Phúc Nữ Nhà Nông

Chương 321: 150.000



Sau đó bé dựa theo trong sách, chia chương trình học của bé ra thành vài phần, sau đó liệt kê thời gian bé có thể sử dụng ra, rồi điền từng cái vào.

Dù sao Bạch nhị cũng chỉ biết đi lên núi bắt chuột tre, xuống sông bắt cá nhỏ với đám trẻ, bé thì chẳng muốn chơi mấy trò này chút nào, cho nên bé có thể dành rất nhiều thời gian chơi ra để học tập, để nghiên cứu diễn đàn trên hệ thống.

Sau khi qua giai đoạn thử nghiệm lúc đầu, diễn đàn nhanh chóng sôi nổi hơn, bất kể là kênh diễn đàn thứ nhất hay thứ hai, ngày nào cũng có giao dịch hoàn thành.

Đủ loại đồ tốt khiến Mãn Bảo nhìn đến hoa cả mắt, đương nhiên, đa số đều là mấy thứ bé chưa thấy bao giờ, cho nên bé cũng chỉ xem bọn họ thôi.

Vì thế, ở dưới sự cạnh tranh mạnh mẽ, việc buôn bán của Mãn Bảo đã giảm xuống rõ rệt.

Khoa Khoa cũng rất quyết đoán, sau khi nhận thấy ký chủ ở các thế giới bắt đầu tích cực giao dịch thì kiến nghị Mãn Bảo tắt chức năng đẩy bài lên đầu kia đi, tiết kiệm được 10 tích phân.

Bài đăng của Mãn Bảo lập tức chìm xuống đáy trong nháy mắt, ngoài mấy người đã từng mua đồ của bé, thì không có đơn đặt hàng mới xuất hiện nữa.

Tuy rằng như thế, nhưng ngày nào trước khi đi ngủ Mãn Bảo cũng phải lên diễn đàn xem một lần, cho dù không có giao dịch, thì nhìn bọn họ đăng đủ loại tin cũng rất thú vị.

Hơn nữa có thể biết được rất nhiều thứ.

Mãn Bảo đang lướt diễn đàn, đột nhiên có một âm thanh ting ting vang lên, Mãn Bảo rất quen thuộc với âm thanh này, lúc có email hoặc là có đơn đặt hàng đều sẽ vang lên tiếng này.

Bé vội vàng mở ra xem, thấy biểu tượng hộp thư đang nhấp nháy.

Bé nhấp mở ra thì thấy người gửi thư lại không phải thầy giáo Mạc.

Người liên hệ qua email với Mãn Bảo chỉ có một người là tiến sĩ y học Mạc Tòng Quân, bé nghi hoặc nhìn hình đại diện xa lạ kia, nhấp mở để xem thư.

Khoa Khoa cũng nhìn thoáng qua, sau đó giới thiệu với bé: "Là một khách hàng lớn của ký chủ, tất cả những thứ ngươi đăng lên nàng đều mua hết."

Có rất nhiều người mua, tên kỳ quái nào cũng có, có mấy chữ Mãn Bảo không biết, nên tất nhiên không nhớ được bọn họ.

Khoa Khoa vừa nói như vậy, bé liền mở ra nhật ký giao dịch ra xem, cuối cùng cũng tìm được nàng, nhưng không thể trách bé thấy không nhận ra được, bởi vì hình đại diện của bọn họ đều rất giống nhau, hầu hết đều là hình một quyển sách.

Theo Khoa Khoa nói, đây là hình đại diện mặc định.

Mãn Bảo "ừm" một tiếng, "Thảo nào ta cảm thấy hình đại diện của nàng khá quen mắt."

Thư viết rất đơn giản, chỉ có một câu, "Phục linh là do bạn ghi lại?"

Ánh mắt Mãn Bảo sáng lấp lánh, cuối cùng cũng có người hỏi phục linh, bé vui sướng trả lời đối phương "Đúng vậy!"

Đối phương gần như hồi âm ngay lập tức, "Có thể bán cho tôi một phần không?"

Mãn Bảo ở trong hệ thống cười he he, trả lời: "Phục linh rất khó tìm, phải đi lên núi ở rất xa mới có thể tìm được."



"Tôi cũng đoán thế, tôi từng tra nhật ký ghi lại của bạn, không chỉ số lượng ít, mà chủng loại cũng ít, chỗ các bạn rất cằn cỗi đúng không?"

Mãn Bảo: ".. Không phải, rất phong phú, chỗ chúng tôi có rất nhiều thứ tốt."

Chỉ là bé vẫn còn khá nhỏ, không thể đi quá xa, chỉ có thể hoạt động quanh thôn Thất Lí.

Đương nhiên, Mãn Bảo sẽ không nói câu này, Khoa Khoa từng nói, bé không thể nói tuổi của bé cho người khác, nếu không người ta sẽ bắt nạt bé.

Tuy rằng tuổi nhỏ sẽ khiến người ta thương tiếc, nhưng càng có nhiều người sẽ lợi dụng sự vô tri của trẻ thơ để lừa đảo hơn, mà nói không chừng lừa xong người ta còn chẳng cảm thấy áy náy.

Cho nên Mãn Bảo cũng chỉ trả lời tới đây rồi lập tức đổi đề tài, "Bạn muốn mua phục linh, vậy bạn có thể trả bao nhiêu tích phân."

Bên kia yên lặng một chút, sau đó trả lời một con số, "50.000."

Mãn Bảo khẽ chớp mắt, con số này kém xa dự tính của bé, bé gãi đầu, lưỡng lự hỏi Khoa Khoa, "Khoa Khoa, ngươi cảm thấy sao?"

"Ký chủ, ta không thể can thiệp vào giao dịch của các ngươi, ngươi có thể tự mình quyết định."

Mãn Bảo lập tức hiểu luôn, trả lời một con số cho đối phương, "150.000!"

Đối phương: "..."

Mãn Bảo nói: "Bạn có biết tôi đưa phục linh cho Bách Khoa Quán đổi được bao nhiêu tích phân không?"

Người bên kia đúng là không biết, cái này thuộc về thông tin cơ mật, sẽ không công khai.

Bọn họ cũng không thể nhìn thấy thông tin của người ghi lại, và thông tin về thế giới của đối phương, nhưng vẫn có thể tìm được dấu vết để lại, ví dụ như số hiệu trên đề mục.

Số hiệu đó sẽ ghi lại một ít tin tức trên hệ thống, nàng tra từ cái này ra, tra xét hơn một tháng mới tra ra được Mãn Bảo, mà đây vẫn là do nàng đã giao dịch với bé mấy lần nên mới tra được.

Nếu không, muốn tìm được bé không khác gì mò kim dưới đáy biển, trừ khi bé chủ động đăng tin bán phục linh lên diễn đàn.

Đối phương trầm mặc một chút rồi trực tiếp hỏi, "Bao nhiêu?"

Mãn Bảo: "Tôi không nói cho bạn."

Đối phương: "..."

"150.000 tích phân không đắt, tôi còn thể đưa thêm cho bạn một ít đất phục linh miễn phí."

Tinh thần đối phương rung lên, lập tức hỏi: "Đất phục linh là cái gì?"

"Chính là đất mà phục linh mọc ấy, thật ra đất phục linh rất dễ đào, nhưng phục linh chỉ có một đoạn bé, còn lại đều đưa cho nhị ca tôi mang đi bán rồi, chúng tôi đã tìm khắp núi, cũng chẳng thấy một gốc. Cho nên bây giờ bạn muốn thì tôi sẽ bán cho bạn luôn, nếu không thì bạn phải chờ đến năm sau."



Đối phương:. Không ngờ lại đầu cơ trục lợi như thế.

"Bạn không thể giữ lâu một chút sao? Tích phân không đáng giá hơn tiền của các bạn hả?"

"Nhưng mà tiền cũng rất quan trọng mà, tích phân cũng đâu thể lấy ra để mua đồ ở đây."

Đối phương không còn gì để nói, chỉ có thể hỏi: "Không thể bán rẻ hơn chút sao?"

Mãn Bảo có chút do dự, nghĩ có phải mình đang chào giá quá cao rồi không, nhưng thấy Khoa Khoa vẫn luôn không hé răng, bé liền cứng cắn nói: "Không thể, giá này so với Bách Khoa Quán đã rẻ hơn rất nhiều rồi."

Mãn Bảo nói: "Tôi nghe nói, những viện nghiên cứu khác muốn lấy đồ từ Bách Khoa Quán đi để nghiên cứu cũng phải trả tích phân, còn phải trả không ít."

Người cách vô số hành tinh ở đầu bên kia hơi nhướng mày, trả lời: "Được rồi, 150.000 thì 150.000, nhớ lấy giúp tôi nhiều đất phục linh vào đấy."

Mãn Bảo vui sướng, trực tiếp thoát ra khỏi hệ thống, đầu tiên là lăn trên giường hai vòng, sau đó mới vui vẻ rạo rực vào hệ thống lần nữa, bọc đoạn phục linh nhỏ trong góc kia vào.

Đoạn phục linh này là lần trước bọn họ lên núi đào phục linh bị đứt ra, Mãn Bảo trực tiếp nhặt lên cất đi.

Chu tứ lang thấy thế cũng không để trong lòng, bọn họ còn có kế hoạch trồng phục linh đó.

Mãn Bảo mang phục linh về nhà, lập tức chia nó thành ba phần.

Hai phần trông khá tốt thì bé giữ lại để trồng, muốn thử xem có thể trồng được không.

Cho nên trong không gian chỉ còn mỗi đoạn này.

Mãn Bảo tùy tiện bốc một nắm đất phục linh, cho một nửa vào bọc, sau đó gửi cả đất và phục linh sang cho nàng.

Sau đó Mãn Bảo ngồi trong hệ thống chống cằm chờ nàng chuyển tích phân về cho bé.

Khoa Khoa nhắc nhở bé: "Ký chủ, đến giờ ngủ của ngươi rồi."

Mãn Bảo lắc đầu, "Không gấp, ta phải đợi tích phân về đây."

Khoa Khoa nhìn tổng tích phân của bé, không nói gì nữa.

Khoảng thời gian trước Mãn Bảo lục tục kiếm được 76.000 tích phân từ hệ thống, hiện tại tổng tích phân của bé đã lên tới 580.000 tích phân.

Bây giờ có thêm 150.000 nữa, vậy sẽ có 730.000 tích phân, khoảng cách tới 990.000 lại gần thêm một bước.

Mãn Bảo lại không kìm được ngáp một cái nữa, hai mắt từ từ nhắm lại, lúc sắp sửa trôi ra khỏi hệ thống thì hơi tỉnh táo lại một chút, định xem tích phân đã tới chưa, nhưng rất nhanh bé lại thất bại, mí mắt càng ngày càng nặng, bé liền dứt khoát nhắm mắt vào ngủ.

Sau đó có một tiếng gợn lướt qua, Mãn Bảo trên giường xoay người, ôm chăn ngủ say.