Phụng Chỉ Béo Phì

Chương 47



Cục than nhỏ mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của Tiểu Phượng Hoàng, nó cơ hồ bị củng đến hai chân không chạm đất - chính là hắn muốn như vậy, chỉ thấy đôi đậu đen lóe sáng một cái lại tiếp tục củng củng con người ta. Hai cục nắm củng qua củng lại, nhích tới nhích lui đem Tiểu Phượng Hoàng hai chân bị nhấc lên, quơ quơ móng vuốt nhỏ, Cục than nhỏ cọ cọ đến nhột cho nên nó chiêm chiếp cười: "Để ta xuống nào Cục than nhỏ! Thật là nhột ha ha ha, Cục than nhỏ! Nghe lời nào."

Mắt thấy giỡn xong rồi Tinh Dịch liền thả nó ra khiến Tiểu Phượng Hoàng lộn mèo từ trên thân cây xuống tuyết. Tiểu Phượng Hoàng lộn một vòng sau đó run cánh giũ tuyết xuống, nghỉ ngơi một tí mới mở miệng giáo dục Tinh Dịch: "Cục than nhỏ, không thể như vậy nha, ta là tiền bối, các tiền bối đời trước đều sẽ đút đồ ăn cho chim nhỏ, chờ sau này ngươi lớn lên thì phải nhớ kỹ chiếu cố người khác như vậy đó biết không? Còn chưa nói nếu chỉ mãi mãi đút cho một chim nhỏ, nếu như ai cũng như vậy thì các chim nhỏ khác sẽ thế nào bây giờ? Cái này ta không thể đáp ứng."

Tiểu Phượng Hoàng vươn cánh vỗ vỗ đầu Cục than nhỏ, trông cậy hắn có thể tiếp thu giáo dục của mình, thế nhưng có mới là lạ.

Cục than nhỏ trầm mặc nhìn nó, đậu đen tỏ ra ánh nhìn không hiểu - đôi mắt sáng ngời, bên trong lại ẩn chứa ám trầm vô biên không thể nói, thật không giống như ánh mắt của chim nhỏ bình thường. Tiểu Phượng Hoàng đột nhiên nghĩ tới một đám tiểu yêu sơn tước sau núi Phù Lê cũng không có ánh mắt như vầy, trong suốt đến nỗi không nhìn thấu được gì.

Có lẽ do Cục than nhỏ không có gia đình nên tâm tư chim nhỏ lớn lên quá nặng.

Tiểu Phượng Hoàng nhìn Cục than nhỏ, trong nháy mắt có chút chần chừ. Nó mê muội nghĩ ánh mắt này hình như rất quen thuộc... nó đã gặp qua nơi nào nhỉ?

Nhưng mà không đợi nó suy nghĩ cẩn thận thì lại bị Cục than nhỏ củng củng, toàn bộ cơ thể lại lăn vào trong tuyết. Con chim nhỏ đen thui kia hình như đã tìm được trò chơi mới, dùng cánh và móng nhỏ lay lay củng củng Tiểu Phượng Hoàng lăn trong tuyết. Tiểu Phượng Hoàng cũng có chút rục rịch, phối hợp với hắn mà lăn lăn, lăn một hồi thấy cả người đã trở thành một khối băng lạnh lẽo thì Tiểu Phượng Hoàng mới nhớ tới chính sự. Nó vươn cánh nhỏ chọt Tinh Dịch: "Ta đã nói với ngươi rồi đấy có nghe không hả Cục than nhỏ?"

Tinh Dịch liếc mắt nhìn nó: "Nghe rồi."

Tiểu Phượng Hoàng nói từng lời thấm thía: "Đoàn kết hữu ái, tương hỗ lẫn nhau, đây mới là đạo lý sinh tồn của chim nhỏ chúng ta."

Tinh Dịch bắt chước nó lộn mèo vào trong tuyết, sau đó giơ hai móng vuốt nhỏ lay lay. Hắn nghiêng đầu hỏi: "Không phải ngươi giống ta không cha không mẹ sao? Vậy ai nói cho ngươi biết cái đạo lý này?"

Tiểu Phượng Hoàng ngây ra một lúc, sau đó vui vẻ đáp: "Ta tự nghiên cứu ra đó! Hơn nữa ta cũng thấy cha mẹ của các chim nhỏ khác cũng dạy các chim nhỏ như vậy đó nha!"
Tinh Dịch trầm mặc một hồi, tự hỏi một lát, nhãn thần phức tạp lại hỏi: "Thì ra ta với ngươi chơi với nhau lâu như vậy rồi... ngươi đem ta thành con trai nuôi sao?"

Tiểu Phượng Hoàng ngây người, nó chăm chú suy nghĩ: "Để ta suy nghĩ chút, ngươi là tiểu đệ của ta, bối phận cũng không thấp đến mức đó. Hơn nữa ta là con Phượng Hoàng đực, hóa hình cũng là thân nam tử, phu quân ta cũng là nam nhân, cho nên sau này chúng ta không thể có cục cưng rồi."

Tinh Dịch vốn không có suy nghĩ nhiều đâu nhưng cái đề tài này lại khiến hắn phân tâm, nhãn thần trong nháy mắt càng thêm phức tạp.

Hắn nghĩ tới Phượng Hoàng thời thượng cổ, tộc Phượng Hoàng vốn có đực và cái, sau thượng cổ, do Hoàng quá mức ít ỏi nên tuyệt diệt chỉ còn lại Phượng (theo lời tác giả thì Phượng là con đực, Hoàng là con cái, đây chỉ là giải thuyết thôi chứ không biết là có thật hay không), đó cũng chính là tộc Phượng Hoàng sau này.

Bởi do con cái tuyệt diệt nên Phượng cũng từ từ biến đổi có công năng sinh sản, nhưng chỉ có một số ít Phượng mới có thể sinh sản mà thôi, hậu thế sau này cũng không còn biết đến Hoàng, đó chỉ là những câu chuyện mà đời trước truyền lại mà thôi, chủng tộc này vẫn cứ phát triển thịnh vượng nhưng Phượng đã không phải là Phượng Hoàng chân chính. Tộc Phượng Hoàng ngày nay cho phép kết hôn lẫn nhau, có chim đực chim cái, chim cái có thể ẩn giấu mầm móng giống đực trong cơ thể, chỉ cần họ muốn thì có thể nắm được sức mạnh của giống đực trong tay, còn là sức mạnh tối thượng; con đực thì có thể cất giấu tử cung, nếu hai Phượng Hoàng đực xem trọng lẫn nhau thì một con trong đó vẫn có thể thụ thai sinh hậu đại.

Gián: tác giả ghi dài dòng văn tự vậy thôi chứ ngắn gọn là Phượng là đực, Hoàng là cái. Hoàng tuyệt chủng rồi nên Phượng có khả năng như song tính ấy, cái chỗ ghi chim đực và cái cũng chính là phân hóa cái tụi chim đực ra chứ Phượng vẫn là chim đực nha.

Lúc này con chim đen thui lên tiếng: "Ta nghĩ, ngươi nên tìm người phổ cập tri thức sinh lý của Phượng Hoàng bình thường cho ngươi đi."

Tiểu Phượng Hoàng nhìn hắn, run run lông mao: "Cục than nhỏ nè, tại sao ngươi lại hoài nghi lời của ta? Ta đã làm Phượng Hoàng ba trăm năm rồi, Cục than nhỏ à ngươi phải nghe lời đại ca ngươi chứ, không có bất kỳ vấn đề gì hết."

Tinh Dịch trừng mắt: "Thôi, sau này nói cho ngươi biết cũng không muộn."

Tiểu Phượng Hoàng rướn cổ lên: "Hả? Ngươi nói gì cơ Cục than nhỏ?"

Tinh Dịch lắc đầu, bỗng hắn nghiêng đầu quan sát nó, nhãn thần chợt lóe lên: "Đại ca, hôm nọ ta thấy có một chim nhỏ cùng một chim nhỏ khác làm ra động tác vô cùng kỳ quái, ngươi biết đó là gì không?"

Tiểu Phượng Hoàng cuối cùng cũng nghe được Cục than nhỏ gọi nó là đại ca, trong lòng không khỏi vui vẻ nên những lời hồi nãy liền quên sạch, chỉ theo bản năng nói: "Hả, cái gì cơ?"

Tinh Dịch nói: "Ta cũng mới thấy có một lần thôi, ta nghĩ muốn kể cho ngươi nghe, hình như là giống như chim nhỏ dùng miệng đút cho chim nhỏ vậy, ta biểu diễn cho ngươi xem."

Tiểu Phượng Hoàng tỉnh tỉnh mê mê gật đầu.

Tinh Dịch không nói hai lời, vỗ vỗ cánh, bay lên cao một chút, sau đó đem móng vuốt của Tiểu Phượng Hoàng đè vào trong tuyết. Tiểu Phượng Hoàng bị chụp cho bối rối, ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy Cục than nhỏ đã đem mình đặt dưới thân, sau đó móng vuốt lay vài cái linh hoạt trèo lên trên lưng Tiểu Phượng Hoàng.

Tiểu Phượng Hoàng bị cục than này đè cho không thở được, nó ấp úng nói: "Cục than nhỏ, ngươi có giảm cân không vậy hả, bài tập thể dục ta dạy ngươi có tập không hả? Giảm béo phải kiên trì."

Tinh Dịch đè trên lưng Tiểu Phượng Hoàng, thật nhanh mổ cái ót của nó: "Đừng nói chuyện, đứng vững đừng làm ta ngã."

Tiểu Phượng Hoàng không phục: "Ta là đại ca của ngươi đó, ngươi không được làm thế này với ta chứ Cục than nhỏ. Hơn nữa đây không phải là tập quán của chim nhỏ mà là cõng, nếu ngươi đi không được thì ta cũng có thể cõng ngươi."

Tinh Dịch nói: "À? Thế nhưng hôm đó ta thấy không chỉ vậy đâu."

Hắn lùi về sau một chút, thu hồi móng vuốt lại, dán hết cả người lên cái lưng mềm mại của Tiểu Phượng Hoàng, hầu như là treo người trên cái đuôi của nó. Tiểu Phượng Hoàng cảm thấy trọng lượng Tinh Dịch kéo xuống dưới, nó vẫn nỗ lực duy trì cân bằng, một bên oán giận nói: "Cục than nhỏ, chim nhỏ cõng chim nhỏ không phải vậy, ngươi nhích lên đi chứ không bị tuột đó."

Tinh Dịch không để ý tới nó, vô đúng tư thế rồi trong mắt liền có chút tiếu ý xấu xa. Hắn dán lên tai Tiểu Phượng Hoàng nói: "Ngươi cái gì cũng không hiểu, lần này phải nhớ kỹ, là như vầy, chỉ có ta mới được làm như vầy, sau này ngươi không được để chim nhỏ khác như vầy với ngươi."

Tiểu Phượng Hoàng nghi ngờ chiếp chiếp không thể nói ra, đều bị tắc nghẹn trong cổ họng.

Tinh Dịch quay đầu lại ngậm lấy lông đuôi của Tiểu Phượng Hoàng dán lên lông đuôi của mình, sau đó rất nhanh dùng sức cọ lộng. Hai cục nắm chồm lên nhau, cọ đến Tiểu Phượng Hoàng không biết phải làm sao, chờ nó phản ứng lại chỉ biết kêu to: "Cục than nhỏ! Cục than nhỏ! Ngươi dừng lại ngay!" Không đợi cục nắm trên ngươi đi xuống, chính nó đâm đầu vào trong tuyết, mang theo Tinh Dịch cùng lăn mấy vòng, đem cả người đều vùi vào trong tuyết.

Tiểu Phượng Hoàng ngây chim, Tinh Dịch phải tha lấy cánh nó kéo ra ngoài, nhãn thần trong suốt nhìn nó: "Làm sao vậy? Hôm đó ta thấy đôi tân hôn sơn tước làm vậy ven đường, ta không biết đây là gì. Đại ca, ngươi nói đây là làm gì vậy?"