Phúc Lợi Sau Khi Ngủ

Chương 78



“Đi tiệm cơm.”

Diệp Hạo Hiên khuôn mặt âm trầm, hai mắt nhìn thẳng về kính chắn gió phía trước, tay cầm tay lái, đem xe hướng tới phía trước chạy như bay.

“Cơm… Tiệm cơm?!”

Thẩm Nhan theo bản năng ở trong đầu đem tiệm cơm phiên dịch thành khách sạn, cô ở trên chỗ ngồi, ngồi bật dậy, nhìn Diệp Hạo Hiên nói: “Nhà anh không phải là không có ai sao? Vì cái gì còn muốn mang em đi thuê phòng?!”

Diệp Hạo Hiên nghe vậy, quả thực là dở khóc dở cười, hắn quay đầu lại tà ác liếc mắt nhìn cô một cái, nói: “Anh nói đi tiệm cơm, không phải đi khách sạn!”

Ngạch…

Thẩm Nhan tức khắc 囧, mặt đỏ bừng, giơ tay vỗ vỗ đầu óc còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, co rút thân hình, hận không thể lập tức tìm cái khe đất chui vào.

Diệp Hạo Hiên xuyên thấu qua kính chiếu hậu nhìn đến biểu tình Thẩm Nhan lại thẹn lại 囧, trên khóe môi hắn nhanh chóng hiện lên một nụ cười nhẹ khó phát hiện.

Tiện đà, hắn lại xụ mặt hỏi: “Em còn không có nói cho anh, em gần đây vì sao vẫn luôn không tiếp điện thoại, không trả lời wechat của anh.”

“Ân? Nga…”

Thẩm Nhan ngây thơ ứng thanh, lập tức phản ứng lại Diệp Hạo Hiên mới vừa rồi đến tột cũng vì sao tức giận.

Ngay sau đó, cô nghiêng đầu nhìn nam nhân sắc mặt âm trầm giải thích nói: “Di động của em hỏng rồi, nghĩ thầm, dù sao ngày thường cũng không có ai liên hệ em, cho nên vẫn luôn không có mua di động mới, em định chờ đến khi tích cóp đủ tiền rồi lại nói.”

Không ai liên hệ? Chẳng lẽ hắn không phải người sao?!

Diệp Hạo Hiên đối với giải thích của Thẩm Nhan rất không vừa lòng, hắn như cũ lạnh khuôn mặt hỏi: “Khi nào thì hỏng?”

“Chính là buổi tối ngày mà anh đi đến nhà em đó.”

Thẩm Nhan nhớ tới việc xảy ra vào buổi tối ngày đó, trong lòng liền dâng lên một trận lạnh lẽo, mày đẹp không khỏi hơi hơi nhíu nhíu, ánh mắt cũng trở nên ảm đạm xuống.

Diệp Hạo Hiên tuy rằng chuyên chú lái xe, không có cách nào quay đầu lại nhìn Thẩm Nhan.

Nhưng là, hắn lại từ trong giọng nói của cô nghe ra một chút manh mối, nhưng nguyên nhân trong đó là gì thì hắn cũng không tiện hỏi nhiều.

Thẩm Nhan thấy Diệp Hạo Hiên không nói chuyện, cô cũng liền ăn ý vẫn duy trì trầm mặc.

Land Rover màu đen ở đường nhựa rộng lớn chậm chạp đi, bởi vì hôm nay là thứ sáu, lại đúng giờ tan tầm cao điểm, xe trên đường so với ngày thường nhiều hơn rất nhiều.

Diệp Hạo Hiên bất đắc dĩ chỉ có thể thả chậm tốc độ xe, thong thả về hướng về phía trước đi tới.

Giờ phút này, sắc trời đã dần dần tối sầm xuống.

Ánh nắng chiều phía chân trời dần dần lụi tàn, đèn đường hai bên đường cái theo thứ tự sáng lên.

Diệp Hạo Hiên trong lúc dừng xe chờ đèn đỏ, rũ mắt nhìn hướng dẫn trên bản đồ, sau đó quay đầu nhìn Thẩm Nhan nói: “Anh đưa em đến một tiệm cơm Tây, là Tân Thiên Địa, chúng ta hẳn là chỉ còn mười phút nữa là đến nơi.”

“Tốt.”

Thẩm Nhan nghe vậy, theo bản năng cúi đầu nhìn xuống thân mình, chỉnh trang lại, thấy trước ngực rộng mở, không kìm được lập tức đỏ bừng mặt, vội đem nút thắt buộc lại thật tốt.

Sớm biết rằng hôm nay được đi Tân Thiên Địa ăn cơm, nên ăn mặc đẹp một chút!

Cô có chút ảo não sửa sang lại quần áo giản dị, tự nhiên trên người, lại nhìn vào cửa kính xe sửa sửa lại tóc.

Một lát sau.

Diệp Hạo Hiên mang theo Thẩm Nhan cùng nhau đi vào thang máy Tân Thiên Địa, thang máy đi đến trước cửa một tiệm cơm Tây cao cấp.

“Hai vị xin hỏi có hẹn trước sao?”

Nhân viên tiếp khách ở cửa nhìn thấy bọn họ, lập tức lễ phép đi lên đón.

“Có, Diệp Hạo Hiên.”

Diệp Hạo Hiên mặt vô biểu tình trả lời nhân viên tiếp khách, sau đó nắm tay Thẩm Nhan liền hướng bên trong nhà hàng đi vào.

“Diệp tiên sinh đúng không? Mời vào bên trong!”

Nhân viên tiếp khách đem bọn họ đi đến khu vực dành cho khách quý, đối diện vị trí cửa sổ, sau đó liền rót cho bọn hắn mỗi người một chén nước, lễ phép gật đầu nói: “Thỉnh hai vị chờ một lát, cơm chuẩn bị một chút liền đem tới.”

“Tốt, cảm ơn!”

Thẩm Nhan lễ phép đối nhân viên phục vụ nói lời thanh tạ, quay đầu thưởng thức cảnh đêm nổi lên bên ngoài cửa sổ.

“Em trước ngồi chờ, anh đi ra ngoài một chút lập tức liền quay lại.”

Còn không chờ Thẩm Nhan hỏi Diệp Hạo Hiên muốn đi ra ngoài làm gì, hắn đảo mắt liền biến mất trong tầm mắt cô…