sẽ." Tư Thương chớp mắt, giọng nói vững như bàn thạch, xen lẫn một tia dịu dàng khó nhìn ra, "Công chúa một khi phân phó, ty chức nhất định làm theo."

"Một khi đã như vậy, ngươi nghe rõ cho ta." Vân Tử Thù gằn từng tiếng, lạnh lùng mở miệng, "Sau khi thái y chẩn bệnh, nếu trắc phu nhân thật sự là do ta đẩy xuống hồ làm cho cô ta sảy thai, vậy thì bổn công chúa do Tiêu gia tùy ý xử lý, không một câu oán hận."

Tiêu Vân Hành biến sắc.

"Nếu kết quả chẩn bệnh cùng sự thật không khớp, chứng minh là trắc phu nhân nói dối, như vậy nghĩa là Tiêu phu nhân và Tiêu Vân Hành hai người đổ oan cho Bổn công chúa, trắc phu nhân vu cáo Bổn công chúa, nên trị tội như thế nào thì trị tội." Vân Tử Thù nói, "Hơn nữa Bổn công chúa sẽ hưu Tiêu Vân Hành."

"Vân Tử Thù!"

"Công chúa điện hạ!"

Tiêu phu nhân cả giận nói "Quả thực vớ vẩn!"

"Không thành vấn đề." Tư Thương bình tĩnh đáp ứng, cũng không để ý tới cơn thịnh nộ trong bất lực mẫu tử Tiêu gia, "Công chúa điện hạ đã đưa ra yêu cầu, Tiêu gia nhất định sẽ đồng ý."

Bọn họ phải đồng ý.

Tiêu Vân Hành nắm chặt tay, ánh mắt dừng ở cái vẻ khuynh thành tuyệt đẹp nhưng trên mặt lại bình tĩnh lạnh lùng của Vân Tử Thù, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một dự cảm không lành.

Chẳng lẽ thật sự là vu oan cho cô?

Nhưng thị nữ bên cạnh cô ấy rõ ràng chính miệng nói, là Vân Tử Thù đem trắc phu nhân đẩy mạnh xuống hồ.

Tiêu Vân Hành đang muốn mở miệng nói cái gì, bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân, gã sai vặt kêu lên: "Phu nhân, thiếu tướng quân, thái y đến rồi!"

Mọi người quay đầu nhìn lại.

Mấy vị thái y ngoài viện cũng nói đi tới, tay mang theo cái hòm thuốc, mỗi người qua tuổi năm mươi, đều là thái y có y thuật cao siêu nhất trong thái y viện.

Trong đó có hai vị am hiểu phụ tật, chuyên môn phụ trách phi tần an thai giữ thai trong hậu cung cùng điều dưỡng thân thể.

Tiêu Vân Hành trong lòng hơi trầm xuống, không biết như thế nào, bỗng nhiên còn có chút hối hận vừa rồi đã kích động.

Hắn nên tìm hiểu rõ chân tướng vụ việc, rồi mới tìm Vân Tử Thù hỏi tội..

"Công chúa điện hạ." Tiêu phu nhân nhíu mày, cực lực dường như muốn ngăn cản cái gì đó, "Tuyết Nhi thân là trắc phu nhân, cũng không dám thật sự muốn so đo với công chúa điện hạ, chỉ cần công chúa đi nhận lỗi với Tuyết Nhi, việc này coi như qua, không cần làm ồn ào cho thiên hạ biết."

"Nhưng hiện tại đã ồn ào cho thiên hạ biết rồi." Vân Tử Thù thản nhiên cười, như là cảm thấy được lời của bà ta thực buồn cười, "Ngươi cho là bổn công chúa thật sự là người mặc cho người khác chèn ép sao?"

Tiêu phu nhân lạnh lùng cắn răng "Làm lớn chuyện, chỉ sợ trước mặt hoàng thượng cũng không dễ ăn nói."

"Cái này không cần bà nhọc lòng." Vân Tử Thù lạnh nhạt nói, "Bổn công chúa cho dù là chết, cũng tuyệt không chết ở phủ Tiêu gia."

"Ngươi!"

"Thái y đã đến, không cần nói điều vô nghĩa nữa." Tư Thương mở miệng, thanh âm lạnh lùng cương ngạnh, "Người đâu, đi đem trắc phu nhân lại đây."

Tiêu phu nhân nói "Tuyết Nhi mới sảy thai bị thương thân mình --"

"Nếu cô ta không thể tự đi, cho người khiêng cô ta đến đây." Tư Thương mệnh lệnh, ngữ khí không có chỗ nào để thương lượng, "Lãnh Sương."

"Vâng"

Lãnh Sương nhận mệnh rời đi.

Tiêu phu nhân tức giận đến nỗi phế tạng đau nhói, trong lòng hung hăng mắng Vân Tử Thù tiện nhân này, rõ ràng không phải mệnh cao quý, lại phải ở trong này khoe uy phong công chúa.

Hoàng đế đã muốn đem cô gả cho Vân Hành, cô lại còn không an phận, quả thực..

"Tiêu phu nhân ở trong lòng mắng ta?" Vân Tử Thù không chút để ý mà mở miệng, biểu tình đùa cợt, "Không bằng trực tiếp mắng ra đi, đừng để cho nghẹn không tốt cho thân thể."

Tiêu phu nhân sắc mặt cứng đờ "Công chúa điện hạ nói đùa rồi."

Vân Tử Thù mỉm cười.

Có phải hay không nói giỡn không quan trọng, quan trọng là.. Đợi lát nữa có người còn không cười được.

"Ta đi xem Tuyết Nhi." Tiêu phu nhân định rời đi.

"Đứng lại." Tư Thương nâng mắt, tiếng nói cứng rắn như thép, "Công chúa không cho đi, Tiêu phu nhân vẫn là ở tại chỗ này cho thỏa đáng."

Tiêu phu nhân bước chân cứng đờ, trong lòng lửa giận sôi trào, hận không thể tức khắc kêu hộ vệ lại đây chém Tư Thương thành tám mảnh.

Một tên Thống lĩnh Ám vệ, nhưng lại thật sự dám ở Tiêu gia phát ngôn bừa bãi?

Rốt cuộc ai cho hắn quyền lực lớn như vậy?

"Tử Thù." Tiêu Vân Hành ý thức được tình thế không tốt, áp chế tính tình, quay đầu nhìn về phía Vân Tử Thù, cố làm cho ngữ khí của mình ôn hòa một chút, "Nếu việc này có hiểu lầm, ta nguyện ý nghe nàng giải thích, Tuyết Nhi vừa mới sảy thai, thân thể còn suy yếu, nàng huy động nhân lực như vậy.."

"Thái y đã đến rồi, không thể để họ đến một chuyến phí công đúng không?" Vân Tử Thù bình tĩnh cười, "Huống hồ nếu là rơi xuống nước làm cho sảy thai, vừa hay để thái y điều trị cho cô ta một chút, tránh cho bệnh cũ sót lại."

Tiêu Vân Hành không còn lời nào chống đỡ.

Vân Tử Thù cực kỳ có kiên nhẫn chờ, cô chính là muốn xem vị đầy bụng tâm cơ vu oan hãm hại nàng- Lê Tuyết kia, đợi lát nữa sau khi lời nói dối bị vạch trần tự xử như thế nào.

"Hạ nhân Tiêu gia đều là không có quy củ như thế?" Tư Thương quay đầu đảo qua, ánh mắt như điện, lạnh lẽo khiếp người, "Công chúa điện hạ đứng ở chỗ này lâu như vậy, ngay cả cái ghế dựa cũng không có?"

Hạ nhân Tiêu gia vây xem sợ tới mức sắc mặt trắng nhợt, vội vàng đi lấy cho công chúa điện hạ ghế dựa.

Công chúa điện hạ không đáng sợ, đáng sợ chính là vị thống lĩnh đại nhân bất cứ lúc nào cũng có thể giết người, hơn nữa hắn giết người còn không phạm pháp, là hoàng đế cho phép-- chỉ cần cấp một cái lý do hợp tình hợp lý, hoàng đế cũng sẽ không nói cái gì.

Thống lĩnh Ám vệ Tư Thương dung nhan tuấn mỹ như yêu, vậy mà lại là thần sát giết người không chớp mắt.

"Công chúa điện hạ." Vài vị thái y đi tới, hành lễ với Vân Tử Thù, "Thần thỉnh an công chúa điện hạ, công chúa điện hạ thân thể không khoẻ?"

"Không cần đa lễ." Vân Tử Thù nói, "Thân thể ta không đáng ngại. Hôm nay mời vài vị thái y đến đây, là muốn biết rõ một chuyện."

"Công chúa điện hạ mời nói."

"Nhanh đưa người đến đây." Vân Tử Thù nói, "Các vị chờ một lát."

Vài vị thái y gật gật đầu, mặc dù trong lòng khó hiểu, nhưng cũng kiên nhẫn chờ.

Dù sao Ti thống lĩnh cũng kiên nhẫn như vậy, bọn họ tự nhiên càng phải kiên nhẫn mới được.

Hạ nhân rất nhanh khiêng đến một cái ghế dựa khắc hoa lê hoa và cây cảnh, Vân Tử Thù nhẹ nhàng phất làn váy, mặt không chút thay đổi ngồi xuống ghế.

Tiêu phu nhân cùng Tiêu Vân Hành của sắc mặt cứng ngắc, đã khó coi đến mức không thể dùng từ để hình dung.

Vốn dĩ bọn họ là người tới khởi binh hỏi tội, Tiêu phu nhân thậm chí tính toán xong xuôi muốn đem Vân Tử Thù mang đi từ đường phạt, nhưng mà sự việc lúc này lại phát triển ra ngoài dự liệu của bà ta, làm cho người ta bất ngờ không kịp phòng.

Lúc này Vân Tử Thù ngồi, bọn họ đứng.

Tôn ti phân rõ.

Trong lòng bà ta tức giận đến mức nào?

Thái tử điện hạ rõ ràng từng hứa hẹn, chỉ cần cửu công chúa Vân Tử Thù qua cửa Tiêu gia, về sau chính là người Tiêu gia, phải vâng theo quy củ của Tiêu gia, phụng dưỡng cha mẹ phu quân, giúp phu quân dạy con, đối xử khoan dung.

Nếu có chỗ nào chưa chu toàn, Tiêu phu nhân có quyền được quản giáo, bị đánh bị phạt cũng tuyệt không sẽ có người trách tội.

Ai có thể có thể nói cho bà, tình huống trước mắt đây là cái gì?

Vì cái gì Thống lĩnh Ám vệ Tư Thương lại bảo vệ cô như vậy? Người hắn nên nguyện trung thành là hoàng đế, chứ không phải công chúa.