Phúc Nữ Nhà Nông

Chương 266: Tâm sự



Mãn Bảo chớp chớp mắt, thôn nhà họ Lưu?

Đó không phải là thôn của anh rể cũ của bé đấy sao?

Khóe môi Chu Hỉ nhếch lên, không áp được vẻ tươi cười trên mặt, nói: "Hai ngày trước nàng về nhà ngoại một chuyến, kết quả được chứng kiến một trò cười. Là của Lưu đại lang, vào ngày con của hắn tròn một tuổi tổ chức chọn đồ vật đoán tương lai, người trong thôn đến dự, lại phát hiện con hắn trông chẳng giống hắn, mà rất giống một người ở thôn Đại Mã bên cạnh. Có người ở thôn nhà họ Lưu quen biết người kia, liếc mắt một cái đã nhận ra."

Mãn Bảo không còn nhỏ nữa, đương nhiên bé biết lời này có nghĩa là gì.

Huống chi bé còn không ít lần nghe được mấy câu như vậy.

Ví dụ như lúc còn nhỏ bé đi đến nhà các bác chúc Tết, gặp khách đến chơi nhà họ Tiền hoặc ai đó trên đường, người ta rất thích xoa nắn mặt bé, sau đó cười: "Đứa bé này trông thật đáng yêu, vừa trắng vừa tròn, cũng không biết giống ai."

Lúc ấy Mãn Bảo còn nhỏ, tất nhiên sẽ kiêu ngạo nói giống mẹ.

Nhưng những người đó lại cười ha ha, sau đó nói: "Mặt mẹ cháu là mặt trứng ngỗng, còn cha cháu mặt chữ điền, đều không giống."

Lúc ấy trong lòng Mãn Bảo đã có chút không vui, mãi đến khi có người nói mắt của bé hơi giống cha bé, bé mới miễn cưỡng vui hơn một chút.

Sau đó lúc lớn hơn một chút, đến lượt tứ ca ngũ ca lục ca dắt bé đi, bốn huynh muội bọn họ có đôi mắt rất giống nhau, phải nói là mắt của huynh muội nhà họ Chu đều giống nhau, trong đó mắt của Mãn Bảo và Chu tứ lang là giống nhau nhất.

Đến lúc đó Mãn Bảo mới thoát khỏi bầu không khí kỳ quái này.

Cho nên Chu Hỉ vừa nói dứt lời bé đã hiểu ngay, "Đứa trẻ không phải là con của anh rể ạ?"

Chu Hỉ còn coi như đã kiềm chế, không cười ra tiếng, nhưng trên mặt vẫn tràn đầy vui sướng, nàng gật đầu nói: "Không phải, toàn bộ thôn nhà họ Lưu đều đã biết."

Cho nên nàng thấy rất vui.

Cho nên nàng mới quyết định không chỉ làm quần áo mới cho Mãn Bảo, mà còn phải mua nhiều thịt, mua xương ống về hầm cho người nhà mình bồi bổ.

Nàng cong khóe môi nói: "Mãn Bảo, chuyện đại tỷ nói với muội, muội không nên nói cho người khác."

Mãn Bảo hung hăng gật đầu, "Muội không nói đâu, muội nhất định sẽ giữ kín bí mật này."

Tất nhiên Chu Hỉ sẽ tin bé, vui vẻ nói: "Lúc nghe thấy cái tin này, đại tỷ liền đội nắng ra ruộng làm ba giờ, sau đó uống một cốc nước lạnh dưới giếng, vui vẻ giống như được tắm mình trong gió xuân vậy."

Mãn Bảo: "Vui giống như ăn đá lạnh."

Chu Hỉ sửng sốt, sau đó cười hỏi, "Ta chưa từng ăn đá lạnh, muội ăn rồi à?"

"Muội ăn rồi nha," Mãn Bảo nói: "Ăn ở nhà Bạch Thiện Bảo ạ, đá lạnh để làm pho mát, hay làm đá bào đậu đỏ đều rất ngon."



Chu Hỉ không ngờ muội út đã ăn thật, nàng theo bản năng khẽ xoa bụng bé một chút, chần chừ hỏi, "Đá lạnh đúng không, ăn đồ lạnh như vậy mà bụng không đau sao?"

Phải biết rằng bụng dạ của muội út nhà họ không tốt lắm, tuy rằng mấy năm nay vẫn luôn bồi dưỡng..

Mãn Bảo tiếc nuối nói: "Dì Trịnh không cho ăn nhiều, mỗi lần chỉ được ăn một chén nhỏ."

Thật sự là một chén nhỏ, cái chén nho nhỏ đó chỉ đựng được một chút, cũng chỉ đủ cho hai đứa trẻ ăn vài miếng mà thôi.

Bởi vì ít, nên hai người đều không nỡ ăn nhanh, lần nào cũng ăn rất chậm, mà cũng bởi vì chậm nên bọn họ càng không bị làm sao.

Chu Hỉ thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại thấy vui, "Đúng vậy, hẳn là vui giống như được ăn đá lạnh vậy."

Chu Hỉ về nhà ở với cha mẹ hai năm, vẫn thường xuyên có bà mối tới cửa, nhưng nàng không có một tí ý định tái giá nào.

Bởi vì điều kiện của mấy người tìm tới đều không tốt, cho dù Tiền thị đã thả tiếng gió là bệnh của nàng đã chữa khỏi, thân thể đã tốt lên thì cũng vô dụng.

Vốn lúc đầu Chu lão đầu còn gấp gáp muốn gả con gái lớn ra ngoài, nhưng nàng đã về sắp được hai năm rồi, giờ ông cũng đã sớm quen với việc con gái ở nhà, thấy nàng không gấp, ông cũng chẳng còn sốt ruột như vậy nữa.

Quan trọng là mấy người bà mối tìm toàn là mấy đồ bỏ đi, ngay đến ông còn chướng mắt, càng đừng nói đến Tiền thị và con gái.

Nếu nhà họ Chu không xây gian nhà bên cạnh, chắc chắn Chu lão đầu sẽ sốt ruột, bởi vì cả gia đình chen chúc với nhau, chung sống không vừa ý, ông nhất định sẽ phiền lòng.

Nhưng bây giờ, mỗi đứa con trai con gái đều được chia một gian phòng, ngay đến đám cháu trai cháu gái cũng có phòng tập thể riêng, cho dù trong nhà sinh thêm mấy đứa cũng đủ chỗ, đương nhiên ông không có gì để phiền lòng.

Hơn nữa sức lao động của Chu Hỉ vẫn rất được.

Mấy người tiểu Tiền thị làm việc nhà gì, nàng cũng làm cái đó.

Lúc ngày mùa thì cả nhà cùng nhau xuống ruộng, ngày nông nhàn thì có thể lo vườn rau và việc trong nhà, chờ tới mùa thu, còn có một mảnh ruộng gừng thu hoạch cho mình. T????a????g‎ gì‎ mà‎ ha????‎ ha????‎ thế‎ ⩶‎ T‎ R‎ ????‎ M‎ T‎ R‎ U‎ ????‎ ????‎ N﹒v????‎ ‎ ⩶

Cũng vì số gừng năm ngoái thu hoạch được nên Chu lão đầu mới càng khoan dung với nàng.

Nếu năm nào Chu Hỉ cũng có thể thu vào một khoản như vậy, ngoài tiền nộp lên quỹ chung, còn thừa thì nàng tự cầm, ăn ở đều ở nhà, vậy có thể tích được không ít tiền.

Mà nếu tích số tiền này trong mười năm hai mươi năm thì sẽ thế nào?

Con gái lớn suốt ngày kêu gào không muốn gả, vợ cả ngày khuyên ông phải để ý đến cảm nhận của con, dưa hái xanh không ngọt, con gái nhỏ thì nói mấy lời kiểu như nếu đại tỷ không tình nguyện, thì gả vào cũng không hạnh phúc gì đó, Chu lão đầu ngẫm lại, phần tâm tư muốn gả con gái lớn đi cũng dần phai nhạt.

Con gái lớn về nhà ở với cha mẹ, điều kiện lão tứ như vậy còn có thể lấy được một cô vợ tốt như Phương thị, lão ngũ lão lục càng sẽ không có vấn đề.



Cho nên ảnh hưởng của việc con gái về ở với cha mẹ đối với hôn sự của các con không còn lớn nữa, một khi đã vậy, không gả thì không gả đi.

Chờ đến khi bọn họ già hơn, đến lúc đó nghĩ cách xin nữ hộ cho nàng, hoặc là trực tiếp sinh sống dựa vào mấy huynh đệ của nàng.

Bây giờ nàng đã có phòng riêng, sau này nếu sáu huynh đệ nhà họ Chu có phân gia thì cũng không có ai có thể đuổi nàng đi.

Đến cả chuyện phụng dưỡng tuổi già mà ông nhọc lòng nhất, Chu lão đầu cũng đã nghĩ rồi, nếu con gái lớn có thể bán gừng kiếm sống hai mươi ba mươi năm, đến lúc đó có tiền trong tay, cứ truyền lời ra, ai chăm sóc nàng, thì nàng trả tiền công cho người đấy.

Ông cũng không tin, Chu Kim ông đây có nhiều cháu trai như vậy mà không có đứa nào động lòng?

Con người sống đến lúc cần người chăm sóc còn có thể sống được mấy năm? Một năm, hay là ba năm?

Cùng lắm cũng chỉ tầm năm năm thôi.

Dùng hai mươi năm tiền ăn đổi lấy năm năm hiếu thuận, vậy là đủ rồi.

Đương nhiên, suy nghĩ này của Chu lão đầu cũng không phải là ông tự nghĩ trong đầu thôi, ông còn nói với Tiền thị rồi, sau đó bảo Tiền thị chuyển lời lại cho Chu Hỉ, bảo nàng bình thường không có việc gì thì tiết kiệm một chút.

Mấy thứ giống như quần áo, trâm cài gì đó, nếu không cần thiết thì đừng mua, cũng đừng có luôn mua cho người nhà cái này cái kia, cho dù với các huynh đệ cũng phải nắm chặt tay một chút, nếu ai muốn vay tiền của nàng thì cứ phải thông qua bọn họ trước, có bọn họ ở đây, về sau mấy huynh đệ của nàng không dám không trả tiền..

Còn mấy thứ như thịt, bánh ngọt linh tinh, có thể ít mua thì ít mua, tích góp nhiều tiền, sau này đó đều là kế sinh nhai của nàng đấy.

Lời này, Tiền thị đã nói với Chu Hỉ lúc mùa xuân.

Nhưng Chu Hỉ cũng không vui vẻ gì, bởi vì nàng cảm giác được, cha mẹ cũng không yên tâm bao nhiêu, tuy bây giờ nàng sinh sống rất tốt, nhưng không có ai ôm tin tưởng với tương lai của nàng.

Trong lòng Chu Hỉ không phải không thấy khó chịu.

Có chút mờ mịt với tương lai, cũng thấy áy náy với cha mẹ.

Nàng đã lớn như vậy, còn để cho bọn họ phải nhọc lòng.

Cho nên có mấy lời nói nàng không tiện nói với cha mẹ, càng không thể nói với mấy chị em dâu, càng đừng nói đến đám huynh đệ.

Cho nên nàng chỉ có thể nói với Mãn Bảo, ai bảo nhà họ Chu chỉ có hai cô con gái chứ?

Lúc nghe tin Lưu đại lang bị cho đội nón xanh, nuôi con hộ người khác, nàng thật sự vô cùng vui sướng, cảm thấy tất cả những buồn phiền đều tiêu tan.

Nói đến đoạn sảng khoái, Chu Hỉ dứt khoát ôm lấy Mãn Bảo cười ha ha.

Phùng thị mới tắm rửa xong cho mấy đứa trẻ còn lại, nghe thấy tiếng cười thì quay đầu nhìn về phía phòng Chu Hỉ, tò mò hỏi Chu nhị lang, "Đại tỷ gặp chuyện gì mà vui vẻ thế?"