Phúc Hắc Nữ Thánh Thần

Chương 53: Kỳ thực, các ngươi có thể dùng tiền mua lại thịt của chính mình



“Hàn, Quân, Dật.” Tuyết Mị đột nhiên hét lớn một tiếng, tửu lâu Tuyết Lệ Hiên cũng tựa hồ vì thế mà run rẩy, vận khởi thần lực mạnh mẽ đánh hắn văng ra, “phanh” một tiếng, Hàn Quân Dật đầu tiên là bị văng đến vách tường đối diện, tiếp theo lại “lạch cạch” một tiếng ngã trên sàn nhà, cuối cùng là ghé mặt trên sàn kêu thảm: “Mị thiếu, thắt lưng của ta chỉ sợ là bị ngã gãy rồi.”

Tuyết Mị đi đến trước mặt hắn ngồi xổm xuống, nắm lấy cằm hắn, lạnh lùng nói: “Gãy đứt là tốt nhất, dù sao bản thiếu cũng muốn đem ngươi đánh thành tàn phế. Muốn trách cũng chỉ có thể trách ngươi, đã vậy còn quá lớn mật muốn chiếm tiện nghi của bản thiếu.”; “Mị thiếu, ta còn thiếu chút nữa mới chạm được.” Hàn Quân Dật nghẹn khuất nói, đột nhiên nhãn tinh lại sáng lên, môi mỏng nhẹ nhàng giương, tựa hồ đang nghĩ đến chuyện tốt đẹp: “Mị thiếu, nếu không, ngươi thân thiết với ta một chút, thỏa mãn tâm nguyện của ta, cứ như vậy, cho dù bị ngươi đánh chết ta cũng cam tâm.”

Tuyết Mị nghe vậy nhất thời không khỏi phẫn nộ, người kia rõ ràng chính là một tên vô lại không biết xấu hổ. Bổn tiểu thư thực sự là nhịn không được, “Hàn, Quân, Dật, ta, muốn, phế, ngươi.” Nàng gằn từng tiếng, bàn tay mềm chợt chụp lấy bả vai hắn.

Lúc này, đột nhiên “A…” một tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, Tuyết Mị trừng mắt liếc hắn một cái, “Ta còn chưa động thủ, ngươi gào cái quỷ gì?” Hàn Quân Dật ủy khuất nói: “Mị thiếu, không phải là ta kêu, là dưới lầu có người kêu.”

Tuyết Mị nghe vậy liền ngưng thần, quả nhiên là truyền đến từ ngã tư đường lầu dưới, hơn nữa còn rất giống thanh âm của đại mập mạp Vương đại thiếu, nàng vội vàng đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, thăm dò. Nhìn thấy tình cảnh phía dưới, nhất thời làm cho nàng dở khóc dở cười. Chỉ thấy một đám nữ tử vây quanh ba người Vương đại thiếu giơ quyền cước đấm đá.

Nguyên lai, lúc ấy ba người Vương đại thiếu sau khi nhìn thấy Tuyết Mị ôm Hàn Quân Dật rời đi, tâm thần nhất thời buông lỏng, cho rằng rốt cục có thể tránh được một kiếp, nói như thế nào đâu biết lại có một đám nữ tử điên vây quanh ba người, nhìn chằm chằm chủ tớ ba người không có ý tốt, một vị hồng y nữ tử đột nhiên đứng ra chỉ vào Vương đại thiếu giọng căm hận nói: “Chúng tỷ muội, vừa nãy chính là cái tên đại mập mạp này chọc Mị thiếu gia tức giận, các ngươi nói xem, chúng ta nên trừng phạt hắn như thế nào?”; “Tấu hắn!” Chúng nữ tử cùng kêu lên. Tiếng nói vừa dứt, chúng nữ tử phong dũng mà lên, huy quyền, nhấc chân, túm tóc, nhất thời đánh cho chủ tớ ba người gào khóc thảm thiết.

Tên Vương đại thiếu này từ nhỏ hết ăn lại nằm, chớ nói cái gì động thủ tu luyện, một thân thể chất của hắn ngay cả người bình thường cũng không bằng, nếu không phải hắn coi như có một gia gia lợi hại, lấy loại tính cách của hắn, tại thế giới cường giả vi tôn này, đã sớm chết mấy vạn lần.

Vương đại thiếu nguyên bản tưởng là cả đời này tuy rằng không thể trở nên nổi bật, nhưng là sẽ an an ổn ổn làm nhị thế tổ, hiện tại tốt lắm, từ sau khi gặp phải tiểu ác ma nhà Tuyết gia kia, những ngày tốt đẹp của nhị thế tổ hắn liền chấm dứt từ đó.

“Dừng tay!” Tuyết Mị ngưng tụ thần lực hét lớn một tiếng, từ cửa sổ nhảy xuống, “Các vị mỹ nữ, tên đại mập mạp này tuy rằng rất đáng ghét, nhưng tội không đáng chết, các ngươi liền tha cho hắn một lần đi.”

Chúng nữ tử nghe vậy, một đám nhanh chóng thu hết quyền cước lại, đều nũng nịu bày ra bộ dáng tốt đẹp, một đám xấu hổ ngại ngùng nhìn Tuyết Mị.

Trong lòng Tuyết Mị dâng lên một trận ác hàn, vội vàng dời tầm mắt, đem ánh mắt đặt ở trên người ba người Vương đại thiếu, ý cười trong suốt: “Đại mập mạp, bản thiếu cứu ngươi một mạng, ngươi nói xem, có phải hay không nên báo đáp ta?” Vương đại thiếu vốn đang nằm trên mặt đất “ai da, ai da” kêu, giờ phút này nghe được lời nói cũa Tuyết Mị lập tức duỗi thẳng hai chân, hai mắt nhắm lại nằm trên mặt đất, không nhúc nhích. Hai gã người hầu thấy thế, cũng làm ra động tác tương tự.

Tuyết Mị nhìn thấy vậy trong lòng liền cười thầm, giả bộ chết như vậy? Thật là ngu ngốc. Nàng cố ý ngồi xổm bên người Vương đại thiếu, đe dọa nói: “Nghe nói thịt người chặt khúc ăn rất ngon, bản thiếu lại chưa từng ăn qua, hôm nay lại có sẵn thịt người liền có thể làm thử.” Nói xong còn dùng chiết phiến vỗ vỗ cái bụng mập mạp của Vương đại thiếu, thở dài: “Béo như vậy thật không tệ.” Tuyết Mị vừa nói xong, Vương đại thiếu rốt cục cũng mất kiên nhẫn, quỳ trên mặt đất khóc: “Mị thiếu, tha mạng a, thịt của ta rất phì, không thể ăn.” Hai gã người hầu cũng khóc theo: “Mị thiếu gia, chúng ta rất gầy, thịt này không thể ăn được.”

“Các ngươi có khóc cũng không có tác dụng gì, mạng của các ngươi đều là do bản thiếu cứu, nói cách khác, hiện tại mạng của các ngươi là của bản thiếu, cho nên thịt trên người các ngươi, bản thiếu lấy nó chiên, xào, nướng hay làm thành bánh bao nhân thịt người đều được.” Tuyết Mị phe phẩy cây quạt, ý cười trong suốt nói, tuyệt không cảm thấy lời nói của chính mình dọa người cỡ nào, liếc liếc mắt nhìn chủ tớ ba người thần sắc đang phát run trên mặt đất, bỗng nhiên lại cười tà nói: “Kỳ thực, các ngươi có thể dùng tiền mua lại thịt của chính mình.”

“Được… được, ta mua.” Vương đại thiếu nghiến răng nghiến lợi nói. Nghĩ rằng: tiền chỉ là vật ngoài thân, không còn nhưng có thể kiếm lại được. Thịt không còn liền không phải người.

“Hảo, đại mập mạp, thật sảng khoái! Nghe kỹ, mỗi lực (cân – kg) thịt là 100 kim châu, đây là bản thiếu nể tình các ngươi là chỗ thân quen, cho các ngươi giá thấp nhất. Bất quá, các ngươi cũng không cần cảm tạ ta, bởi vì bản thiếu ta bình thường cũng là người tốt.” Tuyết Mị trêu tức, thoáng tạm dừng một chút, đôi mắt đẹp nhìn lướt qua ba người bọn họ, tiếp tục nói: “Đại mập mạp, ngươi hẳn là nặng 300 lực đi, về phần hai người các ngươi, mỗi người hẳn là nặng 100 lực, tổng cộng là 50000 kim châu.”

Ba người Vương đại thiếu nghe xong nhất thời trợn mắt há hốc mồm, mỗi lực 100 kim châu? Ngay cả thịt thất giai linh thú trên thị trường cũng không có quý như vậy, đây rõ ràng là giá trên trời, ngoan độc, đủ vô sỉ. Nhưng là bọn hắn cũng không dám kháng nghị, ai biết ác ma này có thể hay không liền đem ba bọn họ “Răng rắc”…

“Mị… Mị thiếu, ở đây có năm vạn kim châu phiếu, ta… ta toàn bộ đều đưa ngươi.” Vương đại thiếu từ trong lồng ngực lấy ra một trát kim châu phiếu, không cam lòng đưa cho Tuyết Mị, đau lòng a, đây là “vận may” của ta ở trong sòng bạc tân tân khổ khổ mới thắng được, hiện tại toàn bộ đều mất hết.

Tuyết Mị tiếp nhận không chút khách khí, điểm điểm, cười nhẹ nói: “Vừa đủ. Được rồi, hiện tại thịt của các ngươi lại là của các ngươi, có thể đi rồi.” Ba người Vương đại thiếu nghe vậy, giống như được đại xá, nhanh chóng đào tẩu.

Rốt cục chương này cũng đã viết xong, thật mệt. Rất nhanh liền có thể tiến vào học viện, cuộc sống của Tuyết Mị về sau sẽ ngày càng đặc sắc, nhóm mỹ nam cũng sẽ lục tục xuất hiện, ha ha, đáng giá để chờ. Thỉnh mọi người duy trì bộ truyện này của Tuyết Y, thuận tiện hỗ trợ đề cử một chút. Cám ơn.