Phúc Nữ Nhà Nông

Chương 133: Thư từ qua lại



Nộp thuế gì đó không có khả năng là nha dịch trong nha môn xuống nông thôn trưng thu, đánh chết cũng không có khả năng này, đặc biệt là chỗ đường núi này của bọn họ còn không dễ đi.

Nhưng là, tuy rằng đám nha dịch không xuống nông thôn trưng thu, nhưng vẫn phải đến tuyên truyền giảng giải, trách nhiệm tuyên truyền giảng giải liền rơi vào trên người lí trưởng.

Chẳng qua là luận điệu cũ rích nhai đi nhai lại mà thôi, thuế má cần phải thu xong trước tháng mười, nhưng cứ nộp sớm thì sẽ sớm yên tâm hơn.

Người nhà họ Chu đã chuẩn bị xong lương thực để nộp thuế từ sớm, sau khi cho vào túi liền đặt lên xe ba gác và trong sọt.

Năm nay nhà bọn họ có một chiếc xe ba gác, nhẹ nhàng hơn năm ngoái một chút.

Vì an toàn đi đường, người trong thôn thường đi nộp thuế lương cùng nhau, năm ngoái cũng chỉ có nhà trưởng thôn là có xe ba gác, mấy nhà khác đều đặt lương thực ở trong sọt để lên huyện thành, có nhà bởi vì ít người, còn phải thuê xe lừa hoặc xe bò để vận chuyển, không thì có chạy hai ba lần cũng chưa chắc có thể dọn xong.

Mà nhà họ Chu nhiều đàn ông, Chu đại lang dẫn ba đệ đệ theo, một người mang hai cái sọt liền gần đủ rồi.

Năm ngoái Chu tứ lang chính bởi vì vậy mới lên huyện thành, khi đó hắn mới làm xong việc từ nhà Bạch địa chủ, còn chưa kịp nộp tiền công lên, mang theo lên huyện thành, lúc xếp hàng nộp lương thực không kìm được, để lương thực cho ba ca ca trông, chính mình lẻn đi, một lần lẻn đi này lại phải bù của cải của nhà họ Chu vào.

Năm nay Tiền thị và Chu lão đầu đều không quá muốn cho hắn lên huyện thành, nhưng Mãn Bảo đã đề ra, hơn nữa bé còn đảm bảo sẽ nhìn kỹ hắn, Tiền thị nghĩ ngợi, cảm thấy không có đạo lý nghìn ngày phòng cướp, liền để cho Chu tứ lang đi, bà cũng muốn nhìn thử xem, thằng nhóc này có còn đánh bạc hay không.

Có xe ba gác, người nhà họ Chu không cần phải gánh sọt nữa, nhưng đẩy xe ba gác đi đường núi cũng rất vất vả, cho nên Chu đại lang mới muốn dẫn ngũ lang theo, mọi người thay phiên đẩy, chẳng qua nếu lão tứ và lão lục cũng đi, thì loại việc này vẫn là giao cho lão tứ đi.

Chu tứ lang hì hục đẩy xe với tam ca lên sườn núi, sau đó Chu nhị lang liền tiếp nhận xe ba gác, "Được rồi, một đoạn phía dưới này để ta với đại ca đẩy."

Chu tứ lang:...... Cố ý, chắc chắn là bọn họ cố ý.

Mãn Bảo ngồi trên xe ba gác, xe ba gác vừa qua sườn núi thì tốc độ liền nhanh hơn, lại còn có một trận gió thổi tới thẳng mặt, bé vui vẻ kêu òa lên, hoàn toàn không chú ý đến tứ ca của bé.

Đoàn người đi tới huyện thành, ở cửa thành liền ai đi đường nấy, Chu đại lang và Chu nhị lang Chu tam lang cùng xếp hàng đi nộp thuế, Chu tứ lang thì đi theo bọn họ bán đồ.

Hai sọt gừng tươi, Mãn Bảo trực tiếp dẫn bọn họ tới Tế Thế Đường.

Trịnh chưởng quầy của Tế Thế Đường cũng đang đứng ở quầy, hơn nửa năm này hắn thư từ qua lại với Mãn Bảo không ít lần.

Không sai, chính là thư từ qua lại, thật ra ngay từ đầu Mãn Bảo viết thư cho hắn, hắn mơ màng hồ đồ viết thư lại, sau đó cứ thường xuyên qua lại như thế liền biến thành bạn qua thư.

Mỗi lần Chu nhị lang hoặc Chu ngũ lang đến huyện thành, đều sẽ mang cho hắn một lá thư, sau đó lại từ chỗ hắn mang về một lá thư, rõ ràng cách nhau không xa, muốn nói gì cũng có thể thông qua Chu nhị lang hoặc Chu ngũ lang truyền đạt lại, nhưng bọn họ vẫn có thói quen viết thư, đây cũng là một loại trải nghiệm rất kỳ diệu.

Trước thu hoạch vụ thu, Chu ngũ lang đến huyện thành từng đưa cho Trịnh chưởng quầy một lá thư, trên thư viết gừng bé trồng sắp thu hoạch được rồi, còn hỏi hắn có muốn ăn, có muốn mua không.

Hôm nay Mãn Bảo tới chính là để đưa gừng cho Trịnh chưởng quầy, không phải bán, mà là đưa cho hắn ăn, sau đó đề cử nói: "Trịnh đại ca, nếu sau này bệnh nhân của huynh muốn mua gừng pha trà, thì nhớ nói một tiếng cho họ nhé, nhà ta có rất nhiều gừng tươi, dùng để pha trà là ngon nhất."

Trịnh chưởng quầy nhận lấy gừng bé đưa, gật đầu tỏ vẻ không thành vấn đề, "Đang muốn nói với muội đây, hiệu thuốc của chúng ta muốn mua một mẻ gừng khô, không bằng muội giữ lại mười cân gừng già phơi khô đi, ta thấy gừng của muội chất lượng không tồi, nếu không chênh lệch nhiều, thì gừng khô ta sẽ lấy 60 văn một cân cho muội."

Chu Hỉ ngạc nhiên vui mừng siết chặt hai tay, Mãn Bảo lại tập mãi thành quen đáp: "Được ạ."

Sau đó Trịnh chưởng quầy liền đưa bé từ cửa sau hiệu thuốc ra ngoài, dẫn bọn họ gõ cửa nhà bên cạnh, một chàng trai mười tám mười chín tuổi ra mở cửa, Trịnh chưởng quầy liền cười nói: "Đây, đây là Tiểu Đinh ta đã nói với muội, nhà hắn mở tiệm tạp hóa, nhưng hắn vẫn đi khắp hang cùng ngõ hẻm bán hàng rong, gừng của muội bán cho hắn là tốt nhất."

Tiểu Đinh cười hì hì chào hỏi với Chu tứ lang, sau đó mới cúi đầu nhìn về phía Mãn Bảo, cười nói: "Muội muội của ngươi cũng thật đáng yêu."

Mãn Bảo cũng nhoẻn miệng cười, nói: "Ta cũng thấy vậy, Tiểu Đinh ca ca, huynh có thể ra bao nhiêu tiền để mua gừng của chúng ta?"

Tiểu Đinh nhìn Chu tứ lang và Chu Hỉ một cái, thấy bọn họ đều không ngại để Mãn Bảo nói chuyện, hắn liền trả lời: "35 văn một cân, mua cả lá gừng."

Hắn nói: "Bây giờ gừng tươi đều thu hoạch được rồi, chỉ vì gừng của các ngươi chất lượng khá tốt, nên ta mới ra được giá này đấy, ta bán đi cũng chỉ lời mấy văn tiền hoa hồng thôi. Nếu các ngươi đồng ý, thì cứ mỗi ngày lại đưa một sọt đến huyện thành cho ta."

Chu Hỉ hỏi, "Ngày nào cũng có thể bán đi được nhiều như vậy sao?"

Tiểu Đinh cười nói: "Nhà có tiền trong huyện thành không ít, người ta ăn miếng thịt, uống cốc trà đều muốn bỏ thêm gừng, cho nên gừng là gia vị, không giống người nhà quê chúng ta, ngày lễ ngày tết mới có thịt ăn, cũng không uống nổi trà, nên nó mới có vẻ quý hiếm."

Chu Hỉ lập tức không dám hỏi nhiều.

Mãn Bảo liền kéo Chu tứ lang sang một bên, nhỏ giọng nói với hắn: "Ta đã hỏi Trịnh chưởng quầy rồi, bây giờ gừng bán ở ngoài khá đắt, giá trên thị trường khoảng 40 văn đến 50 văn, nếu huynh không rảnh tự mình đi bán, thì ta cảm thấy bán cho hắn là tốt nhất."

Chu tứ lang tiếc năm văn mười văn chênh lệch kia, nhỏ giọng nói: "Một cân có thể kiếm được rất nhiều đó."

Mãn Bảo chẳng thèm để ý, "Mẹ sẽ không đồng ý cho huynh đến huyện thành một mình, hơn nữa nhà Bạch lão gia còn muốn người làm, huynh phải đi làm việc."

Đây không phải là một tin tốt lắm, Chu tứ lang rũ đầu nói: "Được rồi, vậy bán đi, chẳng qua hôm nay chúng ta chỉ bán một sọt, còn thừa thì tự mình cầm ra chợ bán."

Mãn Bảo tỏ vẻ không thành vấn đề.

Hỏi thử Chu Hỉ, hai tỷ đệ liền lấy mỗi người một nửa sọt gừng ra cho hắn, sau khi cân xong liền tính tiền, Chu Hỉ cầm tiền, vẻ mặt hoảng hốt đi theo sau bọn họ ra ngoài.

Gừng còn thừa, Chu tứ lang tìm chỗ trên chợ bày quán, Chu Hỉ đi cùng.

Nhưng Mãn Bảo lại thả vào cái sọt bên cạnh một chút, định đi tìm một người bạn khác.

Chu tứ lang thấy thế, cũng không bày quán nữa, trực tiếp cất vào nói: "Nói không chừng là một khách hàng lớn đấy, ta đi với mấy đứa."

Chu ngũ lang ghét bỏ, "Đi nhiều người như vậy, chẳng may lại dọa tiểu thư nhà người ta thì làm sao bây giờ?"

Chu Hỉ vội vàng hỏi, "Tiểu thư gì cơ?" Mua thức ăn không phải đều là người lớn đi mua sao?

"Là tiểu thư nhà huyện lệnh, Mãn Bảo nói có thứ gì tốt sẽ mang đến cho nàng, các nàng còn hẹn gặp mặt ở hiệu sách đấy." Lá thư lần trước chính là do Chu ngũ lang đi đưa giúp, lần đó bởi vì đang bận rộn thu hoạch vụ thu, cho nên Chu ngũ lang đã bán cho Phó nhị tiểu thư một trăm viên kẹo, bảo nàng ăn từ từ.

Chu ngũ lang cảm thấy hàm răng của Phó nhị tiểu thư rất khỏe, ăn nhiều kẹo như vậy mà không bị làm sao hết.