Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 102: Mưu kế chiến trường, lộ ra tài năng sắc sảo



Cơ Phượng Ly không nói gì, khóe môi mỏng hơi nhếch, hắn nhìn Hoa Trứ Vũ rất lâu, sóng ngầm nơi đáy mắt không ngừng dao động.

Hoa Trứ Vũ không đoán được Cơ Phượng Ly đang nghĩ gì, nhưng vẻ mặt của hắnlại khiến nàng thấy hoảng hốt, giống như hắn đang nhìn thấu lòng nàng.

Hoa Trứ Vũ bối rối, có khi nào Cơ Phượng Ly bắt đầu hoài nghi thân thế của nàng?

Ngày đó nàng ra khỏi thành gặp Tiêu Dận, vốn không nghĩ sẽ phải giao chiến.Nhưng ai ngờ được Tiêu Dận lại quên nàng, nàng chỉ đành bất đắc dĩ dùngvõ công tự bảo vệ mình. Mà khi đó, chắc chắn Cơ Phượng Ly đứng trêntường thành đã nhìn thấy tất cả.

Lúc đó nàng còn dùng trường thương, người giang hồ có ai mà không biếtchỉ có người từng ở trên chiến trường mới biết dùng loại binh khí này.Nhưng số người ra chiến trường mỗi năm không nhỏ, cũng không phải chỉcó Doanh Sơ Tà biết sử dụng, còn nữa, lúc trước Thái Tiểu Tứ từng giảmạo Doanh Sơ Tà, hắn không thể có lý do nghi ngờ nàng. Mà cho dùCơ Phượng Ly từng nghe nói qua về Doanh Sơ Tà, nhưng cũng chưa lần nàođược chứng kiến tận mắt.

Hoa Trứ Vũ tự trấn định tinh thần, có lẽ nàng đã quá đa nghi.

Doanh Sơ Tà bây giờ chính là tội phạm truy nã, nếu Cơ Phượng Ly nghi ngờ thìđã sớm bắt nàng lại. Sao còn có thể đến Bắc Triều cứu nàng?

Dù nói thế nào cũng không thuận!

“Nguyên Bảo, ngươi đọc cũng không ít sách nhỉ, còn quen thuộc với địa hình nơinày như vậy!” Lam Băng đưa mắt nhìn Hoa Trứ Vũ, trong mắt hiện vẻ kinhngạc không thể che giấu.

“Đọc nhiều sách mà thôi.” Hoa Trứ Vũ trầm tĩnh nhìn lại Lam Băng.

“Nguyên Bảo, ngươi từng ra chiến trường rồi à? Nhìn cách ngươi sử dụng trườngthương rất hoàn hảo, khiến người khác nhìn vào cảm thấy vô cùng bấtngờ!” Lam Băng thản nhiên nói.

Hoa Trứ Vũ khẽ rùng mình quan sát Lam Băng, nhưng tên này cũng là một caothủ giỏi che giấu cảm xúc, nàng không nhận ra được hắn đang nghĩ điềugì. Còn Đồng Thủ đứng sau hắn, nghe thấy vậy chỉ nhíu mày, nhìn HoaTrứ Vũ với vẻ tò mò, còn có vẻ nghi ngờ, nếu như bọn họ hoài nghi nànglà Doanh Sơ Tà, Đồng Thủ sẽ không thể có vẻ mặt đó.

Hoa Trứ Vũ trộm nhìn Cơ Phượng Ly, chỉ thấy hắn gối đầu lên cánh tay giốngnhư đang ngủ, cũng giống như không để ý tới câu chuyện giữa nàng là LamBăng.

Hoa Trứ Vũ bình tĩnh ngước mắt nhìn Lam Băng, trên môi hiện lên nụ cườichua xót, còn có phần buồn bã nói: “Đúng vậy, đúng là ta từng ra chiếntrường, những giang hồ lãng tử như ta có chuyện gì mà chưa từnglàm. Đáng tiếc vẫn chưa kịp tận trung cho đất nước thì đã bị dòng đời xô đẩy vào cung làm thái giám, còn tưởng sẽ có dịp thi triển tài hoa, aingờ vạn sự không thành!”

Đồng Thủ khẽ thở dài, trên đời này có ai muốn cam tâm tình nguyện làm thái giám đây.

Lam Băng cũng thở dài: “Người tài như ngươi làm thái giám thật đúng là đáng tiếc. Tối nay ngươi không cần chăm sóc Tướng gia, ta đã sai người dựngmột trại nhỏ bên cạnh, mệt thì về đó nghỉ ngơi.”

Hoa Trứ Vũ cầu còn không được, liền mỉm cười rời khỏi trại của Cơ Phượng Ly.

Bên ngoài trời tối đen, ánh sáng ấm áp từ những cây đuốc chiếu sáng cảdoanh trại. Phóng mắt ra xa, khắp nơi đều là trại của các tướng sĩ sắpxếp chỉnh tề, quy mô lớn. Các binh sĩ thay phiên nghỉ ngơi, những binhsĩ đứng nghiêm canh gác trong gió, tay nắm chắc đao, áo giáp chỉnh tề.

Nam Triều đã ngừng công thành, phía Bắc quân cũng không có động tĩnh, trênchiến trường hoàn toàn im ắng, ngoài tiếng bước chân của những binhsĩ tuần tra thì chỉ có tiếng cờ xí bay phần phật trong gió.

Bên cạnh trại Cơ Phượng Ly quả nhiên đã có thêm một chiếc trại nhỏ, HoaTrứ Vũ đi vào trong. Chiếc trại này khá giản dị, nhưng cũng có đủ vậtdụng thường ngày.

Từ Nam Triều đến Túc châu. Đi suốt hơn ngàn dặm Hoa Trứ Vũ luôn phải sốngchen chúc với những binh sĩ khác trong cùng một trại. Tối nay, là tốiđầu tiên nàng có một trại nhỏ thuộc về riêng mình. Cởi giầy ra, nàngchậm rãi nằm xuống giường.

Tuy cơ thể mệt mỏi nhưng trong lòng lại mang theo nhiều tâm sự phức tạp, nhất thời nàng cũng ngủ không được.

Sau ngày tuyển võ nàng vẫn luôn cẩn thận che giấu bản thân. Nhưng nếu giờvẫn còn cố ý che giấu, chỉ sợ sẽ khiến người khác cảm thấy nghi ngờ.Không bằng nhân cơ hội này, tự biến mình thành một lãng tử giang hồ tậntrung với đất nước, gặp được cơ hội bộc lộ tài hoa.

Trong trại Giám quân.

Cơ Phượng Ly chậm rãi mở đôi mắt trong trẻo mà lạnh lùng nhìn Lam Băng và Đồng Thủ.

“Tướng gia, Nguyên Bảo đó đúng là một nhân tài hiếm có, Tướng gia mạo hiểm cứu hắn khỏi tay Bắc quân, chắc là muốn trọng dụng hắn rồi!” Lam Băng cườihỏi.

“Gần đây có tin tức của Doanh Sơ Tà không?” Cơ Phượng Ly xoay người hỏi.

Lam Băng khẽ cười nói: “Có, đây là tin tức mới nhất truyền từ kinh thànhtới.” Hắn đi tới trước, lấy ra một tờ giấy đưa cho Cơ Phượng Ly.

Cơ Phượng Ly nhận lấy, sau khi xem xong ánh mắt hiện hiện lên vẻ phức tạp: “Doanh Sơ Tà lại xuất hiện ở Vũ Đô?”

Lam Băng vuốt cằm cẩn thận ngẫm nghĩ hỏi: “Tướng gia, Doanh Sơ Tà xuất hiện ở Vũ Đô, liệu hắn có ý định vào cung ám sát Hoàng thượng không?”

“Sẽ không!” Cơ Phượng Ly lắc đầu, đọc kỹ lại nội dung trong tờ giấy một lần nữa, sau đó thảtờ giấy vào bếp lò sắc thuốc, ngọn lửa bốc lên, đốt tờ giấy kia thànhtàn tro.

“Ngân diện, ngân thương, thiên nhai Minh Nguyệt đao, ngựa Truy Điện màutrắng......” Cơ Phượng Ly ngồi dậy, một tay chống xuống thảm, khẽ nhếchmôi cười.

Có đôi khi, giả dạng càng giống càng không phải thật, mà giống như đangche giấu một thứ gì đó! Có thể nào là Doanh Sơ Tà chân chính ----

Cơ Phượng Ly nheo mắt lại, xem ra hắn đoán không sai! Doanh Sơ Tà à Doanh Sơ Tà,ngươi lừa ta một lần lại nghĩ ta có thể mắc mưu lần hai sao?

“Tướng gia......” Đồng Thủ khó hiểu nhìn Cơ Phượng Ly.

“Lam Băng, lúc trước ta từng phái ngươi đi điều tra thân phận của NguyênBảo, ngươi mau nói lại kết quả cho ta nghe.” Cơ Phượng Ly thản nhiênnói.

“Đầu tiên Nguyên Bảo xuất hiện ở Túy Tiên phường, ở đó làm nhạc công mộtthời gian, có một ngày bị Hoàng Phủ Vô Song theo dõi, bắt hắn vào cunglàm thái giám. Bởi vì hắn đột nhiên xuất hiện ở Đế đô, cho nên khôngđiều tra thêm được gì!” Lam Băng cũng cảm thấy kỳ lạ, lúc hắn cầm bứchọa Nguyên Bảo đi dò hỏi khắp nơi. Kết quả ai cũng không biết, ai cũngchưa từng nhìn thấy người này.

“Cũng không có gì lạ, có lẽ trước đây hắn chưa từng lộ mặt ra ngoài!” Cơ Phượng Ly nhếch môi cười.

Đồng Thủ khó hiểu gãi đầu: “Tướng gia, vì sao lại chưa từng lộ mặt ra ngoài?”

Cơ Phượng Ly liếc nhìn Đồng Thủ, miễn cưỡng nói: “Có khả năng hắn học nghệ trong thâm sơn cùng cốc!”

“Bảo sao!” Đồng Thủ lập tức tin ngay.

Chỉ có Lam Băng không tin Cơ Phượng Ly, hắn mơ hồ cảm thấy Tướng gia đã biết chuyện gì đó, nhưng lại không muốn nói ra.

Đồng Thủ nghe bọn họ nhắc tới Nguyên Bảo, sắc mặt hết đen lại đỏ. Một lúcsau hắn mới chen miệng vào nói: “Nguyên Bảo cũng thật đáng thương, đánglẽ hắn có thể trở thành một nam tử phong hoa tuyệt đại, vậy mà giờ lạitrở thành kẻ bất nam bất nữ. Ngày đó, thuộc hạ phái người đến âmthầm điều tra Nguyên Bảo, nghe thị vệ Đông cung nói, là Cát công côngtự mình ra tay, Cát công công là cao thủ nổi danh về khoản đó trongcung, gần như cả đời chuyên làm những chuyện này. Nghe nói, lúc đóNguyên Bảo mất rất nhiều máu......”

Ánh đèn u ám chiếu lên gương mặt Cơ Phượng Ly, có lẽ do bị mất máu, cũngcó lẽ do tâm trạng bất ổn, sắc mặt của hắn vô cùng tái nhợt, ngay cả môi cũng chuyển thành màu trắng bệch. Đầu ngón tay chống vào thảm hơi runrẩy, trong mắt thoáng hiện lên vẻ bi ai, buồn bã.

Lam Băng cũng thoáng trầm mặc, đúng thật là đáng thương. Huống chi, NguyênBảo còn là người kiêu ngạo như vậy! Nhưng cho dù như vậy, hắn cũng không thể dây dưa với Tướng gia chứ.

Lam Băng đưa mắt nhìn Đồng Thủ, ý bảo Đồng Thủ im miệng.

“Tướng gia, trận này chúng ta phải đánh như thế nào? Có cần gọi Vương Dục đến bàn bạc?” Lam Băng chuyển đề tài.

“Không cần, hôm nay bọn họ cũng đủ mệt rồi! Lam Băng, ngươi mau cho ngườitruyền tin bảo Tây Giang Nguyệt âm thầm chuẩn bị lương thảo và quần áomùa đông, sẵn sàng sử dụng trong bát kỳ tình huống nào.” Cơ Phượng Lymệt mỏi nhắm mắt lại, “Các ngươi lui ra ngoài trước đi!”

Lam Băng thổi tắt ánh nến trong trại, bước ra ngoài cùng Đồng Thủ.

“Lam Băng, lương thảo của chúng ta không đủ dùng sao?” Đồng Thủ nhíu mày hỏi.

Lam Băng thở dài: “Tướng gia đề phòng trước, chuyện bên triều đình rất khó dự đoán.”

Quân Nam Triều và Bắc Triều lấy Dương Quan làm mốc, hình thành thế giằng co.

Cơ Phượng Ly làm theo kế sách của Hoa Trứ Vũ, phái một đội tinh binh chặt đứtnguồn nước chảy vào Dương Quan. Ba ngày sau, quân Tiêu Dận rời khỏithành Dương Quan, lui về phía bắc sông Thanh Minh thuộc địa phận BắcTriều.

Nam Triều không tốn một binh một tốt đã thu phục được Dương Quan, điều nàylàm cho sĩ khí Nam Triều dâng cao. Nhưng trong lòng Hoa Trứ Vũ không vui được, nàng chỉ cảm thấy người như Tiêu Dận sẽ không dễ dàng từ bỏ ýđịnh của mình.

Quân Nam Triều tạm trú trong Dương Quan, đồng thời xây dựng cơ sở tạm thời cách phía Bắc Dương Quan mười dặm.

Thương thế của Cơ Phượng Ly đã khởi sắc hơn nhiều, có thể đi lại một cách bình thường. Mấy ngày nay, Hoa Trứ Vũ trở thành hộ vệ bên người hắn, lo việc uống thuốc, băng bó vết thương cho hắn.

Nhưng chưa yên bình được bao lâu, có mật báo của thám tử gửi tới nói phía Tây Lương có hành động bất thường.

Trong nháy mắt, không khí khẩn trương, căng thẳng bao phủ cả doanh trại.

Hoa Trứ Vũ sớm biết Tiêu Dận sẽ không dễ dàng từ bỏ ý định, quả nhiên hắnđang đợi quân Tây Lương. Trước đây, nàng từng dẫn quân đánh bại TâyLương, khiến Tây Lương tổn hao nguyên khí nặng nề phải ký hiệp ước bấtlợi với Nam Triều, bị Nam Triều áp chế, từ lâu đã nảy sinh lòng bất mãn.

Có lẽ, Tây Lương đã sớm muốn liên minh với Bắc Triều, khi nàng vẫn còn là công chúa Trác Nhã, quốc vương Tây Lương từng tới cầu thân, chỉ là nàng đãlựa chọn Đấu Thiên Kim.

Bây giờ Tây Lương liên minh với Bắc Triều, Nam Triều rơi vào thế hai mặt giáp địch.

Tuy có quân canh giữ ở Lương Châu - Tây Cương, nhưng không có thực lực mạnh như Hoa gia quân, hơn nữa, từ khi Tây Lương thần phục Nam Triều, sốquân canh giữ Lương Châu chỉ có hai vạn, hoàn toàn không đủ sức ngăn cản quân Tây Lương tấn công. Tuy ở Vũ Đô còn mười vạn quân, nhưng nước ở xa không cứu được lửa gần, hoàn toàn không thể cứu viện.

Khoảng cách từ Bắc cương tới Lương Châu gần nhất, nhưng nếu bọn họ dẫn đạiquân tới tiếp viện, Dương Quan sẽ bị Bắc Triều công phá, cổng chính canh giữ Trung Nguyên bị phá, Bắc Triều hoàn toàn có thể thừa thắng đánh một đường tới Nam Triều. Nguy cơ chồng chất. Tương tự, nếu là không cứuviện Lương Châu, để Lương Châu bị quân Tây Lương công phá, Nam Triềucũng sẽ gặp nguy hiểm. Đến lúc đó thiên hạ đại loạn, chiến tranh bùng nổ trong đất Nam Triều, dân chúng chính là người chịu khổ sở nhất.

Cơ Phượng Ly bất chấp thương thế trên người, cho triệu tập toàn bộ tướng lĩnh tới soái trại nghị sự. Tuy Hoa Trứ Vũ chỉ là một thị vệ, nhưng Cơ Phượng Ly lại ân chuẩn cho nàng vào trong cùng hắn.

Trong trại, Cơ Phượng Ly và Vương Dục ngồi trên ghế chủ, nhìn nhóm tướng sĩ bàn luận, khí thế ngất trời.

“Phải đi cứu viện, nếu không Tây Lương sẽ chiếm được Lương Châu!”

“Nhưng binh lực của chúng ta ở đây chỉ tương đương với quân Bắc Triều, nếu rút bớt quân qua đó, phía này sẽ lập tức thất thủ!”

“Chúng ta có thể khai chiến với Bắc quân, đợi sau khi đánh bại bọn họ sẽ tới chi viện cho Lương Châu.”

“Ngươi nói hay thật, chúng ta có thể đánh bại Bắc quân dễ như thế, thì còn ngồi ở đây tranh cãi làm gì!

“Bây giờ chỉ e không giữ được cùng lúc cả hai thành Lương Châu và Dương Quan!”

Dù là cứu hay không cứu viện, điều duy nhất bọn họ lo lắng chính là binhlực không đủ. Cuối cùng, kết quả bàn luận vẫn là cứu viện, nhưng lấybinh lực ở đâu ra, vấn đề này lại tiếp tục phải tranh cãi.

Nam Triều có hai mươi vạn quân, Bắc Triều có hai mươi vạn quân, Tây Lương có mười vạn quân.

Nếu muốn đánh bại quân Tây Lương, ít nhất cũng phải điều mười vạn quân quaTây Cương. Như vậy quân đội đóng ở Dương Quan chỉ còn lại mười vạn đểđối kháng với hai mươi vạn đại quân của Tiêu Dận, thắng bại khó nói. Còn nếu điều quân không đủ, phía Tây Cương cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Đây đúng là bài toán khó.

Nhìn bầu không khí căng thẳng trước mặt, Cơ Phượng Ly vẫn chưa tỏ bất kỳthái độ gì. Một tay chống cằm, vẻ mặt thản nhiên, điềm tĩnh.

Chỉ cần đưa ra một quyết sách sai lầm, toàn quân Nam Triều thất bại, NamTriều cũng sẽ bị diệt vong, vậy mà Cơ Phượng Ly còn có thể bình tĩnh tới mức này, điều này làm cho Hoa Trứ Vũ cảm thấy khó hiểu.

Hay là, hắn đã có thượng sách gì?

Hoa Trứ Vũ trầm mặc, bỗng nhiên, nàng cảm thấy chuyện này có chút cổ quái.

Tây Lương thật sự có mười vạn binh mã sao?

Dựa vào kinh nghiệm trấn thủ Tây Cương nhiều năm, Tây Lương đã từng giaochiến với quân Hoa gia, tổn thất binh lực vô cùng nặng nề, nhất là trậnchiến năm ngoái, số binh lực tổn thất là hơn một nửa. Trong khoảng thờigian ngắn như vậy, sao có thể đạt được tới con số mười vạn. Mà nếu có,thì đại bộ phận cũng là tân binh, tân binh là những binh sĩ chưa từng ra chiến trường, cho dù có đông thì cũng chỉ là những đứa trẻ chưa từngnhìn thấy máu tươi.

Nếu vậy, Tây Lương đã không có khả năng đe dọa, quân Lương Châu hoàn toànđủ khả năng ngăn cản, không cần phải gấp rút tiếp viện. Nhưng vì sao Tây Lương lại tung tin có mười vạn binh lực tập kích Lương Châu?

Hay là? Hoa Trứ Vũ đột nhiên rùng mình. Trong đầu lóe lên ý nghĩ, trênchiến trường, mưu kế là quan trọng nhất, dựa vào kinh nghiệm chỉ huy mấy năm qua, Hoa Trứ Vũ kết luận, mục tiêu của Bắc Triều là muốn nhân cơhội này chia tách thực lực của hai mươi vạn đại quân Nam Triều.

“Các ngươi lui hết xuống, Vương tướng quân ở lại!” Cơ Phượng Ly bỗng nhiên nói.

Các vị tướng lĩnh nghe vậy liền lui xuống, Hoa Trứ Vũ thấy thế, cũng nhanh chóng bước ra ngoài.

“Nguyên Bảo, ngươi ở lại!” Cơ Phượng Ly đưa mắt nhìn Hoa Trứ Vũ, chậm rãi nói.

Hoa Trứ Vũ đành phải dừng bước, quay trở lại.

Vương Dục thấy Cơ Phượng Ly cho một thị vệ ở lại, đang cảm thấy kinh ngạc thì nghe Cơ Phượng Ly hỏi: “Vương tướng quân, ngài cảm thấy điều động baonhiêu binh mã đến Tây Cương thì thích hợp?”

“Tướng gia, chuyện này rất khó nói. Chỉ sợ Lương Châu và Dương Quan không thểvẹn toàn cả hai, bản tướng cảm thấy không bằng điều tám vạn binh lực,như thế Lương Châu và Dương Quan có thể cầm cự một thời gian, sau đódùng bồ câu đưa tin xin Thánh Thượng cho quân ở Vũ Đô tới cứuviện!” Vương Dục hùng hồn nói.

Cơ Phượng Ly nheo mắt lại, thản nhiên nói: “Thánh Thượng sẽ không phát binh, kinh thành không thể không người trấn thủ. Cho dù phát binh, thì tới Bắccương cũng là chuyện của một tháng sau, chúng ta không thể hy vọng vàobọn họ.

“Nguyên Bảo, ngươi nói xem phải điều động bao nhiêu binh lực?” Cơ PhượngLy chuyển tầm mắt nhìn về phía Hoa Trứ Vũ, nhàn nhạt cười.

Hoa Trứ Vũ nhăn mày ngẫm nghĩ một lát nói: “Nếu Tướng gia đã hỏi, thuộc hạxin nói qua cách nghĩ của mình. Thuộc hạ cho rằng, nên điều mười tám vạn binh lực sang viện trợ Lương Châu!”

Trong trại vang lên lên tiếng Vương Dục cười lớn: “Tiểu thị vệ này chỉ biếtăn nói lung tung, thành Lương Châu hiện giờ đang có hai vạn binh lực,điều động thêm mười tám vạn là thành hai mươi vạn, dùng hai mươi vạnbinh lực đi đối kháng với mười vạn binh lực Tây Lương chẳng phảirất lãng phí sao. Mà Dương Quan, dùng hai vạn binh lực chống đỡ với haimươi vạn binh lực Bắc Triều, chẳng khác gì mở cửa chào đón Bắc Triều tấn công xuống phía Nam. Hay ngươi là người Bắc Triều?”

Đối mặt với vẻ cười nhạo và châm chọc của Vương Dục, Hoa Trứ Vũ chỉ thản nhiên cười.

Chỉ có Cơ Phượng Ly không hề cười, ánh mắt u ám nhìn Hoa Trứ Vũ đầy vẻ khóhiểu: “Nguyên Bảo, ngươi nói xem, sao lại phải điều động tới mười támvạn binh mã?”

Hoa Trứ Vũ còn nghĩ Cơ Phượng Ly sẽ trào phúng nàng, nhưng không ngờ hắnlại nghiêm túc đến thế, nàng lấy lại bình tĩnh, chậm rãi nói: “Binh sĩBắc Triều giỏi về dã chiến, nên yếu về phương diện công thành đoạt đất,cho nên, bọn họ không thể công phá được thành trì trong một thời gianngắn. Lúc này, rõ ràng Bắc Triều đang muốn phát huy ưu thế đánh dã chiến trên đồng. Thử nghĩ, nếu như ta điều động mười vạn đại quân đến tiếpviện Lương Châu, Tiêu Dận lại mang đại quân mai phục trên đường tớiLương Châu, phục kích mười vạn đại quân này. Khi đó, mười vạn binh sĩcủa ta sẽ phải giao chiến với Bắc quân ở cánh đồng, dựa vào thiết kỵ vàsức chiến đầu của Bắc quân, chúng ta hoàn toàn không thể so sánh. Đâylà lúc sức quân ngắn nghênh địch dài, xin hỏi tướng quân, binh sĩ đangmệt mỏi gặp phải mai phục, kết quả sẽ như thế nào?”

Vương Dục nghiêm mặt, một lúc sau mới chậm rãi đáp: “Toàn quân chắc chắn sẽ bị tiêu diệt!”

Hoa Trứ Vũ lãnh đạm nói: “Thử hỏi, nếu toàn quân bị diệt, vậy lấy binh sĩ ở đâu ra cứu thành lần nữa?”

Vương Dục ngây người, khẽ gật đầu rồi lại lắc đầu, nói: “Nhưng nếu phái mườitám vạn binh mã đi, đến lúc đó Bắc Triều tấn công Dương Quan thì phảilàm sao?”

“Đại tướng quân vẫn chưa hiểu, Bắc quân không hề tính đến chuyện công thành, thực lực của Tây Lương cũng không thể có tới mười vạn, mục tiêu lần này của Bắc quân là hai mươi vạn binh mã của chúng ta, cái bọn họ muốn làsự suy yếu của hai mươi vạn binh mã này.” Hoa Trứ Vũ thản nhiên nói.

Vương Dục trầm ngâm, sau đó vỗ bàn nói lớn: “Không ngờ một thị vệ nho nhỏ lại có mưu lược và kiến giải sâu sắc như vậy, bản tướng thấy thật hổ thẹn,vừa mới đắc tội, mong ngươi không để ý.”

Cơ Phượng Ly yên tĩnh ngồi phía trên, khẽ mỉm cười, trong khoảnh khắc, Hoa Trứ Vũ cảm thấy không biết có chuyện gì trên đời này có thể thay đổi nụ cườihờ hững của hắn.

Dù gì Vương Dục cũng là một viên đại tướng, trong nháy mắt đã hiểu được bản chất, cũng nảy sinh cảm giác khâm phục Hoa Trứ Vũ.

“Tướng gia, bản tướng đi điểm mười tám vạn binh mã.” Hắn quay người nói vớiCơ Phượng Ly. Tuy Vương Dục là tướng quân, nhưng nhiều năm qua vẫn luôntrấn thủ ở Vũ Đô, về phương diện cầm quân đánh giặc còn rất mơ hồ.

“Vương tướng quân đừng vội, phải phái đi mười tám vạn binh mã, nhưng khôngđược phái hết trong một lần. Nếu không, Bắc Triều phái hai mươi vạn quân phục kích, chúng ta vẫn sẽ bại trận.” Hoa Trứ Vũ nhíu mày nói.

Cơ Phượng Ly chăm chú nhìn Hoa Trứ Vũ, sâu trong đáy mắt hiện lên tia tánthưởng: “Nguyên Bảo nói rất đúng, nhưng, nếu ta phái ngươi dẫn tám vạnquân làm quân tiên phong, không biết ngươi có đồng ý không?”

“Ta?” Hoa Trứ Vũ ngạc nhiên hỏi lại, nàng không ngờ Cơ Phượng Ly lại gia quyềnchỉ huy tám vạn đại quân cho nàng, “Tướng gia, ngài thật biết đùa, tuyNguyên Bảo muốn đền nợ nước, nhưng cũng chỉ là một binh tốt, saocó thể chỉ huy được tám vạn đại quân?”

Cơ Phượng Ly đưa mắt nhìn Vương Dục, Vương Dục ngầm hiểu, cười nói: “Các tướngquân đều từ binh tốt đi lên. Trước tiên, bản tướng cho ngươi giữ chứcchỉ huy một đại doanh, ngươi thấy thế nào?

Theo biên chế quân đội Nam Triều, trong đại doanh có tám giáo úy, mỗigiáo úy chỉ huy một ngàn hai trăm người, hậu cần và trung quân còn đượcnhiều hơn thế.

Lúc trước nàng nhảy trực tiếp từ chức giáo úy lên thống lĩnh, vẫn có thể đảm nhận việc chỉ huy đội hình một vạn người.

“Nguyên Bảo, không phải ngươi muốn góp sức mình cho đất nước sao, bây giờ tìnhhình đã rất nguy ngập, ngươi không nên để tài hoa của mình bị maimột!” Cơ Phượng Ly chậm rãi nói.

Hoa Trứ Vũ trầm ngâm, chợt nghe Vương Dục trầm giọng hô: “Nguyên Bảo nghelệnh, bản tướng ra lệnh cho ngươi giữ chức thống lĩnh Hổ doanh, ngay tối nay phải dẫn tám vạn binh mã, đi trước năm mươi dặm trong đêm. Nếu giáp mặt với Bắc quân, nhất định phải dùng mọi cách bảo vệ quân mình được an toàn. Ngươi nghe rõ rồi chứ.”

“Nguyên Bảo tuân lệnh!” Quân lệnh đã hạ, nàng không còn gì để nói.

Hôm đó, Hoa Trứ Vũ đến Hổ doanh, cho gọi tám vị giáo úy tới nghị sự. Hiển nhiên tám vị giáo úy không phục, một binh tốt bỗng nhiên vượt cấp làm thốnglĩnh của bọn họ, dù là ai cũng cảm thấy khó chấp nhận.

Nàng khẽ cười: “Bản thống lĩnh rất muốn luận bàn với các vị giáo úy một chút, không biết ý các vị thế nào?

“Hay lắm, cũng đúng lúc chúng ta đang muốn luận bàn với Bảo thống lĩnh!” Tám vị giáo úy đồng thanh nói.

Giữa trưa, tất cả binh sĩ ở Hổ Doanh đều tụ tập ven bờ sông, chờ xem tân thống lĩnh quyết đấu với nhóm giáo úy.

Hoa Trứ Vũ cầm ngân thương, đứng nheo mắt nhìn tám gã giáo úy trước mặt, uể oải nói: “Tám ngươi các ngươi cùng lên đi!”

Vốn tám gã giáo úy đang tranh cãi xem ai lên trước, nghe Hoa Trứ Vũ nóixong liền ngừng lại. Bảo bọn họ cùng tiến lên, Bảo thống lĩnh có thểmạnh hơn tất cả bọn họ sao? Lập tức, cả tám người thoáng nhìn nhau, rồiđồng loạt xông lên.

Tám người mang theo tám món binh khí khác nhau, đánh từ tám góc độ, támphương hướng, nhưng tất cả đều mang theo sự sắc bén đầy tốc độ đâm vềphía Hoa Trứ Vũ.

Hoa Trứ Vũ yên tĩnh nhìn bọn họ tiến tới, toàn thân đột ngột xoay tròn,ngân thương trong tay vẽ nên một vòng sáng bạc đẩy mấy vị giáo úy lùilại sau. Ngân thương chơi đùa trong không trung, chỉ nghe một tiếng vachạm mạnh, binh khí trong tay tám vị giáo úy đã bị ngân thương đánh rơi.

Hoa Trứ Vũ biến chiêu, những tiếng kinh hô liên tiếp vang lên, tám gã giáo úy bị Hoa Trứ Vũ đánh ngã xuống đất.

Hoa Trứ Vũ cầm trường thương, tiêu sái đứng cười: “Còn có ai không phục? ”

Tám gã giáo úy cũng không phải loại người nông cạn, nếu không họ đã chẳngleo được đến chức giáo úy này, bây giờ chưa đến nhất chiêu, tám người đã bị Hoa Trứ Vũ đánh bại, còn ai dám nói không phục. Mấy người đứng lên,thoải mái nói: “Không đánh không quen, thật không ngờ Bảo thống lĩnh lại có bản lĩnh như vậy!”

Mặt trời chưa lặn hẳn, cả bầu trời nhuốm một màu đỏ. Trong gió thu thổimạnh, toàn bộ binh sĩ trong Hổ doanh đều quỳ rạp xuống, binh khí trongtay bọn họ phát ra ánh sáng ảm đạm dưới ánh chiều tà.

Cơ Phượng Ly ngồi trên ngựa đi tới trước đài điểm quân, chậm rãi đưa mắt nhìnquanh một vòng, cao giọng nói: “Các vị tướng sĩ, ta tin mọi người đãbiết. Quân Tây Lương đang xâm phạm Lương Châu của chúng ta, chúng cómười vạn đại quân mà Lương Châu chúng ta chỉ có hai vạn, hoàn toàn không có đủ khả năng chống lại quân Tây Lương. Bây giờ chúng ta phải đồngthời chống quân Tây Lương và Bắc Triều, chỉ cần vô ý một chút, Bắc Triều và Tây Lương sẽ có cơ hội tấn công xuống phía nam, quê hương của chúngta, nơi có mẹ già con thơ, liệu chúng ta có thể trơ mắt nhìn người thânbị quân địch tàn sát, xâm lược không?”

Giọng nói của hắn không lớn, nhưng lại vô cùng dõng dạc rơi vào tai mọi người.

“Không thể!” Tám vạn binh sĩ giận dữ hét lên, thanh thế kinh người.

“Chúng ta là nam tử hán, sao có thể để cho tấn thảm kịch này phát sinh?”

“Không thể!”

“Nay chỉ có một cách, đó là chúng ta phải đi cứu viện Lương Châu, đây làmột nhiệm vụ đầy gian khổ, có thể sẽ có người nằm lại nơi sa trường.Nhưng trời cao có thể làm chứng cho chúng ta, chúng ta không tiếc sinhmạnh và máu của bản thân bảo vệ gia đình của chúng ta, bảo vệ người thân của chúng ta! Phạm ngã gia quốc giả, tuy tốc tất tru! Đồ ngã thân nhângiả, tuy cường tất sát (Xâm phạm đất nước và gia đình ta, nhất định phải chết! Sát hại người thân của ta, dù là kẻ mạnh cũng phảichết)” Cơ Phượng Ly giơ một cây trường thương chỉ lên trời.

Tám vạn binh sĩ giương đao hô to: “Phạm ngã gia quốc giả, tuy tốc tất tru! Đồ ngã thân nhân giả, tuy cường tất sát!”

Phạm ngã gia quốc giả, tuy tốc tất tru! Đồ ngã thân nhân giả, tuy cường tất sát!

Các tướng sĩ giơ binh khí lên, nhìn trời thề với lòng!

Hoa Trứ Vũ đứng nhìn cảnh tượng đó, thứ đang phản chiếu trong mắt nàng lànhững gương mặt đầy kiên quyết, những ánh mắt thấy chết không sờn. Điềunày khiến nhiệt huyết trong lòng nàng không ngừng dâng lên.

Nàng từng làm tướng quân, nàng biết quân tâm trên chiến trường quan trọng như thế nào.

Nàng nheo mắt nhìn bóng người màu trắng trên cao, lần đầu tiên, nàng nảy sinh cảm giác khâm phục hắn.

Tuyên thệ trước khi xuất quân đã xong, đại quân bắt đầu xuất phát.

Hoa Trứ Vũ dẫn theo một vạn binh sĩ Hổ doanh và bảy đại doanh nữa xuấtphát. Bỗng nhiên bên trái truyền tới tiếng vó ngựa, Cơ Phượng Ly phóngngựa dừng ở trước mặt nàng, thản nhiên cười.

“Tướng gia còn chuyện gì nữa không?” Hoa Trứ Vũ thấy Cơ Phượng Ly ngăn ngựa của nàng, nhíu mày hỏi.

Cơ Phượng Ly cúi người, vừa vuốt ve vừa ghé sát vào tai Toại Dương thì thầm mấycâu, sau đó, hắn thả người nhảy xuống ngựa: “Bảo thống lĩnh, ngựa củabản tướng cho ngươi mượn dùng, phải nhớ hoàn trả nguyên vẹn, nếu ngựacủa ta bị thương, ta sẽ bắt ngươi hỏi tội.”

Đương nhiên Hoa Trứ Vũ biết tầm quan trọng của một con ngựa tốt, nhưng đây là ngựa của Cơ Phượng Ly mà, sao lại đưa cho nàng sử dụng?

“Sao vậy, sợ Toại Dương không phục tùng ngươi?” Cơ Phượng Ly nói, trên môi thoáng hiện ý cười.

Hoa Trứ Vũ cười nhạt, Truy Điện của nàng cũng mang tiếng khó thuần mà cònbị nàng chế ngự. Đương nhiên Hoa Trứ Vũ không có ý từ chối, nàng từngcưỡi Toại Dương một lần, cũng đã biết đây là một con ngựa tốt có thểgiúp đỡ nàng không ít. Thứ nàng sắp đối mặt là đoàn quân Bắc Triều giỏivề dã chiến, chỉ cần sơ sẩy là có thể mất mạng bất kỳ lúc nào.

Hoa Trứ Vũ nhảy lên thân Toại Dương: “Đa tạ Tướng gia!” Nàng cũng khôngphải người không biết tốt xấu, nàng cũng hiểu được ý tốt của Cơ PhượngLy.

Nàng kéo dây cương, cùng với Toại Dương lao về phía trước.