Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi

Chương 102: Nàng không trở về bản thế tử mài đậu hoa thế nào?



“Đừng vội, ngươi không muốn nhận tỷ tỷ ta đây, đúng lúc ta cũng không định nhận ngươi làm muội muội.”Ngược lại Vân Thanh Nhiễm thực sự không vội, nàng ngồi ngay ngắn trênghế thái sư, quan sát Vân Yên Nhiên, Vân Yên Nhiên hiện giờ đã cởi bỏquần áo hoa lệ của tiểu thư, chỉ mặc quần áo màu xám xanh giống như đạobào, nhưng cho dù là thế, cũng không thể che dấu vẻ đẹp của nàng ta,nàng ta diễm lệ như mẫu đơn, như hồng đỏ, từ nhỏ nàng ta đã là bảo bốiđược nâng niu trong lòng bàn tay của Vân Viễn Hằng và Vân Trần thị.

“Vậy còn không mau cút rangoài!” Vân Yên Nhiên vô cùng chán ghét xua đuổi Vân Thanh Nhiễm, hiệntại nàng ta không hề muốn thấy Vân Thanh Nhiễm, vào lúc bản thân phảimặc đạo bào xấu xí muốn chết lại ở căn phòng đơn giản như vậy, người màVân Yên Nhiên không muốn gặp nhất chính là Vân Thanh Nhiễm, trước kia,nàng ta là trân bảo trong mắt mọi người ở Vân phủ, còn Vân Thanh Nhiễmlà kẻ điên bị mọi người lãng quên ở trong hậu viện, giờ đây Vân ThanhNhiễm trở thành thế tử phi của phủ Trấn Nam vương, còn nàng ta lại bịphạt để tóc tu hành ở bên trong tông miếu này, mỗi ngày tụng kinh niệmphật, trải qua những ngày bần hàn.

“Thứ cho ta không thể nghe theo mệnh lệnh của Vân đại tiểu thư, ngươi dường như rất thích dùng Y Lan Y Lan phải không?”

Nghe Vân Thanh Nhiễm đề cập đến Y Lan Y Lan, sắc mặt Vân Yên Nhiên trắng đi mấy phần: “Ngươi có ý gì?”

“Ngươi cho là sau khi ngươi làmra chuyện như vậy với ta và ca ca thì ta còn có thể coi như không cóchuyện gì phát sinh à?” Trên thế giới này nào có chuyện dễ dàng như vậy?

“Đó là các ngươi nợ ta!” Vân Yên Nhiên vốn không muốn nói về chuyện này với Vân Thanh Nhiễm, nếu VânThanh Nhiễm đã tự mình nói ra, nàng ta cũng không cần lưu lại mặt mũicho Vân Thanh Nhiễm: “Nếu lúc trước ngươi chịu thay ta gả đến Đảng Ngụy, thì hiện tại ta vẫn còn là Tam tiểu thư của Vân phủ! Nếu ngày đó khôngphải ngươi nhất quyết tìm cho được Y Lan Y Lan trên người ta, chuyện của ta căn bản sẽ không bị hoàng thượng phát hiện, như vậy thì hiện tại tađã là Cửu hoàng tử phi rồi! Ta có ngày hôm nay chẳng lẽ không phải domột tay Vân Thanh Nhiễm ngươi tạo thành ư? Tâm ngươi thật ngoan độc,ngươi tự mình leo lên ngai vàng của thế tử phi, còn dùng kế dẫm nát tadưới lòng bàn chân!”

Nói xong Vân Yên Nhiên khóc lên, hai mắt đẫm lệ, nàng rất ủy khuất, nếu không có Vân Thanh Nhiễm thìhiện tại nàng đã vinh quang xinh đẹp cỡ nào! Nếu không có Vân ThanhNhiễm, nàng sao có thể rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay! Nàng ta nợnàng, hiện tại nàng lợi dụng nàng ta để đoạt lại những thứ thuộc vềnàng, thì có gì sai cơ chứ?

“Vậy ngươi tốt nhất nên nhớ thật kỹ cho ta, nhớ kỹ những khoản nợ mà ngươi cho rằng ta nợ ngươi.” VânThanh Nhiễm bỗng nhiên đứng dậy, bàn tay vỗ lên trên trán nha hoàn PhấnĐại của Vân Yên Nhiên một cái, nháy mắt một ngân châm cực nhỏ đâm vàongười Phấn Đại.

“Ngươi muốn làm gì?” Vân YênNhiên thấy Vân Thanh Nhiễm động vào nha hoàn của nàng ta, cảnh giác nhìn nàng, rất sợ chính mình sẽ là người kế tiếp bị đánh.

Vân Thanh Nhiễm không trả lờicâu hỏi của Vân Yên Nhiên, lấy ra một cây sáo nhỏ để thổi, Khống HồnTuyệt một trong Thất Tuyệt Thương Lan, trước khi Hồng Dược chết đã dùngthời gian ngắn nhất để biểu diễn Thất Tuyệt Thương Lan một lần cho VânThanh Nhiễm, tiếp đó không quản ý nguyện của Vân Thanh Nhiễm đã truyềnlại một thân công lực của bà cho Vân Thanh Nhiễm, còn bà thì cứ thế thản nhiên mà chết.

Tiếng sáo du dương, cho người ta một loại cảm giác thê lương, làm cho người ta nghe mà run rẩy tronglòng, không khỏi nổi lên một tầng da gà.

Theo tiếng sáo vang lên, ánh mắt và nét mặt Phấn Đại đã xảy ra biến hóa rõ ràng, Vân Yên Nhiên hoảng sợphát hiện nha hoàn của mình bỗng nhiên dùng ánh mắt như dã thú nhìn nàng ta, ánh mắt này, giống như muốn xé xác nàng ta ra vậy!

“Phấn Đại, ngươi làm sao vậy?” Vân Yên Nhiên gọi Phấn Đại, cố gắng thức tỉnh Phấn Đại đang như gặp ma.

Nhưng mặc kệ Vân Yên Nhiên kêugọi thế nào, Phấn Đại cũng giống như không nghe thấy. Thất Tuyệt ThươngLan được ca ngợi là võ công tà phái một chút cũng không quá, nó quả thực rất thâm độc, dựa vào Khống Hồn Tuyệt mà nói, nếu rơi vào trong tay kẻgiết người thành tính, sợ là bá tánh đều phải chịu khổ sở rồi.

Phấn Đại bị Vân Thanh Nhiễm khống chế vươn tay ra bóp cổ Vân Yên Nhiên.

“Phấn Đại, ngươi buông ta ra…Ngươi làm phản rồi… Ngươi mau buông ta ra…” Cái cổ mềm mại bị chính nhahoàn mà mình quen thuộc tín nhiệm nhất bóp chặt, Vân Yên Nhiên bởi vì hô hấp không thông nên sắc mặt trở nên có chút dữ tợn: “Vân Thanh Nhiễm,có phải ngươi đã làm gì rồi không?”

Vân Yên Nhiên có ngốc nữa cũngđoán ra bộ dáng nha hoàn của mình đột nhiên thay đổi có liên quan đến ca khúc mà Vân Thanh Nhiễm đang thổi! Nhận thức này khiến Vân Yên Nhiênvừa kinh ngạc lại sợ hãi, nàng ta khiếp sợ Vân Thanh Nhiễm có thể khốngchế Phấn Đại, làm cho nàng ta cảm thấy Vân Thanh Nhiễm trước mắt vô cùng xa lạ, do đó sinh ra một loại cảm giác sợ hãi khó hiểu, bởi vì nàng tacảm thấy Vân Thanh Nhiễm là một sự tồn tại nguy hiểm, mà hiện giờ nàngta đang ở trong phòng của hậu viện tông miếu, không ai có thể tới cứunàng ta!

Vân Thanh Nhiễm ngừng một chút: “Ký Bắc vương Hách Vu Thiên vì sao lại tìm ngươi, vì sao muốn giúp ngươi độc hại ca ca?”

Có một số việc Vân Thanh Nhiễmvẫn không biết rõ hoàn toàn, nàng biết Hách Vu Thiên có dã tâm, điều này ngay cả hoàng đế cũng nhận ra, không phải hắn ta muốn mượn sức ca ca ư? Vì sao lại đột nhiên thay đổi chủ ý, ngược lại hại huynh ấy? Hay lànói… hắn ta thay đổi biện pháp?

Cùng lúc với việc Vân ThanhNhiễm ngừng thổi, động tác của Phấn Đại cũng ngừng lại theo, lúc này Vân Yên Nhiên mới có thể thở dốc.

Vân Yên Nhiên ra sức hít vào mấy hơi, sau khi để bản thân thoải mái một chút mới trả lời câu hỏi của Vân Thanh Nhiễm: “Ngươi muốn biết? Ha, ta sẽ không nói cho ngươi biết!”

“Ngươi cho là hiện tại ngươi cónăng lực cò kè mặc cả với ta?” Vân Thanh Nhiễm hỏi ngược lại, hình nhưđến bây giờ Vân Yên Nhiên vẫn chưa hiểu rõ hoàn cảnh của mình.

“Ngươi… ngươi rốt cuộc muốn thếnào? Ta là muội muội ruột của ngươi, ngươi không thể đối xử với ta nhưvậy!” Vân Yên Nhiên có chút lo lắng, mang cả quan hệ của mình và VânThanh Nhiễm ra.

Lúc này nàng ta mới nghĩ đến nàng ta và Vân Thanh Nhiễm là tỷ muội ruột à? Chẳng phải vừa rồi nàng ta còn không nhớ rõ ư?

“Thật xin lỗi, một muội muội cómưu đồ hạ dược cho ca ca mình để hắn cùng tỷ tỷ mình phát sinh gian tình khiến hai người đó thân bại danh liệt, ta thật sự không nhận nổi.” VânThanh Nhiễm thầm nghĩ, muội muội như vậy thật không dễ nuôi, phải nuôngchiều nàng ta, mọi chuyện đều theo ý nàng ta không nói, còn phải phòngbị thời thời khắc khắc, so với nuôi một con chó ngao còn tốn sức hơn!Thực xin lỗi chó ngao, ta làm nhục mày rồi, nuôi mày mày còn có thể giúp đỡ ta, che chở ta, nuôi muội muội như vậy, quay đầu cái đã cắn ta, chonên Vân Thanh Nhiễm tổng kết một điều, lưu lại muội muội thế này cònkhông bằng giữ một con chó ngao, mang ra ngoài còn uy phong hơn.

Vân Thanh Nhiễm một bộ vân đạmphong khinh, giống như hiện tại chuyện xấu nàng đang làm không phải làlẻn vào tông miếu, khi dễ muội muội ruột của mình, mà là đang trêu đùasủng vật vậy.

Vân Thanh Nhiễm càng không xemra gì, Vân Yên Nhiên lại càng khẩn trương, vì mặc kệ nàng ta lên án điều gì, Vân Thanh Nhiễm cũng không để ý! Căn bản là không thèm động!

“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”

Vân Thanh Nhiễm kỳ thật không có hứng thú giày vò Vân Yên Nhiên mấy, nàng không có loại sở thích đặcbiệt này, với bộ dạng hoảng sợ của Vân Yên Nhiên kia Vân Thanh Nhiễmcũng không dư tế bào mà đi thưởng thức với hưởng thụ, nàng chỉ muốn từtrên người Vân Yên Nhiên biết thêm tin tức mà nàng muốn biết thôi.

“Nói một chút xem chuyện hôm nay ngươi biết những gì, ngươi không có quyền lựa chọn, nếu ngươi muốn còkè mặc cả, nha hoàn của ngươi sẽ động thủ, mùi vị bị chính người thâncận của mình làm hại cũng không dễ chịu ha? Ngươi có thể cảm nhận đượctâm tình của ca ca khi biết ngươi hạ thuốc huynh ấy rồi chứ?” Vân ThanhNhiễm chỉ cho Vân Yên Nhiên có cơ hội lựa chọn một lần, không dài dòng,nàng không có kiên nhẫn tốn thời gian với người khác, khua môi múa mépkhông bằng thật sự động đao.

Vân Yên Nhiên kinh ngạc nhìnthoáng qua Phấn Đại hai tay còn đang vòng trên cổ nàng, ánh mắt không có tiêu cự, vừa rồi Vân Thanh Nhiễm đã dùng hành động thực tế để chứngminh Phấn Đại thật sự muốn mạng của nàng ta.

“Hôm nay Tần Tố Tố tới tìm ta,là nàng ta giao Y Lan Y Lan cho ta, hơn nữa còn dạy ta làm như thế nào,nàng ta nói, chỉ cần ta chịu giúp Ký Bắc vương gia hoàn thành việc lầnnày, Ký Bắc vương gia sẽ nghĩ biện pháp mang ta ra khỏi tông miếu. Tachỉ muốn rời khỏi nơi này mà thôi, ta không sai!” Từ đầu tới cuối VânYên Nhiên đều không cảm thấy nàng ta đã làm sai việc gì, hết thảy nàngta làm đều là bất đắc dĩ, nàng vốn là Tam tiểu thư vinh quang xinh đẹpcủa Vân phủ, nàng ta vốn nên gả cho Cửu hoàng tử mà nàng ta yêu mến.

Lại nói hôm nay chứng kiến HáchVu Thiên mang theo Tần Tố Tố xuất hiện đã có chút kỳ quái, thì ra là có ý đồ riêng, ngược lại Tần Tố Tố cũng thật giỏi, có thể khiến Hách VuThiên nghe lời như vậy, thì ra công phu trên giường tốt còn có công dụng này, Vân Thanh Nhiễm được thụ giáo sâu sắc, để sáng mai nàng đem mấybản đông cung đồ trân quý do mẫu phi nàng thu gom được mà ngay cả phụvương cũng không biết ôn tập lại một lần, nói không chừng có công dụngthật! Vân Thanh Nhiễm có ý nghĩ rất không thuần khiết.

“Ngươi đang trêu ta à? Ngươi mẹnó không có đầu óc hả, nàng ta nói sẽ giúp ngươi thì sẽ giúp ngươi chắc? Hách Vu Thiên là hạng người gì còn không rõ ràng, đã dám tùy tiện tintưởng? Mẹ nó về sau ngàn vạn lần đừng nói là muội muội của ta, ta cònngại bị mất mặt đó!” Vân Thanh Nhiễm nhịn không được nói tục, ông trờitha thứ nàng không văn minh lần này đi, nàng quả thực là bị Vân YênNhiên kích thích rồi.

Vân Thanh Nhiễm thầm nghĩ, HáchVu Thiên có ngu xuẩn đến vậy à? Giúp Vân Yên Nhiên thoát khỏi tông miếu? Lý do quang minh chính đại Vân Thanh Nhiễm đều không thể nghĩ ra, nếunghĩ được thì Vân Viễn Hằng đã sớm làm rồi, không đến phiên Hách VuThiên.

Nếu lén lút trộm người ra ngoài, sau đó ném một kẻ chết thay vào cũng có thể xem là một biện pháp, nhưng như vậy thì kết quả chỉ có thể Vân Yên Nhiên ta phải thay tên đổi họ,nàng ta có muốn cuộc sống vinh quang xinh đẹp như ngày trước cũng khôngđược.

“Hắn có không tốt cũng vẫn tốthơn ngươi! Ngươi không chỉ không giúp ta, mỗi lần còn bỏ đá xuống giếng, hại ta thành thế này, ngươi không có tư cách nói ta!” Vân Yên Nhiênphẫn nộ chỉ trích Vân Thanh Nhiễm.

Vân Thanh Nhiễm đột nhiên đứngdậy, dọa cho Vân Yên Nhiên mới một khắc trước còn đang hùng hồn chỉtrích nàng hoảng sợ không nhẹ: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Bộ dạng VânYên Nhiên như một nai con bị kinh hãi.

Sợ thì sẽ ngoan ngoãn nói vàilời dễ nghe, đây lại vừa khàn giọng lên án Vân Thanh Nhiễm, vừa sợ VânThanh Nhiễm, là cái thể loại gì vậy hả?

“Không có gì, chỉ cảm thấy ngươi nói nhảm hơi nhiều, ta hỏi ngươi hôm nay đã xảy ra chuyện gì, ngươi lại nói cả một đống, ta nghe mà phiền lòng.” Vì hỏi nàng ta một vấn đề,nàng đã tốn thời gian dài với nàng ta như vậy rồi.

Nói xong chỉ thấy Vân ThanhNhiễm đưa tay đặt vào ót Phấn Đại, theo tay nàng rời đi, cây ngân châmvừa mới bị nàng đâm vào trong thân thể Phấn Đại được lấy ra.

Phấn Đại đột nhiên có lại thầntrí, ánh mắt cũng dần có tiêu cự, nàng ta kinh ngạc phát hiện hai taycủa mình lại đang bóp trên cổ Vân Yên Nhiên: “A, tiểu thư! Ta, ta vừamới…”

Phấn Đại không nhớ rõ mình đã làm gì.

Vân Yên Nhiên thấy Phấn Đại khôi phục, còn tưởng rằng Vân Thanh Nhiễm đã xong việc.

“Hừ, còn chưa đâu…” Giọng nói Vân Thanh Nhiễm chợt dừng lại.

Vân Thanh Nhiễm cầm ngân châmvừa mới lấy từ trên người Phấn Đại ra đâm vào người Vân Yên Nhiên, nhấtthời, người có hai mắt vô thần biến thành Vân Yên Nhiên.

Hài, thế giới này tĩnh lặng rồi.

“Tiểu thư, tiểu thư người làmsao vậy?” Phấn Đại thấy Vân Yên Nhiên có điểm không thích hợp, nàng tagọi nhưng Vân Yên Nhiên không có phản ứng nên quay lại chất vấn VânThanh Nhiễm: “Ngươi đã làm gì tiểu thư?”

“Hầu hạ tiểu thư nhà ngươi chotốt, hiện tại nàng ta là một người vô dụng, nhớ rõ đúng giờ cho nàng taăn cho nàng ta uống, nàng ta không biết đói, nếu có chết thì chính làtrách nhiệm của ngươi.”

“Ngươi… ngươi…” Phấn Đại bị lờinói của Vân Thanh Nhiễm làm cho kinh ngạc đến mức không biết phải nóigì, nhìn bộ dáng tiểu thư nhà mình, tự đáy lòng dâng lên một loại cảmgiác sợ hãi.

Vân Thanh Nhiễm lười giải thíchnhiều, nếu Phấn Đại thông minh hẳn sẽ biết cái gì nên làm và cái gìkhông nên làm, đối với Phấn Đại mà nói, Vân Yên Nhiên là người vô dụngvẫn sẽ tốt hơn là trở thành người chết, nếu nàng ta lắm miệng, thì VânYên Nhiên sẽ chết rất nhanh.

Vân Thanh Nhiễm không thích tùytiện đi hại tính mạng người khác, nhưng cũng tự nhận mình không phải làngười lương thiện, nếu người khác chạm đến điểm mấu chốt của nàng, nàngcũng sẽ không thủ hạ lưu tình. Thế giới tàn khốc, muốn sinh tồn, thìkhông thể nương tay với kẻ địch của mình, mặc dù ngươi không muốn, ngươi cũng không thể.

Phấn Đại còn đắm chìm vào trongtình trạng của Vân Yên Nhiên hiện giờ, kinh ngạc nhìn Vân Thanh Nhiễmlàm xong chuyện xấu rồi tiêu sái rời đi.



Một chuyến này của Vân ThanhNhiễm là hơn nửa đêm, lúc trở về đã là canh ba rồi, Vân Thanh Nhiễm trèo tường về Kim Dật Hiên, trong phòng nàng không mở đèn, nhưng nàng vừavào cửa đã thấy Quân Mặc Thần trong bóng đêm, gian phòng tối đen, vớiVân Thanh Nhiễm mà nói thì không có gì khác biệt, cho nên chỉ cần liếcmắt một cái là có thể nhìn thấy Quân Mặc Thần.

“Sao ngươi còn chưa ngủ?” Vân Thanh Nhiễm tiến lên, cầm hỏa chiết tử trên bàn, đốt đèn trong phòng lên.

Quân Mặc Thần ở bên cạnh giường, ngồi trên xe lăn, nhưng lại không lên giường.

“Lại đây.” Quân Mặc Thần dùng ngữ khí ra lệnh nói với Vân Thanh Nhiễm.

Vân Thanh Nhiễm không hiểu, thầm nghĩ, thế tử gia mộng du à? Hơn nửa đêm không ngủ, lại ngồi bên giường làm gì?

Đi đến trước mặt Quân Mặc Thần, Quân Mặc Thần kéo Vân Thanh Nhiễm lại: “Nàng không ở đây, bản thế tử mài đậu hoa thế nào?”

Còn mài đậu hoa? Khóe miệng Vân Thanh Nhiễm co giật hai cái: “Gia, chúng ta lập một văn tự, được không?”

“Khụ khụ khụ… văn tự gì?” QuânMặc Thần có chút tò mò đối với việc Vân Thanh Nhiễm muốn viết văn tự,không biết nàng muốn lập văn tự dạng gì.

“Về sau mùng một và mười lămchúng ta mài đậu hoa, thời gian còn lại thì ngủ riêng, được không?” VânThanh Nhiễm thương lượng với Quân Mặc Thần. Từ nay về sau vợ chồng sinhhoạt một tháng hai lần, xem chừng cũng không sai biệt lắm.

“Mùng một, mười lăm? Chỉ có hai ngày này à?” Chỉ có hai ngày? Thế tử gia không hài lòng.

“Đúng.”

“Khụ khụ khụ… vì sao?” Quân MặcThần ủy khuất nhìn Vân Thanh Nhiễm: “Ái phi quả nhiên ghét bỏ thân thểtàn tật này của bản thế tử, khụ khụ khụ…”

Quân Mặc Thần như khóc như thanlên án khiến cho Vân Thanh Nhiễm cảm thấy dường như vừa rồi mình đã làmra chuyện tội ác tày trời, vô cùng tội lỗi!

“Thế tử gia người hiểu lầm rồi, tuy thân thể người quả thật có hơi kém…”

“Khụ khụ… vậy ái phi ngại bảnthế tử mài đậu hoa không đủ tốt ư? Khụ khụ khụ… cũng đúng, ban ngày áiphi còn nói, bản thế tử là dược đồng mới nhập môn, chỉ biết tùy tiệntrêu ghẹo, nhất định là khiến ái phi không thoải mái… Khụ khụ khụ… thìra yêu kiều đêm qua của ái phi đều là giả… khụ khụ… đều là vì an ủi bảnthế tử mới làm bộ… khụ khụ khụ…”

Nếu không phải trên mặt Quân Mặc Thần rất nghiêm túc, nếu không phải vẻ mặt hắn tái nhợt tiều tụy, VânThanh Nhiễm sẽ cảm thấy mình gặp phải một kẻ lưu manh vô lại, càng nóicàng kỳ cục!

“Kháng nghị không có hiệu quả,từ hôm nay trở đi, mỗi mùng một và mười lăm chúng ta đồng sàng cộngchẩm, thời gian còn lại ngươi ngủ phòng của ngươi, ta ngủ phòng của ta!” Vân Thanh Nhiễm cùng Quân Mặc Thần ở chung mấy ngày, đã ngộ ra một đạolý, đối với Quân Mặc Thần ngàn vạn lần không thể mềm lòng, bằng khôngđến lúc đó ngay cả bản thân bị hắn ăn thế nào cũng không biết.

“Ngày lẻ cùng phòng, ngày chẵn phân phòng.” Quân Mặc Thần cò kè mặc cả nói.

Hiển nhiên là Quân Mặc Thần bất mãn việc Vân Thanh Nhiễm quyết định một tháng hai lần.

Quân Mặc Thần sống hơn hai mườimấy năm thẳng đến hôm qua mới nếm được mùi vị, thật không dễ dàng mớisuy nghĩ rõ ràng, có thể thân mật ôm lấy người trong lòng, lại phải lậpcái văn tự rách nát, thực hiện cái quy định chết tiệt gì chứ?

Nếu phân phòng ngủ, một tháng thân mật hai lần, vậy thế tử gia phải đợi tới khi nào mới có thể ôm được tâm của giai nhân chứ?

“Một tháng hai lần, ngày cụ thể ngươi tự mình chọn, ngoài ra không thương lượng.” Vân Thanh Nhiễm “lui một bước” nói.

“Mười lần!” Cũng chính là ba ngày một lần, có thể thấy được thế tử gia cũng đang nhượng bộ!

Làm như đang đi chợ mua đồ ăn vậy? Còn cò kè mặc cả?

Vân Thanh Nhiễm chăm chú nhìnQuân Mặc Thần một hồi, sau đó tiến lên đẩy xe lăn của Quân Mặc Thần,trực tiếp đưa hắn ra khỏi phòng mình đẩy đến trước phòng cách vách củahắn, đóng cửa, Vân Thanh Nhiễm cài chốt cửa, lại khóa lại, còn cầm ghếdựa vào trước cửa.

“Thế tử gia, đêm nay ngài hãynghỉ ngơi thật tốt, người có thân mình không dùng được thì cũng đừng quá vất vả! Cho dù ngài không thấy bản thân có trở ngại, thì thần thiếpcũng muốn nghỉ ngơi! Đêm nay thần thiếp xem thiên tượng, suy đoán hômnay không thích hợp để mài đậu hoa, nếu cố mài đậu hoa sẽ biến thành đậu tương đó, cho nên thế tử gia ngài vẫn nên tắm rửa rồi đi ngủ đi!”

Vân Thanh Nhiễm hướng ra ngoài cửa nói mấy câu, sau đó vô cùng tiêu sái quay về giường mình nghỉ ngơi.

Quân Kiệt trông coi ngoài cửathấy thế tử gia nhà mình bị thế tử phi nương nương “mời” ra khỏi phòng:“Gia, cần thuộc hạ phá cửa không?”

“Khụ khụ khụ… gia là người bạolực như vậy à?” Quân Mặc Thần bất mãn nói, nghe hắn ngay cả khí lực đểbóp chết một con kiến cũng không có, quả thực không giống người bạo lực, nhưng cũng không biết là ai tháo cánh tay của người ta mà không thèmnháy mắt lấy một cái.

“Gia rất dịu dàng… bạo lực là thuộc hạ…” Quân Kiệt vội trả lời.

“Khụ khụ khụ… ừ…” Quân Mặc Thầnnặng nề “ừ” một tiếng, “Đẩy gia về phòng đi.” Quân Mặc Thần biết rõ mình không thể vội vàng, huống chi hôm nay hắn cũng không định khi dễ nàng,hôm qua… chắc là nàng vẫn còn đau.