Phúc Nữ Nhà Nông

Chương 326: Náo nhiệt



Huyện La Giang chỉ có hai thời điểm náo nhiệt nhất, một là sau thu hoạch vụ thu, còn lại là trước Tết.

Năm ngoái, sự náo nhiệt sau thu hoạch vụ thu có khả năng sẽ hạ dần đến ngày Tết Trùng Dương*, vì dù sao thu hoạch lương thực xong còn phải chuẩn bị nộp thuế.

* Ngày mùng chín tháng chín.

Nhưng năm nay không có thuế, giá cả cũng dần giảm xuống, cho nên trước trung thu mọi người lại rảnh rang.

Có thôn giống như thôn Thất Lí quyết định gieo trồng lúa mạch vụ đông, nên càng muốn nhân dịp hiếm hoi còn rảnh này lên huyện thành chơi một chút.

Bởi vậy trên đường rất náo nhiệt, không kém hồi năm ngoái bọn họ đến là bao, vì thế Chu ngũ lang và Chu lục lang một trái một phải kẹp Mãn Bảo ở giữa để đi dần về phía trước.

Còn mấy đứa cháu, đương nhiên là đi cùng cha mẹ.

Chu nhị lang biết hôm nay là trung thu, chắc chắn buôn bán sẽ rất đắt hàng, sao có thể bỏ lỡ cơ hội kiếm tiền này.

Cho nên tối qua bọn họ đã vội vàng ngâm hai cân cây đậu, rạng sáng thì xay đậu ra để làm đậu phụ, làm xong đậu phụ, đám Phùng thị cũng hái xong rau xanh muốn bán hôm nay.

Bởi vì có nhiều người vào thành, nên số lượng hàng hóa hôm nay mà nhà họ Chu mang vào thành nhiều gấp ba lần.

Phó huyện lệnh hiếm khi được một lần hào phóng, thông báo hôm nay không mất phí vào thành, người vào thành chỉ cần không mang theo vũ khí, còn lại đều có thể tiến vào miễn phí!

Hôm nay nhiều người vào thành, tất nhiên cũng nhiều hàng quán, cũng may thủ lĩnh đám lưu manh vẫn luôn tuần phố thu phí bảo hộ sau khi ăn vô số đậu phụ của Chu nhị lang đã cố ý để lại chỗ Chu nhị thường ngồi cho hắn.

Chu nhị lang vô cùng vui mừng, bởi vì hôm nay họ đông người đi, lại mang nhiều đồ theo nên tới muộn, để cảm tạ, Chu nhị lang dứt khoát lấy ba bốn miếng đậu phụ to cho đối phương, đương nhiên, còn có phí bảo hộ.

Sau khi bày từng thứ lên trên quầy hàng, Chu nhị lang vừa ngẩng đầu đã thấy người trong nhà đứng chật cứng ở trước quầy, lập tức ghét bỏ phất tay, nói: "Mọi người đi đâu thì đi đi, để mình đệ ở đây là được."

Chu đại lang liền nói: "Ta ở lại với đệ, để bọn lão tam dẫn bọn trẻ đi chơi."

Tiểu Tiền thị cũng nói với Chu tam lang: "Mãi em dâu mới có dịp lên huyện thành, đệ dẫn cả Tứ Đầu cùng đến Tế Thế Đường khám thử, cũng chỉ mười văn tiền thôi."

Từ sau khi Hà thị chứng kiến Trần thị khó sinh, trong lòng nàng vẫn luôn có chút bất an, tiểu Tiền thị cũng biết tâm bệnh này của nàng, hiếm khi có dịp vào thành, không bằng đi tìm đại phu xem thử.

Tất nhiên là Chu tam lang đồng ý, một tay bế Tứ Đầu lên, rồi che chở Hà thị đến hiệu thuốc.

Tiểu Tiền thị và Phùng thị thì quyết định cùng nhau dẫn mấy đứa trẻ còn lại đi dạo xung quanh, các nàng không định mua thứ gì quá quý, nhưng kim chỉ trong nhà nhỏ của mình cũng phải bổ sung thêm một chút.



Nếu đến tiệm vải có thể tìm được vải vụn mà người ta không cần thì càng tốt hơn.

Đương nhiên Chu Hỉ cũng đi cùng bọn họ.

Bọn họ dẫn theo nhiều trẻ con, nhưng Đại Đầu Đại Nha và Nhị Đầu Nhị Nha đều thường xuyên lên huyện thành, còn quen thuộc ở đây hơn mấy mẹ của mình.

Hơn nữa bọn họ cũng có thể trông đệ đệ muội giúp, vì thế, đứa lớn dẫn đứa nhỏ, người lớn lại để ý kỹ, cơ bản sẽ không có vấn đề gì.

Mọi người bàn bạc thỏa đáng, sau đó rời đi.

Mấy người tiểu Tiền thị vừa dẫn đám trẻ con rời đi thì trước quầy hàng lập tức trống trải hơn rất nhiều.

Mấy khách hàng bị thu hút bởi lượng người nơi đây nhanh chóng tận dụng cơ hội sấn lên hỏi, "Chỗ ngươi bán gì mà náo nhiệt thế?"

Chu nhị lang lập tức nhiệt tình tiếp đón, "Các loại rau xanh, còn có đậu phụ, cá tươi và cá con chiên dầu."

Chu nhị lang xách một thùng gỗ qua, ý bảo khách hàng xem cá sống bên trong, vui tươi hớn hở nói: "Đều là cá mới bắt ngày hôm qua, nuôi cả đêm. Đã đỡ mùi bùn đất, nhưng vẫn rất tươi, hôm nay chính là trung thu, ngài mua một con về nhà ăn thử?"

Người khách vốn chỉ định mua một ít rau lưỡng lự một chút rồi hỏi: "Bao nhiêu tiền một cân?"

"Không đắt, không đắt, mười văn một cân, còn rẻ hơn thịt lợn, hay ăn cá sống lâu!"

"Lời này có căn cứ không?"

"Đương nhiên là có, một người rất giỏi, đọc rất nhiều sách đã nói với ta như vậy." -- Muội út Mãn Bảo của hắn.

Chu tứ lang phát hiện không có chỗ cho hắn thể hiện, vì thế nhìn về phía Mãn Bảo, thấy bé đang lén trộm một con cá chiên cho vào mồm ăn, bèn cạn lời dắt tay Phương thị nói: "Đi thôi, chúng ta tự đi dạo."

Phương thị do dự, "Chúng ta không ở lại hỗ trợ sao?"

"Có đại ca nhị ca là được, yên tâm đi, nhị ca ta bán hàng nhiều năm như vậy, bao nhiêu khách tới cũng chẳng đủ cho hắn tiếp."

Mãn Bảo không chỉ ăn một mình, còn lén lấy cho ngũ ca và lục ca cùng ăn.

Chu ngũ lang và Chu lục lang nhìn trái ngó phải, Mãn Bảo đút một con thì bọn họ ăn một con, chờ đến khi Chu đại lang và Chu nhị lang lại tiễn hai nhóm khách nhân đi, lúc này mới chú ý đến bọn họ.

Chu nhị lang duỗi tay đánh rơi tay Mãn Bảo, cầm một cái lá khô gắp một ít cá vào trong rồi bọc lại, giao cho bé nói: "Mau đi chơi đi, hôm nay chúng ta phải về sớm một chút."

Mãn Bảo vui vẻ rạo rực nhận lấy, cảm thấy mỹ mãn rời đi với ngũ ca lục ca.



Bọn họ cũng không đi tìm Phó nhị tiểu thư luôn, mà đi dạo trên đường trước.

Sáng sớm hôm nay, Mãn Bảo đã lấy hai mươi văn tiền tiết kiệm của ngũ ca và lục ca đưa cho bọn hắn, sau đó bé quyết định đi theo bọn họ ăn chùa.

Sáng nay bọn họ vội vã lên đường, mỗi người chỉ kịp ăn một bát cháo và tào phớ.

Đi cả một đường, Mãn Bảo đã cảm thấy đói bụng, càng đừng nói Chu ngũ lang và Chu lục lang, nếu không bọn họ cũng sẽ không lén ăn cá con.

Cho nên vừa đi đến trước quán hoành thánh, Mãn Bảo liền đi không nổi nữa.

Chu ngũ lang cũng khẽ nuốt nước miếng, sau đó tiến lên hỏi giá, "Hoành thánh bao nhiêu tiền một bát?"

Còn chưa đến buổi trưa, lúc này người đến quán hoành thánh còn chưa nhiều lắm, vì thế chủ quán có thời gian rảnh nhìn ba đứa trẻ một cái, cười nói: "Sáu văn tiền một bát."

Chu lục lang hạ thấp giọng nói: "Đắt quá, hình như trước kia là năm văn."

Tuy rằng hắn chưa từng ăn, nhưng hắn thường xuyên lên huyện thành bán kẹo, từng nhiều lần thấy người ta ăn rồi, cũng không chỉ một lần muốn ăn.

Chủ quán nghe được, bèn giải thích cho họ: "Đây đã là rẻ rồi đấy, hồi tháng năm tháng sáu còn đến mười văn một bát cơ, bây giờ dù đã thu hoạch vụ thu xong rồi, nhưng giá lương thực vẫn cao, sáu văn tiền một bát là chúng ta đã không kiếm được gì rồi."

Mãn Bảo nghĩ thấy cũng đúng, gần đây thức ăn nhà bọn họ cũng bán đắt hơn bình thường một chút.

Chu ngũ lang và Chu lục lang đương nhiên cũng biết điều này, vì thế chỉ do dự một chút liền nói: "Vậy cho chúng tôi ba bát, không, hai bát thôi."

Chu ngũ lang nói với Mãn Bảo: "Chúng ta ăn ít một chút, chẳng may chốc nữa lại nhìn thấy thứ gì ngon thì sao?"

Mãn Bảo cảm thấy ngũ ca nói đúng, vì thế gật đầu đồng ý.

Chủ quán cũng thấy thế là bình thường, cười tủm tỉm nấu hai bát hoành thánh cho bọn họ, còn cho thêm một cái bát.

Mãn Bảo vui vẻ nói cảm ơn hắn, ngồi ôm cái bát không chờ hai ca ca chia đồ ăn cho bé.

Phó Văn Vân đẩy cửa sổ sát đường ra, vừa cúi đầu xuống đã nhìn thấy bé.

Không còn cách nào, Mãn Bảo vừa trắng vừa mềm, còn hơi mũm mĩm, ngồi giữa đám người nhà quê đen nhẻm trông cực kỳ bắt mắt.

Phó Văn Vân không khỏi nở nụ cười, quay đầu nói với Thu Nguyệt: "Mau mời Mãn Bảo lên đây."