Phúc Nữ Nhà Nông

Chương 365: Tranh thắng



"Hơn nữa ta không phải là năm kia đi, mà năm sau ta sẽ đi." Bạch Thiện Bảo nói: "Bà nội ta nói, Đoan Ngọ sang năm sẽ đưa ta đến nhà bà cô của ta để mừng thọ, đến lúc đó ta sẽ dẫn người đi."

Mãn Bảo do dự không nói.

Bạch Thiện Bảo liền nói: "Phủ Ích Châu náo nhiệt hơn huyện thành rất nhiều, còn có rất nhiều thứ thú vị, quan trong nhất là dọc đường có rất nhiều thực vật ngươi chưa từng thấy, đến lúc đó ta sẽ bảo Đại Cát đào cho ngươi chơi."

Điều này hiển nhiên là đụng vào chỗ ngứa trong lòng Mãn Bảo, nhưng Mãn Bảo lại dễ dàng khuất phục như vậy sao?

Bé cũng chỉ do dự một chút thôi, sau đó kiên định lắc đầu, "Không được, ta phải làm sư tỷ!"

"Chẳng lẽ ngươi không muốn đi phủ Ích Châu?"

Mãn Bảo tràn đầy tự tin, "Ta cảm thấy nông trang của chúng ta chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền, đi sớm một năm hay muộn một năm cũng chẳng có nhiều khác biệt, nhưng làm sư muội thì khác."

Bé hừ nói: "Làm sư muội là làm cả đời."

Cho nên tuy rằng ngứa ngáy, nhưng cái nào nặng cái nào nhẹ bé vẫn phân biệt được.

Bạch Thiện Bảo tức giận đến mức mặt phồng lên, "Tiên sinh cũng có ý để ta làm sư huynh!"

Lời này là thật, vì thế Mãn Bảo có chút chột dạ, nhưng nghĩ đến tiên sinh nếu đã bảo bọn họ tự quyết định, thì hiển nhiên là còn chưa đồng ý với cậu, nếu không cậu cũng sẽ không phải nói là có ý.

Vì thế Mãn Bảo kiên quyết, "Dù sao ta cũng nhập môn sớm hơn ngươi, ta chính là sư tỷ."

"Ta lớn hơn ngươi!"

"Ta nhập môn sớm hơn ngươi!"

Bạch Thiện Bảo căm giận, "Ta học giỏi hơn ngươi!"

Mãn Bảo siết chặt nắm tay, quát: "Vậy thì ta cũng vẫn nhập môn sớm hơn ngươi!"

Bạch Thiện Bảo cũng giơ nắm tay kêu lên: "Rõ ràng là chúng ta cùng nhập học!"

"Mới không phải nhé, ta vào sớm hơn ngươi một ngày!" Mãn Bảo kêu lên: "Sớm hơn một ngày cũng là sớm."

Không biết là ai ra tay trước, ngay cả Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo cũng không nhớ rõ, dù sao cứ cãi qua cãi lại, bọn họ liền lao vào đánh nhau.

Đợi đến khi đám Chu đại lang đang đào hố trồng cây ăn quả ở trên núi phát hiện ra sự bất thường, hai đứa trẻ đã đánh nhau đến nỗi lăn lộn kêu gào ở trên cỏ.

Chu đại lang vội vàng ném cuốc chạy như bay xuống chân núi, chờ đến khi hắn chạy tới nơi, cục diện đã xoay chuyển, sau khi Mãn Bảo cắn Bạch Thiện Bảo một cái thì thành công đè trên người cậu, giơ nắm tay nhỏ uy hiếp cậu, "Gọi sư tỷ đi, ta chính là sư tỷ!"



Chu đại lang lập tức xách bé lên, nâng Bạch Thiện Bảo dậy, thấy trên mặt cậu bị Mãn Bảo cào xước, đang định nổi giận với Mãn Bảo, liền thấy trên mặt bé cũng có vài vết thương.

Chu đại lang:.

Hắn tách hai đứa trẻ ra, cố hít một hơi rồi hỏi: "Vì sao lại đánh nhau?"

Hai đứa trẻ liếc nhau, mỗi người hừ một tiếng rồi xoay đầu đi.

Chu đại lang hết cách bó tay với hai người, đặc biệt là trong tình huống bọn họ còn không phối hợp.

Một năm nay hai đứa trẻ đã không còn đánh nhau, vậy mà lần này lại đánh rất kịch liệt, vết đỏ trên mặt trông cực kỳ rõ ràng, rõ ràng là móng tay của hai người đều đã cắt rất ngắn, nhưng vẫn vô cùng sắc bén.

Trên trán của Bạch Thiện Bảo có một vết bầm tím, ba bốn vết còn lại đều là vết móng tay cào hoặc véo.

Còn trên mặt Mãn Bảo ngoài hai vết xước, còn có một dấu bàn tay, hiển nhiên đây là do Bạch Thiện Bảo dưới tình huống khó thở đã dùng sức lớn đánh lên.

Lúc trước nhìn không rõ lắm, nhưng bây giờ lại nổi bần bật.

Chu đại lang cũng không biết làm sao, chỉ đành dẫn hai đứa trẻ về, nhưng hai người căn bản là không cần hắn dẫn, tự mình hầm hừ chạy về nhà.

Đương nhiên là đi cùng một đường, dù sao bên ven núi này cũng cách thôn một khoảng, nhưng giữa hai người cách xa ba trượng, nếu không phải đường không đủ rộng, bọn họ còn hận không thể cách nhau cả chân trời góc biển.

Đại Cát yên lặng đi phía sau hai đứa trẻ, hộ tống bọn họ về nhà.

Đi được nửa đường Bạch Thiện Bảo mới thấy không còn tức như vậy nữa, sau đó nhìn thấy Đại Cát, cậu kinh ngạc một chút, lúc này mới nhớ ra, cậu có người giúp mà!

Bạch Thiện Bảo khó thở, xoay người chạy đến bên cạnh Đại Cát, giơ chân đạp hắn một cái, giận dữ hét lên: "Vì sao huynh không giúp ta?"

Vốn dĩ Mãn Bảo đang ngoảnh mặt nhìn hoa cỏ dại ven đường, nghe tiếng cậu quay lại thì không khỏi quay đầu nhìn thử, thấy cậu đánh Đại Cát thì không vui, cũng chạy qua đó, trực tiếp đẩy cậu một cái.

Bạch Thiện Bảo không phòng bị, ngã dập mông xuống đất.

Mãn Bảo chống eo nhìn cậu từ trên cao, gào lên, "Có bản lĩnh mà lại đi bắt nạt Đại Cát à, có bản lĩnh thì đánh với ta một trận nữa kìa."

Khóe mắt Bạch Thiện Bảo đỏ lên, cậu khóc òa lên, tủi thân vô cùng, vừa tủi thân vừa gào lại với Mãn Bảo: "Nếu không phải ngươi cắn ta, ta sẽ đánh không lại ngươi sao? Ngươi chơi xấu!"

"Ta không có! Ngươi cũng có thể cắn lại ta mà, ta cũng có không cho ngươi cắn đâu!"

"Ta đánh Đại Cát liên quan gì đến ngươi, Đại Cát là người của nhà ta."

Mãn Bảo chống eo nói: "Đại Cát cũng là bạn của ta, ta không cho phép ngươi bắt nạt hắn. Hừ, ngươi rõ ràng là giận chó đánh mèo, xấu hổ quá, đánh không lại ta nên đi bắt nạt Đại Cát."

Bạch Thiện Bảo vừa khóc vừa tức, a một tiếng bò dậy từ dưới đất, đánh về phía Mãn Bảo, trong nháy mắt hai đứa trẻ lại chiến thành một đoàn.



Đại Cát nhìn thiếu gia nhà mình đè Mãn tiểu thư bên dưới, giơ tay định cào người, do dự không biết có nên tiến lên cản lại không.

Hắn nhớ rõ lần đầu tiên hắn nhìn thấy thiếu gia và Mãn tiểu thư đánh nhau, trước tiên hắn đã tách hai ngươi ra, kết quả hai người đều khóc đến rối tinh rối mù, cuối cùng lúc hắn bẩm báo cho lão phu nhân, lão phu nhân liền nói với hắn, sau này hai đứa trẻ đánh nhau, chỉ cần không ra chuyện lớn thì không cần phải ngăn cản, cứ để cho bọn họ đánh!

Từ đó về sau, hai người họ đánh nhau thì hắn không cản nữa, mà hơn nửa trường hợp là bọn họ đánh xong cũng sẽ nhanh chóng hòa hảo, không liên quan gì đến hắn.

Sao lần này lại nhắc đến hắn chứ?

Mắt thấy tay của hai người họ lại bắt đầu cào lên mặt nhau, hắn chỉ đành bước lên tách hai người họ ra.

Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo bị ngăn ở hai bên vẫn cố giơ chân đá nhau, không đá tới mới tức giận tách ra.

Bạch Thiện Bảo nói: "Chờ bao giờ ta gặp tiên sinh thì nhất định ta sẽ mách ông ấy, nói ngươi bắt nạt ta."

"Ta cũng sẽ mách!"

Bạch Thiện Bảo phẫn nộ, "Nếu ngươi đã nói ngươi là sư tỷ, thì ngươi phải nhường ta."

Mãn Bảo nghĩ thấy cũng đúng, nói: "Được rồi, ta nhường ngươi, lần này cho ngươi mách!"

Bạch Thiện Bảo hừ một tiếng rồi xoay đầu đi.

Mãn Bảo nói: "Ngươi là sư đệ, ngươi phải nghe lời ta nói."

"Sai không nghe!"

"Đó là đương nhiên, không phải tiên sinh đã nói, cho dù có là lời cha mẹ nói, nhưng nếu sai, thì chúng ta cũng không thể nghe."

Lúc này Bạch Thiện Bảo mới dễ chịu hơn một chút, yêu cầu bé: "Làm sư tỷ thì phải tặng quà cho sư đệ."

"Ta đã tặng ná cho ngươi rồi."

"Cái đó không tính, khi đó ta có phải là sư đệ của ngươi đâu."

Mãn Bảo ưu sầu, "Vậy ngươi muốn quà gì?"

Mắt thấy trong nháy mắt hai đứa trẻ đã nói đến chuyện tặng quà, sau đó rất tự nhiên sóng vai đi với nhau, Đại Cát bị bỏ quên ở đằng sau lần nữa:.

Thật là tâm tư trẻ con còn khó đoán hơn tâm tư phụ nữ, vừa mới đánh đến mức ngươi chết ta sống, có cần phải hòa hảo lại nhanh như vậy không?

Chờ đến khi trở lại thôn, hai người đã làm hòa đến nỗi tay nắm tay, là một sư tỷ mới ra lò, Mãn Bảo vô cùng tri kỷ đưa Bạch Thiện Bảo qua sông đến nhà họ Bạch, chờ cậu vào cửa mới vui vui vẻ vẻ về nhà.