Phụ Thân, Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa

Chương 9: Đồng ý



Chu Hoài Hải là học trò. Địa vị của hắn trong nhà rất cao. Trước kia thật sự là hắn cũng động tâm tư này, cũng chạy đến rất nhiều nhà in trong huyện thành, nhưng ông chủ của nhà in không thu a. Những ông chủ nhà in thu sách, kỳ thực chính là một dạng đầu tư. Chính là chỉ cần sau này những học trò có thành tích tốt lại chữ viết đẹp này được người ta thu nhận làm hàn môn đệ tử, cũng coi như là sớm kết thiện duyên.

Còn thành tích của hắn..

Chuyện này hắn không dám đề cập qua với mọi người trong nhà, sợ sẽ ảnh hưởng tới địa vị của mình trong gia đình. Bây giờ Chu Bình hỏi như vậy.. Nếu như hắn phủ nhận, vậy làm sao giải thích được vì sao lại không đi chép sách kiếm bạc phụ cấp gia đình. Dù sao trước kia lão nhị vì hắn mới từ bỏ đọc sách. Nhưng nếu hắn thừa nhận..

Thanh nha đầu đã nói đến mức này, vạn nhất nó có thể liên hệ được với nhà in? Vậy mặt mũi của hắn biết để vào đâu!

Chu Hoài Hải nhẫn nhịn đầy một bụng tức giận. Lão nhị là một kẻ thô kệch, nhà sách nào bị mù mới nhận hắn chép sách!

Cưỡng ép xem nhẹ lời nói của Chu Bình, Chu Hoài Hải ngữ trọng tâm trường nói: "Thanh nha đầu, ngươi đã cập kê, làm việc không thể tự do phóng khoáng như vậy, cha ngươi trồng trọt đã nhiều năm, đột nhiên đi đọc sách, ngươi cảm thấy thực tế sao? Đây không phải là đang giày xéo bạc sao."

Chu Thanh liền nói: "Thực tế a, được hay không phải thử mới biết được."

Chu Hoài Hải một mặt thất vọng.

"Làm người không thể ích kỷ như thế, ngươi chỉ nghĩ đến cha ngươi, lại không nghĩ tới chú ba của ngươi, cha ngươi được đi học, trong lòng chú ba ngươi liền.."

Không đợi Chu Hoài Hải nói xong, Chu Bình liền đạp chân Liễu Chu Hoài dưới bàn, dùng đôi mắt sáng lấp lánh nhìn sang cha mình.

Dập hắn! Dập hắn! Dập hắn!



Chu Hoài Lâm.. Cái này còn để ngươi phải nhắc nhở sao?

"Ta ủng hộ nhị ca đi đọc sách."

Chu Hoài Hải.. Cơ mặt hắn giật một cái, ngươi có phải là thằng ngốc hay không!

"Trước kia đại ca đọc sách, ta không phản đối. Bây giờ nhị ca đọc sách, ta cũng đồng ý!"

Chu Hoài Hải.. Ngực ta đau quá!

Tôn thị hừ một tiêng: "Nhị ca ngươi có thể so sánh với đại ca của ngươi sao?"

"Đại ca cùng nhị ca, đúng là hoàn toàn khác biệt, đại ca đọc sách, dùng hết nguồn lực của cả nhà, cả nhà hi sinh thỏa mãn một mình huynh ấy, nhị ca đọc sách, không cần chúng ta giúp đỡ, không cần chúng ta hi sinh, thành bại cũng là nhị ca tự chịu trách nhiệm, vậy vì cái gì mà ta không đồng ý, lại không cần ta xuất tiền. Hơn nữa, ta không hiểu vì sao các người lại không đồng ý."

Trong lời nói của Chu Hoài Lâm tràn đầy oán khí. Chu lão gia tử thở dài một hơi.

Chu Hoài Hải kinh ngạc, nhìn Chu Hoài Lâm: "Lão tam, ngươi oán ta?"

Chu Hoài Lâm gật đầu một cái, nói: "Huynh đi học, chúng ta tạo điều kiện cho huynh, con của huynh đọc sách, chúng ta cũng chu cấp, huynh nói xem vì sao nhi tử của ta lại không thể đọc sách?"

Chu Hoài Hải đang muốn nói chuyện, Chu lão gia tử đã vỗ bàn, quát: "Đi."

Tôn thị hung hăng trừng Chu Thanh: "Đều do mày, nếu không phải là mày làm ầm ĩ, trong nhà sao có thể mấy ngày liên tiếp không được yên ổn?"

Chu Thanh liền nói: "Ta không thích nghe lời này của bà đâu, ta làm ầm ĩ cái gì? Ta tay đòi tiền trong nhà hay là ta ăn chùa uống chùa không làm việc? Có người ăn không uống không mỗi ngày, còn đưa tay vòi tiền chẳng chịu làm gì, lại không thấy bà nội nói cái gì, sao cha ta muốn đọc sách các người lại cứ phản đối như vậy? Ta thật không rõ, vì cái gì? Nếu không thì phân gia đi!"

Bởi vì chuyện củaVương Cường, trong lòng Vương thị vốn đã nghẹn cứng một cục tức suốt cả ngày: "Ngươi đứa nhỏ này, sao lại dám ăn nói như vậy! Mắt thấy đã sắp lấy chồng, ngươi đến nhà chồng cũng nói chuyện với trưởng bối như vậy sao?"

Miệng lưỡi của Chu Thanh cũng không chịu thua thiệt.

"Ai muốn thành thân? Đại bá mẫu nói ta sao? Ta thành thân với ai? Là tên Vương Cường què chân còn đi dạo kỹ viện bị ta đánh giữa phố kia sao?"



Vương thị bị Chu Thanh thẳng thừng mắng, tức đến phát khóc. Đỉnh đầu Chu Hoài Hải xuất hiện liên tiếp mấy dấu hỏi. Vương Cường? Đi dạo kỹ viện? Bị Chu Thanh đánh?

Vương thị ngậm miệng, Chu Thanh lại nhìn Chu lão gia tử nói: "Ông, chuyện này cứ quyết định như vậy đi, ngày mai cha ta bắt đầu chép sách ôn bài, ngài cứ thuê người cùng tam thúc làm ruộng đi."

Tôn thị hừ một tiếng: "Quyết định cái rắm, tiền từ chỗ nào ra? Đừng cho là ta không biết ngươi đang tính toán cái gì, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ!"

Chu Thanh nhìn Tôn thị, lấy ra một đồng tiền. Lúc sờ đồng tiền, ngón tay Chu Thanh đụng phải một thứ. Khối bạc kia! A?

Nàng nhớ rõ ràng đã đặt lên quầy của Bút Mặc Trai rồi cơ mà, tại sao lại trở về trên người nàng? Xảy ra chuyện gì rồi?

Nghi hoặc xẹt qua đáy lòng, nhưng Chu Thanh rất mau ném nó sang một bên, đặt tiền trước mặt Chu lão gia tử.

"Ông, đây là một trăm văn, người cầm trước đi, dùng ba bốn ngày không thành vấn đề, qua mấy ngày nữa ta kiếm được thêm tiền, đến lúc đó sẽ lại lấy ra tiếp tục mướn người, nếu ta không lấy ra được, thì cha ta liền đi trồng trọt, đảm bảo không đưa tay vòi tiền ông bà."

Lời này của Chu Thanh, đã lấp kín miệng Tôn thị.

Vương thị lau nước mắt, đôi mắt đảo tròn: "Ta nói sao Thanh nha đầu lại nhất quyết tập trung tinh thần muốn để nhị đệ đọc sách như thế chứ? Đây là Thanh nha đầu tìm được việc ở bên ngoài rồi sao? Có thể lấy ra nhiều tiền một lúc như vậy, cũng đừng túng quá mà làm mấy việc không đứng đắn đấy nhé."

Tôn thị lập tức nói: "Ngươi giỏi lắm nha đầu chết tiệt kia, thế mà học được cách giấu tiền để dành, còn không, đều lấy ra, Chu Gia ta không làm mấy chuyện mất mặt đáng xấu hổ kia."

Nói xong, Tôn thị liền muốn đứng dậy, một bộ muốn soát người, đã bị Chu lão gia Tử níu lại, mới tức giận ngồi lại chỗ cũ, hai mắt bốc lửa trừng Chu Thanh.

Chu Thanh chẳng thèm để ý, khinh khỉnh nhìn Vương thị: "Bản thân bẩn thỉu, đừng nhìn người khác cũng bẩn giống mình."

Nhất thời gương mặt Vương thị tái xanh tái xám, suýt chút nữa đã tức giận đến ngất đi.

Chu Thanh dứt khoát lấy nốt số tiền còn sót lại ra, đặt lên bàn.

"Đây là tiền mượn của Thành Vũ, mua bút mực còn dư lại bấy nhiêu đấy, tiền này bây giờ ta lấy ra cũng được, nhưng mà, ta sớm đã nói rồi, đây là ta mượn Thành Vũ, phải trả lại, nếu như đến lúc đó ta không kiếm được tiền, tiền này lại bị bỏ ra, vậy các ngươi phải giúp ta trả nợ!"



Lời này vừa ra, khí thế của Tôn thị yếu đi một nửa, nhưng vẫn quái gở như cũ: "Chẳng lẽ bây giờ không lấy ra, chờ tiền này để cho ngươi giày xéo, ngươi liền có thể tự mình trả sao? Còn không phải muốn lấy từ trong nhà à!"

Chu Thanh lạnh mặt: "Trong nhà này, ngoại trừ đại phòng không ngừng lấy tiền, thì có ai lấy qua!"

Chu lão gia tử hung ác trợn mắt nhìn Tôn thị, quát: "Ăn cơm! Ăn một bữa cơm cũng không yên!"

Nói xong, lại nhìn Chu thanh nói: "Chuyện của cha ngươi, cứ quyết định như vậy đi. Còn ngươi, vẫn như trước, ngươi muốn đi ra ngoài tìm việc ta không phản đối, nhưng cũng không thể chậm trễ ba bữa cơm cùng chăn heo, nuôi gà, giặt quần áo, đừng tiếp tục ra bên ngoài gây chuyện xấu."

"Cảm tạ ông."

Chu lão gia tử đã lên tiếng, trong lòng Chu Thanh cũng được ổn định đôi chút. Bây giờ, xâu tiền này cũng tiêu không uổng phí, nàng cũng không cần lo lắng cất giấu nữa. Đặt một xâu tiền như vậy trên người, thực sự là vô cùng nặng nề, cũng không thể thống khoái đi tiêu, nhà cùng khổ dùng bạc thật sự là không tiện a.

Chuyện nuôi gà và heo, một ngày sáng tối hai bữa nguyên chủ phải lo, may mà có Chu Bình giúp đỡ phụ một tay. Buổi sáng nàng lên huyện thành, nếu trưa không kịp trở lại, cơm trưa nàng cũng sẽ làm từ sáng sớm, giữ ấm trong nồi.

Bữa tối tan cuộc, tất cả trở về phòng.

Chu Thanh về nhị phòng, đã nhìn thấy Chu Hoài Sơn bận bịu trước lò lửa.

Chu Thanh..

Cơ mặt giật một cái, kinh ngạc hỏi: "Ngươi lại giết gà? Lúc nào?"