Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 76: Đôi mắt tím sáng rực như lửa



Chỉ là Tiêu Dận không hề chú ý tới tiểu thái giám là nàng, đôi mắt tím trầm lạnh như sương thản nhiên quan sát Hoàng Phủ Vô Song. Hoa Trứ Vũ khẽthở dài một hơi nhẹ nhõm, rồi nhích người lại gần chỗ bóng cây.

Tiêu Dận nhếch môi nhìn Hoàng Phủ Vô Song, thản nhiên hỏi:“Các hạ là......?”

Hoa Trứ Vũ không tin Tiêu Dận không biết Hoàng Phủ Vô Song, cho dù hắn chưa bao giờ gặp mặt Hoàng Phủ Vô Song, nhưng không thể có chuyện thái tửBắc Triều không biết chút gì về thái tử Nam Triều.

Hoàng Phủ Vô Song đứng trước Tiêu Dận, vẻ mặt u ám vô cùng.

Hoa Trứ Vũ biết, hắn không chỉ vì câu nói này của Tiêu Dận mà tức tối.Nguyên nhân chính, là khi hắn đứng trước mặt Tiêu Dận, cho dù có ngẩngcao đầu, ưỡn thẳng lưng, thì vẫn nhỏ bé hơn Tiêu Dận rất nhiều. Vóc dáng người Bắc Triều bẩm sinh đã cao lớn hơn người Nam Triều, huống chi,Tiêu Dận còn là một trong những nhân tài kiệt xuất Bắc Triều, mà HoàngPhủ Vô Song, lại chỉ là một tên thiếu niên còn chưa phát dục hết.

Cát Tường nghe thấy câu hỏi của Tiêu Dận, cất giọng lanh lảnh nói: “Đây là thái tử điện hạ Nam Triều chúng ta!”

Tiêu Dận nhướn mày, trong mắt thấp thoáng ý cười, thản nhiên nói: “Thì ra là Hoàng Phủ điện hạ, thất lễ rồi. Không biết sao đêm đã khuya mà điện hạcòn tới tận đây, lại còn ăn mặc kiểu này, khiến bản điện hạ còn nghĩ làcó thích khách.”

Hoàng Phủ Vô Song nheo mắt nhìn Tiêu Dận và Đấu Thiên Kim, ngẩng cao đầu hỏi, “Không biết hôm này là ngày gì mà một địa phương nhỏ bé như Thanh Thành lại nghênh đón tới hai vị khách quý, đúng là niềm vui bất ngờ. Khôngbiết, Bắc Thái Tử với Thụy Vương tới đây từ khi nào, tại sao không tớihành cung trên núi làm khách?”

“Hoàng Phủ điện hạ khách sáo rồi, bản điện đền đây vì việc tư, không có ý định tới hành cung làm phiền!” Tiêu Dận thản nhiên nói, nhưng trong lòng cóphần không yên, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn “Doanh Sơ Tà” đứng ở bênkia, giống như sợ hắn chạy đi mất.

Đấu Thiên Kim còn cuồng ngạo hơn, thậm chí không thèm tới chào hỏi HoàngPhủ Vô Song một câu, mà vẫn đứng yên tại chỗ, đồng tiền vàng trong taykhông ngừng xoay tròn. Đôi mắt hoa đào thản nhiên nhìn lướt qua HoàngPhủ Vô Song, mỉm cười: “Bản vương không ngờ, Hoàng Phủ điện hạ lại cùngmột hạng người giống bản vương, nửa đêm canh ba còn chạy tới thanh lâutầm hoan.”

“Các ngươi nói đủ chưa, nếu muốn bắt ta thì cùng xông lên đi! Đừng có dàidòng nữa.” “Doanh Sơ Tà” lạnh lùng mở miệng, một tay thủ thế bên hông,từ từ kéo vũ khí ra.

Hoa Trứ Vũ rung động nhìn tư thế rút binh khí thản nhiên của “Doanh Sơ Tà”. Động tác này, hoàn toàn giống với tư thế của Doanh Sơ Tà, nhất địnhngười này đã từng chứng kiến cảnh nàng rút binh khí ra.

Sau khi vũ khí ra khỏi vỏ, Hoa Trứ Vũ càng thêm sửng sốt.

Đó là một cây đao, đầu đao cong lên như ánh trăng rằm. Lưỡi đao màu trắnglạnh lẽo bức người, giống như ánh trăng trong trẻo mà lạnh lùng trongđêm. Đao này tên là Thiên nhai Minh Nguyệt đao. Đây là đao của Hoa TrứVũ, là cây đao đã từng theo nàng ra chiến trường giết địch.

Hoa Trứ Vũ ngẩn người, sau khi nàng trở về kinh thành không còn sử dụng tới nó nữa. Nàng còn nghĩ, cả cuộc đời này nàng cũng không có cơ hội dùngtới thanh đao này nữa, nên đã giao thanh đao này lại cho Thái Tiểu Tứbảo quản.

Thái Tiểu Tứ!?

Vừa nghĩ tới đây, Hoa Trứ Vũ vội vàng quan sát kỹ “Doanh Sơ Tà” dáng ngườikia, còn có nụ cười mỉm kia, không phải Tiểu Tứ thì còn là ai nữa!

Sao nàng không nghĩ ra, người có thể cải trang giống nàng tớI mức này,ngoài tứ đại thân vệ sớm tối bên nhau, còn có thể là ai khác?

Trước khi phụ thân gặp chuyện không may đã phái An Tiểu Nhị và Thái Tiểu Tứra ngoài làm việc, An Tiểu Nhị được cài vào trong cung, còn Tiểu Tứ ởlại trong kinh thành. Nhưng Hoa Trứ Vũ không ngờ tới người cải trangthành “Doanh Sơ Tà” tối nay chính là hắn.

Dáng người Thái Tiểu Tứ không chỉ gầy nhất trong tứ đại thân vệ, mà cònkhông cao lắm. Lúc này nàng mới nhận ra, chiều cao của nàng và Tiểu Tứxấp xỉ nhau. Ngày thường, Tiểu Tứ là người có tính ôn hòa, dễ xấu hổnhất trong tứ đại thân vệ, chỉ có lúc giết người, trong mắt hắn mới xuất hiện lệ khí, Tiểu Tứ có một đôi tay khéo léo vô cùng, thứ hắn am hiểunhất chính là phóng ám khí, nhất là những loại nhỏ, mảnh như châm bạc,Khang Lão Tam nói, ám khí châm bạc của hắn cũng không khác châm Tú Hoalà mấy, nên đã giao hết việc khâu vá quần áo cho Tiểu Tứ. Vậy mà Tiểu Tứ cũng không giận, không chỉ học cách sử dụng ám khí, mà còn học cả cáchkhâu quần áo, ngoài Đan Hoằng ra, thì chính là Tiểu Tứ chú ý tới trangphục cho bọn họ. Hắn đường đường là một người đàn ông lại đảm đang nhưmột thiếu phu nhân vừa xuất giá, còn Hoa Trứ Vũ vốn là một cô nương, thì lại mang đầy khí phách nam nhi. Thật đúng là tương phản

Nhưng thật không ngờ, có một ngày Tiểu Tứ lại cải trang giống nàng tới mứcnày, ngạo khí, tà khí và lệ khí, ba loại khí chất này đồng thời xuấthiện trên người hắn.

Biết “Doanh Sơ Tà” là do Tiểu Tứ cải trang, Hoa Trứ Vũ bắt đầu cảm thấy lo lắng.

Kế hoạch ban đầu là để Doanh Sơ Tà giả dụ người trong tối xuất hiện, sauđó sẽ bỏ chạy thoát thân ngay lập tức, ai ngờ, người bị dụ tới lại làTiêu Dận và Đấu Thiên Kim. Tiêu Dận và Đấu Thiên Kim dường như cũngkhông có ác ý đối với “Doanh Sơ Tà”, mà thế lực ngầm ở Vũ Đô đang tìmkiếm Doanh Sơ Tà, lại không bị dụ ra ngoài.

Trước mắt, dưới sự bao vây của hai cao thủ là Tiêu Dận và Đấu Thiên Kim, e rằng Tiểu Tứ khó có thể thoát thân.

Đúng lúc lo nghĩ như vậy, Hoa Trứ Vũ vẫn nhạy bén nhận ra, bờ sông cũngkhông yên bình như vẻ bề ngoài của nó, trong khu rừng phía xa, dường như có người đang mai phục, nhưng người đó là ai, thì nàng lại không rõlắm.

Chắc chắn không phải là người của Tiêu Dận và Đấu Thiên Kim, còn Hoàng Phủ Vô Song, nàng không tin hắn có tâm cơ tới mức đó.

Đúng lúc này, trên đường cái vang lên một loạt tiếng vó ngựa, Hoa Trứ Vũ đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy trong bóng đêm, một đội xe ngựa chậm rãi đi tới, cỗ xe kia dài hơn một trượng, toa xe cao ba thước, bên ngoài treo đầyđồ trang trí, màn che màu xanh, trên trần có hình đầu thú, lan can đượcdựng bằng những khúc gỗ lim dài hơn trượng. Xe kéo bằng bốn con ngựa,phía sau còn có mấy chục tên thị vệ hộ tống.

Vừa thấy đoàn xe này, Hoa Trứ Vũ đã biết, người bên trong chính là trọng thần triều đinh.

Quả nhiên, khi chiếc xe kia chạy tới bờ sông liền từ từ dừng lại, tám têntùy tùng xếp hàng đứng nghiêm, rồi có một người chậm rãi bước xuống xe,đầu đội ngọc quan, áo choàng dài màu bạc phủ tới đầu gối, đeo thắt lưngbằng ngọc.

Dáng đi tao nhã như nước chảy mây trôi, gương mặt đẹp như tranh vẽ, một đôimắt trong suốt lấp lánh dưới ánh trăng, thấp thoáng tỏa ra sự sắc bén.

Tả tướng Cơ Phượng Ly!

Hoa Trứ Vũ nhìn thấy hắn, trên môi chậm rãi xuất hiện một tia cười lạnh.

Nàng cũng đoán nhất định tối nay hắn sẽ xuất hiện. Kế hoạch này, chỉ để xácnhận cho chính xác hơn mà thôi, quả nhiên, hắn đã không phụ sự kỳ vọngcủa nàng. Nói như vậy, binh mã mai phục trong khu rừng kia, cũng là củaCơ Phượng Ly.

Trên môi Cơ Phượng Ly hàm chứa ý cười mênh mông, hắn đưa mắt nhìn quanh, rồi lập tức đi tới trước mặt Hoàng Phủ Vô Song hành lễ, sau đó mới quay lại chào hỏi với Tiêu Dận và Đấu Thiên Kim: “Mấy ngày trước, Thánh Thượngđã biết hai vị đến Nam Triều, nhưng nếu hai vị đã yên lặng tới đây, bệhạ cũng không tiện tới quấy rầy hai vị. Nhưng tối nay bệ hạ biết hai vịđã đến Thanh Thành, liền lệnh cho Phượng Ly tới nghênh đón, hành cung ởngay trên núi, mong hai vị di giá tới đó. Còn về phần tên tội nhân họDoanh, xin giao lại cho Phượng Ly xử trí. Xin mời”

Lời nói thật quang minh chính đại, Cơ Phượng Ly không hổ danh là Tả tướng đương triều.

Nếu Tiêu Dận và Đấu Thiên Kim lặng lẽ tới đây, Nam Triều muốn phát hiện racũng khó. Mà Cơ Phượng Ly lại nói đã sớm phát hiện ra bọn họ, chính làvớt vát thể diện của Nam Triều.

Nhưng thật sự tối nay Viêm Đế phái hắn tới đón tiếp Tiêu Dận với Đấu ThiênKim sao? Hoa Trứ Vũ không tin, Cơ Phượng Ly giảo hoạt như vậy, có lẽ đây chỉ là một cái cớ hắn bịa ra mà thôi, nói không chừng, người vừa ra giá trong căn phòng bên phải tầng hai chính là hắn!

Cơ Phượng Ly nói xong liền bày ra tư thế mời, phía sau xuất hiện thêm mấychiếc xe ngựa hoa lệ y như cỗ xe Hoàng Phủ Vô Song dùng trong đêm duthuyền, ngựa kéo xe cũng là loại ngựa quý Đạp Tuyết, màn xe thêu hoa văn kim tuyến. Bên ngoài mỗi cỗ xe, có hai thị nữ mặc trang phục trong cung đứng hầu.

“Thì ra là Tả tướng giá lâm, thất lễ rồi. Nếu chủ nhà đã có thịnh tình nhưvậy, bản Thái Tử cũng không tiện từ chối, nhưng nếu Tả tướng muốn xử trí tên họ Doanh kia, bản Thái Tử rất có hứng thú đứng ngoài làm khán giả!” Tiêu Dận lạnh nhạt chắp tay sau lưng.

“Đúng vậy, bản vương cũng muốn nhìn xem, Doanh Sơ Tà lợI hại tới mức nào!” Đấu Thiên Kim miễn cưỡng nói.

Cơ Phượng Ly hơi nhíu mày, nhưng vẫn thản nhiên cười nói, “Nếu hai vị đã muốn xem, ta cũng không ngại. Người đâu, bắt hắn lại!”

Hắn vung tay lên, có mấy bóng người xuất hiện, chính là sáu tên thị vệ đạinội. Còn Đồng Thủ và Băng Lam, hai người luôn theo sát Cơ Phượng Ly lạichưa thấy đâu.

Đêm càng lúc càng sâu, ánh trăng sáng rót xuống, lấp lánh như trân châu.

Hoa Trứ Vũ thầm thở dài một hơi, dựa vào thân thủ của Tiểu Tứ, sáu tên thịvệ đại nội này không phải là đối thủ của hắn, vẫn có cơ hội trốn thoát.Nhưng còn đám người trong khu rừng kia, phải đối phó như thế nào?

Sáu tên thị vệ đại nội vây “Doanh Sơ Tà” lại, kịch liệt truy bắt, ánh sáng đao kiếm bay tán loạn trong không trung.

Thân thủ mấy tên thị vệ đại nội cũng không kém, nhưng vẫn không thể bằngTiểu Tứ, huống chi Tiểu Tứ còn có tuyệt kỹ phóng ám khí, chẳng qua vìhắn đang cải trang làm Doanh Sơ Tà, nên mới không tiện sử dụng.

Trao đổi mấy chục chiêu, sáu tên thị vệ bắt đầu có dấu hiệu bị thua.

Hoàng Phủ Vô Song đứng ngoài quan sát cuộc chiến, bỗng đột ngột nói với HoaTrứ Vũ: “Nguyên Bảo, ngươi cũng lên đi, nhất định phải bắt được tên họDoanh đó!”

Hoa Trứ Vũ không nghĩ tới Hoàng Phủ Vô Song sẽ bảo nàng ra tay. Đúng lúcnàng cũng đã có cách giúp Tiểu Tứ thoát thân, do đó nàng liền nhanhchóng đồng ý “Vâng!” Nàng hít sâu một hơi, nắm chặt bội kiếm trong tay.Bình thản bước ra ngoài.

Cơ Phượng Ly đang chắp tay đứng cách đó không xa, khi nhìn thấy Hoa Trứ Vũ đi ra chỉ thản nhiên đưa mắt nhìn lướt qua nàng, trên môi vẫn nở nụcười nhạt như cũ.

Lúc này, Tiêu Dận và Đấu Thiên Kim mới chú ý tới nàng, nhìn theo tầm mắtcủa Cơ Phượng Ly, vẻ mặt Tiêu Dận vốn đang lãnh khốc như băng, giờ chẳng khác gì như bị người ta phá vỡ lớp băng bên ngoài, trong lòng hắn không ngừng dậy sóng.

Thân hình cao lớn không nhịn được khẽ run lên, cũng may định lực Tiêu Dận đủ cao, nên mới không chạy về phía nàng, hắn nhìn “Doanh Sơ Tà” đang đạichiến với sáu tên cao thủ đại nội bằng ánh mắt đầy phức tạp. Sự lo lắng, khẩn trương trong mắt đã hoàn toàn biến mất, một đôi mắt tím nhìn chằmchằm vào Hoa Trứ Vũ, giống như muốn nuốt nàng vào bụng ngay lập tức.

Mà khi Đấu Thiên Kim nhìn thấy Hoa Trứ Vũ liền nheo mắt lại, dường như hắn rất kinh ngạc trước dung mạo của nàng. Tuy hắn đã từng thành thân vớinàng, nhưng lại không biết dung mạo thật sự của nàng, trên đời này, cóchuyện gì nực cười hơn chuyện này không? Cho dù nàng xấu như quỷ dạ xoa, hắn vẫn sẽ đồng ý cưới nàng, có lẽ vì quan hệ hai nước, cũng có lẽ làhắn có âm mưu khác. Tân nương chạy trốn, hắn chỉ biết dựa vào ông anh vợ này tìm nàng, bằng không, chỉ dựa vào một mình hắn, tìm cả đời nàycũng không ra.

Hoa Trứ Vũ đi lướt qua Tiêu Dận, đôi mắt lạnh nhạt lẳng lặng quan sát cuộcchiến trước mặt. Nàng không hề nhìn Tiêu Dận, giống như hắn chỉ là người xa lạ nàng chưa từng quen.

Nàng tung người nhảy vào trận chiến, lợi kiếm rút ra khỏi vỏ, mang theo ánhsáng lạnh lẽo va chạm với thanh Thiên Nhai Minh Nguyệt đao trong tayTiểu Tứ. Hoa Trứ Vũ không cho An Tiểu Nhị tiết lộ thân phận của nàng,nên đương nhiên Tiểu Tứ sẽ không biết, nên hắn ra tay chống lại nàngkhông chút lưu tình. Tầng tầng lớp lớp ánh đao mang theo tiếng gió vunvút lạnh thấu xương bổ về phía nàng.

Hoa Trứ Vũ vừa tránh né vừa lùi dần lại, kéo đám người lại gần sát bờ sông, nàng biết Tiểu Tứ bơi rất giỏi, tuy nước sông đang chảy xiết, nhưng dựa vào kỹ thuật bơi của Tiểu Tứ, muốn thoát thân cũng không thành vấn đề.

Quả nhiên, khi đến sát bờ sông, sau một hồi cân nhắc, Tiểu Tứ đã nhún người nhảy xuống nước. Bóng người nhanh chóng chìm nghỉm xuống đáy sông,trong số sáu tên thị vệ, cũng có người biết bơi liền lao theo xuốngnước, nhưng truy bắt trong nước đâu dễ dàng như vậy, chỉ một lát sau đãmất hết dấu vết, đành phải trở lại.

“Sao lại để hắn chạy mất rồi?” Hoàng Phủ Vô Song chạy tới bờ sông, vừa nhìn dòng nước chảy xiết vừa hỏi.

“Điện hạ, dòng chảy của con song này rất mạnh, nếu không giỏi bơi lộ sẽ rấtkhó trốn thoát, mà tên họ Doanh này trước nay luôn ở Tây Cương đánhgiặc, có lẽ hắn không biết bơi, mạo hiểm nhảy xuống như vậy, e là tínhmạng khó giữ.” Hoa Trứ Vũ thản nhiên nói.

Hoàng Phủ Vô Song nhìn xuống dòng sông hồi lâu, rồi trầm mặc rời đi.

Khi “Doanh Sơ Tà” rơi xuống nước, Hoa Trứ Vũ cảm giác được, binh mã đang mai phục trong rừng cũng lặng lẽ rời đi.

Còn cô nương áo trắng kia nhìn thấy cảnh Tiểu Tứ nhảy xuống sông, thânngười run lên định trốn chạy. Hoàng Phủ Vô Song vừa nhìn thấy nàng ra,liền lớn tiếng nói: “Bắt cô ta lại!”

Mấy tên thị vệ áp giải cô nương áo trắng tới, cô ta quỳ trên cỏ, khôngngừng dập đầu khóc lóc, nàng nói nàng là một người Tây Cương được ngườita mua tới đây, tối nay có người cho nàng hai trăm lượng bạc, muốn nàngđánh đàn, còn nói làm như vậy sẽ có người ra giá rất cao để mua nàng,nàng thật sự không biết gì hết, cũng không biết cái người tên “Doanh SơTà” vừa mới rời đi là ai.

Cơ Phượng Ly cho người tới Miên Nguyệt Lâu điều tra, kết quả những lời cô nương này nói là sự thật, liền thả cô ta về.

Hoa Trứ Vũ rất mong Tiêu Dận nhanh chóng rời khỏi đây, nhưng hắn đã pháthiện ra nàng, sao có thể rời đi đơn giản như vậy, hắn vui vẻ đáp ứng lời mời của Cơ Phượng Ly, cùng với Đấu Thiên Kim bước lên xe ngựa.

Hoa Trứ Vũ đi theo Hoàng Phủ Vô Song lên xe ngựa, nàng có thể cảm giác được ánh mắt Tiêu Dận đầy phức tạp nhìn chằm chằm nàng. Nhưng cũng may hắnkhông vạch trần nàng ngay lập tức.

Đến khi bọn họ trở về hành cung Thanh Giang, trời đã rạng sáng, Hoàng PhủVô Song đi tới chỗ Viêm Đế thỉnh an, còn ngọt nhạt nói với Cơ Phượng Lyđừng kể lại chuyện hắn với Miên Nguyệt Lâu cho Viêm Đế biết.

Viêm Đế tiếp kiến Tiêu Dận với Đấu Thiên Kim ở thiên điện, còn Hoa Trứ Vũ hộ tống Hoàng Phủ Vô Song về nơi ở.

Cả một đêm không ngủ, Hoàng Phủ Vô Song vừa về đã nằm vật ra giường, cònHoa Trứ Vũ vẫn cảm thấy sợ hãi không ngủ nổi. Tiêu Dận và Đấu Thiên Kimđều đang ở trong hành cung, nàng không biết mấy ngày kế tiếp nên làm gìnữa.

Nàng không biết Bạch Mã phu nhân đã đem chuyện của nàng nói với Tiêu Dận hay chưa. Nàng cũng không biết mục đích hắn tới Nam Triều lần này là để tìm nàng hay vì chuyện khác, giờ đã tìm được nàng rồi liệu hắn có định bắtnàng trở về Bắc Triều hay không. Nàng nhớ lại buổi sáng hôm nàng gả choĐấu Thiên Kim, lúc hắn say rượu, trên má còn chảy xuống một giọt lệ.

Hoa Trứ Vũ trải qua một ngày đầy bất an, đến lúc trời tối, nàng nhận đượctin tức nói Thái Tiểu Tứ đã thoát hiểm an toàn, người đêm qua ra giácạnh tranh với Tiêu Dận không phải là Cơ Phượng Ly, mà là Nam BạchPhượng Dung Lạc.

Hoa Trứ Vũ nhíu mày suy nghĩ, đúng là Dung Lạc có tiềm lực tới mức đó, việc hắn thích một cô nương thanh lâu cũng không có gì lạ, nhưng sao lạitrùng hợp tới mức này? Chẳng lẽ, Dung Lạc có mối quan hệ phức tạp vớimột vị đại thần nào trong triều? Còn đội binh mã mai phục trong rừng,theo lời An Tiểu Nhị nói là rất là thần bí, không nhận ra là người củaai!

Hoa Trứ Vũ cười lạnh, mọi chuyện càng lúc càng phức tạp. Nàng chỉ biết được một chuyện, đó là Cơ Phượng Ly rất có hứng thú với “Doanh Sơ Tà”, nếukhông có lần gặp gỡ ở phủ Lưu Mặc, ai có thể biết Doanh Sơ Tà đã tới VũĐô, do đó, trong số những người tìm kiếm nàng ở Vũ Đô nhất định cũng cóphần của hắn. Ngoài hắn, còn có những người khác nữa. Tiêu Dận và ĐấuThiên Kim, ngoài hai bọn họ còn có thế lực nào khác? Hoàng Phủ Vô Song?Hiện tại Hoa Trứ Vũ không dám khẳng định bất kỳ chuyện gì, nhưng sẽ cómột ngày nàng tra ra tất cả.

Đêm đó, Viêm Đế mở yến tiệc chào mừng Tiêu Dận và Đấu Thiên Kim tới hànhcung, yến tiệc được cử hành trong Bách hoa viên lớn nhất hành cung.

Tuy có phần bất ngờ, nhưng khi thái tử Bắc Triều và Thụy Vương Đông Yến giá lâm, Nam Triều tiếp đón không chút qua loa, mà còn vô cùng long trọng.Số cung nữ và thái giám trong cung không đủ dùng, nên những nô tài, thịvệ cận thân của các vị chủ nhân cũng bị kéo đi hỗ trợ. Cả Hoa Trứ Vũcũng bị lôi qua đó giúp việc chuyển hoa, vốn hoa trong hoa viên đã rấtnhiều, nhưng Viêm Đế vẫn sai người đi tới chợ hoa Thanh Thành mua thêmrất nhiều chậu hoa nữa.

Cung nữ thái giám bận tíu tít, cắt tỉa vườn hoa gọn gàng, rồi sắp xếp cácchậu hoa sao cho đẹp mắt, không những thế còn trải cả thảm đỏ cho thêmphần phô trương.

Bận rộn suốt một ngày, đến lúc hoàng hôn, ai cũng bị vắt kiệt sức. Mà lúcnày, toàn bộ Bách hoa viên đã trở nên tươi đẹp không kém Dao trì trêntiên cung, hoa cỏ nở rộ khắp nơi, trên cây treo đầy đèn lưu ly đủ cácloại màu.

Hoa Trứ Vũ trở về thay quần áo, nàng định né tránh buổi yến tiệc này, nhưng Hoàng Phủ Vô Song lại không chịu buông tha cho nàng.

“Tiểu Bảo Nhi, hôm nay ngươi không thể không đi, phụ hoàng vừa mới nói, muốnngươi múa kiếm thêm một lần nữa, bởi vì các cô nương ở Vũ Đô rất yếuđuối, mềm mại, còn thái tử Bắc Triều là người ngoại tộc, để bọn họ lĩnhngộ vũ đạo của Nam Triều ta, ngay cả một tiểu thái giám còn múa kiếm đẹp tới như vậy, hào khí ngất trời như vậy.” Hoàng Phủ Vô Song đắc ý nói.

Hoa Trứ Vũ cười lạnh trong lòng, vì màn múa kiếm kia, nàng bị gán tội danhyêu nghiệt mê hoặc chủ, bây giờ lại chỉ đích danh nàng đi múa, không còn coi nàng là yêu nghiệt nữa sao?

“Điện hạ, nếu vậy không bằng để cho mấy võ sĩ múa đi, chắc chắn sẽ mạnh mẽ,đầy khí phách hơn nô tài.” Hoa Trứ Vũ nhíu mày nói.

“Cái bọn họ biểu diễn là vung kiếm, không phải múa kiếm, phụ hoàng đã chỉđích danh ngươi, ngươi không thể không đi! Nếu ngươi không muốn khángchỉ, thì mau đi thôi!” Hoàng Phủ Vô Song không cho Hoa Trứ Vũ cơ hội từchối thêm lần nữa, đã vội vàng bước ra ngoài.

Hoa Trứ Vũ không còn cách nào khác đành phải đi theo Hoàng Phủ Vô Song.Nhưng nàng thật băn khoăn, không biết Tiêu Dận có làm ra chuyện gì trênyến hội hay không!

Trong Bách hoa viên, từ xa đã nhìn thấy một đoàn phi tử kiều diễm, còn có các cung nữ lúc ẩn lúc hiện trong bụi hoa. Khắp nơi đều là giai nhân, trong không khí phảng phất hương thơm nhẹ nhàng, không biết là hương hoa, hay mùi hương son phấn.

Viêm Đế vẫn chưa tới, mà đã có rất nhiều đại thần ổn định chỗ ngồi, Khangvương Hoàng Phủ Vô Thương cũng đến, Hoàng Phủ Vô Song đi tới ngồi xuốngchỗ của mình, Hoa Trứ Vũ và Cát Tường đứng một bên hầu hạ.

Lần lượt, các phi tần của Viêm Đế tiến vào, xem ra số lượng đại thần tớihành cung không nhiều, không biết để bổ sung nhân số, hay vì lý do gìkhác, ngay cả các tú nữ đợt tuyển chọn lần này cũng được theo tới đây.

Chỉ một lát sau, Cơ Phượng Ly, Tiêu Dận và Đấu Thiên Kim cũng nhau xuyên qua rừng hoa trùng trùng điệp điệp, chậm rãi bước tới.

Trang phục tối nay của Tiêu Dận là một bộ quần áo màu tím đậm, trên đầu độikim quan, phía trên kim quan khảm một viên trân châu rất lớn, khắc sâuthêm dáng vẻ cao quý của hắn.

Hắn thản nhiên đưa mắt nhìn quanh một vòng, khi nhìn về phía Hoàng Phủ VôSong lại rất tự nhiên lướt qua khuôn mặt của Hoa Trứ Vũ. Vẫn là đôi mắtmàu tím đầy lãnh khốc, nhưng rõ ràng ở sâu trong đáy mắt, đã có một ngọn lửa rực cháy khiến người ta kinh hãi.

Dường như hắn vẫn chưa đem thân phận của nàng nói cho Đấu Thiên Kim, nên vẻ ngoài của Đấu Thiên Kim bình thản hơn hắn rất nhiều.

Đợi đến khi mọi người ổn định chỗ ngồi, lúc này mới nghe thấy giọng nóilanh lảnh của Thường công công ngân dài: “Hoàng Thượng, Hoàng hậu giálâm!”