Phúc Lợi Sau Khi Ngủ

Chương 89



Mặt Thẩm Nhan đỏ hồng, âm thầm cắn chặt răng, cuối cùng vẫn là đem chân tướng nói ra: “Em lúc trước tiếp cận anh là bởi vì em muốn trả thù Khương Bích Vân, là cô ta… Là cô ta lúc trước đoạt đi bạn trai mối tình đầu của em.”

Sau khi cô nói ra những lời này, tức khắc cảm giác hòn đá đè ở ngực rơi xuống đất, cả người đều trở nên nhẹ nhàng hơn không ít.

Diệp Hạo Hiên nghe vậy, một đôi mày rậm chợt nhíu chặt, ánh mắt phức tạp nhìn Thẩm Nhan.

Trầm ngâm mấy giây, hắn bình tĩnh nhìn cô mở miệng nói: “Em là nói, em ngay từ lúc bắt đầu đã biết, anh là đối tượng xem mắt của Khương Bích Vân?!”

“Đúng vậy.”

Thẩm Nhan thành thật gật đầu đáp, cô nhìn về phía Diệp Hạo Hiên, trong ánh mắt tràn ngập áy náy.

Cô áy náy cắn cắn môi dưới, tiện đà mở miệng nói: “Kỳ thật Khương Bích Vân cũng không phải chị gái ruột của em, cô ấy là con gái của Triệu Quyên cùng chồng trước, Triệu Quyên cùng ba em cùng ngoại tình, sau đó bọn họ từng người đều ly hôn, Triệu Quyên liền mang theo cô ấy gả cho ba em.”

“Mẹ em từ sau khi ly hôn đã rời đi, em thậm chí đều chưa từng nhìn thấy bà ấy rốt cuộc trông như thế nào, ảnh chụp duy nhất lưu lại trong nhà cũng bị ba em lấy đi, khóa lại, em từ nhỏ đã dưới sự nuôi dạy của bà nội mà lớn lên, sau này, bà nội qua đời, em mới dọn về trong nhà, theo chân bọn họ cùng nhau sinh sống.”

Thời điểm Thẩm Nhan kể lại những chuyện cũ này, ngữ khí thực bình tĩnh, nhưng trong hốc mắt lại lập loè lệ quang.

Cô kỳ thật cũng không nguyện ý thương tổn bất luận một người nào, lại càng không muốn lừa gạt cảm tình của bất kì ai.

Nhưng mà, lúc ấy cô xác thật là bị Khương Bích Vân chọc giận.

Bởi vậy, cô mới có thể đầu óc nóng lên, làm ra chuyện câu dẫn Diệp Hạo Hiên như vậy.

Gió lạnh đem tóc Thẩm Nhan thổi loạn, chiếc áo đơn bạc trên người hiển nhiên khó có thể chống lạnh, cô theo bản năng rụt rụt cổ, trên cánh tay bị đông lạnh đến nổi da gà lên.

Diệp Hạo Hiên thấy thế, lập tức cởi áo khoác tây trang màu đen trên người mình, khoác trên đầu vai Thẩm Nhan.

Thanh âm hắn trầm ổn mà không thiếu ấm áp, mở miệng nói: “Chúng ta trở về đi! Bên ngoài có điểm lạnh, bằng không em sẽ đông lạnh, bị cảm.”

Thẩm Nhan giật mình, đôi mắt ửng hồng tràn ngập nghi ngờ, “Anh… Không trách em sao?”

“Anh vì cái gì phải trách em? Em cũng không làm ra chuyện gì thương tổn đến anh, không phải sao?”

Đôi mắt Diệp Hạo Hiên tràn đầy thương tiếc đối với Thẩm Nhan, không hề có nửa điểm ý tứ muốn trách cứ.

“Chính là… Chính là em lừa gạt anh.”

Thẩm Nhan khi nói liền không khỏi đè thấp thanh âm, “Nhưng là anh sau này lại thật sự thích em.”

“Việc này không phải được rồi sao? Nếu hiện tại chúng ta đều yêu thích lẫn nhau, em cũng không có đối với anh tạo ra bất kì thương tổn gì, anh cũng đem lời từ chối Khương Bích Vân nói đến rõ ràng, hiện tại em cũng không có gì cần phải rối rắm.”

Diệp Hạo Hiên nói xong, duỗi tay nhẹ nhàng vỗ đầu Thẩm Nhan, ôn nhu mở miệng nói: “Chuyện quá khứ thì hãy cho nó qua đi, chúng ta chỉ cần quý trọng hiện tại là được.”

“Ân!”

Thẩm Nhan trăm triệu không nghĩ tới Diệp Hạo Hiên thế nhưng một chút đều không có trách cứ cô, cảm động đến rơi nước mắt.

Hít hít cái mũi, cô nhón mũi chân, nâng cằm lên, ở trên má người con trai hôn xuống, mỉm cười nói: “Cảm ơn anh!”

Diệp Hạo Hiên duỗi tay một phen ôm lấy eo thon Thẩm Nhan, cúi đầu sủng nịch nhìn cô, ngữ khí tà mị mở miệng nói: “Chỉ nói lời cảm tạ suông như vậy, anh sẽ không tiếp nhận, anh muốn em dùng “thịt” làm phương thức cảm tạ anh.”

Thẩm Nhan nghe vậy, khuôn mặt nhỏ lập tức lộ ra tia đỏ ửng thẹn thùng, giơ lên khóe môi gật gật đầu nói: “Hết thảy hành động đều nghe chỉ huy.”