Phượng Chưởng Cửu Thiên

Chương 10: Ngươi vậy mà dám đánh ta?



Không bao lâu sau, bên ngoài lại vang lên tiếng quản sự cung kính "Công chúa điện hạ, Lê công tử tới rồi."

Vân Tử Thù chậm rãi đứng dậy, quay đầu phân phó "Lãnh Nguyệt, ngươi tức khắc tiến cung bẩm báo Hoàng Thượng, nói bản cung đang ở trong phủ dưỡng bệnh, trưởng tử Lê gia dẫn người xông vào phủ công chúa, cũng trực tiếp xông vào tẩm điện bản cung, động tác cực kỳ thô bạo kéo bản cung từ trên giường xuống đất, làm cho bản cung hôn mê bất tỉnh."

Lãnh Nguyệt chần chừ "Để thuộc hạ phân phó người khác đi đi, thống lĩnh mệnh thuộc hạ bảo hộ sát bên điện hạ --"

"Ngươi đích thân đi, bên cạnh ta có Lãnh Sương là đủ rồi." Vân Tử Thù nói nhẹ, "Ngươi nhanh chân, Tư Thương thấy ngươi tự mình đến, sẽ biết là chủ ý của ta, hắn sẽ không lo lắng không cần thiết."

"Vâng"

Lãnh Nguyệt rất nhanh lĩnh mệnh rời đi.

Vân Tử Thù không nhanh không chậm đi ra tẩm điện, thấy trưởng tử Lê gia đang đứng ở dưới thềm đá.

Một thân đoạn bào màu lam của hồ nước, ước chừng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, đứa con cả lê gia này tướng mạo cũng tuấn tú lịch sự, phong lưu phóng khoáng, chỉ là ánh mắt nhìn Vân Tử Thù lúc này lộ ra vài phần bễ nghễ cùng khinh thường.

"Công chúa điện hạ tại sao phải đem Lê Tuyết vào Ám Các?" Lê Hiên mở miệng ngữ khí chất vấn, mang theo điệu bộ trên cao nhìn xuống không khác gì Tiêu phu nhân, "Tuyết Nhi đắc tội ngươi chỗ nào?"

Vân Tử Thù hờ hững nói "Lê Tuyết đi Ám Các, tự nhiên có đạo lý cô ta."

"Công chúa điện hạ thân phận tôn quý, thì có thể ỷ thế hiếp người?" Lê Hiên giận dữ, "Tuyết Nhi thân mình mảnh mai, sao có thể chịu được môi trường trong Ám Các? Ngươi cố ý muốn chỉnh chết muội ấy?"

Thân phận tôn quý?

Nếu hắn thực cảm thấy cô thân phận tôn quý, còn dám đứng ở chỗ này chỉ trích chất vấn cô?

Triều Đại Ung ai cũng biết đích công chúa Tử Thù xuất thân tôn quý, nhưng mẫu hậu mất sớm, vị đích công chúa này từ nhỏ một mình lớn lên, không ai che chở, sau khi lớn lên thì trực tiếp bị Hoàng Thượng ban hôn cho Tiêu Vân Hành, từ nay về sau càng không người hỏi thăm.

Cả triều văn võ đại thần người nào không phải người có đầu óc?

Hoàng đế nếu sủng ai, bọn họ có thể nhìn không ra ư? Thực sủng hoặc là giả sủng, bọn họ sao lại không phân biệt ra?

Thậm chí ngay cả cái chết của hoàng hậu cất giấu ẩn tình, bọn họ cũng có thể đoán được, chẳng qua trong cung đình từ xưa đến nay chính là sát phạt thật mạnh, ai có lá gan làm rõ chân tướng?

Công chúa Vân Tử Thù này tôn quý là thật sự tôn quý, nhưng không được sủng cũng là thật sự không được sủng.

Cho nên từ miệng Lê Hiên nói ra "Thân phận tôn quý", chắc chắn là châm chọc ác ý.

Vân Tử Thù đứng ở ngoài cửa điện, ánh mắt lạnh nhạt đùa cợt "Lê công tử có biết hay không đây là chỗ nào không?

Lê Hiên sửng sốt, lập tức cười lạnh" Ta đương nhiên biết đây là chỗ nào. "

Vân Tử Thù lại hỏi" Vậy ngươi có biết bản cung là ai hay không? "

Lê Hiên nhíu mày, không kiên nhẫn nói" Biết thì như thế nào? Công chúa điện hạ chẳng lẽ còn bắt ta quỳ xuống trước ngươi hay sao? "

" Lãnh Sương. "

" Vâng "

Lãnh Sương bóng dáng lướt qua, giây lát nhanh chóng tới phía sau Lê Hiên, nâng chân đá một cước mạnh mẽ lên đầu gối Lê Hiên, Lê Hiên bất ngờ không kịp đề phòng bị ngã mạnh trên mặt đất --

Một tiếng phịch vang lên!

Thanh âm đầu gối nện ở trên mặt đất nghe thấy làm cho người ta kinh hãi.

Đau nhức đột kích, Lê Hiên trước mắt chợt tối sầm, không hề sức phản kháng quỳ rạp trên mặt đất, đau một lúc lâu sau cũng chưa đứng dậy được.

Vân Tử Thù tựa vào trên cửa, rất kiên nhẫn chờ.

Đầu gối bị một cước đá cơ hồ xương cốt đều gãy rồi, đầu gối đập trên mặt đất càng đau nhức tột cùng, hai cái chân Lê Hiên như muốn gãy đến nơi, đau làm sắc mặt hắn trắng bệch, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng.

Sau khi định thần lại, đau nhức tăng lên gấp bội kêu gào, hai chân co rút một hồi lâu, Lê Hiên mới gian nan quỳ từ trên mặt đất đứng lên, mồ hôi lạnh theo hai má chảy xuống dưới, thoạt nhìn phải nhiều chật vật nhiều.

" Xem ra hai cái chân Lê công tử này là có thể quỳ. "Vân Tử Thù bình tĩnh nhìn hắn," Bây giờ học được chưa? "

Lê Hiên ngẩng đầu, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt cũng càng hung tợn nhìn chằm chằm Vân Tử Thù" Ngươi.. "

" Bất kính với bổn cung, vả miệng. "

Lê Hiên ánh mắt đột nhiên thu lại" Ngươi dám -- "

Lãnh Sương tuân lệnh, bàn tay chát chát vút tới mặt Lê Hiên, trực tiếp ngắt ngang lời hắn chưa nói xong, đánh cho hắn một trận đầu óc choáng váng.

Ước chừng được hai mươi cái, Vân Tử Thù nâng tay" Dừng. "

Lãnh Sương lui ra.

Khuôn mặt vốn phong lưu phóng khoáng đã sưng thành đầu heo, hai bên hai má cũng sưng to lên, khóe miệng rỉ máu.

" Vân.. Vân Tử Thù.. "Lê Hiên không dám tin ôm mặt, khàn khàn kêu," Ngươi vậy mà thật sự dám đánh ta? "

" Còn muốn tiếp tục? "Vân Tử Thù biểu tình trước sau bình tĩnh như tuyết," Nếu ngươi cảm thấy không đủ, bản cung có thể thành toàn cho ngươi. "

Lãnh Sương là người luyện võ, lực tay tuyệt đối khiến hắn chịu đủ.

Lê Hiên nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm cô, chịu hai lần khổ, trong lòng đã sợ hãi, nhưng lửa giận bốc lên, thật sự rất khó đè nó xuống.

Hắn quả thực không thể tin được, Vân Tử Thù trước kia vẫn quen nén giận tại sao đột nhiên hung tàn như vậy, quả thực không thể hiểu nổi!

Cô chẳng những dám để cho người đem Lê Tuyết đưa đi Ám Các, còn dám làm cho người động thủ đánh hắn?

Đáng chết, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho cô!

Đưa tay vỗ nhẹ hai má, nhất thời đau làm hắn hít một hơi, Lê Hiên ánh mắt u ám lạnh lẽo" Vân Tử Thù, ngươi khinh người quá đáng! "

" Là các ngươi khi dễ bản cung trước. "Vân Tử Thù nói nhẹ," Khi Lê Tuyết nói dối có thai, đến nha hoàn cũng vu oan hãm hại vu bản cung đẩy cô ta hạ hồ, rồi đến Tiêu phu nhân cùng Tiêu Vân Hành không phân tốt xấu khởi binh hỏi tội, các ngươi người một nhà liên hợp lại khi dễ bản cung, sao không thấy có người ra mặt bất bình? "

" Tuyết Nhi nhu nhược, không thể nào có tâm hại người! "Lê Hiên cả giận nói, càng không dám nói ra những lời chửi rủa," Muội ấy rốt cuộc chỗ nào làm chướng mắt cô, làm cô nhanh chóng muốn diệt trừ muội ấy như thế? "

Không hổ là người Lê gia, bản lĩnh đáp trả cũng thật đúng là lợi hại.

Vân Tử Thù lười phí lời với hắn, nhìn khuôn mặt Lê Hiên vô cùng thê thảm kia, cô cũng tính nói qua loa, lạnh nhạt nói" Cút đi. "

Lê Hiên vịn dậy, gian nan đứng lên, cắn răng nói" Cho dù ngươi là công chúa cao quý, nhưng đã gả cho người khác làm thê, nên tuân theo quy củ nhà chồng, nên tuân thủ nghiêm ngặt nữ tắc, đọc thuộc tam tòng tứ đức -- "

" Lê công tử xem ra là chưa học được giáo huấn. "Vân Tử Thù nói một tiếng," Lãnh Sương, đem hắn mang ra phía sau viện nhốt lại, cho hắn dùng huyền thiết xiềng xích, bản cung muốn nhìn xem, miệng hắn khi nào thì có thể học cách ngoan ngoãn. "

" Rõ "

" Ngươi dám? "Lê Hiên sợ tới mức lui ra phía sau một bước," Vân Tử Thù, ngươi không có quyền giam riêng ta, ngươi đây là đang phạm pháp, nếu là Hoàng Thượng biết, nhất định không có kết cục tốt đẹp! "

Vân Tử Thù phất phất tay.

Lãnh Sương lập tức sai người dẫn hắn xuống, hoàn toàn không để ý tới từng đợt bệnh tâm thần vô năng điên khùng

Của hắn

" Vân Tử Thù! Vân Tử Thù! Ngươi sẽ phải hối hận! Ngươi tuyệt đối sẽ hối hận!"

Hối hận?

Vân Tử Thù chớp mắt bước qua bậc cửa, nàng quả thực hối hận, hối hận kiếp trước không thể thấy rõ bộ mặt thật củanhững người này.

Nhưng mà nhân gian không thuốc hối hận, cô cũng không nhiều thời gian như vậy nhớ lại quá khứ.

Sống lại một đời, chuyện cô phải làm rất nhiều, không cần luôn đắm chìm ở trong sự không thoải mái.