Phúc Nữ Nhà Nông

Chương 424: Kiếm đồng tiền lớn



Hai người cầm bàn tính chạy đi tìm Trang tiên sinh, chạy qua chạy lại vài lần mới biết chiếu theo ví dụ của Trang tiên sinh mà tính.

Nhưng tốc độ vẫn chậm hơn không ít, còn hay bị sai.

Bọn họ làm sai, liền không thể giúp Bạch nhị lang được nữa, Bạch nhị lang lại gấp đến nỗi đầu đầy mồ hôi, có điều tốc độ ghi chép của cậu cũng nhanh hơn rất nhiều, có chậm một chút cũng không đến mức quên luôn con số mới báo.

Mà càng về sau cậu càng nhanh, không chỉ thuận buồm xuôi gió, còn có thời gian rảnh dùng tâm trạng vui sướng khi thấy người khác gặp họa nhìn Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo đang sứt đầu mẻ trán.

Bạch lão gia nhìn mà thở dài thườn thượt, bây giờ người ta đã học được cách dùng bàn tính để tính, mà lúc trước tính đấu đong đã rất nhanh, rất lưu loát rồi, mắt thấy cũng sẽ nhanh thích ứng với việc tính cân nặng thôi, còn con ngay cả bàn tính cũng không biết dùng, con đắc ý cái gì?

Bạch lão gia không muốn nhìn thằng con nữa, dùng chén trà che mặt lại, ngoảnh đầu nói chuyện với Trang tiên sinh.

Cân trực tiếp nhanh hơn đong bằng đấu nhiều, chỉ cần hai người khiêng bao tải, một người cân, một người báo số là xong.

Vì vậy tốc độ của mọi người đều rất nhanh, chỉ có bọn Mãn Bảo chậm hơn một chút.

Nhưng cứ tính hết lần này đến lần khác, bọn họ cũng dần thuần thục hơn, cuối cùng hai người mau chóng tính được số tiền của bao cuối cùng, bảo Bạch nhị lang viết vào rồi thở phào một hơi.

Bạch lão gia cũng đã bước sang đây, nhìn thoáng qua vở ghi của con trai trước, sau đó mới xem ghi chép của kế toán.

Kế toán cũng thuận thế đưa từng khoản đã tính ra, một mình ông làm công việc của ba người, ông không chỉ ghi chép tính toán gọn gàng sạch đẹp hơn bọn họ, tốc độ cũng nhanh hơn.

Lúc đang tính bàn tính, ba đứa trẻ đã nhìn kế toán bằng ánh mắt ngưỡng mộ không chỉ một lần.



Bạch lão gia lật thử, gật đầu nói: "Được rồi, tính tổng số tiền đi."

Kế toán mỉm cười nhận lấy sổ sách, từng ngón tay gảy cực nhanh trên bàn tính, nhanh đến mức gần như không nhìn thấy ngón tay.

Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo nhìn mà sửng sốt, Bạch nhị lang cũng há hốc mồm, mang vẻ mặt khâm phục nhìn kế toán.

Trang tiên sinh đi tới phía sau hai người, ho nhẹ một tiếng nói: "Còn ngây ra làm gì, mau tính đi."

Mãn Bảo phục hồi tinh thần, vội vàng lấy quyển vở Bạch nhị lang ghi chép, bé và Bạch Thiện Bảo mỗi người một bàn tính, bắt đầu tự tính của mình.

Trang tiên sinh đứng trước mặt hai người, nói: "Càng là số lớn càng phải cẩn thận, nếu không chỉ cần tính sai một số là sẽ thua hết cả bàn cờ, các con sẽ phải bắt đầu lại lần nữa."

Trang tiên sinh dặn dò: "Cho nên phải thật thận trọng, linh hoạt, bạo dạn, trí nhớ cũng phải tốt."

Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo liên tục gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, sau đó chậm rãi gảy bàn tính.

Tốc độ của kế toán rất nhanh, chắc cũng chỉ mất tầm mười lăm phút là đã tính hết các khoản ra rồi, bao gồm tổng số tiền đồng và số bạc đổi ra tương ứng.

Tốc độ của bọn Mãn Bảo chậm hơn rất nhiều, cũng may hai người không bị sai, con số bọn họ tính ra giống nhau.

Hai người cộng hai phần mình tính vào, sau đó nhìn số tiền cuối cùng mà líu lưỡi, "Chúng ta có thật nhiều tiền."

Bạch nhị lang vội vàng ngó đầu lên xem, chỉ thấy dưới số cân nặng là 1.150.662 văn tiền, còn dưới số đấu là 1.141.457 văn tiền.

Bạch nhị cũng òa một tiếng, kinh ngạc cảm thán không thôi.

Bạch lão gia cười tủm tỉm hỏi, "Đổi ra thành bạc là bao nhiêu?"

Hai đứa trẻ lập tức gảy bàn tính.

Bởi vì là phép chia, mà con chia một con số lớn như vậy, cho nên hai đứa trẻ đã tính vô cùng cẩn thận, đáng tiếc chỉ được một chốc là lại rối hết cả lên, hai người gãi đầu, lại tính lại lần nữa..

Mãn Bảo nhìn bàn tính rối tinh rối mù, không khỏi nhìn về phía Trang tiên sinh.

Trang tiên sinh biết phép tính này hơi khó, cũng không làm khó bọn họ, mỉm cười lấy bàn tính tính giúp bọn họ.



"Tổng cộng là 1910 lượng bạc, dư 119 văn tiền."

Tiên sinh kế toán vuốt râu cười gật đầu, "Đúng là số này."

Ba đứa trẻ kêu òa lên, vô cùng vui sướng.

Bạch lão gia cười tủm tỉm hỏi, "Vui không?"

Ba người ra sức gật đầu.

Bạch lão gia liền cười nói: "Vậy nhân lúc Trang tiên sinh còn ở đây, xin tiên sinh tính giúp các con xem lúc trước các con mua lúa mạch hết bao nhiêu tiền đi, không phải nói lúa mạch này là nợ sao, dù thế nào thì cũng phải trả nợ đúng chứ?"

Ba đứa trẻ đang phấn khích lập tức ngớ ra, a, đúng rồi, suýt thì quên mất, số lượng lúa mạch lớn như này là do bọn họ đổi với người ta, mà lúa mạch để đổi là bọn họ đi nợ mới có.

Bạch Thiện Bảo ho nhẹ một tiếng, Bạch trang đầu lập tức đem sổ sách ghi nợ kia lên, bên trên chỉ ghi số lượng đã đổi ra ngoài và tổng số, còn giá tiền thì ông cũng không biết lão phu nhân và thiếu gia đã thương lượng thế nào.

Nhưng Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo biết, hai người bèn cầm bàn tính tính toán.

Lúc trước Bạch Thiện Bảo đã chốt xong với Lưu thị, số lúa mạch chuyển tới này tính giá 30 văn một đấu.

Cái giá này đừng nói là ở thị trường huyện La Giang, ngay ở Lũng Châu cũng là một cái giá rất cao, cho nên Lưu thị cảm thấy cửa làm ăn này bà không lỗ.

Mà Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo cảm thấy bọn họ còn bao cả việc vận chuyển đến nơi này, không cần bọn họ phải chạy tới chạy lui để mua, bọn họ cũng không lỗ.

Ai có thể ngờ lương thực vừa đến chân trước, chân sau đã giảm xuống còn 27 văn?

Đương nhiên, cái giá này là giá lương thương đến thu mua trực tiếp của nông dân thôi, nếu bán cho cửa hàng lương thực tất nhiên sẽ cao hơn giá này.

Bọn họ đổi ra ngoài tất cả 16.878 đấu, đó chính là 506.340 văn tiền, còn đổi thành bạc á?

Hai người ngẩng đầu, cực kỳ thức thời dâng bàn tính cho Trang tiên sinh.

Trang tiên sinh cười nói: "421 lượng, dư 1140 văn."

Ba đứa trẻ được con số chính xác, lại hoan hô hết mình.



Bạch lão gia vuốt râu cười, quay đầu nói với kế toán: "Bảo người nâng bạc vào đi."

Lúc này đã vào giờ Tị chính, mặt trời lên cao, có điều Bạch lão gia cảm thấy nhà họ Chu cũng không có nhiều lúa mạch lắm, hẳn là sẽ không phí nhiều thời gian, bởi vậy khoát tay, dẫn mọi người đến nhà họ Chu.

Người nhà họ Chu và người nhà họ Tiền đang ở trong nhà chờ đến sốt cả ruột, còn cố ý phái Đại Đầu ra cửa thôn xem, chỉ cần nhìn thấy có người ở bên kia sông sang đây là phải chạy về báo ngay.

Đại Đầu đứng ở phía xa nhìn thấy cô nhỏ dẫn theo một đám người lại đây, lập tức nhanh chân chạy như bay về nhà.

Chu lão đầu thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía Tiền thị.

Tiền thị bèn đứng dậy, dẫn mấy người con dâu và bác gái cả Tiền, Tiền đại tẩu ra ngoài, lại gọi hết mấy người đang ở gần đó đến nhà Chu Đại Viên bên cạnh.

Lúc này ánh mặt trời đang rất gắt, mọi người đều thấy ngồi trong nhà chơi thoải mái hơn ở ngoài, nên bây giờ chỉ có vài người phụ nữ ngồi hóng gió dưới gốc cây đa gần đó thôi.

Tiền thị vừa gọi, mấy người đó liền phần phật đi theo, chẳng cần biết bà định làm gì, chắc là nói chuyện phiếm tán gẫu.

Lúc Bạch lão gia đến nhà họ Chu nhìn thấy có nhiều người như vậy cũng không khỏi sửng sốt.

Chu lão đầu liền cười tủm tỉm giải thích: "Đây là anh họ của tôi, không phải là đang đến dịp Đoan Ngọ sao, biết hôm nay Bạch lão gia muốn tới đây mua lúa mạch nên cũng thuận tiện ở lại xem thử xem."

Bạch lão gia tất nhiên sẽ vui vẻ chào hỏi bọn họ, hành lễ với nhau.

Nhà họ Chu đã sớm chuẩn bị xong lúa mạch, giờ cứ trực tiếp nâng ra là cân được luôn.