Phu Thê Nhà Nghèo

Chương 125: Mang thai



Edit: Sahara

Lạc khoản trên thiệp là Vương huyện lệnh. Lý Ỷ La cầm thiệp, nhíu mày: Nếu Lý Nguyệt Nga cho người nhắn tin đến, nàng tuyệt đối không đi. Nhưng hiện tại là Vương huyện lệnh tự mình đưa thiệp mời. Dù sao ông ấy cũng là quan phụ mẫu huyện Vân Dương, mặc kệ sự thật bên trong thế nào, ít nhất trong mắt người ngoài, nàng và Lý Nguyệt Nga là tỷ muội, Tần Chung và Vương Bác Quân là huynh đệ cột chèo, nếu không đi, chính là công khai đánh vào mặt Vương huyện lệnh.

"Ỷ La, nếu không thì để một mình ta đi thôi?" Tần Chung thấy Lý Ỷ La nhíu mày, liền rút tấm thiệp trong tay nàng ra, nói.

"Bỏ đi! Trên thiệp đã viết tên hai người chúng ta, ta không đi cũng không được!"

Hôm nay là lễ tắm ba ngày của Vương gia, Tần Chung và Lý Ỷ La mang theo lễ vật đến đó. Vương huyện lệnh là quan phụ mẫu huyện Vân Dương, lễ tắm ba ngày của cháu trai ông đương nhiên là cực kỳ náo nhiệt. Vương huyện lệnh và Vương Bác Quân đứng ở cửa đón khách, thấy Tần Chung cùng Lý Ỷ La đến, lập tức bước tới thân thiết cầm tay Tần Chung: "Mau vào trong ngồi đi!"

Tần Chung giao lễ vật cho hạ nhân đứng bên cạnh, chắp tay đáp lễ lại Vương huyện lệnh, rồi xoay qua nói với Vương Bác Quân: "Bác Quân, chúc mừng!"

Trên mặt Vương Bác Quân không hề có nét vui mừng vì quý tử ra đời, Tần Chung chúc mừng hắn, hắn cũng chỉ kéo nhẹ khóe miệng đáp lễ.

Lý Ỷ La và Tần Chung đi vào trong sân, tìm một chỗ ngồi xuống. Lý Ỷ La ghé sát tai Tần Chung nói nhỏ: "Sao lần này nam nữ không tách ra?"

Tần Chung quét mắt nhìn toàn trường: "Lễ tắm ba ngày phải cử hành dưới sự chứng kiến của mọi người, nên tất nhiên không thể tách quan khách ra ngồi." Nói xong, Tần Chung thò tay qua nắm lấy tay Lý Ỷ La ở dưới mặt bàn: "Như vậy cũng tốt, chúng ta không cần tách ra."

Lý Ỷ La phì cười: "Cùng lắm là vị trí ngồi khác nhau thôi, vậy cũng được gọi là tách ra à?"

Tần Chung mỉm cười không lên tiếng.

Lý Ỷ La nhắp một ngụm trà, thấy trên bàn có hạch đào, liền duỗi tay tới lấy, tay hơi bóp nhẹ một cái, vỏ hạch đào liền rơi rào rạt xuống như hoa tuyết. Động tác ấy dọa quan khách ngồi cùng bàn ngây người. Trong lòng Lý Ỷ La thầm thè lưỡi một cái: Quên mất đang ở bên ngoài!

Tần Chung không màng ánh mắt của người khác, kéo tay Lý Ỷ La qua quan sát, thấy không bị thương mới nắm tay nàng đặt xuống phía dưới mặt bàn lần nữa, nhỏ giọng nói với nàng: "Muốn ăn cứ nói với ta một tiếng là được."

Nói xong liền cầm lấy cây búa nhỏ chuyên dùng đập vỏ hạch đào, hết sức chuyên chú đập.

Quan khách ngồi cùng bàn có người nhận ra Tần Chung, nên lên tiếng chào hỏi.

Tần Chung đều chào lại từng người, tuy nhiên, tay vẫn không quên đập vỏ hạch đào. Mặc dù Tần Chung vừa đập hạch đào vừa chào đáp lễ người khác, nhưng lúc chào hỏi, thái độ Tần Chung vô cùng nghiêm túc, làm người khác cảm thấy hắn không hề thất lễ.

Lý Ỷ La vội nói: "Đủ rồi tướng công, đừng đập nữa!" Nếu chuyện hôm nay truyền ra ngoài, thế nào Tần Chung cũng bị nói là sợ vợ.

Qua một hồi lâu, lễ tắm ba ngày chính thức bắt đầu, đưa bé được bế đến. Lý Ỷ La nhìn từ xa, thấy đứa trẻ này còn không bằng một nửa khổ người Tần Tử Kiệt, hoàn toàn y chang con khỉ nhỏ mới sinh.

Tần Chung nhìn rồi mím môi, ghé sát tai Lý Ỷ La nói bằng giọng cực kỳ nhỏ: "Con của chúng ta sau này khẳng định rất xinh đẹp." Đây là cái gì thế? Mấy ngày trước hắn còn cảm thấy tiểu tử bụ bẫm Tử Kiệt xấu xí, hiện tại thấy đứa bé này, Tử Kiệt quả nhiên giống lời nương tử nói, coi như dễ thương.

Lý Ỷ La ho khụ khụ: "Nghe nói trẻ con mới sinh đều như vậy, lơn hơn một chút sẽ đẹp!" Lý Nguyệt Nga xinh đẹp như vậy, Vương Bác Quân cũng không kém, nên chắc là sẽ..... Đẹp.

Trình tự lễ tắm ba ngày hoàn thành, đứa bé lại được bế đi, sau khi Lý Ỷ La và Tần Chung dùng tiệc xong thì định ra về, ai ngờ đúng lúc này lại có một nha hoàn tới mới Lý Ỷ La: "Thiếu phu nhân nhà nô tỳ mời người đến trò chuyện một lát."

Lý Ỷ La không muốn đi, có cái gì để nói, nói tới nói lui cũng là mấy vấn đề kia. Nàng đứng dậy trả lời nha hoàn: "Nói với thiếu phu nhân nhà cô, ta và tỷ ấy không có gì để nói." Xong, nàng nhìn về phía Tần Chung: "Về thôi!"

Nha hoàn không còn cách nào khác là trở về bẩm báo lại với Lý Nguyệt Nga.

Nếu Lý Ỷ La đến, chắc chắn sẽ phải kinh ngạc, Lý Nguyệt Nga vậy mà lại tiều tụy thành dáng vẻ này! Môi nàng ta trắng bệch, dưới mắt thâm quầng, nghe Lý Ỷ La không muốn đến, Lý Nguyệt Nga chỉ phất phất tay bảo nha hoàn lui ra.

Nàng duỗi tay tới trước nhìn thử, người khác sinh con xong thân thể đều đẫy đà. Còn nàng, ngoại trừ cái bụng lớn thì những nơi khác đều gầy hơn trước kia, hiện giờ đứa bé đã ra đời mà khí sắc nàng vẫn không hề chuyển biến tốt hơn.

Vương phu nhân bế đứa bé đi vào, ngồi cách Lý Nguyệt Nga rất xa: "Bộ dáng này của cô, để người khác nhìn thấy còn tưởng là Vương gia ta bạc đãi cô."

Lý Nguyệt Nga nghe thấy lời này cũng không có phản ứng gì, chỉ nhìn đứa bé trong tay Vương phu nhân: "Mẹ, cho con ôm đứa bé một chút!"

Vương phu nhân càng ôm chặt đứa bé hơn: "Bây giờ đã biết thương nó? Cô làm ra chuyện thế hôn kia, ta và lão gia đều không truy cứu, vậy mà cô còn làm ra vẻ khổ sở, không ăn không uống, hoàn toàn không quan tâm tới đứa con trong bụng. Cháu trai ta vừa ra đời đã gầy đến mức khiến người ta đau lòng. Đại phu nói là do cô suy nghĩ quá nhiều, cô nói cho ta biết, cô suy nghĩ cái gì hả? Không hài lòng chỗ nào hả?"

Bàn tay giấu dưới chăn của Lý Nguyệt Nga siết chặt: "Chẳng qua là lúc mang thai tâm trạng con không thoải mái mà thôi."

Vương phu nhân đứng dậy, lạnh lùng nhìn Lý Nguyệt Nga: "Đừng tưởng là ta không biết! Lý gia các người bày ra chuyện thế hôn, còn không phải là vì trước kia Tần Chung bệnh nặng, Tần gia sa sút, không xứng với thân phận thiên kim chủ bộ của ngươi sao? Nên ngươi mới đánh chủ ý lên đầu Bác Quân nhà ta. Nào ngờ, Tần Chung một đường đỗ cao, ngược lại Bác Quân nhà ta lại thi rớt, nên trong lòng ngươi hối hận, sinh ra oán niệm, dẫn đến bộ dạng như bây giờ. Ta mặc kệ trong lòng ngươi nghĩ cái gì, nể tình ngươi sinh được trưởng tôn cho Vương gia chúng ta, Vương gia chúng ta sẽ không hưu ngươi. Ngươi cũng nên thu lại dáng vẻ âu sầu này của ngươi đi! Nhìn mà phát nóng! Đứa bé này...." Vương phu nhân nhìn đứa bé như con mèo nhỏ, lòng đau như cắt: "Ngươi không cần để ý đến nó! Có người mẹ không biết thỏa mãn như ngươi, nếu nó đi theo ngươi, còn không biết sẽ chịu khổ thế nào."

Vương phu nhân bế đứa bé đi tìm bà vú, không bao lâu sau, Vương Bác Quân lại đến, hắn đứng yên trước đầu giường Lý Nguyệt Nga, nhìn Lý Nguyệt Nga đầy phức tạp.

"Nàng.... Ở cử cho tốt, kẻo lưu lại bệnh căn." Hiện tại, Vương Bác Quân đã suy nghĩ kỹ, Lý Nguyệt Nga buộc hắn đọc sách không phải vì muốn tốt cho hắn như nàng đã nói, mà hoàn toàn là vì chính nàng ấy. Nàng xem hắn như đá kê chân. Vương Bác Quân tin, nếu lúc ấy có người nào tốt hơn hắn, Lý Nguyệt Nga sẽ không do dự mà chọn người đó. Nhưng bởi vì thân phận giới hạn, người tốt nhất nàng có thể tiếp cận được lúc ấy chỉ có mình hắn mà thôi.

Lý Nguyệt Nga ngẩng đầu lên nhìn Vương Bác Quân: "Tướng công, hôm nay chàng có đọc sách không?"

Vương Bác Quân ngẩng đầu lên, không thể tin được mà nhìn Lý Nguyệt Nga: "Có phải nàng điên rồi không? Đến lúc này rồi mà nàng vẫn không quên bảo ta đọc sách?"

Lý Nguyệt Nga cong môi cười: "Thiếp thừa nhận gả cho chàng là thiếp có tâm tư riêng. Nhưng thiếp đốc thúc chàng phấn đấu cũng là sai sao? Nếu chàng công thành danh toại, người được lợi đâu chỉ mình thiếp. Chàng và thiếp là phu thê, phu thê vốn là nhất thể, thê lấy phu quý, ý nghĩ của thiếp có gì không đúng?"

Mặt Vương Bác Quân trầm xuống: "Vì thế, nàng vốn không hề cảm thấy bản thân nàng sai? Nàng coi thường ta, gạt ta, chuyện thế hôn bị vạch trần, nàng lại bịa ra lời nói dối rằng từ lâu nàng đã thích ta. Nàng đốc thúc ta đọc sách, thật sự là vì ta sao? Không! Nàng chưa bao giờ xem ta như trượng phu của nàng. Nàng chỉ xem ta như một công cụ. Nguyệt Nga....." Vương Bác Quân nhắm mắt lại: "Ta nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới, nàng lại là người như vậy."

Lý Nguyệt Nga cúi đầu: "Trên thế gian này, nữ tử đều phải sống dựa vào nam nhân. Thiếp không cam tâm sống một đời bình thường, nhưng cũng chỉ có thể dựa vào phu quân mình. Phu quân chính là vận mệnh nửa đời sau của thiếp. Phu quân thành, thiếp thành! Phu quân bại, thiếp bại! Nam nhân có dã tâm được gọi là có khát vọng. Nữ nhân có dã tâm thì lại bị gọi là không an phận. Chàng nói xem, như vậy có công bằng không?"

Vương Bác Quân khựng người lại, rơi vào im lặng.

Lý Nguyệt Nga tự cười giễu một tiếng: "Chưa bao giờ có công bằng. Nếu thiếp là nam nhi, tự nhiên sẽ được như bao người khác, khoáy động phong vân, thân cư miếu đường, chỉ điểm giang sơn. Thế nhưng, chỉ vì thiếp là nữ nhi, nên không thể không lui vào hậu trạch, lo việc lặt vặt, đợi chờ phu quân có ngày tiến thân...."

Vương Bác Quân hít sâu một hơi: "Nguyệt Nga, nàng...."

Lý Nguyệt Nga thở dài: "Thiếp biết, lời nói dối của thiếp đã bị vạch trần, chàng đương nhiên sẽ ghét thiếp. Chàng ra ngoài đi, thiếp muốn nghỉ ngơi."

Vương Bác Quân nhìn Lý Nguyệt Nga nằm xuống, đứng yên tại chỗ thêm một lát, hắn hơi hơi hé miệng nhưng lại không biết nên nói cái gì cho đúng, đành phải rời khỏi phòng. Thế nhưng khi ra ngoài rồi Vương Bác Quân mới chợt phát hiện, hắn đã quên hỏi nàng vấn đề quan trọng nhất, rằng gả cho hắn, ngoại trừ thất vọng vì lần này hắn không thể tiến thân xa hơn, thì nhìn thấy Tần Chung liên tục đỗ cao, nàng có hối hận với lựa chọn của mình lúc trước? Tuy nhiên, ngay sau đó Vương Bác Quân đã cười tự giễu, chuyện hiển nhiên như thế, hắn còn cần phải hỏi nữa sao?

Xoay người lại nhìn cửa phòng đóng chặt, dừng lại một lúc, khi gió thổi bay vạt áo Vương Bác Quân, cũng là lúc hắn bỏ đi thật sự.

Tần Tử Kiệt mỗi ngày một lớn, nó quả thật đã kế thừa triệt để đức tính háo ăn của Mã Đại Ni. Ngày thường đều nhắm mắt ngủ, mặc kệ người khác trêu đùa thế nào nó cũng không để ý, chỉ có thời điểm bú sữa mới có chút hứng thú ngẩng đầu lên.

Không quá một tháng, tiểu tử mập này đã lớn thêm một vòng, lúc bế trên tay y như đang ôm cục bột làm bánh bao đã lên men xong.

Mã Đại Ni chê nó nặng, bế được một lát thì hai cánh tay đã mỏi nhừ không nhấc lên nổi. Ngược lại Lý Ỷ La rất thích, sức nàng lớn, bế nó cũng không cần gắn sức. Thời tiết lại lạnh, ôm tiểu tử này như đang ôm bếp lò vậy.

Tần Tử Kiệt hình như cũng rất thích được Lý Ỷ La bế, ôm ấp, lúc nằm trong lòng mẹ ruột mình, nó luôn ngủ. Vậy mà khi chuyển tay cho Lý Ỷ La, nó sẽ rất nể mặt mà mở to đôi mắt tròn xoe của mình.

Trong hơn nửa tháng này, ngoại trừ Tần mẫu thì người bế Tần Tử Kiệt nhiều nhất chính là Lý Ỷ La. Ban đầu Tần Chung chỉ im lặng ngồi bên cạnh nhìn, càng về sau, mặt hắn càng đen.

Hắn lén Lý Ỷ La đi tìm Tần Diệu: "Nhị ca, đây là thời điểm Tử Kiệt thân cận với người khác, huynh và nhị tẩu đều không chăm sóc nó, huynh không sợ nó xa lạ với hai người sao?"

Tần Diệu phất phất tay: "Xa lạ gì mà xa lạ, nó là đứa trẻ do huynh và mẹ nó sinh ra, sau này nó còn có thể không nhận người cha này chắc? Hơn nữa, nó còn nhỏ như vậy thì biết cái gì chứ? Mẹ và tam đệ muội chăm sóc nó rất tốt, nhị tẩu đệ mới sinh xong, thân thể còn rất yếu, chờ nhị tẩu đệ khỏe hơn sẽ bế nó về tự mình chăm sóc."

Tần Chung nhìn Tần Diệu: "Huynh biết đau lòng nhị tẩu, tất nhiên đệ cũng biết đau lòng nương tử đệ, nàng vừa bế chính là bế cả ngày, Tử Kiệt nặng thế nào đâu phải huynh không biết."

Tần Diệu có hơi ngượng ngùng: "Tử Kiệt đúng là có hơi nặng, nhưng tam đệ muội khỏe như vậy, muội ấy bế Tử Kiệt đâu có tốn sức."

Tần Chung thở dài: "Bế một đứa trẻ đâu phải chỉ xem sức lực thôi đâu, nếu mạnh tay một chút thì sợ làm nó đau, mỗi lần bế Tử Kiệt, Lý Ỷ La đều phải khống chế sức lực của mình, mỗi đêm trở về phòng, nàng đều xoa cánh tay mình."

Tần Diệu gãi gãi đầu: "Thật vậy à?"

Tần Chung gật đầu.

"Vậy được rồi! Ta bảo nhị tẩu đệ để Tử Kiệt bên giường chăm sóc." Mã Đại Ni còn đang ở cử, đứa trẻ đặt trên giường, chỉ cần không khóc nháo sẽ không sao.

Tần Diệu muốn bế Tần Tử Kiệt về cho Mã Đại Ni chăm sóc, tất nhiên Lý Ỷ La không thể ngăn cản, có điều nàng thật sự thích tiểu tử mập này, nhìn nó bị bế đi, nàng có chút không nỡ.

"Nếu nàng thích, tự chúng ta sinh đi!" Không biết Tần Chung đã tới phía sau nàng từ khi nào, hắn khẽ nói.

"Tự mình sinh?" Lý Ỷ La suy nghĩ, có một đứa bé lớn lên sẽ giống mình và Tần Chung y như đúc, trong lòng cũng hơi ngứa ngáy: "Nếu đứa bé giống chàng, bất kể là nam hay nữ, sau này lớn lên khẳng định sẽ mê đảo chúng sinh." Hiện giờ nàng đúng là khao khát có một đứa bé.

Hai người chẳng qua cũng chỉ đùa cho vui thôi, mới chung giường không bao lâu, làm sao có nhanh như vậy được? Nhưng chuyện đới khó nói trước, đến tháng mười một, Lý Ỷ La đang bưng chén cơm đột nhiên khó chịu muốn nôn. Mời đại phu đến bắt mạch, thì được biết Lý Ỷ La đã mang thai được hai tháng.

Hai tháng cũng chính là đoạn thời gian Tần Chung vừa khai trai, không ngừng hồ nháo.

Sau khi Lý Ỷ La biết mình đã mang thai, nhất thời khó nói rõ bản thân có tâm trạng gì.

Tần mẫu thì mừng đến chắp tay, không ngừng khấn vái Bồ Tát.

Lúc ấy, Tần Chung cũng không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ ngồi yên tại chỗ một lát, đợi đến khi Tần mẫu đẩy hắn một cái: "Nương tử con mang thai, sao con còn ngồi ở đây?"

Tần Chung thẳng lưng, đi từng bước cứng nhắc đến bên cạnh Lý Ỷ La, cầm tay nàng, há miệng thở dốc mãi mà chẳng nói được câu nào.

Lý Ỷ La nhớ tới thái độ của Tần Chung đối với mấy đứa trẻ trong nhà, cho rằng Tần Chung không thích con nít, niềm vui trong lòng vơi đi một chút. Cũng phải, độ tuổi này của Tần Chung, ở thế giới của mình, hắn vẫn đang là học sinh trung học.

Đến buổi tối, Lý Ỷ La ôm bụng lên giường, Tần Chung có thích hay không cũng kệ hắn, nàng thích là được. Sau khi chắc chắn bản thân đã mang thai, một cảm xúc thỏa mãn vui sướng từ trong lòng tràn lên tới tận đại não Lý Ỷ La.

Chờ Lý Ỷ La lên giường xong, Tần Chung mới loay hoay lên giường. Trước đây Tần Chung đều hận không thể khắc Lý Ỷ La vào xương cốt mình, bây giờ lại nằm cách Lý Ỷ La một khoảng, giống như quay lại khoảng thời gian Lý Ỷ La vừa xuyên đến, Tần Chung nằm rất quy củ, hai tay đan nhau để trước ngực, không nhúc nhích lấy một cái.

Lý Ỷ La thầm hừ một tiếng trong lòng, hôm nay là ngày đầu tiên, nhất thời hắn chưa tiếp nhận được, nàng có thể tha thứ, nếu ngày mai hắn còn như vậy, nàng nhất định đánh hắn một trận nhớ đời!

Dường như biết mình đã mang thai, rất dễ buồn ngủ. Lý Ỷ La nằm trên giường không được bao lâu thì đã tiến vào mộng đẹp.

Không biết qua bao lâu, Lý Ỷ La bị âm thanh sột soạt bên cạnh đánh thức.

Lý Ỷ La không có mở mắt, chỉ lắng nghe động tĩnh của người bên cạnh.

Tần Chung thật cẩn thận nhấc chăn lên, sau đó áp đầu lên bụng Lý Ỷ La, lại sợ đánh thức nàng nên giữ đầu cách bụng nàng một khoảng. Tần Chung nghiêng đầu lắng nghe một hồi nhưng không nghe được động tĩnh gì cả, lại tự mình khoa tay múa chân một hồi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ở đâu nhỉ?"

"Con ngoan, con là con trai hay con gái?"

"Ừ, con trai, vậy con nhất định sẽ giống Ỷ La, sau này trưởng thành làm một anh hùng hào sảng."

"Không đúng? Là con gái?" Tần Chung cười khẽ: "Cũng tốt, vậy con nhất định sẽ xinh đẹp giống cha!"

"Con ngoan, con ngoan...." Tần Chung ghé đến gần sát bụng Lý Ỷ La, nhỏ giọng gọi liên tục.

Lý Ỷ La nhắm mắt nhịn cười đến sắp chết, thì ra không phải hắn không thích, mà là ban ngày bất ngờ đến ngu người! Đến tận lúc này mới hồi phục tinh thần, đầu óc luôn khôn khéo thông minh bây giờ hoàn toàn đứt dây, cứ lầm bầm lầu bầu như tên ngốc.

_____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Lý Ỷ La: Đợi đã, tại sao con trai lại anh hùng hào sảng giống nàng, con gái thì xinh đẹp giống Tần Chung? Có phải có gì đó ngược ngược rồi không?